Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Nhính

Chương 24: Thấy được



Phát hiện ý của Diệp Hồng Tú, Giang Minh Trí ho khan một tiếng, trong lòng ông rất mâu thuẫn.

Đại đội trưởng tốt chứ?

Tốt.

Nhưng mà làm con rể...... lại có một chướng ngại á, đây chính là vị hôn phu tiền nhiệm của cháu gái Giang Kiều, này đây nếu mà thành...... Lời người đáng sợ, cho nên ông tách ra đề tài: "Nhạc Anh, con cứ đi theo chị họ con đi, thuận đường xoay vài vòng trong thôn luôn."

Trịnh Nhạc Anh nhếch môi: "Dạ, cảm ơn cậu ba."

Phát hiện ông ngoại với cả nhà cậu ba đều là đối xử thiệt tình với cô, Trịnh Nhạc Anh không khỏi thả lỏng nhẹ nhàng hơn, tươi cười trên mặt cũng càng xán lạn hơn.

Trên xe lửa cô không có nói với đồng bạn của mình rằng mình bên này có thân nhân chính là vì lo lắng thời gian dài không có đi lại, cảm tình đã mới lạ, đến lúc đó cô cũng không biết nên ở chung với những thân thích này thế nào.

Trước kia cô đi theo mẹ sống ở trong quân doanh, thân thích hai bên nội ngoại đều ít lui tới, về sau mẹ hy sinh, ba cũng chuyển nghề, nhưng mà chỗ ba chuyển nghề lại là quê của ông, cách quê nhà mẹ rất xa, rất xa.

Về sau nữa ba lại cưới một bà mẹ kế vào cửa cho cô, vậy thì đi lại với bên ngoại mình liền càng ít hơn.

Nếu không phải còn có thư tín lui tới, vậy thì liên hệ sẽ bị đứt đoạn.

Nghĩ đến nhà mình bên kia, Trịnh Nhạc Anh đi theo chị họ ra ngoài, tâm tình phức tạp.

Danh sách xuống nông thôn vừa báo lên liền không cách nào sửa đổi, nhưng mà cô khi đó thật sự là muốn tránh đi thật xa, thật xa là được rồi.

Không bao giờ muốn gặp những người cô không muốn nhìn thấy kia, nghĩ đến cô sẽ xuất hiện ở chỗ này, không biết mụ mẹ kế với con chị kế kia của cô sẽ thế nào, anh trai chắc chắn sẽ khổ sở, khổ sở vì cô xúc động như vậy.

Nghĩ đến đây, mũi Trịnh Nhạc Anh không khỏi thấy đau xót.

Giang Cảnh Du thấy biểu cảm cô nàng hay thay đổi, phỏng chừng là nhớ tới chuyện gì không vui, ví dụ như nguyên nhân cô nàng báo danh xuống nông thôn.

Đối với điểm này, ý của Giang Cảnh Du giống với ý Giang Nguyên Đồng, trước hết không hỏi cô nàng, chờ khi em nó thích ứng rồi lại nói cũng không muộn.

Hiện tại người cũng đã đi đến đây, lại không quen thuộc gì với nơi này, nói tới mấy đề tài mẫn cảm đó ngược lại sẽ ảnh hưởng cảm tình của bọn họ.

Chờ khi con bé thích ứng rồi, cảm xúc cũng đã hoàn hoãn, lại từ từ nói.

Đây là một đứa bé mới 15 tuổi thiệt đó, ở đời sau, lớn như này hẳn là còn đang học sơ trung, người vẫn còn con nít lắm, còn đang đi học đàng hoàng dưới cánh chim bảo hộ của cha mẹ kìa.

Đi được một đoạn rồi, thấy biểu cảm của em họ hòa hoãn hơn một ít, Giang Cảnh Du mới nói chuyện với cô nàng: "Nhạc Anh, chị gọi em như vậy được chứ?"

"Dạ được ạ."

"Nhạc Anh, để chị nói sơ sơ về thôn Thượng Trang cho em đi. Ngọn núi bên kia kìa, tất cả đều là tre trúc, hiện tại nhà chúng ta đang có măng đào được từ chỗ đó đó, ướp thành măng chua, hương vị không tệ lắm, sau khi về nhà em nếm thử chút nha, ba chị rất là thích ăn, em thích ăn măng không?"

"Ngọn núi kia Cảnh Tường nó hay đi lắm, đào rau dại nè, hái quả dại nữa, em cũng có thể đi dạo chút, chỗ đó không có gì nguy hiểm."

"Ngọn núi đằng sau kia không thể đi, nó nối liền núi non, mấy đứa trẻ con, hay là ít người đều không thể đi, nếu mà em vào núi, đừng có đi chỗ đó."

......

Hai chị em một đường vừa nói chuyện vừa đi về phía bên kia, có người thấy được sẽ còn hỏi một tiếng, ví dụ như bác gái Hoa, bà ta thấy được, hỏi: "Cảnh Du, cô bé này là ai vậy? Sao mà có chút lạ mắt, là con cháu nhà cậu hay là nhà dì của con vậy?"

Giang Cảnh Du: "Không phải, đây là con gái của cô cả con, con bé đến bên chúng ta xuống nông thôn."

Bác gái Hoa vỗ đùi: "Ai da, đây là con gái của Minh Hồng à!" Bác gái Hoa đánh giá trên dưới: "Con không nói thiệt đúng là không phát hiện, đúng là rất giống, giống y chang Minh Hồng khi còn nhỏ vậy đó. Nháy mắt cũng đã qua đi lâu vậy rồi, con gái Minh Hồng cũng đã lớn như vậy." Bác gái Hoa có chút thổn thức, nhìn Trịnh Nhạc Anh cười hiền lành: "Vậy là con nghe hiểu được tiếng địa phương bên ta đúng không, mẹ con hẳn là có dạy con."

Trịnh Nhạc Anh chậm rãi mở miệng: "Con nghe hiểu được." Tuy khẩu âm nói chuyện của cô nàng có khác biệt, nhưng giao lưu cơ bản là không chướng ngại.

"Anh trai con đôi khi cũng sẽ nói tiếng bên này với con, chỗ bọn con có một dì trong căn tin cũng là người huyện Dịch Thủy, dì ấy đôi khi cũng sẽ nói với con." Cho nên cô vẫn luôn không có quên mất tiếng địa phương bên mẹ.

Bác gái Hoa rất vui vẻ: "Tốt tốt tốt, vậy giờ mấy đứa là muốn đi đâu vậy? Đi nhà cậu cả con hả?"

Giang Cảnh Du: "Không phải, là đi chỗ đại đội trưởng, thủ tục còn chưa làm xong."

Bác gái Hoa nhìn nhìn Giang Cảnh Du, lại ngó ngó Trịnh Nhạc Anh, chép chép miệng không nói chuyện.

Nghĩ tới rồi, đây hẳn là đi làm thủ tục, thanh niên tri thức tới chỗ bọn họ có một vài thủ tục cần xử lý, cơ mà, cô bé nhà họ Giang này lại phải gặp mặt đại đội trưởng, bà ta thật là có chút không yên tâm á.

Khi trước bà ta có nhờ người đi nói ý tứ nhà bọn họ với đại đội trưởng, bên kia chẳng có tí phản ứng nào, bà ta không biết là truyền sai lời rồi hay là đối phương nghe không hiểu, trái tim này cứ treo nửa vời.

Cũng chính là nhà đại đội trưởng không có trưởng bối đứng đắn đó, bằng không thì càng dễ nói chuyện.

Giang Cảnh Du: "Bác Hoa, vậy bọn con đi trước đây."

Bác gái Hoa lấy lại tinh thần: "Được, không chậm trễ mấy đứa nữa, đi đi. Hình như vừa nãy bác cũng có thấy mấy người trẻ tuổi lạ mặt đi qua đó, hẳn cũng là đi làm thủ tục, lúc này có mấy người tới vậy?"

Giang Cảnh Du: "Tổng cộng 3 người."

Đợt này được phân đến đội sản xuất Thượng Trang nhỏ tuổi nhất là Trịnh Nhạc Anh 15 tuổi, Quách Tuyết Liên 16 tuổi, Châu Văn 18 tuổi. Ba người này đều không phải từ một thành thị tới, nhưng vị trí địa lý là gần nhau, nếu muốn về nhà, ba người họ có hơn phân nửa lộ trình là giống nhau, họ là đồng hương cùng tỉnh.

Châu Văn với Quách Tuyết Liên được Cố Hướng Hằng dẫn đến đại viện thanh niên tri thức an trí, bảo đội trưởng đại viện thanh niên tri thức Tống Ích dạy bọn họ một chút, thu thập hành lý sơ qua rồi đi đến đại đội làm thủ tục, còn anh thì trước hết là đánh xe bò về.

Lúc hai người họ nhìn thấy điều kiện nhà ở chỗ này thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, trông vẫn là rất rắn chắc. Một đường đi tới này họ nhìn thấy những nhà ở kia mà sắc mặt trắng bệch cả, so ra thì đại viện thanh niên tri thức này vẫn là không tệ.

Nam thanh niên tri thức thì ở bên trái sảnh, nữ thanh niên tri thức thì ở bên phải sảnh, còn mấy chỗ khác đều là công cộng.

Hiện tại có hai người mới đến, tổng cộng 6 người, nơi này còn ở được.

Tống Ích nhìn bọn họ: "Lương khô của hai người mang trên đường đi hẳn là ăn gần hết rồi đúng chứ? Đợi lát nữa đi đại đội dự chi một bộ phận đồ ăn, chờ cuối năm lại trừ vào sổ, nếu không dự chi thì còn có thể đổi với các hương thân, hai người muốn làm thế nào?"

Quách Tuyết Liên: "Bọn em đổi với ai cũng được chứ ạ?"

Tống Ích sửng sốt một chút: "Phải đổi với một ít nhà có dư lương thực mới được, vì có mấy nhà ngay cả nhà mình cũng ăn không đủ."

Quách Tuyết Liên với Châu Văn đều trầm mặc.

Bọn họ trời xa đất lạ, sao mà biết được nhà ai có dư lương thực?

"Vậy lúc trước anh Tống là làm như thế nào?"

Tống Ích thành thật trả lời: "Anh là dự chi, cũng có người đổi với người, đều được, xem tình huống cá nhân thôi. Chỉ là nếu dự chi, vậy phải nỗ lực làm việc, bằng không chờ tới cuối năm còn không đủ để trừ, cũng phải trả tiền."

Châu Văn: "Vậy dự chi trước một bộ phận đi."

Quách Tuyết Liên nhìn bệ bếp: "Mọi người là cùng nhau ăn cơm sao?"

Tống Tích: "Đúng vậy, giờ những người khác đang làm việc ngoài ruộng, còn chưa có về, chúng ta là phân công hợp tác, nam đồng chí thì gánh nước đốn củi, nữ đồng chí thì quét tước nấu cơm, đất trồng rau chỗ này là chúng ta cùng nhau chăm sóc, thu hoạch cũng là đồng sở hữu."

Tống Ích nói tới đây thì ngừng miệng: "Rồi, để đó rồi tôi lại giới thiệu kỹ hơn cho hai người, đi đến đại đội trước đã, đừng để đại đội trưởng chờ lâu."

Dọc theo đường đi này cũng có không ít người hỏi Tống Ích xem đây có phải là thanh niên tri thức mới không, anh ta đều trả lời.

Châu Văn với Quách Tuyết Liên nhìn anh ta thuần thục dùng tiếng địa phương chỗ này giao lưu với thôn dân, đều có chút bội phục: "Anh Tống, anh tới đây bao lâu rồi? Học tiếng địa phương chỗ này có khó không?"

Tống Ích nhớ tới chính mình khi vừa tới đây, trên mặt có chút phức tạp: "...... Anh tới chỗ này 3 năm, năm đầu tiên khá là khó, sau lại thì rất nhanh, giao lưu nhiều với người chỗ này, nói nói liền biết thôi."

Lúc đến đại đội, Tống Ích thấy được Giang Cảnh Du, có chút mất tự nhiên.

Anh ta xin nhờ cô gửi thư dùm, cô đẩy trở về, anh ta hiểu rõ đây là cự tuyệt, anh ta còn chưa lấy lòng lại bị cự tuyệt, vốn dĩ không muốn gặp lại cô, đỡ cho bị xấu hổ, không nghĩ tới thân thích của người thanh niên tri thức này chính là cô, cũng quá khéo rồi.

Tống Ích nhìn thoáng qua nữ thanh niên tri thức bên cạnh Giang Cảnh Du, đây là em họ của cô, thật sự sẽ khéo đến vậy, vừa lúc được phân phối đến bên chỗ ông ngoại của mình sao?

Chẳng qua một tấm lòng yêu con gái của trong nhà thôi, có người nhà coi trọng, đều là xuống nông thôn, cuộc sống lại là khác nhau.

Trịnh Nhạc Anh nhìn Tống Ích mấy lần, đây là đội trưởng thanh niên tri thức nha, cũng thiệt trẻ tuổi, có lẽ chỉ hơn cô nàng có mấy tuổi thôi.

Giang Cảnh Du thấy được Tống Ích, không có nói gì nhiều với anh ta, cũng không có giao lưu bằng ánh mắt. Người không hiểu rõ nhìn thấy sẽ chỉ cho rằng hai người họ không quen biết.

Giang Cảnh Du nói lời cảm tạ với Châu Văn: "Tôi nghe Nhạc Anh nói rồi, đêm qua trên xe lửa mọi người gặp ăn trộm, may mà cậu cảnh giác đánh thức mọi người, bằng không có lẽ đã bị trộm đồ rồi, cảm ơn cậu."

Châu Văn có chút ngoài ý muốn, vội vàng xua tay: "Không cần cảm ơn, đây là tôi nên làm."

Anh này có chút ngượng ngùng, anh cũng không có làm cái gì, chỉ là vừa lúc đó tỉnh ngủ, chú ý tới có kẻ khả nghi, nên hú lên một tiếng thôi.

"Khụ khụ." Cố Hướng Hằng đi đến: "Ngại quá, để mọi người chờ, nào, lấy văn kiện của các vị ra đi......"

Giang Cảnh Du bọn họ tới trước, nên làm trước.

Giang Cảnh Du cũng hỏi: "Đại đội trưởng, việc ra đồng làm việc này an bài thế nào?"

Ba thanh niên tri thức trẻ tuổi cùng nhau dựng lỗ tai lên.

Cố Hướng Hằng: "Vừa tới, hôm nay nghỉ ngơi trước đi, sức khỏe là tiền vốn cách mạng, để ngày mai bắt đầu đi. Các cô cậu trước kia hẳn là không có kinh nghiệm làm ruộng, nên trước hết làm chút việc đơn giản, đồng chí Tống Ích sẽ dẫn dắt mọi người một chút, nếu có cái gì không hiểu thì hỏi nhiều vào, không sợ làm chậm, trước hết cứ làm cho tốt đã, sau đó lại theo đuổi tốc độ."

Giang Cảnh Du: "Nhạc Anh cũng cùng làm việc với thanh niên tri thức trong đại viện đúng không?"

Cố Hướng Hằng: "Đúng vậy."

Anh hỏi Trịnh Nhạc Anh: "Em có muốn dự chi đồ ăn không? Từ đây đến lúc được chia lương thực phải chờ tới cuối năm."

Giang Cảnh Du: "Con bé trước hết tạm không cần, chờ có yêu cầu lại đến dự chi là được phải không?"

Cố Hướng Hằng tỏ vẻ hiểu rồi: "Có thể, được rồi." Anh đưa văn kiện đã đóng dấu trả lại cho Trịnh Nhạc Anh.

Trịnh Nhạc Anh: "Cảm ơn đại đội trưởng."

Lúc bọn họ đến là buổi sáng, hiện tại đi về là có thể nấu cơm trưa, trên đường đi về, Trịnh Nhạc Anh đột nhiên nhớ tới một việc: "Ý, mới nãy mọi người đều ở nhà, xin nghỉ ạ?"

Giang Cảnh Du: "Ông nội chị xin nghỉ, những người khác vẫn là phải xuống ruộng, giữa chừng bớt thời gian đi về."

Bữa nay cố ý xin đi làm chút việc tương đối nhẹ nhàng, thời gian liền khá rộng rãi.

Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là có người hỗ trợ, ghi điểm viên cũng sẽ không trừ công điểm.

Vì nghênh đón cô em họ đường xa mà đến này, đồ ăn của nhà họ trưa nay khá là phong phú.

Nguyên liệu đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ đầu bếp Giang Cảnh Du.

Dùng một ít gạo và đậu nấu cơm khô, còn có canh trứng đậu hũ, đậu hủ Ma Bà, đậu que xào trứng, còn có một con cá hấp.

Con cá này Giang Cảnh Đằng phí không ít công phu, gần như tát sạch nước trong một cái vũng nhỏ mới chộp được nó.

Bàn đồ ăn này còn tốt hơn trong tưởng tượng của Trịnh Nhạc Anh.

Hơn nữa đồ ăn cũng quá ngon rồi, chờ khi cô nàng ăn ba chén cơm rồi mới phục hồi tinh thần lại ấy, cô đã ăn đến no căng, Trịnh Nhạc Anh có chút ngượng ngùng buông chén đũa.

Giang Nguyên Đồng cười: "Trong nồi vẫn còn đó, ăn no chưa?"

Trịnh Nhạc Anh: "Đã no rồi, ngon, thiệt sự quá ngon, bất tri bất giác đã ăn nhiều như vậy." Ông ngoại bọn họ sẽ không ghét bỏ cô chứ?

Đương nhiên sẽ không ghét bỏ: "Con còn đang phát triển thân thể, đừng có để mình bị đói. Nhà ông ngoại không thể bữa bữa thịt cá, nhưng muốn nói ăn no vẫn là không thành vấn đề. Trong bếp có khoai lang, khoai lang đỏ khô, trong đất phần trăm của chúng ta cũng đều là trồng khoai lang."

Trịnh Nhạc Anh ngoan ngoãn ứng lời.

Giang Nguyên Đồng: "No rồi thì nghỉ một lát, chờ lát nữa ngủ trưa một chút, phòng con còn thiếu cái gì thì tìm chị họ con."

Hai người đều là con gái, tuổi cũng kém không nhiều, càng dễ có đề tài chung hơn, có thể để cháu ngoại dung nhập vào tốt hơn.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Với cái tình huống hiện tại này, cũng không biết cháu gái phải ở dưới nông thôn bao lâu nữa.

Nếu mà ở đây thời gian dài, vậy thì dung nhập càng sớm càng tốt.

Giang Cảnh Du giúp Trịnh Nhạc Anh thu chăn phơi bên ngoài vào, hỗ trợ cùng nhau trải giường chiếu. Trịnh Nhạc Anh rất bội phục trù nghệ của Giang Cảnh Du, vì cô nàng biết nấu cơm, nhưng mà đồ ăn cô nàng nấu ra hương vị thường thường, là kiểu có thể nấu chín, ăn vào sẽ không tiêu chảy ấy, nhưng muốn nói nó ăn ngon cỡ nào, thế thì thiệt không có.

Chị họ cô nàng chỉ hơn cô có mấy tuổi, mà trù nghệ của chị ấy lại tốt như vậy.

Giang Cảnh Du cười cười: "Trù nghệ của chị khi trước cũng tàn tàn, nhưng vào đoạn thời gian nào đó đột nhiên thông suốt."

Trịnh Nhạc Anh: "Chị là làm sao mà thông suốt được?"

Giang Cảnh Du: "Trước kia khi bà nội với mẹ chị nấu cơm chị đều ở bên cạnh nhìn, có lẽ nhìn nhiều rồi, hơn nữa chị còn cố ý đào một chút thực đơn về xem, cứ vậy liền tích lũy đầy đủ đi."

Tâng bốc chính mình như này Giang Cảnh Du cũng có chút không quen, nhưng mà vì bù đắp lại những điểm sai biệt, cô cũng chỉ có thể đi giải thích như vậy.

Trịnh Nhạc Anh bừng tỉnh: "Thì ra là như vậy à." Cô nàng có chút đáng tiếc, vì loại tích lũy đầy đủ này trước kia cô nàng thiệt đúng là không có.

Hồi nhỏ cô nàng là đi căn tin ăn, lớn lên rồi một ngày có 2 bữa cơm cũng là ăn căn tin.

Chỗ ba cô làm là xưởng công nghiệp quân sự, lệ thuộc với bên bộ đội, công nhân trong này hoặc chính là quân nhân chuyển nghề, hoặc chính là người nhà của quân nhân, nơi đó có căn tin, chỉ cần giao phiếu cơm với phiếu gạo cho là qua đó có thể ăn cơm.

Vì thuận tiện lại bớt việc, rất nhiều người đều giải quyết ở căn tin, trong nhà mình chỉ có khi muốn thêm cơm mới vào bếp.

Giang Cảnh Du: "Ăn có quen không em? Khẩu vị thấy mặn hay là nhạt?" Giang Cảnh Du đột nhiên nhớ tới, bên Giản Thành cực thường thấy các món cay, chỗ bọn cô thì không nhiều người ăn cay lắm.

Giang Cảnh Du: "Để sau này chị làm tương ớt, nếu em cảm thấy không đủ có thể tự mình chan vào."

Ớt cay này đây ngày thường Giang Cảnh Du rất ít nêm, một nguyên nhân là vì dạ dày Giang Nguyên Đồng không phải quá tốt, ớt cay quá kích thích, còn nguyên nhân khác chính là nhóc con Giang Cảnh Tường này cũng cần được chú ý, cho nên khi nấu ăn cô mà cho ớt cay thì đại đa số là chỉ điểm xuyết đề vị, muốn nói nó cay cỡ nào, đã ghiền cỡ nào, vậy thì phải làm riêng một phần.

Nếu làm riêng một phần thì cô lại ngại phiền toái, cô không phải kiểu người thích cay.

Nghe thấy cô nói làm tương ớt, Trịnh Nhạc Anh vui vẻ ra mặt.

Giường đệm đã xong, Giang Cảnh Du: "Mệt mỏi rồi nhỉ, ngủ trước chút đi đã, tới giờ cơm chiều chị gọi."

Trịnh Nhạc Anh cũng mệt mỏi rồi, trải đệm chăn xong, sau đó cứ vậy mà nằm yên.

Cô gái nhỏ vốn dĩ cho rằng mình không ngủ được, kết quả nhắm mắt lại không được bao lâu, cô cái gì cũng không biết nữa.

Thẳng đến chạng vạng, cô gái nhỏ là bị mùi hương câu tỉnh giấc.

Giang Cảnh Du cầm một ít thịt xông khói ra, nói đây là đổi với người ta, thứ này không rẻ đâu nha.

Trương Lưu Vân đưa cho cô 2 tệ trợ cấp cô, Giang Cảnh Du không cần, bà cụ cứng rắn nhét cho: "Nghe lời, lần sau thấy được con mua nữa."

Giang Cảnh Du có chút dở khóc dở cười mà nhận lấy.

Có thêm nó, lúc xào rau nấu cơm đĩa đồ ăn kia đều bóng loáng mỡ.

Lúc này, cả nhà Giang Minh Tông tới đây, Giang Nguyên Đồng cố ý bảo Giang Cảnh Tường đi gọi bọn họ tới đây, con gái chị cả nó từ xa tới như vậy, người làm cậu như nó phải biết mới được.

Nhà bọn họ bị kêu tới cũng không dám đi tay không, hoặc nhiều hoặc ít đều lấy mấy thứ tới.

Mặc kệ trong lòng nghĩ như nào, trên mặt mũi vẫn là phải làm đúng chỗ.

Giang Minh Tông nhìn cô cháu ngoại gái này, hốc mắt cũng đỏ: "Con trông giống mẹ con lắm."

Lưu Tuệ Chi cũng nhìn cô con gái của chị chồng của mình, tâm tình có chút phức tạp. Nếu chị chồng còn chưa qua đời, nhà bọn họ chắc chắn không phải cái quang cảnh như bây giờ, vì anh rể giờ đều đã lên lớp quản lý rồi.

Chỉ tiếc, bên bọn họ không được hưởng tí xái nào, ngay cả con gái ruột thịt của mình cũng xuống nông thôn, cái con ả cưới sau kia thật đúng là lợi hại.

Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, trước kia cũng không có ở chung gì mấy, hàn huyên được một lát liền đi rồi.

Trịnh Nhạc Anh thấy cả nhà cậu cả đi rồi, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô có chút không quen.

Giang Cảnh Du: "Em muốn ngủ chứ? Bên chị còn có chút việc làm."

Trịnh Nhạc Anh: "Chị họ, chị muốn làm gì? Em tạm không buồn ngủ." Buổi chiều đã ngủ no rồi.

Giang Cảnh Du: "Vẽ phác họa, còn có chút đuôi chưa có vẽ xong, em nếu còn chưa muốn ngủ, có muốn đọc sách không? Trong phòng chị có."

Trịnh Nhạc Anh vào phòng Giang Cảnh Du, sau đó Trịnh Nhạc Anh đã bị chấn động.

Trong phòng chị họ có một cái kệ sách, trên đó có rất nhiều sách, rất nhiều báo, cô nhìn sơ một lượt, có sách giáo khoa tiểu học, sách giáo khoa sơ trung, sách giáo khoa cao trung, còn có một ít truyện sách thiếu nhi.

Nhìn thấy bộ dáng bị chấn động của cô nàng, Giang Cảnh Tường chia sẻ bảo bối của mình với chị họ: "Đây là chị em tặng em đó, chị có muốn xem không? Em có thể cho chị mượn xem một chốc."

"Là chị họ tự vẽ?!"

Cái này Trịnh Nhạc Anh thật đúng là không biết, cô mở ra nhìn một cái, bút pháp không phải quá khó, nhưng mà hình tượng của mỗi một người lại sinh động linh hoạt mười phần, hơn nữa rất là đậm nét trẻ thơ, cô nhìn trong khoảng thời gian cũng có chút không dời mắt được.

Sau đó lại biết được chuyện Giang Cảnh Du bây giờ còn đang đăng bài cập nhật trên báo, ánh mắt lấp lánh: "Thật là lợi hại đó chị ơi, chị thật sự quá tuyệt vời, em có thể xem một cái chứ?"

"Đương nhiên được rồi."

Trịnh Nhạc Anh vuốt những nhân vật này, có chút ngượng ngùng: "Em cũng học với được không, em cũng từng vẽ vài thứ, nhưng mà vẽ không tốt."

Giang Cảnh Du: "Em có hứng thú thì học, chị cũng là tự mình cân nhắc."

Những lời này cô nói có chút chột dạ, vì tuy cô không có bái sư hay gì, nhưng mà cô khi đó tự học cũng là mua video giảng dạy, sau đó lại báo danh vào lớp tiến tu.

Đơn giản là cô khi đó cũng đủ chuyên chú, thời gian lâu rồi thật đúng là để cô học ra được đôi điều, mới có thể vẽ truyện đăng khắp nơi trên mạng.

Giang Cảnh Du: "Sách trên cái kệ này em không thấy hứng thú với quyển nào sao? Có thể lấy đi đọc, chỉ cần đừng làm hư là được."

Sách báo chỗ này có một ít là sách giáo khoa cũ của cô, còn có một ít là cô đến trạm phế phẩm lấy cái tiếng mua đồ phế phẩm mua về, còn có vài cuốn là cô đến hiệu sách mua về.

Nơi này có một ít là cô lấy làm tư liệu tham khảo mà dùng.

Rốt cuộc thì vẽ truyện tranh ở cái niên đại này, cô chắc chắn phải để ý. Người khác thấy cô vẽ đơn giản lắm, nhưng cô lại bỏ không ít công sức ở chỗ này, còn phải lo lắng hơn vẽ truyện hồi hiện đại nhiều.

Lúc ở hiện đại mi làm ra chút sai lầm thì cũng chỉ là bị độc giả mắng vài câu, nếu mà dính phải đề tài vi phạm lệnh cấm thì chỉ là tác phẩm bị gỡ, nhưng vào thời điểm này nếu mà mi chọc ra sai lầm, vậy hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều lắm.

Cho nên cô vẽ xong rồi rất là vui lòng để người trong nhà truyền nhau xem, Diệp Hồng Tú chưa từng đi học, nhưng mà bà từng tham dự lớp xóa nạn mù chữ, hơn nữa lại có người trong nhà dạy bà, nên bà đọc mấy truyện này trừ bỏ có vài chữ không nhận được, đại bộ phận đều có thể đọc hiểu.

Nhiều người xem hết một vòng xuống như vầy, có vấn đề gì, có nghi vấn gì, bọn họ phản hồi kịp thời, cô sửa chữa kịp thời, vậy liền tương đương với nhiều thêm một tầng bảo hiểm.

Sau khi được mọi người xác nhận không có gì sai cô lại gửi đi, vậy cũng an tâm hơn.

Trịnh Nhạc Anh vừa nghe thấy mình còn gánh vác tác dụng hỗ trợ xét duyệt, nháy mắt liền ưỡn thẳng eo lưng, làm động tác như nhận quân lệnh, "Rõ, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Chẳng qua cái tâm tư xét duyệt này của cô sau khi lật không được mấy trang đã liền hoàn toàn chìm đắm vào, tâm tình cũng phập phồng dao động theo lúc lên lúc xuống của nhân vật trong truyện, không để ý đến chuyện bên ngoài, xem xong rồi cô lật đến trang trống mặt sau: "Mặt sau đâu?"

"Không có mặt sau, chị còn chưa vẽ ra, em xem xong rồi cảm thấy có chỗ nào không thích hợp không?"

Trịnh Nhạc Anh: "......" Xét duyệt? Xét duyệt cái gì, vừa nãy cô đều đã quên béng.

"Để em xem lại lần nữa, chị ơi, chừng nào thì chị có thể vẽ tiếp phần tiếp theo vậy?"

"Không nhanh như vậy."

Nếu vẽ trên máy tính bảng hay là laptop, có cái gì không đúng có thể trực tiếp thao tác sửa lại, không lãng phí thời gian với cũng tiện lợi, nhưng mà vào lúc này đây là hoàn toàn dựa vào thủ công.

"Chị ơi, những bản thảo lúc chị mới bắt đầu vẽ truyện tranh vẫn còn chứ?" Giang Cảnh Du tất nhiên là còn giữ, đấy chính là bằng chứng cho kỹ thuật của cô tiến bộ lên: "Em muốn xem chứ? Lúc đó còn chưa có vẽ tốt như bây giờ."

"Muốn muốn."

"Đây nè."

"Chị ơi, nếu em muốn học thì em nên luyện thế nào ạ?"

"Trước hết em bắt đầu từ những cái đơn giản, ví dụ như em có muốn vẽ một quả trứng gà trước không......"

Đầu bên kia Cố Hướng Hằng bởi vì chuyện lần này mà cũng đang tự hỏi tình huống ở đại viện thanh niên tri thức, so sánh với nhau, bằng cấp trong tập thể đại viện thanh niên tri thức là cao nhất, ở trong này kém cỏi nhất cũng là học sinh sơ trung, cao nhất là học sinh cao trung.

Mà nếu nhìn toàn bộ đại đội sản xuất, tỉ lệ thất học rất cao, trong nhà ai có chút tiền thì sẽ đưa con trai tới tuổi đi học trong nhà đi học mấy năm, để không làm kẻ có mắt như mù, học được đến cỡ lớp hai lớp ba là không học nữa, còn bé gái trong nhà thì vẫn luôn ở nhà giúp đỡ làm việc nhà, điểm này cũng có thể thể hiện ở bên Giang Cảnh Du.

Mấy cô gái bản địa mà học được đến cao trung của thôn bọn họ thật sự không nhiều lắm, lứa Giang Cảnh Du kia không có nữ sinh nào cùng lớp là người bổn thôn, cho nên ở trong thôn cô ấy không có chị em tốt nào cả.

Phải nói đến, bởi vì cô xuất chúng, các bé gái được lên học tiểu học năm nay thế mà nhiều hơn không ít, nguyên nhân không có gì khác, chính là bởi vì Giang Cảnh Du có tiền đồ, có thể kiếm tiền, cho nên những người kia liền cảm thấy con nhà mình cũng có thể làm được.

Các bậc phụ huynh ở phương diện này đều như nhau, cho rằng con nhà người ta có thể làm được, vậy thì con nhà mình cũng có thể làm được, từ phương diện này mà xem thì Giang Cảnh Du còn có tác dụng làm cọc tiêu phấn đấu.

Cọc tiêu như vậy, Cố Hướng Hằng cảm thấy càng nhiều càng tốt.

Phải làm sao để tuyên truyền tầm quan trọng của việc biết chữ cho mọi người đây? Cố Hướng Hằng cảm thấy xuống tay từ mặt giải trí là một chủ ý rất không tồi, mi không biết chữ, mi liền xem không hiểu những chuyện xưa kia.

Vào thời điểm này rất ít thú giải trí, vì sao mà người thời đại này có rất nhiều anh chị em? Năm, sáu, bảy, thậm chí tới người thứ mười cũng có? Còn không phải là sau khi trời tối rồi bọn họ trừ bỏ hoạt động tạo người ra không còn gì để giải trí sao.

Nếu thôn bọn có thể xuống tay từ phương diện kể chuyện cổ tích, thuyết thư, dẫn đường mọi người biết chữ, để sau đó có thể tự chủ đọc, vậy thì chính là một bước nhảy vọt lớn.

Mà trước mắt ở thôn bọn họ tại phương diện kể chuyện xưa này, nổi tiếng nhất chính là Giang Cảnh Du.

Sáng sớm hôm sau, Trịnh Nhạc Anh ngủ no rồi thì đến đại viện thanh niên tri thức, trước lúc ra cửa, Giang Cảnh Du: "Chờ em làm việc xong thì liền về nhà chúng ta mà ăn cơm."

Chờ Trịnh Nhạc Anh đến đại viện thanh niên tri thức, đi theo đám Tống Ích cùng nhau xuống ruộng làm việc, cô nàng đã biết một ít chi tiết trong đại viện thanh niên tri thức.

Ví dụ như hai người thanh niên tri thức mới tới khác đều dự chi đồ ăn, chứ không là không có cơm ăn, cô thì không, cô ăn chính là đồ ăn nhà ông ngoại cô, ông ngoại nói chờ đến cuối năm cô đổi công điểm ra lương thực thì lại xác nhập là được rồi, không cần tìm đại đội trưởng.

Ví dụ như thanh niên tri thức trong đại viện cần phải ở chung với người khác, việc nhà vân vân phải gánh vác, gia cụ cũng phải tự mình nghĩ cách, còn cô có nhà ông ngoại chuẩn bị cho, hơn nữa đồ ăn cũng không cần cô tự mình nhọc lòng.

Vừa đối lập như vầy, Trịnh Nhạc Anh cảm thấy mình chiếm hời lớn, sau khi về nhà phải làm việc cần mẫn chút mới được......

Những người khác đều ra ngoài xuống ruộng làm việc, Cố Hướng Hằng biết Giang Cảnh Du không xuống ruộng cho nên anh lại tới cửa, lại còn mang theo một ít đậu, xin nhờ Giang Cảnh Du hỗ trợ làm thành tương, còn xách theo một con gà, cũng nhờ cô hỗ trợ nấu giúp cho một nồi đồ ăn.

Sau một hồi mới bắt đầu nói chuyện xóa nạn mù chữ, Giang Nguyên Đồng cũng ở cạnh cùng nghe.

Ông đang tự ảnh hưởng của chuyện đến cháu gái, sau đó cảm thấy không tốt lắm, vì như vậy cháu ông còn có thời gian riêng của mình sao?

Cố Hướng Hằng: "Cái này không cần lo, 7 ngày đi 1 lần, hơn nữa là vào buổi tối là được, không chậm trễ những chuyện khác."

Nhưng mà Giang Cảnh Du vẫn là lắc đầu, "Tối hôm qua tôi cũng nghĩ rồi, tôi cảm thấy em trai tôi thích hợp hơn, mồm mép nó linh hoạt, hơn nữa nó thích nói chuyện với người khác."

Giang Nguyên Đồng cũng cảm thấy vậy. Muốn nói tới vẫn là Giang Cảnh Đằng thích ở trong nhà lải nhải, mà ra ngoài đường nó cũng nói nhiều hơn tiểu đồng bọn của nó. Khi trước nó còn cười Cảnh Tường nương tập truyện tranh ngụ ngôn mà ngông nghênh chơi uy phong trong đám đồng bọn, trên thực tế chả phải nó cũng thế à?

Cảnh Tường ấy là học theo.

Giang Cảnh Du: "Anh hỏi chút xem nó có cảm thấy hứng thú hay không nhé."

Cố Hướng Hằng có chút thất vọng, lại cũng không ngoài ý muốn, Giang Cảnh Du không thiếu mấy công điểm này.

Nếu Cố Hướng Hằng đã tới cửa, Giang Cảnh Du đột nhiên nghĩ tới chuyện Diệp Hồng Tú bảo cô hỏi vụ chảo sắt, trước đó đi làm thủ tục quên mất.

Cố Hướng Hằng: "Còn cần từ từ, có tin tức tôi sẽ trả lời."

Giang Cảnh Du: "Cái chảo sắt này, không biết làm sao mà anh có được vậy?"

Lúc này đồ sắt khó có được lắm.

Hiện tại rất nhiều gia đình vẫn là dùng ấm sành với niêu đất nấu lẩu, có mấy nhà con cái lớn rồi ra ở riêng, nhưng mà không có cách ra riêng, chỉ có thể kéo, chính là bởi vì một cái nồi sắt này đấy.

Cái chảo sắt của nhà bọn cô đây vẫn là bên cô hai đưa tới cho một tờ phiếu, nghĩ đến đây, Giang Cảnh Du cũng cảm thấy những tiện lợi bọn họ có được như hiện tại thật sự là ít nhiều nhờ cô hai.

Giang Cảnh Du hỏi Cố Hướng Hằng lai lịch của chảo sắt, Cố Hướng Hằng nghe ra được chút ý tứ: "Cô cần? Đấy là một tờ phiếu mà một người bạn của tôi vừa khéo rút thăm trúng thưởng có được, cho nên mới có dư một cái."

Vốn dĩ cái chảo sắt này đối phương xử lý thế nào cũng được, chỉ là Cố Hướng Hằng nghĩ mình làm phiền nhà họ Giang nhiều lần vậy rồi, cho nên liền giúp đỡ nhà họ chạy lần ân tình này, giờ chảo còn chưa tới cũng là vì bên bạn anh còn chưa có đi nhận hàng, không có lấy được hàng, vậy thì không có chảo mới, nên cái chảo nấu cũ kia cũng không cách nào thay đổi được.

Giang Cảnh Du: Thì ra đây là ngẫu nhiên, là cô nghĩ nhiều rồi.

Chờ khi Diệp Hồng Tú trở về biết chuyện này, bà gấp gáp: "Biết rồi biết rồi, về sau con cũng đừng có giục, chờ chút không đáng ngại."

Chỉ sợ thúc giục là không có luôn.

Giang Cảnh Du: Mẹ, có phải mẹ đã quên rằng, đây là mẹ bảo con đi hỏi không?

Diệp Hồng Tú ho nhẹ một tiếng: "Đúng rồi, không phải con hỏi thăm mẹ chuyện của Vương Cao Thành sao?"

Vương Cao Thành, chính là chú hai công nhân không con trai kia của Vương Bằng Phi.

Diệp Hồng Tú: "Cũng chả biết sao con muốn hỏi thăm ổng nữa, mà ổng cũng là nhân vật nổi tiếng trong thôn mình." Diệp Hồng Tú đúng thật là biết không ít, ví dụ như là họ Vương khi trước cũng rất là nghèo, chính bởi vì quá nghèo, gần như không sống nổi nữa, cho nên khi đó họ liền đưa thằng con trai thứ hai của mình đi làm người hầu, kiếm miếng cơm ăn.

Vương Cao Thành khá là thông minh lanh lợi, cho nên lăn lộn cũng không tệ lắm, học được chút bản lĩnh nữa, chờ sau này kiến quốc, mọi người đều là chủ nhân của đất nước này rồi, lại có thêm bản lĩnh, cái nữa là đụng được chút vận khí, trở thành công nhân.

Ngược lại là con trai cả Vương Cao Lai lưu lại quê quán thì không có thay đổi cái gì, địa vị lập tức liền không so được với người em trai này.

Về phần vợ của Vương Cao Thành, bà ấy khi trước ở chung với ông ấy, vốn là nha hoàn, cảm tình hai người rất tốt, kết hôn nhiều năm như vậy, dù cũng chỉ có một đứa con gái mười mấy tuổi cũng không nói ly hôn, vẫn luôn có thương có lượng, chẳng qua chính là đến tận bây giờ, bà ấy cũng chưa từng từ bỏ ý nghĩ sinh thêm một đứa.

Còn có cái nữa là Vương Cao Thành rất coi trọng Vương Bằng Phi, đứa cháu trai duy nhất này, thường xuyên trợ cấp cho, giúp anh ta lưu ý việc làm. Lúc này ông ta đề bạt anh ta vào xưởng thực phẩm làm nhân viên tạm thời, một tháng cũng có mười mấy hai mươi đồng tiền, mọi người đều nói về sau Vương Bằng Phi sẽ nhận ca Vương Cao Thành, làm một người thành phố có tiền đồ.

Vương Cao Thành làm việc ở xưởng thực phẩm, đây là nhà xưởng lớn nhất huyện bọn họ, cũng là nhà xưởng có phúc lợi tốt nhất, có thể vào làm công nhân trong này, ở trong mắt thôn dân chính là rất tiền đồ, là cái kiểu tiền đồ phần mộ tổ tiên bốc khói xanh* ấy.

*: ý nói hiển linh.

Nói đến việc thím hai Vương Bằng Phi tìm người xem bệnh, Diệp Hồng Tú có chút cảm khái: "Trong thôn, trong huyện, thậm chí vào nội thành, bả đều đi khám hết, chính là không có khởi sắc, đến bây giờ vẫn chưa thể có bầu tiếp lần hai."

Xưởng thực phẩm à? Giang Cảnh Du suy nghĩ một chút, cô nhớ rõ, hình như trong trường cô có cô giáo nào đó là chồng làm việc trong xưởng thực phẩm.

Cô đến trường hỏi thăm với Tống Ngọc Lâm, tuy hiện tại nhân duyên của cô ở trong trường còn được được, nhưng rốt cuộc thời gian còn ngắn, không phải rất quen thuộc.

Về phần hỏi vì sao nhân duyên tốt, cũng đơn giản thôi, bởi vì cô có thể đổi đồ với mọi người, ví dụ như có người lục tục thông qua cô đổi một ít trứng gà, lương thực thậm chí là thịt xông khói. Cô với bọn họ lại không xung đột lợi ích, cho nên mọi người đều khá là thân thiện.

Cô vừa nói với Tống Ngọc Lâm hỏi người nhà ai là ở xưởng thực phẩm, Tống Ngọc Lâm liền nói ra cái tên ngay: "Em là đang nói đến Vương Linh Linh đúng không?"

Giang Cảnh Du: "Đúng vậy, chính là chị ấy."

Tống Ngọc Lâm kỳ quái: "Em tìm cô ấy có chuyện gì? Muốn mua hàng thanh lý của xưởng thực phẩm sao?" Cả gia đình chồng nhà Tống Ngọc Lâm đều làm ở xưởng quần áo cho nên chị ấy rất rõ loại hàng thanh lý kia nó rẻ cỡ nào: "Cái này không dễ mua đâu em."

Bởi vì ai cũng muốn mua hết, đồ xưởng thực phẩm sản xuất ra lại là đồ ăn, sẽ càng hút hàng hơn: "Vương Linh Linh có thì hẳn là có, nhưng chắc chắn là cũng không nhiều lắm, hơn nữa cô ấy làm con dâu nên có lẽ không làm chủ được." Trên đầu còn có mẹ chồng kia kìa.

Giang Cảnh Du: "Không phải, em là muốn tìm chị ấy hỏi thăm chút chuyện."

Tống Ngọc Lâm thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Vậy à, cái này thì dễ, chị với cô ấy vẫn là khá quen thuộc, mà em nhờ cô ấy hỏi thăm chuyện gì vậy?"

Giang Cảnh Du: "Thôn bọn em cũng có người làm việc trong xưởng thực phẩm, nên muốn hỏi thăm chút tình huống của người đó."

Từ trong thôn đi ra hẳn là sẽ không ngồi vào vị trí quá cao, nên hỏi thăm cái này không khó, cho nên Tống Ngọc Linh nhẹ nhàng dẫn theo cô đi tìm Vương Linh Linh: "Linh Linh, giờ cô có đang bận không? Có chút chuyện này muốn nhờ cô."

Vương Linh Linh là một nữ thanh niên để tóc ngắn ngang vai, nghe thấy tiếng hỏi, bèn ngẩng đầu lên khỏi sách giáo khoa trước mắt: "Chuyện gì?"

"Em họ tôi này, trong thôn con bé cũng có người làm việc trong xưởng thực phẩm, muốn xin nhờ cô hỏi thăm chút chuyện của hắn."

Vương Linh Linh tự tin: "Hỏi thăm chuyện gì nào? Chị quen thuộc với xưởng thực phẩm lắm, em nói cái tên đi." Chị ấy là gả tới xưởng thực phẩm, bản thân chị lúc chưa gả có một người dì làm trong đó, cũng thường xuyên qua đó chơi, nên rất là quen thuộc với xưởng thực phẩm.

Giang Cảnh Du: "Chị có biết một người tên là Vương Cao Thành hay không?"

Vương Linh Linh kiểu như bừng tỉnh: "A, em nói ổng à, chị biết chứ, cả nhà bọn họ còn rất nổi tiếng, các em là thân thích hả?"

Giang Cảnh Du cười: "Không phải, không có lui tới, nhưng mà có chút ân oán với cả nhà cháu trai của ổng."

Vương Linh Linh đã hiểu: "Tuổi bọn họ cũng không nhỏ, nhưng mà chỉ có đứa con gái, vợ ổng vẫn luôn muốn sinh được đứa con trai, nghĩ đủ các biện pháp chữa bệnh. Chị nghe nói bà ấy luôn là ăn các loại phương thuốc cổ truyền, trên người cứ luôn có mùi thuốc thôi."

Giang Cảnh Du: "Rồi chưa có đi viện khám hả chị?"

"Đi chứ, sao mà chưa đi được? Chỉ là nghe nói vô dụng, bả liền bắt đầu dùng thuốc cổ truyền. Để chị nói ấy à, bả ăn nhiều thuốc cổ truyền như vậy cũng chẳng có tác dụng gì nha, còn chẳng bằng đi bệnh viện, bác sĩ có bản lĩnh hơn nhiều."

Giang Cảnh Du: "Vậy bà ấy có từng đến bệnh viện thành phố khám không ạ?"

Vương Linh Linh: "Hình như là có, chị nhớ rõ lúc ấy có người từng nói đến chuyện này, nói khi đó bả rất là hưng phấn mà bảo có hy vọng có bầu, chẳng qua sau lại vẫn là không thành công."

Giang Cảnh Du cũng hỏi thăm một chút chuyện của Vương Bằng Phi: "Khoảng thời gian trước có phải trong xưởng mấy chị có chiêu nhân viên tạm thời không?"

"Đúng vậy, cháu trai ổng vô đó, đơn đặt hàng khá là nhiều, nên chiêu một đám nhân viên tạm thời vào hỗ trợ đóng gói và khuân vác hàng hóa, còn những nhân thủ trước đó thì được rút đi đến dây chuyền sản xuất."

Giang Cảnh Du hiểu rõ trong lòng.

"Trong huyện chúng ta có danh y gì không?"

Vương Linh Linh lắc đầu, "Bác sĩ trong huyện bả đi hết không thiếu một người, hiện tại hình như là bả đang uống thuốc của bác sĩ nào dưới nông thôn kê cho thì phải."

Nói thiệt, thời đại này trị liệu vô sinh thật sự rất khó, lại không có phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm nữa, nhưng mà khi trước bà thím kia đã từng có con, cho nên hẳn không phải là về phương diện đó. Đối với bác sĩ nông thôn, Giang Cảnh Du không phủ nhận việc có thần y, nhưng mà cô cảm giác có khả năng lớn hơn là đụng phải lang băm.

*

Lúc này Giang Kiều không dễ chịu, hôm đó từ khi cô ta từ cửa nhà Giang Cảnh Du trở về, nhịn được một đoạn thời gian mới đi hỏi thăm, thế mới biết được bọn họ không thành. Về sau quả nhiên đã không có tin tức. Vì xác nhận lại, cô ta lại nhờ ba mình khai thư giới thiệu dùm cho, đến phụ cận nhà Lôi Đa Lương dạo qua một vòng, không nghe tin có hỉ sự, cũng không thấy người luôn.

Này đây vừa hỏi mới biết được, Lôi Đa Lương đắc tội với người khác, đánh nhau với người ta bị đánh gãy tay gãy chân, còn đang dưỡng thương trong bệnh viện. Giang Kiều khiếp sợ đến nửa ngày còn chưa hoàn hồn lại.

"Là thiệt hả?"

Bà bác nhàn thoại kia trợn trắng mắt: "Này còn có thể là giả à, chuyện lớn đến vậy đó, giờ cái người đang thay ca cho nó vẫn là tui hỗ trợ tìm tới nè."

Giang Kiều chịu chấn động mạnh, Lôi Đa Lương trong cảm nhận của cô ta là đánh lộn chưa từng thua, giờ thế mà bị lỗ nặng như vậy?!

Là ai lợi hại như vậy!

Giang Kiều có chút bội phục lại có chút mờ mịt.

Thì ra Lôi Đa Lương mà cô ta cho rằng rất mạnh, vĩnh viễn sẽ cường thế như vậy cũng sẽ bị thương, cũng sẽ yếu ớt nằm trên giường bệnh, nghĩ đến đây, cô ta không khỏi cười ra tiếng, làm bà bác kia hoảng sợ.

Cái cô này sao mà là lạ vậy ta, đột nhiên cười thành như vầy, không phải là bị bệnh đó chứ?

Giang Kiều lang thang không có mục tiêu mà rời đi, khóe môi vẫn luôn mang theo tươi cười. Tuy thất vọng vì không có được kết quả vừa lòng bên Giang Cảnh Du, nhưng mà bên Lôi Đa Lương này lại cho cô ta kinh hỉ ngoài ý muốn.

Ha ha ha, Lôi Đa Lương, mày cũng có ngày hôm nay! Giang Kiều vốn dĩ không vội mà xử lý cái gã này, hiện tại chẳng biết gã ta chọc phải ai mà xui xẻo trước, trong lòng Giang Kiều vui sướng vô cùng.

Đi rồi đi, cô ta đi tới cửa bệnh viện.

Giang Kiều đứng ở cửa bệnh viện chần chờ một chốc, vẫn là không nhịn được, đi vào, cố ý vô tình mà xoay quanh trong bệnh viện, tìm kiếm mục tiêu của mình.

Bệnh viện huyện thành cũng không lớn, chẳng bao lâu đã thấy được giường bệnh Lôi Đa Lương. Nhìn cái mặt bị hõm xuống của gã ta, rồi tay chân bị ván gỗ nẹp lấy, còn có mấy chỗ khác bị bao băng gạc nữa, cô ta nhìn bộ dáng chật vật của gã ta thật lâu rồi mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Lúc Giang Kiều vào trong huyện thành vừa lúc bị Giang Cảnh Du thấy được, trong lòng sinh nghi, vội theo tới. Nhìn quỹ đạo của cô ta, còn có gì mà không rõ.

Xác thật chính là cô ta ra tay, cho nên cô ta vừa rời khỏi bệnh viện, Giang Cảnh Du liền xuất hiện trước mặt cô ta.

Giang Kiều bị dọa nhảy dựng, nhìn thấy Giang Cảnh Du cái người ngoài dự đoán này xuất hiện ở cái địa điểm này, cô ta sợ tới mức nói chuyện cũng lắp bắp: "Sao, sao mà chị lại ở chỗ này?"

Giang Cảnh Du ý vị sâu xa: "Cô có muốn hỏi chút xem tôi nhìn thấy gì không?" Giang Cảnh Du cười: "Cô không muốn biết sao? Về những gì tôi đã biết."

Nháy mắt, tay chân Giang Kiều lạnh lẽo.