Khí Thiếp Vương Gia

Chương 170: Đừng Hiểu Lầm



Sở Nghi Hiên đột nhiên vui vẻ tươi cười nói “Ngươi đâu, đem tấu chương đến đây cho trẫm, về sau trẫm sẽ ở nơi này!”

” Công tử?” Thiên Tình kinh hãi, sắc mặt đỏ bừng, hắn như thế nào có thể không đi, nàng không có đáp ứng làm nữ nhân của hắn a! Chuyện này là thế nào?

Sở Nghi Hiên nhìn bộ dáng quẫn bách của nàng giống như lúc mới quen, khi đó nàng cũng thẹn thùng quẫn bách như thế, không khỏi cười to lên “Ha ha…….”

” Công tử, ngươi cười cái gì?” Thiên Tình囧, hắn còn cười.”Ngươi mà còn cười, ta sẽ không khách khí nữa!”

Bàn tay nhỏ bé của Thiên Tình rất nhanh nắm thành nắm đấm, tựa hồ muốn đánh Sở Nghi Hiên

” Ha ha ha…….” rõ ràng ý cười của Sở Nghi Hiên vẫn không thuyên giảm, ha hả cười to. Hắn đột nhiên lên tiếng cười to, nàng vẫn thật đáng yêu, thật linh động và đầy sức sống

Trong phút chốc, Thiên Tình bị hắn cười đến mức toàn thân không được tự nhiên “Công tử, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Không phải bị thích khách dọa ngốc rồi đấy chứ?”

” Không có a!”

“Vậy ngươi cười cái gì?”

” Thảo nhi, ta đâu có nói sẽ ngủ chung giường với nàng, ta chỉ ở bên gian ngoài, nàng ngủ trong nội các, không phải nàng hiểu lầm cái gì đấy chứ? Thảo nhi, nàng đúng thật là rất đáng yêu!” Sở Nghi Hiên tiếp tục cười ha hả.

Thiên Tình nghe vậy, sắc mặt lại đỏ vừng, hận không thể tìm 1 cái lỗ mà chui vào, nguyên lai là mình hiểu sai ý hắn, chẳng trách người ta cười to như thế

” Công tử!” Thiên Tình khẩn trương dậm chân

” Ha ha…….” Sở Nghi Hiên muốn cười nước mắt.” Ta không phải……. Cố ý cười…….”

” Không phải cố ý, ngươi cười to như vậy, căn bản là cố ý!” Không ý khách khí duỗi chân bước qua, nắm tay nhỏ của Thiên Tình hung hăng nên lên vai Sở Nghi Hiên

Sở Nghi Hiên cũng không tức giận, chỉ vừa cười vừa trốn, hai người cùng nhau nháo loạn “Là nàng rất đáng yêu, Thảo nhi…… Ha ha ha……. Nàng thật sự thực đáng yêu nếu nàng có ý kia, ta cũng không ngại cùng nàng đồng giường cộng chẩm [ngủ cùng giường] a!”

“Công tử, ngươi thật tồi!” Thiên Tình xấu hổ lấy tay ôm mặt “Ngươi biết rõ ta tâm tình không tốt, còn cười ta, không để ý tới ngươi nữa!”

Thấy bộ dáng xấu hổ tột cùng của nàng, hắc mâu của Sở Nghi Hiên hiện lên 1 tia khác thường “Được rồi, không náo loạn nữa! Ta đột nhiên quyết định sẽ ở bên gian ngoài, bảo hộ nàng!”

“Nhưng là…” Thiên Tình buông tay xuống, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, có chút khó xử.” Cô nam quả nữ…….”

” Thảo nhi!” Sở Nghi Hiên ngắt lời nàng, ánh mắt lưu chuyển, đôi mắt gian xảo “Chi bằng chúng ta ở chung 1 giang đi, nếu nàng đáp ứng, ngày mai trẫm liền phong nàng làm hoàng hậu!”

” Công tử!” Ánh mắt Thiên Tình lập tức ảm đạm

Sở Nghi Hiên thấy ánh mắt nàng ảm đạm xuống, nụ cười trên mặt nhất thời cũng hiện lên 1 tia ảo não. Híp mắt, nhìn ánh mắt trong suốt vô nhiễm của nàng, môi hồng khẽ mím, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, giờ phút này nhìn thật phá lệ hấp dẫn người

Bỗng dưng, hắn đi nhanh về phía trước, thân thủ một phen ôm lấy nàng, chế trụ yêu nàng, đem thân mình mềm mại của nàng kiềm ở trước ngực!

” Công tử muốn làm cái gì?!” Bị hắn ôm trong ngực, Thiên Tình không khỏi có chút kinh hoảng.

Sở Nghi Hiên không nói, đôi mắt thâm sâu nhìn ngắm dung nhan thanh lệ của nàng

“Buông ta ra!” Hơi thở nam tính của hắn phả lên mặt, thân mình nàng càng thêm run rẩy mãnh liệt

“Ta không muốn buông! Thảo nhi, nói thật, nàng có cảm giác gì không?” Tiếng nói của hắn hết sức trầm thấp, trực tiếp nhìn chằm chằm nàng, trong đôi mắt u ám thoáng hiện lên hoa lửa rất nhỏ

Đối diện với đôi mắt lóe hào quang nguy hiểm của hắn, trong lòng Thiên Tình chấn động “Công tử, ngươi lại trêu chọc ta!”

“Phãi không? Ta nói cho nàng biết, ta không phải đang trêu chọc nàng!” Môi hắn cong lên, đại chưởng đột nhiên chế trụ sau đầu nàng

Thiên Tình mở to mắt, không kịp nói thêm 1 câu, hắn đã cúi thấp đầu xuống, môi nàng trong nháy mắt đã bị hắn chiếm đoạt

Sở Nghi Hiên siết mạnh eo nàng, đem nàng khóa ở trong ngực, môi mỏng chặt chẽ dây dưa với cánh hoa phấn nộn của nàng, nụ hôn vô cùng cường hãn bá đạo, giống như lang sói truy đuổi con mồi, không cho nàng cơ hội phản kháng. Hắn vốn không phải như vậy, hắn vốn rất ôn nhu. Như thế nào có thể báo đạo hôn nàng như thế?

Trong lòng Thiên Tình hổ thẹn, không biết làm sao, trong đầu một mảnh mờ mịt.

Nụ hôn của hắn càng ngày càng kịch liệt, giống như con thú đói khát, song chưởng càng siết chặt, khí phách càng hôn, đôi môi điên cuồng triền miên, đầu lưỡi ngang ngạnh thâm nhập vào trong miệng nàng, cướp lấy mật ngọt của nàng

“Buông ta ra…” dưới sự xâm lược của hắn, kháng cự của nàng có vẻ mỏng manh vô lực. Nhưng không ngờ, Sở Nghi Hiên theo lời buông tay ra, mân mê môi nàng

“Được rồi! Là ta đang trêu chọc nàng!” Sở Nghi Hiên biết nàng nhất thời khó có thể chấp nhận mình, không sao, hắn sẽ chờ đợi, nha đầu kia còn đang rối rắm. Hắn hôm nay lần đầu bá đạo hôn nàng đó là muốn cho nàng biết hắn khát vọng nàng biết chừng nào, ánh mắt của nha đầu kia hiện tại mê ly như thế, nói vậy đã động tâm sao? Gương mặt của Sở Nghi Hiên sáng ngờ, tặc lưỡi “Môi nàng thật ngọt nha, ta thiếu chú nữa không kìm chế được mà muốn nàng!”

Hắn biết, tình yêu, cho tới bây giờ không phải do con người lựa chọn. Hơn nữa, miễn cưỡng 1 người cũng không phải là chuyện tốt. Nhưng hắn chấp nhận dây dưa với nàng cả kiếp này

Thiên Tình chỉ cảm thấy trận hư ảo, trên mặt 1 trận tức giận “ Công tử!”

“Được rồi, nàng biết ta khát vọng nàng là tốt rồi!” Hắn tựa hồ như đang lẩm bẩm, đôi lãnh mâu chậm rãi đảo qua đôi môi đỏ mọng của nàng “Nàng đang tức giận?”

Thiên Tình không đáp lời, nụ hôn của hắn bá đạo giống như Âu Dương Thanh Minh, đáng chết, nàng như thế nào có thể nghĩ đến hắn? Hắn không phải đang cùng Bạch Mai Nhi hưởng vinh hoa phú quý sao?

Sở Nghi Hiên mím môi, sâu sắc nhìn thấu cảm giác uể oải nơi đáy mắt nàng “Không phải nàng đang nghĩ đến Âu Dương Thanh Minh đấy chứ?”

Thiên Tình không lên tiếng, ánh mắt u thâm bức người của hắn như nhìn thấu nàng. Hắn cũng không nói 1 câu, nhìn nhìn Thiên Tình chằm chằm. Trên mặt có đánh giá, có suy đoán, có hoài nghi. Hắn cười cười “Được rồi, đi ngủ đi! Đừng hiểu lầm, ta hôm nay không muốn cùng nàng đồng giường cộng chẩm, nhưng ngày mai thì rất khó nói!”