Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Nhính

Chương 16: Anh ấy thật sự không thể làm anh rể em sao?



Chuyện Cố Hướng Hằng đã trở lại là do tình chị em plastic Tôn Khiết của Giang Kiều nói cho cô ta.

Trên mặt cô Tôn Khiết kia còn có chút đỏ ửng ấp ủ ra vì một đường chạy chậm tới: "Giang Kiều, chuyện này là thật đó! Tôi nhìn thấy anh ta, còn có vài người khác nhận ra được anh ta cũng nói đấy là chính chủ không sai được. Cố Hướng Hằng thật sự đã trở lại, về sau anh ta chính là đại đội trưởng của chúng ta đó!"

Tôn Khiết vừa nói vừa gắt gao nhìn chằm chằm mặt Giang Kiều, nhìn sắc mặt tái nhợt của đối phương, khó khăn lắm mới che giấu được tươi cười bên môi xuống.

Cô ta ho nhẹ hai tiếng, "Giang Kiều, cô làm sao vậy? Cô nói chuyện đi nha, có phải rất ngoài ý muốn hay không? Tôi cũng rất ngoài ý muốn đó, thiếu chút nữa cô liền phải gả cho anh ta rồi."

Đây là chuyên môn chọn chỗ đau của cô ta mà chọc. Giang Kiều nghe thấy lời đó của Tôn Khiết xong, quả nhiên lộ ra biểu cảm phẫn nộ, trừng mắt liếc cô ả một cái, thả việc trong chuồng heo xuống, cất bước chạy về nhà mẹ đẻ.

Cô ta phải thương lượng cho với mẹ mình cho kỹ. Đây là có chuyện gì vậy? Tốt nhất là nhờ bà ấy tự mình đi qua xác nhận một chút, cô ta thậm chí đang thầm oán trách trong lòng rằng vì sao Cố Hướng Hằng không chết trên chiến trường luôn đi? Anh ta không biết anh ta trở về sẽ chọc phiền toái lớn cỡ nào cho cô ta sao?

Giang Kiều không phải không biết, cô ta có thể thuận thuận lợi lợi mà giải trừ hôn ước với Cố Hướng Hằng không có lý do gì khác ngoài việc Cố Hướng Hằng ở xa ngoài bộ đội, cách chỗ này không biết bao nhiêu cây số, hơn nữa nhà họ Cố cũng không có người thân cận nào khác trong thôn.

Cha mẹ Cố Hướng Hằng sớm đã mất, hôn ước của bọn họ chính là cha Cố Hướng Hằng định ra trước khi ông ta mất, anh ta còn có đứa em trai với em gái, nhưng mà em trai anh ta đã đi ở rể nhà con gái một của một hộ ở huyện thành rồi, còn em gái anh ta hiện tại còn đang đi học, tuổi còn nhỏ, không có đứa nào xài được hết, bởi vậy vụ cô ta muốn giải trừ hôn ước chỉ cần Cố Hướng Hằng đồng ý là xong chuyện rồi.

Nếu là những hộ khác trong thôn, phỏng chừng đã dẫn người đánh tới cửa khi cô ta mở mồm đề nghị giải trừ hôn ước rồi, mà cũng không có cách giải trừ thuận lợi thế đâu, chảy chút máu là chuyện không thể thiếu.

Hơn nữa vì Cố Hướng Hằng ở trong thôn thật sự là không có thân thích gì, chỉ thừa lại một ông chú họ nội không thân cận và cũng sẽ không ra mặt vì Cố Hướng Hằng, nên chuyện này không có thảo luận bao lâu liền đi qua. Bữa giờ cô ta cơ hồ không nghe thấy ai thảo luận Cố Hướng Hằng, nhưng nếu đối phương đã trở lại thì khác à, càng đừng nói đến lần này anh ta trở về là làm đại đội trưởng của bọn họ!

Đại đội trưởng nhìn như chẳng thu hút, nhưng mà đối với thôn dân mà nói lại quá quan trọng. Không có đại đội trưởng đóng dấu vào thư giới thiệu thì bọn họ ngay cả việc đi khỏi thôn cũng đừng mơ.

Nếu mà Cố Hướng Hằng lòng dạ hẹp hòi, ngầm tìm phiền toái cho bọn họ vậy thì càng hỏng bét.

Mặc kệ là nhà chồng hay là nhà mẹ đẻ, bọn họ đều ở thôn Thượng Trang, không trốn chỗ nào được.

Nếu anh ta cố ý phân phối công việc nặng nhọc cho bọn họ thì làm sao bây giờ?

Nếu anh ta cố ý chơi xấu ở chuyện ghi nhận việc làm đã phân phối thì sao đây?

Nếu anh ta cố ý làm khó dễ khi phân lương thì phải làm thế nào đây?

Càng nghĩ, Giang Kiều càng sợ đến cơ mặt co giật.

Lúc cô ta về tới nhà thì thấy được ba cô ta đang mặt ủ mày ê xoay mòng mòng trong phòng. Giang Minh Bình vốn là đang làm việc dưới ruộng, nhưng mà Cố Hướng Hằng trở lại, chuyện đó lan truyền ra, truyền tới bên tai ông ta, sau đó liền có người không ngừng nói bên tai ông ta những lời kiểu như này:

Cái gì mà con rể trước nhà ông đã về kìa, không đi nhìn hả?

Cái gì mà khi trước giải trừ hôn ước là vì sao vậy?

Rồi gì mà như người làm chú bác ông có cần tới cửa bái phỏng hay không......

Mỗi một câu đều như rải muối trên miệng vết thương của ông ta, ông ta không muốn nghe, bèn trở về nhà, ngồi trong nhà thở ngắn than dài.

Ở trong lòng Giang Minh Bình, người được chọn cho vị trí con rể mà ông ta coi trọng nhất vẫn luôn là Cố Hướng Hằng.

Cuộc đời này ông ta sùng bái nhất chính là một thân quân trang màu xanh lục kia, chính ông ta khi trước đã muốn nhập ngũ đấy, chỉ là không thành, nghĩ đến có đứa con rể là quân nhân rồi thì chờ hai đứa con trai lớn hơn chút liền có thể đi chiêu số anh rể tụi nó tòng quân, trở thành quân nhân quang vinh, kết quả thế nào?

Con rể quân nhân bay mất, nhà mình đắc tội cậu ta, hiện tại đối phương đã chuyển nghề về quê, còn trở thành người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ.

Về sau bọn họ liền phải sống dưới sự quản thúc của cậu ta, Cố Hướng Hằng sẽ công chính như đại đội trưởng tiền nhiệm sao?

Cái đó Giang Minh Bình không biết, ông ta không biết Cố Hướng Hằng hiện tại đã thay đổi khác khi trước bao nhiêu.

Trước kia khi cậu ta đi tham gia quân ngũ vẫn còn là thiếu niên, giờ đã qua đi bảy tám năm rồi.

Nếu thật sự bị nhằm vào cũng không có chỗ đi nói rõ lí lẽ, không chừng mọi người sẽ giống những người nói chuyện bên tai ông ta hiện tại, chờ nhìn chuyện cười của ông ta.

Ông ta thở ngắn than dài, nhìn thấy con gái vội vã trở lại, Giang Minh Bình lại than một tiếng, nghe mà trong lòng Giang Kiều đã tức lại nóng nảy: "Ba, ba than thở cái gì chứ, mẹ đâu rồi?"

Giang Minh Bình: "Bả còn đang làm việc dưới ruộng đó, sao con về rồi, không cần xuống ruộng làm việc sao?"

Vấn đề phía sau Giang Kiều không quá muốn trả lời: "Con xin nghỉ. Ba, con nghe nói Cố Hướng Hằng đã trở lại, là thiệt vậy hả?"

Giang Minh Bình nhìn cô ta một cái, thở dài một hơi: "Là thật, cũng có người nói với ba rồi, còn nói về sau cậu ta chính là đại đội trưởng của đại đội Thượng Trang chúng ta."

Sắc mặt Giang Kiều rất khó nhìn: "Sao anh ta lại trở lại rồi?"

Giang Minh Bình không nói chuyện, đúng vậy, sao cậu ta lại trở lại rồi? Mặc kệ khi trước thích đứa con rể này bao nhiêu, nhưng mà hiện tại......

Giang Minh Bình biết cậu ta trở về đối với nhà bọn họ không phải chuyện gì tốt.

Giang Kiều cau mày: "Ba, ba có cách gì không?"

Giang Minh Bình tức giận: "Ba mày có thể có cách gì?"

Giang Kiều: "Ba, đừng từ bỏ, chúng ta cùng nhau nghĩ kỹ lại, ba không muốn về sau bị đại đội trưởng nhằm vào chứ?"

Hai cha con cùng nhau ngồi trên ghế vắt óc mà nghĩ, đến khi Chu Đông Mai trở về nhìn thấy hai cha con như thế cũng ngồi phịch xuống.

Vừa nãy bà ta bị không ít người dùng ánh mắt khác thường nhìn ngó, tuy chưa nói cái gì, nhưng mà cái ánh mắt kia lia tới làm bà ta đỏ cả mặt già: "Tôi hỏi thăm rồi, Cố Hướng Hằng là lập được công lao ở bộ đội, đại đội trưởng rất là nhiệt tình với cậu ta, đã đang làm thủ tục rồi."

Lòng Giang Kiều nặng nề: "Mẹ, chúng ta có thể làm gì, có biện pháp nào để anh ta không thể thành công trở thành đại đội trưởng không?"

Chu Đông Mai với Giang Kiều đều sợ hãi khả năng sẽ bị Cố Hướng Hằng trả thù, bà ta nghĩ nghĩ: "Vốn dĩ nếu đại đội trưởng của chúng ta thăng chức, có khả năng leo lên nhất chính là phó đội trưởng, nếu ổng không cam lòng, có lẽ có thể nỗ lực một chút." Nếu phó đội trưởng lên rồi, vậy thì Cố Hướng Hằng tự nhiên phải đi xuống,

Nghe thấy câu đó, Giang Minh Bình với Giang Kiều đều sáng mắt lên.

Đúng vậy, đây là một cách hay!

Không lâu sau đó, Giang Siêu Việt với Giang Quang Diệu một trước một sau chạy về, tức giận nhìn Giang Kiều: "Chị, vì sao lúc trước chị lại muốn giải trừ hôn ước với nhà họ Cố, anh ấy tốt hơn anh rể nhiều!"

Thiếu niên choai choai sùng bái nhất chính là người mặc quân trang, bọn họ thấy được Cố Hướng Hằng, quả thực chính là bộ dáng anh hùng trong tưởng tượng của bọn họ.

Vốn dĩ anh hùng có thể trở thành anh rể của bọn họ, giờ lại thành người xa lạ.

Giang Kiều xị mặt: "Tụi bay biết cái gì? Lời như vậy về sau đừng có nói nữa."

Chu Đông Mai cũng phụ họa: "Hai đứa tụi con cũng đã không còn nhỏ nữa, giờ chị hai đứa đã gả cho người khác, còn nói mấy câu đó có ích gì? Đừng có để mẹ nghe được những lời như thế nữa, về sau thấy Cố Hướng Hằng liền cách xa chút, đừng đi riêng với cậu ta, có biết không?"

Giang Siêu Việt chưa từ bỏ ý định: "Chị, anh ấy thật sự không thể làm anh rể em à?"

Giang Kiều tức giận đến trợn trắng mắt: "Không thể, hết hy vọng đi."

So sánh với Vương Bằng Phi, cô ta chắc chắn chọn Vương Bằng Phi.

Dù cho Cố Hướng Hằng là đại đội trưởng, vậy cũng chỉ có thể uy phong mấy năm mà thôi, chờ cải cách rồi, đại đội trưởng tính cái thứ gì?

Cũng chỉ là một thôn quan nho nhỏ, vừa rời khỏi cái thôn này, anh ta cái gì cũng không làm được, chút quyền lợi trong tay kia có thể gom tiền cũng chả gom được bao nhiêu, hoàn toàn không thể so sánh với thủ phủ tỉnh.

Dù cho Cố Hướng Hằng muốn làm khó dễ cô ta trong mấy năm này, cô ta cũng nhận.

Nhẫn nhất thời, trời cao mặc chim bay!

Bên này Giang Kiều chuẩn bị sẵn tâm lý, cả nhà Vương Bằng Phi lại vẫn là một mảnh u ám.

Lưu Phán nhìn chuồng heo mới quét tước có một nửa, còn có đám heo đói đến kêu hừ hừ, lại không thấy bóng dáng con dâu đâu nữa, tức đến hung hăng dậm chân.

Con nhỏ đó chạy đi đâu rồi?

Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, không nói đến thương lượng cùng bọn họ, người đã chạy mất tăm hơi, chắc chắn là về nhà mẹ đẻ nó rồi!

Vốn dĩ đã vì Giang Cảnh Du càng có thể kiếm tiền hơn mà bất mãn với đứa con dâu này, giờ lại càng bất mãn hơn.

Lưu Phán tức giận vào nhà, gào lên với thằng con trai đang ngồi đằng kia: "Mày nhìn lại con vợ tốt mà mày chọn lựa kỹ càng kìa! Mỗi ngày chạy về nhà mẹ đẻ, giờ hay rồi, còn giúp nhà ta đắc tội đại đội trưởng, về sau chúng ta sống thế nào hả?"

Vương Cao Lai ngồi ở bên cạnh, nhìn thoáng qua thằng con trai đang sắc mặt trầm ngưng bên kia, gõ gõ cái bàn: "Rồi rồi, việc này bà còn chưa xong à. Đã thành chuyện đã rồi, bà còn muốn con trai bà bị người ta nói không đứng đắn hả." Con trai nhào xuống nước cứu Giang Kiều, thân mật như thế, rất nhiều người đều thấy, vốn dĩ nên chịu trách nhiệm.

Lưu Phán tắt tiếng, nhưng mà không vui trên mặt là rõ ràng. Bà ta biết, chuyện đã rồi, bà ta có oán giận cũng chả được cái mẹ gì, nhưng mà không nói ra thì lòng bà ta phải nghẹn chết mất.

Vương Bằng Phi đứng dậy về phòng: "Con mệt rồi, tối không ăn."

Lưu Phán nhất thời nóng nảy: "Không được, sao con có thể không ăn cơm chứ. Nếu con mệt thì giờ ăn chút đi, con không muốn ăn gì, vậy để mẹ luộc cái trứng cho." Đối với đứa con trai duy nhất này, Lưu Phán thật sự rất yêu thương.

Chờ khi Giang Kiều trở về, vừa vào cửa, liền thấy được mẹ chồng đang kéo dài cái mặt: "Cô còn biết về hả?"

Giang Kiều cười xòa lấy lòng: "Mẹ, con về nhà hỏi tính huống chút ạ, nên chậm trễ. Ba con đang định hỗ trợ dọn dẹp nhà cửa giúp Cố Hướng Hằng. Nhà cũ của họ Cố sớm đã hoang phế, giao tình của ba con với ba anh ta khi trước không tệ." Ngụ ý làm, sẽ không phát sinh việc Cố Hướng Hằng cố ý nhằm vào bọn họ, bọn họ có giao tình.

Hôn ước không thành, nhưng tình cảm vẫn còn.

Nghe thấy câu đó, sắc mặt Lưu Phán mới tốt hơn một chút: "Hy vọng là được như cô đã nói."

Bước đầu qua loa lấy lệ mẹ chồng xong, Giang Kiều vào phòng tìm Vương Bằng Phi nói chuyện. Vừa vào cửa, còn chưa nói câu nào, cô ta đã rớt nước mắt trước: "Anh Bằng, có phải anh đang trách em không, em sợ......"

Nhìn thấy bộ dáng nhu nhược đáng thương của cô ta, cảm xúc bực bội của Vương Bằng Phi bị đánh gãy: "...... Anh không trách em."

Những cảm xúc đó đều là vô dụng, việc đã đến nước này, không thể quay trở lại quá khứ mà chọn lựa lần nữa.

Giang Kiều nghe xong liền cười, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống: "Anh Bằng, em chỉ sợ anh ghét bỏ em từng có hôn ước với anh ta thôi, còn mấy cái khác em đều không sợ, anh Bằng, em vĩnh viễn sẽ không hối hận."

Vương Bằng Phi động dung, ôm cô ta vào lòng: "Em nghĩ bậy cái gì vậy, anh sao lại nghĩ như thế."

Giang Kiều dựa đầu lên ngực hắn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Anh Bằng, em nghe mẹ em nói phó đội trưởng nghĩ là ông ta được thượng vị, giờ đang rất giận. Em nghe xong cũng cảm thấy tức giận là bình thường, vì nếu không có lính nhảy dù, phó đội trưởng làm lâu như vậy, luân phiên cũng đến phiên ổng rồi, anh nói có phải không......"

Vương Bằng Phi không nói chuyện, mắt lóe lóe, ôm cô ta chặt hơn.

Hình thành đối lập rõ ràng với đám bà Lưu Phán chính là Diệp Hồng Tú, sau khi bà ấy thấy Cố Hướng Hằng, tươi cười trên môi mãi vẫn chưa lui xuống.

Cố Hướng Hằng đã trở lại, đã trở lại rồi rất tốt nha, đây thiệt đúng là tốt quá đi à, giờ tất cả mọi người đều đang nói chuyện về cậu ta, nói về nhà họ Cố, nói cậu ta chuyển nghề, nói cậu ta sắp nhận chức đại đội trưởng......

Lúc này mọi người hẳn là sẽ dần dần quên chuyện của con gái bà.

*

Giang Cảnh Du ở tỉnh thành canh giờ trao đổi không ít thứ, dùng bột củ sen đổi đồ đại bộ phận đều là đổi được tiền, phiếu thì chả bao nhiêu.

Trở về cao ốc bách hóa xếp hàng phía sau, sau đó căn bản là không cần tự mình bước đi, người đằng sau sẽ đẩy mi tiến về phía trước, chen chúc đến kín không tí kẽ hở.

Tuy xếp hàng rất dài, nhưng mà tốc độ vẫn là rất nhanh, người bán hàng chả có kiên nhẫn gì, vẫn luôn nhất quán tốc chiến tốc thắng: "Muốn màu gì? Bao nhiêu thước? Tiền với phiếu đâu?"

Mấy cái đó đều phải chuẩn bị sẵn sàng.

Nếu có ai dây dưa dây cà, người bán hàng sẽ để cho cái vị ấy lộn lại hàng sau để suy xét từ từ. Vậy đấy, với thái độ như thế, ai ai cũng đều rất nhanh chóng, nhanh chóng chọn xong thứ mình muốn, sau đó nộp tiền với phiếu lên.

Cái Giang Cảnh Du muốn mua chính là vải dệt, cô có người cậu muốn gả con gái, muốn mua hai khúc vải tốt về.

Thật vất vả mới mua xong hết, cô đã mồ hôi đầy người.

Tiếp sau đó là đi khu điểm tâm, ông nội gọi món muốn ăn bánh quy nhân hạt dưa, bánh xốp hạch đào, với lại cô cũng phải nhìn xem có điểm tâm gì không cần phiếu hay không, vì cô mới vừa kiếm được chút tiền nên muốn mua cất dự phòng. Chẳng qua cô cảm thấy điểm tâm đều là làm từ lương thực, sao có thể không cần phiếu?

Vừa hỏi, thiệt sự có, điểm tâm không cần phiếu kia quá đắt, dù có là cô cũng phải do dự mãi thôi, cuối cùng chỉ mua nửa cân để đó.

Hoàn thành nhiệm vụ, cô lên lầu 3. Người trên lầu 3 ít hơn lầu 1 với lầu 2 nhiều, ngó quanh một vòng, Giang Cảnh Du liền biết nguyên nhân tại sao.

Đồ bán trên lầu 3 giá cả dắt đỏ, ví dụ như giày da nhỏ này, váy liền áo rồi váy dài xinh đẹp này, cả đồng hồ, xe đạp vân vân nữa. Giày da đôi rẻ nhất hơn 7 tệ, loại đắt có cái hơn hai ba chục tệ. Đồng hồ thì giá dao động từ 120-130 tệ, xe đạp cũng là giá đó.

Đương nhiên, mấy đại kiện như đồng hồ xe đạp linh tinh kia, tiền phải xếp phía sau, phiếu là cực kỳ khó được.

Lúc cô đến cổng cao ốc bách hóa, Giang Cảnh Đằng đã đang chờ cô: "Mua đủ hết rồi ạ? Chúng ta đi thôi."

Giang Cảnh Du: "Vẫn còn thời gian, đi hiệu sách đi." Hiệu sách cách cao ốc bách hóa không xa, cô vào mua hai cuốn, đều là nhà xuất bản Hồng Dương xuất bản.

Khi về vận khí của bọn họ không có tốt như lúc tới hồi sáng, xe lửa chậm một tiếng, bọn họ mua cái bánh rán ở nhà ga xem như bữa tối, ăn xong rồi liền ngồi đó chờ xe lửa.

Khi đang đợi xe, Giang Cảnh Du mặt ngoài là nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng thì lại yên lặng kiểm kê thu hoạch bữa nay. Không biết chuyện hợp tác với nhà xuất bản Hồng Dương có thành công không nữa, nếu không thành thì lần sau cô phải vẽ truyện kiểu gì nhể?

[Cuộc phiêu lưu của mèo hoa nhỏ]?

[Chị em tình thâm]?

Về phải cấu tứ cho kỹ càng chút.

Hôm nay bán bột củ sen bán được hơn 30 tệ, phiếu định mức không nhiều lắm, đại bộ phận người đều không muốn móc phiếu ra, tình nguyện chọn giá cao.

Quả nhiên thời đại này có một phần công việc chính thức thì càng thuận tiện hơn, mỗi tháng đều sẽ phát phiếu định lượng, lễ tết nghỉ còn sẽ có kinh hỉ khác.

Sau khi về nên bớt thời giờ đi tiểu học trên huyện thành thăm dò chút.

Khi cô đang nhắm mắt dưỡng thần, Giang Cảnh Đằng nhìn nhân viên công tác bận rộn ở nhà ga phát ngốc. Bọn họ cũng thật hạnh phúc, tay nâng bát sắt, còn có thể đi khắp nơi.

Anh chàng cũng muốn mỗi tháng được nhận lương, chỉ là không có phương pháp.

Anh học nghề làm mộc với ba mình, nhưng ở trong thôn cũng chỉ khi có hỉ sự mới có thể kiếm chút tiền tiêu vặt, nếu xưởng gia cụ chiêu công bên ngoài thì hay rồi,...... Nếu xưởng gia cụ không có kẻ thù ngáng chân thì hay rồi.

Nghĩ nghĩ, Giang Cảnh Đằng thở dài một hơi.

Vẫn là thành thành thật thật làm ruộng đi, cái này thực tế hơn.

"Lịch xịch lịch xịch ——" xe lửa vào trạm.

Bọn họ mua vé đứng, nên chỉ khi còn chỗ không ai ngồi mới có thể ngồi xuống. Mà đấy cũng là vì nhà bọn họ cách đây không xa, dù cho toàn hành trình đều phải đứng cũng không sao, chẳng qua vừa thấy đã có chỗ trống, Giang Cảnh Đằng nhanh chóng bảo Giang Cảnh Du qua ngồi.

Đây là sự săn sóc đến từ em trai, Giang Cảnh Du vui vẻ nhận lấy, đi qua bên kia ngồi xuống. Ngồi cạnh cô là một người đàn ông trung niên, liếc mắt nhìn bọn họ một cái: "Hai cô cậu là anh em đúng không?"

Ông ấy là từ chiều cao mới phán đoán thế: "Dáng vóc anh trai cũng thật cao đấy." Ông ấy có chút hâm mộ, con trai của ông chính là không phát triển chiều cao.

Giang Cảnh Du: "Không phải, đây là em trai con, chẳng qua bọn con là song sinh."

Người đàn ông có chút ngạc nhiên: "Hai đứa là song sinh à, ý chà, hai đứa không có trông giống nhau như đúc nha." Tuy liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn ra là có quan hệ huyết thống, nhưng mà những cặp song sinh ông từng gặp chính là có tới tám chín phần giống, nếu bọn họ tráo đổi kiểu tóc quần áo đi, vậy là không nhận ra ai là ai luôn.

Giang Cảnh Du cười cười: "Đúng vậy."

Người đàn ông cảm thấy khá hứng thú với cặp song sinh này, tiếp tục đáp lời: "Hai đứa đây là đi chỗ nào vậy?"

Giang Cảnh Du: "Bọn con muốn đi huyện Dịch Thủy."

Giọng người đàn ông lớn thêm mấy phần: "Ế, thiệt đúng là khéo, chú cũng ở huyện Dịch Thủy, trách không được nghe khẩu âm thấy là bên nhà chúng ta, không sai mà, hai đứa đây là đi thăm người thân về hả?"

Giang Cảnh Du: "Không phải, bọn con là đi tỉnh thành xử lý chút chuyện ạ, còn chú thì sao, trông hình như là đi công tác nhỉ."

Người đàn ông: "Chú là đến tỉnh thành đi công tác, hai đứa có đi làm không? Hay vẫn còn đang đi học?"

Giang Cảnh Du: "Con mới vừa tốt nghiệp cao trung năm nay, giờ đang ở nông thôn."

Người đàn ông kinh ngạc, ông còn tưởng rằng hai đứa nhỏ này cũng là người thành phố, vì tuy quần áo không phải tươi sáng cỡ nào nhưng mà cũng không kém, hơn nữa cả khí độ cả người này, trông chính là không giống người nhà quê.

Có lẽ đây là một hộ tiến tới khó được ở nông thôn, vì ở nông thôn mà có thể nuôi cho con gái học tới cao trung là rất hiếm thấy.

Người đàn ông: "Quê chú cũng là ở nông thôn, đến lứa bọn chú mới vào trong thành." Đếm ngược lại mấy đời có mấy ai không xuất thân từ dân chân đất.

"Quê chú là Vương gia ao, có lẽ mấy đứa có biết đó."

Giang Cảnh Đằng: "Chú, vậy là quê chú ở ngay sát vách bọn con luôn nha, vậy chú họ Vương đúng chứ? Bọn con là đại đội Thượng Trang."

Người đàn ông cười: "Đúng vậy, chú họ Vương, chỗ bọn chú ấy à, không được mấy người khác họ."

Giang Cảnh Du: "Chú Vương, chú đi làm ở đâu vậy ạ?"

Vương Đạt Thịnh có chút thổn thức: "Ở xưởng quần áo. Hồi đó nhà nghèo, đào rỗng của cải cho chú đi làm học đồ may vá chỗ sư phụ, sau đó lại làm công cho ông chủ một đoạn thời gian, chờ quốc gia mới thành lập công tư hợp doanh, vậy là bọn chú liền làm việc cho quốc gia."

Giang Cảnh Đằng: "Chú, chú đây là đuổi kịp được thời điểm tốt nha."

Vương Đạt Thịnh cười ha hả: "Còn không phải thế à, xoay người làm chủ."

Bọn họ cứ vậy mà bắt chuyện, hơn một tiếng đồng hồ trên xe đều là trôi qua trong chuyện trò với nhau, Vương Đạt Thịnh đều có chút kinh ngạc, vì dù ông có nói cái gì cũng sẽ không có lúc nào hai chị em không tiếp lời được.

Khi xuống xe, bọn họ còn trao đổi tên họ và địa chỉ với nhau nữa, đủ để nói rõ bọn họ nói chuyện hợp cạ cỡ nào.

Khi bọn họ tới trạm đã là buổi tối, may mắn còn có trăng treo cao trên trời, có thể dựa vào ánh sáng mông lung để tiếp tục lên đường.

Khi rời khỏi huyện thành Giang Cảnh Đằng chuẩn bị hai cây gậy gỗ phòng thân, dọc theo đường đi này không chừng sẽ đụng phải thứ gì đó, có khả năng là người, cũng có khả năng là động vật hoang dại, mà khả năng là động vật hoang dại lớn hơn chút, mang hai cây gậy gỗ trên cơ bản là có thể giải quyết.

Chỗ bọn họ cũng không có mãnh thú cực lớn kiểu như hổ báo gì gì kia, cao lắm chính là sói với lợn rừng thôi, nhưng mà hai loại này cũng rất ít xuất hiện ở mấy chỗ nhân khí thịnh vượng.

Đường từ huyện thành về thôn chính là thuộc về mấy chỗ nhân khí thịnh vượng.

Bọn họ thuận lợi về tới thôn Thượng Trang, giờ này rất nhiều nhà đều đã ngủ.

Mọi người đều không nỡ đốt đèn, vì mặc kệ là nến hay đèn dầu hỏa, chúng nó đều phải tiêu tiền, vậy nên vì không tiêu tiền, trời tối rồi liền ngủ, trời sáng liền rời giường, câu 'mặt trời lặn thì ngủ, mặt trời lên thì làm' kia chuẩn xác mười mươi ở đây.

Nhà họ Giang còn đang sáng đèn, biết bọn họ sẽ về hôm nay nên vẫn chờ bọn họ.

Giang Cảnh Đằng đẩy cổng sân viện ra, Diệp Hồng Tú với Giang Minh Trí liền đi ra. Mặt mày Diệp Hồng Tú tỏa sáng, làm hai chị em Giang Cảnh Du với Giang Cảnh Đằng nhìn thấy đều có chút buồn bực, bọn họ về nhà đáng để vui đến thế à?

Vừa hỏi mới biết được, cả nhà vui vẻ đến thế không phải vì chị em họ trở về, mà là vì Cố Hướng Hằng đã trở về.

Cố Hướng Hằng. Cái tên này dạo trong đầu Giang Cảnh Du một vòng. Đây không phải là vị hôn phu, à không, là vị hôn phu tiền nhiệm của Giang Kiều à.

"Con nhớ rõ anh ta đi bộ đội làm lính rồi mà nhỉ, về thăm người thân hả mẹ?" Nếu nói Cố Hướng Hằng là vì chuyện giải trừ hôn ước giữa anh ta với Giang Kiều mà về, vậy thì về lúc này có phải quá muộn rồi không, Giang Kiều cũng đã gả cho Vương Bằng Phi rồi.

Diệp Hồng Tú cười khanh khách nhìn con gái: "Không phải, cậu ta không phải về thăm người thân, cậu ta là chuyển nghề, hơn nữa chờ đại đội trưởng chúng ta thăng chức điều đến huyện thành rồi là cậu ta sẽ trở thành đại đội trưởng mới nhận chức của đại đội ta."

Giờ Giang Cảnh Du với Giang Cảnh Đằng hiểu rõ rồi, lúc này đề tài sốt dẻo trong miệng các thôn dân liền phải chuyển lên người vị tân nhiệm đại đội trưởng này, bọn họ có thể giải thoát rồi.

Giang Cảnh Du buồn bực, cuốn truyện cô từng xem kia, có vụ này hả ta?

Sao cô lại nhớ là vị hôn phu tiền nhiệm kia hình như là hy sinh mà nhể?

Giang Nguyên Đồng khụ một tiếng: "Hôm nay mấy đứa đi nhà xuất bản sao rồi?"

"Biên tập nhận lấy bài viết của con rồi, chờ hồi đáp, ông ấy nói trong một tháng sẽ hồi âm nói kết quả cho con."

"Vậy thì tốt quá, một tháng cũng không lâu lắm."

Giang Cảnh Du: "Vậy trong một tháng này con vẽ ra phần còn lại của truyện, nếu có rảnh con lại gửi đi chút truyện ngắn, có lẽ sẽ có tờ báo nào đó nguyện ý nhận."

"Con có sắp xếp là được." Giang Nguyên Đồng bật cười: "Vào đi, còn đứng ngoài sân làm gì? Đồ mua đủ không?"

Giang Cảnh Đằng: "Đều mua rồi."

Giang Nguyên Đồng mở giấy đóng gói, lấy bánh xốp hạch đào ra bẻ một góc, cho vào miệng, gật gật đầu: "Chính là cái hương vị này."

Giang Cảnh Tường đưa mắt trông mong nhìn: "Ông nội, ông nội."

Giang Nguyên Đồng bẻ tiếp một nửa cho nhóc: "Ăn đi."

Giang Cảnh Du: "Con còn mua 5 cái móng heo, con với em đã ăn ở tiệm cơm rồi, đây là cho mọi người."

"Sao còn tiêu pha mua thứ này chi." Nhìn thấy 5 cái móng heo kia, Diệp Hồng Tú vừa vui vẻ vừa đau lòng.

Trên mặt Giang Nguyên Đồng mang theo cười: "Cháu nó hiếu thảo, đây là chuyện tốt, không có tiền thì lại đi kiếm, tiền kiếm được còn không phải vì để xài sao."

Móng heo rất ngon, chẳng qua giờ nguội rồi, Diệp Hồng Tú: "Để mai ăn đi."

Giang Cảnh Du: "Giờ cũng không muộn, hâm nóng chút là có thể ăn rồi, để tới mai vị không còn ngon nữa."

Diệp Hồng Tú liếc cô một cái, còn rất bắt bẻ, cái gì mà vị không ngon, thịt không có khi nào vị không ngon hết!

Giang Cảnh Tường xoa xoa khóe miệng, móng heo thơm quá! Đêm nay cậu có thể ăn móng heo!

Khi hâm móng heo, Giang Cảnh Du hỏi: "Mẹ, mẹ nhìn thấy Cố Hướng Hằng rồi nhỉ, anh ta là người như thế nào?"

Diệp Hồng Tú: "Cao ráo hơn Vương Bằng Phi, dáng người khỏe mạnh, mẹ nghe nói trước khi cậu ấy chuyển nghề còn lập công, cầm một bút tiền thưởng, không ít đâu, nói muốn lần nữa xây nhà trên nền nhà cũ của cậu ta, nếu muốn xây nhà ít nhất cũng phải một hai trăm tệ."

"Ông nội với ba con bọn họ không phải biết làm mộc à, nếu cậu ta muốn xây nhà phỏng chừng sẽ đến nhà ta hỏi, đến lúc đó con có thể tận mắt nhìn thấy rồi."

Giang Cảnh Đằng: "Anh ta hẳn là không đến mức vì Giang Kiều mà hận lây nhà họ Giang, tình nguyện đến đại đội khác tìm người chứ cũng không tìm trong thôn chúng ta đó chứ?"

Diệp Hồng Tú lắc đầu: "Cậu ta trông không giống là người tính như thế."

Sáng sớm hôm sau, Giang Cảnh Du cứ theo lẽ thường mà xuống ruộng làm việc, trên đường đi cô nhìn thấy được nhân vật chính đề tài trung tâm hiện tại, tuy rằng không có thấy chính diện, chỉ nhìn thấy có cái bóng, nhưng đối lập với Vương Bằng Phi một chút, xác thật là cao hơn gã ta, cao hơn cỡ 10cm đi, dáng người thì dùng một câu lưu hành hồi hiện đại chính là 'Mặc quần áo trông gầy, cởi quần áo lại có thịt'.

Có đường cong cơ bắp, lại sẽ không có rõ ràng căng lên như mấy huấn luyện viên trong phòng tập gym kia.

Cái bóng lưng kia thì khỏi nói, cô nhìn thoáng qua Giang Cảnh Đằng, đứa em trai này về phương diện chiều cao thì cũng được, nhưng mà anh chàng còn chưa thành niên, hiện tại gầy y chang cây gậy trúc ấy, phải nuôi dưỡng cho tốt mới có thể nuôi ra cái dáng người thế kia.

Quay đầu lại phải nhồi ăn cho tốt.

Giang Cảnh Đằng nhìn cô, sắc mặt cổ quái: "Chị à, chị nhìn cái gì vậy?"

Giang Cảnh Du: "Chị thấy em quá gầy, trông chẳng có sức lực gì."

Giang Cảnh Đằng: "???"

Đây là ghét bỏ anh yếu hả?

Tới trưa, tiếng còi báo nghỉ ngơi vang lên, Giang Cảnh Du đứng dậy, duỗi duỗi cái eo nhức mỏi, nhìn sang thấy mọi người đều là bộ dáng toan sảng không hề có ngoại lệ, thầm thổn thức.

Ai hay bát cơ đầy, hạt nào cũng là vất vả.

Về đến nhà ăn trưa, trên bàn cơm là cháo độn đậu khoai lang đỏ, ăn kèm với một đĩa rau dại và một đĩa dưa muối, toàn bộ bữa ăn rồi đấy.

Giang Cảnh Tường: "...... Chị ơi, đây là từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó đúng không." Tối hôm qua móng heo ngon quá đi, hu hu hu, tối hôm qua cậu nằm mơ gặm móng heo cả đêm.

Giang Nguyên Đồng cười nhìn thoáng qua cháu trai út: "Hôm qua ăn béo mỡ quá rồi, bữa nay cho dạ dày thanh đạm chút."

Giang Cảnh Tường: "......" Dạ dày cậu mỗi ngày đều rất chay, đủ thanh rồi!

Giang Cảnh Du nhìn về phía Giang Cảnh Đằng: "Tối đi đào măng với chị."

Chú Vương mới quen trên xe lửa hôm qua hảo cái món ấy, hơn nữa con dâu chú ấy làm việc ở tiểu học huyện đấy, có quan hệ này mà không đi lại thì quá lãng phí.

Giang Cảnh Đằng: "Dạ."

Mới vừa dọn dẹp chén đũa xong, Cố Hướng Hằng tới cửa.