Khi Tình Yêu Lại Đến

Chương 6



11.

Sự kiện lần này yêu cầu tôi phải chọn 5 bình luận của người hâm mộ trên weibo chính thức của Violet để trả lời. Tử Ninh nói, Violet sẽ chọn 20 bình luận hot nhất bỏ vào hộp, đến lúc đó tôi sẽ tự mình bốc thăm.

Đêm trước ngày diễn ra sự kiện, Tử Ninh đã gửi tất cả hai mươi câu hỏi bình luận qua cho tôi, phần lớn đều bao gồm cả câu trả lời luôn, phần còn lại là về tôi và Kỳ Vọng.

“Những điều này tớ thật sự không rõ lắm, chỉ sợ cậu lại phải hỏi Kỳ Vọng một chút.”

Tử Ninh đem những nghi vấn kia ném riêng ra cho tôi, và bỏ lại câu nói này.

Tôi bấm mở nó ra, mấy câu hỏi này phân biệt là:

"Chị và anh rể lấy nhau nhiều năm như vậy, có khoảng thời gian nhạt nhẽo nào không? Nếu có thì vượt qua như thế nào?"

“Khi chị và Lộ Nghênh quay cảnh tình cảm đó, anh rể có ghen không? Tò mò không biết anh rể ghen trông như thế nào!!!"

"Trong chị và anh rể thì ai là người tỏ tình trước? Muốn ăn cơm chó rồi!"

Tôi lập tức nhấp vào hình ảnh, trả lời Tử Ninh: "Có thể yêu cầu bên Violet xóa những câu hỏi này không? Thay thế bằng câu hỏi khác đi..."

Tử Ninh gần như trả lời ngay lập tức: "Thương cậu mà không giúp gì được, mấy câu hỏi này đã tương đối dễ dàng rồi đó. Không tin cậu cứ chạy vào đọc phần bình luận của weibo gốc mà xem."

Sau đó Từ Tử Ninh lại gửi cho tôi link weibo gốc, tôi bấm vào xem, kết quả bình luận hot nhất lại là:

“Trước kia Quý Lâm Trạch khen chị quay cảnh hôn rất tốt, muốn hỏi là có phải do anh rể dạy không hahahahaha”

Tôi thở một hơi dài, thoát khỏi Weibo.

Sau khi trả lời OK với Tử Ninh, tôi lo lắng gõ cửa phòng của Kỳ Vọng.

Kỳ Vọng mỉm cười dựa vào cửa, nhướng mày nhìn tôi: “Đã rất muộn rồi, bà Kỳ.”

“Em biết.” Tôi không tình nguyện nói, “Ngày mai em cần tham gia hoạt động offline của nhãn hiệu của Violet, cần phải trả lời bình luận của người hâm mộ, anh cũng biết đấy, hiện tại em đang bị mất trí nhớ, có một số việc không nhớ được, cho nên chỉ có thể hỏi anh, tránh cho ngày mai nói sai ”.

“Ồ——” Kỳ Vọng nửa người trên hướng về phía trước, “Không phải là anh không muốn nói, mà anh sợ là nói ra em cũng sẽ không tin.” Ngữ khí nghiêm túc, nhưng đôi mắt của ai đó lại ẩn chứa ý cười khác.

Tôi trợn trắng mắt nhìn hắn: “Đừng nói nhảm nữa, vào trong nói đi.” Tay cầm điện thoại đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

“Là những vấn đề gì vậy?” Kỳ Vọng ngồi bên cạnh thò đầu sang.

Tôi chợt nhớ hình nền điện thoại vẫn chưa đổi nên vội vàng lật máy sang hướng khác.

“Đừng nhìn lén!” Tôi cảnh giác nhìn Kỳ Vọng, vội bấm vào lịch sử trò chuyện giữa tôi và Tử Ninh, cẩn thận mở bức ảnh ra.

Khóe mắt Kỳ Vọng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Keo kẹt.” Trong giọng nói cũng không có chút tức giận nào.

“Câu đầu tiên, giữa chúng ta đã có khoảng thời gian lạnh nhạt sao?”

“Có a—”

Tôi ngước mắt nhìn Kỳ Vọng, thấy trong con ngươi của hắn hiện lên khuôn mặt của mình viết đầy bốn chữ “Không thể tin được”.

Tôi không khỏi thầm cảm thấy kỳ lạ với suy nghĩ của chính mình, mới tỉnh lại chưa quá hai ba tháng, nhưng tình cảm của tôi dành cho Cố Phong dường như đã cạn từ lâu rồi, mà được lấp đầy lại là một tình cảm khác.

"Chính là hiện tại đó, lạnh nhạt đến mức gọi người khác là chồng rồi, lạnh nhạt đến mức muốn chia phòng ngủ riêng..."

“Được rồi, câu tiếp theo.” Tôi ngăn Kỳ Vọng đang giả vờ buồn bã dài dòng, không biết vì sao, sau khi có được câu trả lời chính xác tôi lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Trước kia khi em quay cảnh thân mật, anh có ghen không?” Tôi cẩn thận quan sát Kỳ Vọng, rất muốn dùng kính lúp phóng to để nhìn rõ từng chi tiết biểu cảm trên mặt hắn.

“Chính là… cảnh em đã từng xem trong văn phòng của anh đấy…”

“Em nghĩ sao hả, bà Kỳ?” Nhiệt độ xung quanh Kỳ Vọng giảm mạnh.

"Em...em không biết..." Tôi lắp bắp trả lời hắn.

“Em thấy cảnh đó em diễn thế nào?” Đột nhiên Kỳ Vọng hỏi ngược lại tôi.

Tôi nhất thời cứng họng, ánh mắt lúng túng nhìn xung quanh trốn tránh: “Em chính là nhờ vào cảnh phim đó mà đoạt được giải ảnh hậu đó, nghĩ chắc có lẽ không tồi đi…”

Kỳ Vọng im lặng nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên: “Cái này may mà có anh, trước khi em vào đoàn đã đối kịch bản hôn thật cùng em mấy lần liền.”

Mặt tôi đột nhiên nóng bừng, tôi bực bội nói: " Kỳ Vọng! Anh có thể nghiêm túc hơn được không! "

Nụ cười nhàn nhạt tan ra trong mắt hắn, chỉ thấy hắn nhún vai, giọng điệu vô tội với nụ cười trên môi. Đôi mắt anh khẽ chóng mặt, và anh ấy nhún vai, giọng điệu rất ngây thơ: "Anh chỉ đang trả lời câu hỏi của em mà thôi, nói đều là sự thật."

"Câu cuối cùng," tôi vội vàng chuyển chủ đề, "Giữa chúng ta ai tỏ tình trước?"

Kỳ Vọng không trả lời ngay, mà lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm như muốn khắc tôi vào sâu trong đáy mắt. Ngay lúc tôi định giục hắn, hắn đột nhiên nói: “Anh.”

“Ngày đó em phát hiện ra Nhóc Quýt kia thực ra là một con mèo hoang, liền hỏi anh tại sao lại nói dối.” Đôi mắt đen ngập trong ký ức của hắn sáng lên rực rỡ.

"Anh nói, cảm thấy người phụ nữ này rất tốt bụng, muốn xem xem liệu cô ấy có thể nhận nuôi thêm một giống đực khác nữa hay không."

12.

“Nói nhiều như vậy làm gì, em lại không có hứng thú.” Trong miệng giống như đột nhiên bị nhét vào một viên kẹo, vị ngọt một đường trượt vào tận đáy lòng, ngữ khí trở nên có chút không được rõ ràng.

“Anh chỉ sợ sau này người dẫn chương trình hoặc người hâm mộ hỏi thêm, em không trả lời được.”

“Anh lo lắng quá rồi, cũng khuya rồi, ngủ ngon.” Tôi vội vàng buông một câu rồi đứng dậy rời đi, vừa đóng cửa lại bên trong đã truyền đến một trận cười khẽ của Kỳ Vọng.

Sự thật chứng minh Kỳ Vọng đã suy nghĩ quá nhiều, hôm đó tôi rất may mắn tránh được tất cả các câu hỏi về mối quan hệ cá nhân, tại địa điểm tổ chức sự kiện trả lời trôi chảy, chỉ là những người hâm mộ có mặt có vẻ hơi thất vọng vì điều này.

MC nhìn thấu tất cả: "Tiếp theo chúng ta sẽ tiến hành một phân đoạn bí mật nhé.”

Tôi đờ đẫn nhìn MC, Tử Ninh không nói với tôi về "phân đoạn bí mật" này hết?

"Đây là phúc lợi mà Violet đặc biệt giành được cho người hâm mộ của chúng ta!" MC nở nụ cười hiền nói, "Chúng ta sẽ rút thăm một người hâm mộ của Vũ Ngữ ngay tại chỗ để rút thăm từ blind box về cuộc sống của em ấy, để cho Vũ Ngữ thể hiện một góc cuộc sống hàng ngày của mình cho mọi người xem."

Trái tim tôi lập tức đã nhấc lên tận cổ họng, một góc của cuộc sống? E rằng chỉ có thể là một góc bị mất trí nhớ mà thôi…

Có thể là do tôi thực sự đã vài tháng không xuất hiện trước công chúng, người hâm mộ rất phấn khích, giơ hai tay lên cao, đồng loạt yêu cầu MC chọn chính mình.

“Vũ Ngữ tự chọn nào?” MC dịu dàng nhắc nhở đưa tôi trở lại thực tại, sự hồi hộp và lo lắng thay phiên đánh vào dây thần kinh não bộ. Tôi hơi hoa mắt, chỉ phải gượng cười, căng da đầu chỉ vào một cô gái trông hiền lành dễ thương.

Không ngờ khi cầm micro thì điều đầu tiên cô ấy nói lại là: “Xin chào Vũ Ngữ, yêu cầu của tôi rất đơn giản, chính là--”

Cô ấy cố ý kéo dài âm cuối, tôi giống như kiến ​​bò trên nồi lẩu, đằng sau nụ cười cứng ngắc là sự dày vò vô tận.

“Xem bức ảnh thứ mười trong album điện thoại của Vũ Ngữ!” Còn chưa nói xong, bốn phía đã nổ ra tiếng hoan hô.

"Kể từ khi Vũ Ngữ bị thương khi quay phim, anh rể vẫn luôn giấu cô ấy đi. Bây giờ cuối cùng cũng chịu thả đại mỹ nhân ra rồi, chắc chắn phải xem xem có ảnh selfie tồn kho hay không!"

“Selfie cái gì! Mấy đứa nhỏ các cậu đúng là không biết hàng gì cả! Bức ảnh này nhất định sẽ là cơm chó đó! Có khi..."

…….

Vừa nghe mọi người suy đoán bên dưới, tôi cảm thấy tình hình không đúng lắm, cộng thêm nữa là hình nền của tôi vẫn chưa thay đổi...

Tôi nghĩ album điện thoại của Bạch Vũ Ngữ mười năm sau chắc chắn không phải là thứ gì tốt.

“Tôi rất buồn tẻ, bình thường cũng không selfie gì, hay là đổi thứ khác?” Tôi lịch sự từ chối.

"Buồn tẻ tụi em cũng muốn xem nha!"

“Đúng vậy, đúng vậy!”

……

Người hâm mộ ai nấy đều mắt sáng như sao, bắt đầu "phản đối".

MC ra hiệu cho mọi người im lặng: "Có vẻ như mọi người rất có hứng thú với album ảnh trên điện thoại của Vũ Ngữ. Vũ Ngữ có thể đồng ý với mọi người không?"

Còn chưa đợi tôi kịp phản ứng lại, Từ Tử Ninh đã bước lên sân khấu đưa điện thoại cho tôi.

“Yên tâm đi, theo như tớ biết, hẳn là không có gì không thể xem đâu.”

Cô ấy ghé vào tai tôi nhẹ giọng an ủi. Tôi cong khóe miệng, nhanh chóng mở màn hình bấm vào album ảnh điện thoại, không cho bất kỳ ai có cơ hội nhìn thấy hình nền của mình.

Nhưng khoảnh khắc tôi nhấp vào album ảnh, tôi đã chết lặng.

Bên trong là bức ảnh chụp liên tục mà tôi chụp cho Kỳ Vọng, hình nền của tôi cũng ở trong đó.

Đừng nói đến bức thứ mười, hình như bức thứ hai mươi, ba mươi đều là hình Kỳ Vọng quấn khăn tắm...

Có lẽ thời gian chờ đợi quá lâu, MC không nhịn được thò đầu ra xem, sau đó nhanh chóng dời đi nơi khác.

MC che miệng cười khúc khích, không khỏi trêu chọc: “Vũ Ngữ có phải không nỡ không?”

“Rất không nỡ ấy…” Tôi thấp giọng trả lời cô ấy.

Những người hâm mộ bên dưới sau khi nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, còn phấn khích hơn ban đầu, những tiếng nói thúc giục nối tiếp nhau.

Lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi, ánh mắt cầu cứu của tôi chuyển đến Từ Tử Ninh đang đứng dưới sân khấu.

Tôi thấy cô ấy bất lực làm điệu bộ dang hai tay về phía tôi, ra hiệu cho tôi tự giải quyết.

Tôi sống không còn gì luyến tiếc hít một hơi thật sâu: “Được thì cũng được thôi, nhưng mọi người phải hạ camera xuống, hơn nữa tôi chỉ giơ lên ba giây.”

Nói xong, tất cả camera trước mặt tôi lần lượt hạ xuống, kể cả anh trai ôm camera chính thức cũng cất máy ảnh đi, sẵn sàng ăn dưa bất cứ lúc nào.

Tôi từ từ quay điện thoại về phía mọi người, trong lòng thầm cầu mong sau này nếu Kỳ Vọng biết chuyện sẽ không đánh chết tôi.

Ba giây này dường như đã trôi qua cả một thế kỷ, những bình luận bên dưới ập đến như một làn sóng, tôi bận tíu tít, cảm thấy như mình đã đỏ mặt tía tai rồi.

"Chết tiệt, khó trách chị yêu trốn mãi ở nhà không muốn ra ngoài, anh rể đẹp trai như vậy, là tôi tôi cũng muốn lười biếng nằm ở nhà một ngày 24/24."

“Trước kia vẫn luôn nghe nói anh rể là người kinh doanh, tự động bổ não ra ông già béo ú hói đầu, ai ngờ vậy mà lại là món ăn trời cho!"

“Có thể để anh rể dẫn theo con trai tham gia ‘Bố ơi mình đi đâu thế không’.... Nhan sắc này, body này…”

"Đã nhiều năm như vậy, Bạch Vũ Ngữ, chị nữ nhân này giấu đủ sâu a!!"

……

Âm thanh còn chưa kịp lắng xuống, một người phụ nữ trung niên đã xông vào đám người, hét lớn: “Vũ Ngữ, mẹ là mẹ con a, tại sao con không muốn gặp mẹ!”

Tôi nghe thấy liền nhìn sang, bà ta đang hét lớn vẫy tay với tôi, so với mười năm trước, bà ta không thay đổi bao nhiêu, năm tháng chỉ lướt nhẹ qua trên khuôn mặt của bà.

Trong mắt bà ta có chứa tình cảm giả tạo, đang đóng vai một người mẹ khốn khổ.

"Vũ Ngữ, con không thể không nhận mẹ được! Con có biết mấy ngày nay mẹ rất lo lắng cho con không?" Giọng nói của bà ta tràn đầy đau buồn, nhưng đồng thời cũng cố gắng tăng cao âm lượng, cố gắng khiến mọi người đang có mặt ở đây đồng cảm.

Nhân viên bảo vệ đã ngăn bà ta lại, bà ta phát điên vừa cào đánh họ: "Buông tôi ra! Tôi là mẹ của cô ấy, mẹ của Bạch Vũ Ngữ!" Móng tay của bà ta sơn màu đỏ tươi, chỉ thẳng tay về phía tôi như một con dao đẫm máu, một tia tàn nhẫn lóe lên trong mắt.

Những tia ánh sáng chớp lóe bắn lại từ tứ phía, xuyên vào đáy mắt, tiếng đóng cửa đập vào màng nhĩ.

Lợi dụng nhân viên bảo vệ bị ảnh hưởng bởi ánh sáng của máy quay, bà ta nhân lúc không ai chú ý đã lao thẳng lên sân khấu bay về phía tôi.

Ký ức cùng đau thương cùng nhau tràn vào trong não, cả người như rơi vào trong biển mặn, vô tận, sâu thẳm đau đớn từng lớp từng lớp rơi xuống, mịt mù tăm tối……