Thật không ngờ, hóa ra lòng dạ của mẹ tôi rất hiểm độc.
Ngay đêm hôm đó lén thụ thai.
Khi biết tin, không khí trong nhà tôi vô cùng bức bối.
Đặc biệt là bố tôi, mặt trắng bệch như hoa mận.
Khi mẹ tôi còn đang ôm em trai tôi than khóc, tôi lặng lẽ rời đi, đem phiếu siêu âm B đi tìm Phó Chí Hành.
"Con trai, của anh, nếu anh không cần thì sao?"
Phó Chí Hành phớt lờ tôi.
Anh ta nhìn dòng chữ bệnh nhân 58 tuổi mà ngu người luôn.
Vẻ mặt đó bẩn bựa đến mức tôi còn nghi ngờ rằng anh ta đã ăn nhầm hai miếng cớt mũi.
Thật lâu sau đó
Anh ta cau mày ném cho tôi một tấm thẻ ngân hàng:"Trong đó có 10 triệu tệ, hủy đi.”(~32 tỷ VNĐ)
Tôi liếc nhìn chiếc thẻ đen quyền lực trong lòng bàn tay, hỏi: "Mật khẩu?"
"Ngày Quốc khánh."
?? Cười chít tôi rồi, không ngờ vị tổng tài này thật là một công dân gương mẫu như vầy nha
Sau khi lấy tiền, tôi định rời đi thì bị Phó Chí Hành ngăn lại.
Anh ta rút ra một bản thỏa thuận và ném nó cho tôi.
Tôi lướt qua nó và chết lặng.
Không biết từ lúc nào nữ chính bị cha mẹ lừa ký hôn ước, trong vòng ba tháng sẽ phải kết hôn với Phó Chí Hành như đã thỏa thuận, trong thời gian hôn nhân chỉ có Phó tổng mới được đệ đơn ly hôn.
Nếu từ chối, tôi sẽ phải đối mặt với mức bồi thường cao ngất trời.
Không, trong nguyên tác cũng không có đoạn như vậy phải không?
Tôi nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận trong hai giây, cười toe toét và xé nó đi.
6
Phó Chí Hành cũng cười.
“Cái tôi cho cô xem là bản dự phòng.”
"..."
Đậu má, anh trai à!
Sau một hồi do dự, tôi đành nhượng bộ.
Hãy giải quyết đi.
Đầu tiên, thỏa thuận đã được ký kết và tôi không đủ khả năng chi trả những khoản bồi thường thiệt hại với mức giá đó.
Hai là--
Là một độc giả đã đọc toàn văn, tôi biết rõ hơn cả Phó Chí Hành về điểm yếu của công ty hắn, dù sao cũng một lần phát điên, tôi không ngại đi sâu vào lòng quân địch và đánh một trận lớn.
Vì vậy, tôi sẵn sàng đồng ý nhưng bổ sung thêm một số điều kiện:
Trong hôn nhân, bất kỳ sự tiếp xúc thân thể nào cũng cần có sự đồng ý của hai bên.
Phó Chí Hành sẽ phải cho tôi hàng triệu tiền tiêu vặt mỗi tháng để kết hôn.
Anh ta sẵn sàng đồng ý tất cả.
Tôi biết tại sao.
Vì khuôn mặt của tôi.
Khuôn mặt này y hệt như khuôn mặt của ánh trăng sáng của hắn khi cô ấy ra nước ngoài kết hôn.
Ký thỏa thuận xong tôi ôm thẻ ngân hàng trong túi về nhà, thật ra tôi không có hành lý gì để đóng gói, việc chính là quay lại và trả tiền.
Mẹ tôi vẫn đang khóc khi tôi bước vào cửa.
Tôi bước tới ném cho bà ta một trăm đô la: “Phó Chí Hành đưa phí phá thai cho mẹ này.”
7
Nhờ sự điên rồ của tôi mà mọi âm mưu đều rối tung lên.
Cha mẹ nuôi đã ly hôn.
Bố tôi đã trở thành một ông già neo đơn với một cậu con trai bị thịt ngu cả về học thức lẫn kỹ năng.