Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Nhính

Chương 3: Không có việc không lên điện tam bảo



Nghe được một tiếng như thế, Giang Cảnh Du sửng sốt. Không phải ảo giác đó chứ?

Cô nửa tin nửa ngờ, nhẹ giọng hỏi: "Là ai đang nói chuyện?"

Giọng nói máy móc kia lại lần nữa xuất hiện: "Có đăng nhập vào game không?"

Giang Cảnh Du véo mình một chút, đau đớn nói cho cô rằng đây không phải mơ! Chẳng lẽ đây là bàn tay vàng mà người xuyên việt thường sẽ được mang thêm à?!

Não bộ nhanh chóng brainstorm một phen, Giang Cảnh Du quyết đoán trả lời: "Có."

Dứt lời, trước mắt đột nhiên biến đổi, cô xuất hiện trên một thảm cỏ màu xanh lục, trên đỉnh đầu là ánh trăng mông lung, quay đầu nhìn lại, là một căn nhà gỗ nhỏ quen thuộc, bên cạnh căn nhà gỗ nhỏ còn có một cái chong chóng màu trắng mang tính tiêu chí nữa.

Giang Cảnh Du: "......"

Cô nháy nháy mắt, chỗ này mà so với giao diện game làm ruộng 《 Nhà của ta 》 trong di động của cô không thể nói là rất giống, mà phải là giống nhau như đúc.

Nếu thiệt muốn nói có chỗ khác nhau vậy thì ở đây là bản phóng to.

Căn nhà gỗ, kho hàng gì đó trên màn hình di động hiện tại đều biến thành kích cỡ bình thường, lại còn xuất hiện một màn cực kỳ không khoa học —— tâm niệm vừa động, trước mắt cô liền xuất hiện màn hình ảo!

Trên màn hình có các nút thao tác quen thuộc như gieo hạt giống, tưới nước và thu hoạch vân vân.

Sau một chuỗi lời khai mạc quen thuộc như [Người chơi 'Tiểu Ngư Nhi' thành công đăng nhập vào game, chúc mừng bạn vào nhà của mình, hoan nghênh về nhà!], trước mặt cô xuất hiện một cái khung nhảy ra: [Có khai khẩn đất đai không?]

Đây là lưu trình mà Giang Cảnh Du sớm đã quen thuộc, Tiểu Ngư Nhi, đây là nickname cô đặt cho chính mình.

[Có.]

Sau khi cô xác nhận, cũng ngay trước mặt Giang Cảnh Du, cũng là trước mặt tòa nhà gỗ nhỏ này đây, 4 mảnh đất không không xuất hiện, hợp với nhau tạo thành một hình vuông, ngăn nắp vuông vắn, mỗi một mảnh đất kia có diện tích 1 mét vuông.

[Có gieo giống không?]

Giang Cảnh Du click: [Có.]

Sau đó khung giao diện nhảy này biến đổi, biến thành khu kho hàng và hạt giống, giờ đây trong này có 10 hạt giống cải trắng.

Giang Cảnh Du click vào hạt giống cải trắng, gieo giống, thế là chính giữa 4 mảnh đất kia liền phân biệt nhiều ra một mầm rau xanh non nớt, mà số lượng hạt giống trong kho hàng cũng từ 10 biến thành 6.

Giang Cảnh Du kéo ra phần tình hình cụ thể và tỉ mỉ của quá trình thu hoạch, có thể nhìn thấy được trạng thái thu hoạch, hiện tại trên đó biểu hiện: Cách lúc cải trắng có thể thu hoạch còn cần 01:59:59.

2 tiếng đồng hồ là có thể thu hoạch được 4 búp cải trắng!

Giang Cảnh Du cảm thấy mình bị bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống nện trúng.

Ở thập niên 60, thiếu cái gì?

Đáp án: Cái gì cũng thiếu.

Ở cái thời đại này, nhu cầu cơ bản nhất là ăn uống no đủ cũng còn chưa được thỏa mãn đâu, mà hiện tại cô có cái game làm ruộng này, vậy là một mảng ăn cơm này đây về cơ bản có thể giải quyết rồi, mà vấn đề ăn cơm đã được giải quyết, vậy những vấn đề khác cách lúc được giải quyết còn xa sao?

Cô lập tức mở ra khu mua bán, hiện tại khu thương thành mua bán đang là một mảnh xám xịt, chỗ duy nhất đã mở khóa chính là hạt giống cải trắng bên khu hạt giống, mấy cái khác cần cô thăng cấp bậc mới có thể mở khóa.

Đây là một tài khoản mới, hết thảy phải bắt đầu lại từ đầu.

Giang Cảnh Du: "......"

Cô có chút hoài niệm cái tài khoản đã chơi đến level mười mấy của mình.

Tuy cấp bậc kia cũng không cao, nhưng đã thu hoạch được mấy loại, đồng vàng cũng đã tích cóp không ít, chứ không phải trống rỗng như cái bây giờ, chỉ có 100 đồng vàng đáng thương vô cùng cho người mới bắt đầu, dù có mua cái gì cũng phải tính toán tỉ mỉ.

Thuận tay click đánh dấu, theo đó tắt đi khu mua sắm, Giang Cảnh Du vào nhà gỗ nhỏ. Nơi này hoàn mỹ mà thuyết minh câu thành ngữ "Nhà chỉ có bốn bức tường" kia, trong này trừ bỏ vách tường gỗ thô với sàn nhà ra, cái gì cũng không có.

Bởi vì đủ trống, nên phần không gian cỡ 100 mét vuông này thoạt nhìn rất lớn.

Muốn mua sắm giường tủ hả? Đơn giản, xài đồng vàng đến khu mua sắm mà mua.

Ở khu mua sắm, đắt đỏ nhất chính là mấy gia cụ trang trí kia, chủng loại đa dạng, cần gì cũng có. Trước đó khi cô chơi trò này á, tiền kiếm được trên cơ bản đều tiêu xài trên việc trang trí nhà gỗ nhỏ, mà giờ...... Trống thì trống đi, đất đai có thể trồng trọt sản xuất quan trọng hơn.

Lấp đầy cái bụng trước rồi lại bàn cái khác.

Cô đi ra khỏi nhà gỗ nhỏ, mầm rau còn chưa có biến hóa gì rõ ràng. Giang Cảnh Du nắm lấy một cọng cỏ trên bãi cỏ, tâm niệm chợt động, vậy là cô đã từ thế giới trong game về lại hiện thưc, vẫn ở trên giường cô, tư thế cũng chẳng hề thay đổi.

Nhưng mà trên tay cô lại thật thật tại tại mà xuất hiện một cọng cỏ rất tươi.

Giang Cảnh Du duỗi tay ra, không chút lưu tình nào mà nhéo tay mình một phen, tươi cười trên khóe môi có chút mơ hồ.

Không phải mơ.

Hít một hơi thật sâu, Giang Cảnh Du cầm lấy cái lược trên đầu giường, lại lần nữa vào game, cô muốn đặt lược trên mặt cỏ, màn hình ảo cho biết chỗ này không đặt được, mà khi cô đưa vào nhà gỗ nhỏ, lại đặt thành công.

Sau lại chuyển vào kho hàng, không thể đặt được.

Này đây đại biểu cho cái gì?

Đại biểu cho cô có được một không gian tùy thân có thể gieo trồng! Còn có thể trữ vật!

Căn nhà này hiện tại là 100 mét vuông, nhưng mà về sau khi đồng vàng nhiều lên rồi là có thể thăng cấp.

Chẳng sợ trên mặt cỏ và kho hàng không có khả năng trữ vật, nhiêu đây cũng đủ cô xài rồi.

Kế tiếp, Giang Cảnh Du ngủ thật sự rất say, đến khi sáng tỉnh dậy thì thần thanh khí sảng, ngay cả vết thương trên đầu nhờ ảnh hưởng của tâm tình mà cũng không khó chịu đến vậy.

Phòng này của cô tuy tồi tàn, nhưng tốt xấu nó là không gian độc lập, thừa dịp không ai quấy rầy, Giang Cảnh Du bay nhanh vào game, vừa vào game là liền thấy được đám cải trắng cao gần 20cm kia.

Giang Cảnh Du thuần thục mà thao tác trên màn hình ảo một phen.

[Chúc mừng bạn thu hoạch được cải trắng chất lượng tốt x4]

Thu hoạch cải trắng đã trưởng thành vào kho hàng, lại lần nữa gieo giống, chuẩn bị cho 2 tiếng sau lại đến thu hoạch.

Cô hành động rất nhanh, các thao tác thêm lên còn chưa đến 1 phút, cho nên ai cũng không phát hiện cô đột nhiên biến mất ở trong phòng.

Hôm nay Diệp Hồng Tú không tính xin nghỉ, bà bảo con trai út Giang Cảnh Tường ở nhà chăm sóc chị gái: "Mẹ xuống ruộng đây, Cảnh Du, nếu con có chỗ nào không thoải mái, bảo em tới gọi mẹ, có biết chưa?"

Giang Cảnh Tường nhỏ mà lanh, vỗ bộ ngực nhỏ của mình bảo đảm: "Mẹ, mẹ còn không yên tâm con à, nếu chị có chỗ nào không đúng, con đi tìm mẹ hoặc là bà nội liền."

Diệp Hồng Tú vừa lòng gật gật đầu: "Trưa nay mẹ sẽ về sớm một chút."

Trương Lưu Vân không nói nhiều lắm, bà đi đến bên người Giang Cảnh Du, vươn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, lại cẩn thận nhìn sắc mặt cháu gái, thấy không phát hiện cái gì không đúng thì mới yên tâm.

Diệp Hồng Tú với Trương Lưu Vân ra ngoài, trong nhà chỉ thừa lại Giang Cảnh Du với Giang Cảnh Tường.

Giang Cảnh Du nói chuyện với Giang Cảnh Tường: "Em có thể lấy cái gương giúp chị chút không?"

Giang Cảnh Tường không trả lời, mà bay nhanh chạy đi, không bao lâu liền lấy một cái gương tròn từ phòng bà nội tới đây.

Cả nhà chỉ có bà nội là có cái gương nhỏ, chẳng qua người xài cái gương này nhiều nhất không phải bà nội, mà là ông nội cực kỳ chú ý hình tượng.

Giang Cảnh Du nhận lấy nhìn một cái, trên đầu bị băng gạc bọc lại, màu da là trắng, nhưng có hơi ảm đạm phát vàng, đây là dinh dưỡng không đủ, trừ cái này ra, gương mặt này thế mà còn có ba phần tương tự với mặt của chính cô!

Đây là nguyên nhân mà cô xuyên vào trên người nguyên chủ?

Giang Cảnh Tường an ủi chị gái: "Chị ơi chị đừng lo, vết thương lành rồi là không sao hết, cũng không có bị thương mặt, có tóc che rồi." Giang Cảnh Tường tỏ vẻ mình hiểu mà, con gái đều rất chú ý mặt mũi.

Giang Cảnh Du đưa gương lại cho cậu nhóc, cậu lập tức cẩn thận cầm thả về.

Trong nhà chỉ có cái gương này thôi, nếu mà bất cẩn làm vỡ, chờ ông nội về cậu chắc chắn sẽ bị mắng cho.

Chờ Giang Cảnh Tường trở lại, Giang Cảnh Du bắt đầu bẫy thông tin từ cậu: "Nhóc út à, em biết hai bữa nay trong thôn có xảy ra chuyện gì mới lạ không, nói cho chị chút coi?"

Cô muốn biết tình huống của Lưu Toàn.

Giang Cảnh Tường có một đôi mắt không khác với Giang Cảnh Du cho lắm, đen trắng rõ ràng, tròng mắt cậu chợt xoay tròn, cực có linh tính: "Có nha, chị đi đào rau dại bị té bể đầu, trong thôn có không ít người đang nói chị tay chân vụng về đó, lần tới chị đi đào rau dại phải cẩn thận đó nha."

Không ngờ tới sẽ nghe thấy cái này, Giang Cảnh Du lập tức cạn lời cứng họng: "......"

Một hồi lâu cô mới mở miệng: "Còn có gì khác không?"

"Có chứ, nghe nói có người rốt cuộc không nhịn được nữa, tẩn Lưu Toàn một trận." Nói rồi Giang Cảnh Tường liền cười hì hì, đôi mắt to kia ôi nó híp thành một đường chỉ, cao hứng rõ ra mặt.

Lưu Toàn thì thật không có tới nhà họ ăn trộm ăn cắp gì, nhưng có một lần Giang Cảnh Tường ở trên núi móc được 2 quả trứng chim ở một cái tổ chim gần đó, vừa tới tay đã bị Lưu Toàn cướp mất, ngay trước mặt cậu mà gã trực tiếp nuốt, xong rồi đối phương còn cười nhạo cậu một trận, sau đó vỗ vỗ mông đi luôn.

Vụ này Giang Cảnh Tường cảm thấy mình có thể nhớ cả đời.

Nghe xong tâm tình Giang Cảnh Du cũng không tồi, xem ra Lưu Toàn không có nói bậy. Tuy trên thực tế hai người cũng không có xảy ra cái gì, nhưng nếu đối phương nói bậy, khăng khăng muốn tạt nước bẩn lên người nguyên chủ, thế thì đó cũng là một chuyện phiền toái.

Bầu không khí ở cái niên đại này không có thoáng như về sau đâu.

Uy lực của bốn chữ lời người đáng sợ rất là lớn.

Giang Cảnh Tường có chút tiếc hận: "Có người tò mò hỏi thăm đó là ai đánh, Lưu Toàn không chịu nói, cũng không ai thừa nhận." Chờ khi cậu trưởng thành, cũng muốn tẩn thằng cha kia một trận để hả giận cho chính mình, cái tên Lưu Toàn này quá đáng ghét!

Giang Cảnh Du như suy tư gì, Giang Cảnh Tường cũng không phải cái lệ, mấy đứa nhỏ trong thôn đều chán ghét gã kia, Lưu Toàn làm không ít chuyện bắt nạt con nít, nếu có ai ở trên núi hay trong sông mò được chút thứ tốt gì, chỉ cần bị gã ta đụng phải, gã sẽ liền ỷ lớn hiếp nhỏ, chiếm của hời.

Trên cuốn sổ nhỏ của Giang Cảnh Du đã ghi chú rồi, chờ cô lành rồi liền đi trùm bao tải, vụ này không có qua dễ vậy đâu.

Dù cho Giang Kiều có nói gì bên tai Lưu Toàn, nếu mà Lưu Toàn không có cái tâm tư kia, miệng Giang Kiều có nói đến nở hoa cũng vô dụng.

Cho nên, Lưu Toàn đáng đánh.

Giang Cảnh Tường xoay chuyển cảm xúc rất nhanh, cậu vẽ ra cái vòng tròn lớn: "Chị ơi, hiện tại ông nội với anh cả đã tới thành phố Hải chưa nhỉ? Nơi đó trông như thế nào, có phải có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon không?" Trên khuôn mặt bị nắng phơi cho thành màu mạch nha tất cả đều là hướng tới.

Giang Cảnh Du bị lời này của cậu gợi lên hồi ức, ông nội Giang Nguyên Đồng của nguyên chủ với em trai song sinh Giang Cảnh Đằng của cô ấy từ mấy hôm trước đã ngàn dặm xa xôi đến thành phố Hải thăm hỏi cô hai khó sinh.

Thành phố Hải là một thành phố lớn.

Giang Cảnh Tường mới năm tuổi không biết cái gì là thành phố lớn, chỉ là cảm thấy nơi đó chắc chắn có rất nhiều món ngon, đồ chơi thú vị.

Ngữ khí Giang Cảnh Du khẳng định: "Đúng vậy, có, lần sau có cơ hội chúng ta đi xem."

Không biết thành phố Hải thập niên 60 là như thế nào nhỉ? Nếu có cơ hội không chỉ là muốn đi, còn muốn chụp ảnh nữa.

Giang Cảnh Tường lập tức giơ cao tay lên: "Chị, em cũng muốn đi!"

Ngay sau đó khuôn mặt nhỏ của cậu lại nhíu lại: "Không biết cô hai bây giờ thế nào, em nghe bà nội nói cô hai giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng còn ở bệnh viện."

Giang Cảnh Du nhất thời không nói chuyện.

Cả nhà nguyên chủ ở thôn Thượng Trang làm nông phu, vì sao sẽ có một người cô ở thành phố Hải, còn là làm giảng viên đại học ở thành phố Hải nữa?

Không có nguyên nhân gì khác, Giang Nguyên Đồng trước kia là con trai độc nhất của nhà địa chủ, đã từng ông cũng là kim tôn ngọc quý mà lớn lên, chỉ là ông sinh ra không có chí lớn, sau đó lại đụng thời cuộc rối loạn, gia nghiệp cũng bị người nuốt, cuối cùng không thể không cầm cố gia nghiệp về lại quê quán. Nếu không phải quốc gia mới thành lập, những thế lực đen tối trước kia cũng mai danh ẩn tích, cả nhà bọn họ hiện tại còn phải dốc sức cả nhà trả nợ.

Cả cái gia nghiệp to như thế đã không còn, dấu vết duy nhất có thể chứng minh nhà bọn họ từng phát tích chính là con cái Giang Nguyên Đồng bằng cấp xuất chúng, dù có là Giang Minh Trí nhỏ nhất cũng đã học hết tiểu học, còn con gái thứ hai là bằng cấp cao nhất, cũng là đứa con lăn lộn tốt nhất hiện tại, đang làm giáo viên được người tôn kính ở đại học Hải Thành.

Về phần hỏi vì sao đã có bà cô tiền đồ này mà nhà họ Giang còn đang kiếm ăn trong ruộng, vậy nói ra dài lắm. Giang Nguyên Đồng cưới ba đời vợ, bà vợ thứ ba là bà nội ruột của nguyên chủ, bà Trương Lưu Vân, mà cái cô hai này, bà ấy là con vợ lẽ.

*

Giang Cảnh Du nằm ba ngày trên giường mới được Diệp Hồng Tú cho phép xuống giường, bác sĩ Trần cũng nói chỉ cần không xuống ruộng, ở trong nhà hoạt động là không sao hết.

Ba hôm này, Giang Cảnh Du rất nhàn, thời gian cơ bản đều xài hết trong game làm ruộng.

Trong vòng ba ngày, cô từ bảng trắng cơ sở đã lên tới level 3, đã mở khóa chủng loại thu hoạch bí đỏ, đất đai cũng từ 4 mảnh lên tới 6 mảnh.

Cải trắng và bí đỏ thu hoạch được đều đã bị cô bán, một lần cũng chưa lấy ra.

Cô không có cơ hội lấy ra.

Cô cả ngày ở trong nhà như này, lấy đâu ra cơ hội mang đồ về?

Mà không thể ra cửa cũng hay, ký ức của nguyên chủ suy cho cùng cũng không phải của cô, cô phải dùng chút thời gian để làm quen, để tránh bị lòi. Nếu như cô thay đổi quá lớn, bị người xem làm yêu quái, ôi thế thì đã quá muộn.

Thôn Thượng Trang là một cái thôn lớn, hiện tại là đã sửa tên, bên phía chính phủ gọi là đại đội Thượng Trang, phía dưới đại đội chia thành 5 chi đội, nhà họ Giang ở chi đội số 3.

Vốn dĩ cả một mảnh vùng này đều là nhà cửa của Giang Nguyên Đồng, nhưng mà sau đó lại bị người ta lập bẫy mắc nợ lớn, trừ bỏ 3 gia tổ trạch này ra, còn lại đều bị tách ra bán. Ba gian tổ trạch này đều là nhà ngói gạch xanh khang trang, đằng trước vốn là cái hoa viên nhỏ, đương nhiên, bây giờ là một vườn rau, trồng trong này nếu không phải khoai lang đỏ thì chính là rau dưa.

Ba gian nhà là không đủ ở, cho nên phía sau lại dùng gạch cũ hỗn hợp với gạch đất mà dựng thêm ba gian nhà, thoạt nhìn thì chả ra cái gì cả, cơ mà trên thực tế thì vào ở cảm giác cũng không tệ lắm.

Chí ít thì ba chị em Giang Cảnh Du đã có phòng riêng của chính mình.

Này đây đã có thể ngạo thị rất nhiều người.

Trong ba hôm này, trừ bỏ Giang Kiều ra vẫn còn có người khác tới thăm cô, hoặc nhiều hoặc ít đều mang vài thứ, giá trị đều không cao, chỉ là một phần tâm ý.

Thấy được nhiều người rồi, nhận thức của Giang Cảnh Du về sự bần cùng của thời đại này càng thêm sâu sắc hơn.

Người nhà nguyên chủ cũng rất gầy, khí sắc trên mặt cũng không tốt, nhưng mà so với vẻ mặt như màu rau xanh như bao người khác thì đã xem như không tệ, như thế nào cũng không nghiêm trọng bằng mấy người gầy đến chỉ còn da với xương ngoài kia.

Nhìn mà tâm tình cô nặng nề, chỉ có ở trong game mới có thể sơ giải một ít.

[Chúc mừng bạn thu hoạch được cải trắng chất lượng tốt x2]

[Chúc mừng bạn thu hoạch được bí đỏ chất lượng tốt x4]

Giang Cảnh Du một nút thu hoạch tất cả ruộng đã có nông sản tới vụ, trong lòng theo đó cũng thỏa mãn một ít.

Hiện tại đúng là lúc bí đỏ chín, trong sân nhà họ Giang cũng trồng hai dây bí đỏ, cành lá tốt tươi, trên đó rải rác treo vài quả bí đỏ to.

Nhìn mà đôi mắt cô xanh lè.

Cô ăn khoai lang với rau dại ăn đến độ vô cùng thèm thịt, không có thịt, vậy bí đỏ ngọt ngào cũng được á.

Hiện tại cô là bệnh nhân, Diệp Hồng Tú với Trương Lưu Vân đối với cô cũng là thiệt tình yêu thương, cho nên danh tác lấy ra lương thực tinh với trứng gà, nhưng theo thương thế cô chuyển biến tốt đẹp, thức ăn cũng theo đó mà giảm xuống.

Nói cho gọn lại là: Gạo giữ lại cái khe, khoai lang rau dại bao no.

Món mặn duy nhất chính là trứng gà, một ngày 2 quả, cô chỉ dựa vào hai quả trứng gà này tục mệnh.

Có lẽ sẽ có người thấy kỳ quái, vì sao cả trứng gà cũng nỡ ăn, mà gạo thì lại không?

Lương thực tinh trong nhà đã thấy đáy, đào ở đâu ra nữa.

Lại qua mấy ngày, thương thế của Giang Cảnh Du đã rất tốt, cô lập tức chuẩn bị ra cửa, cô cảm giác cả người mình đều là sức lực, nếu Lưu Toàn tới, cô có thể một chọi ba! Lý do cô muốn ra cửa cũng có sẵn: "Mẹ, con ra ngoài hái chút rau dại về."

Diệp Hồng Tú không cự tuyệt: "Ừ, con dẫn em con cùng đi đi." Bà lo con gái lại bị té ngã.

Giang Cảnh Du đang muốn cự tuyệt, vì dẫn người đi theo bên người thì nếu cô muốn làm chút gì khác liền bất tiện rồi.

Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Giang Kiều đã đẩy cửa ra tiến vào, chưa nói đã cười trước: "Thím ba, để con với chị đi cùng đi."

Giang Cảnh Du nuốt lời muốn nói về, lẳng lặng nhìn chăm chú cô ta, không có việc gì thì không lên điện tam bảo.

Cô ta đang tính làm cái gì? Lại nghĩ ra cái biện pháp gì để diệt trừ cô, vị hôn thê của Vương Bằng Phi này đây?

Mặc kệ cô ta muốn làm gì, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền.

Có nghĩ đẹp đến cỡ nào, cũng phải làm được mới là được.