Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

Chương 52



Biết được Y Lộ Thước còn sống, còn cưới vợ sinh con (), Cơ Cừu phát ra tiếng thét chói tai vui mừng, đối với hắn cuồng oanh loạn tạc, bới móc tận rễ, thề cần đem mười tám đời tổ tông của Sở Lưu Hương đều tìm hiểu rõ ràng.

Đối diện tinh thần bào hết gốc rễ của Cơ Cừu, Y Lộ Thước chỉ lộ vẻ mắt mù tai điếc không trả lời.

Bất luận nàng nói cái gì, tai trái đi vào tai phải tiến ra, miệng còn khép kín hơn cả vỏ trai ngọc.

Trừ bỏ tính danh của đối phương, còn có tuổi tác, những chuyện khác đều không lộ ra.

Cơ Cừu cực kỳ mất mát, lĩnh đi Kha Đặc, chuẩn bị thay lên quần áo càng thêm xinh đẹp cho tiểu ngũ, san bằng đáy lòng thương đau.

Trong không gian an tĩnh, bỗng nhiên truyền ra tiếng điện thoại.

Y Lộ Thước lấy ra di động hỏi:

- Có chuyện gì?

Nghe lời nói đùa giỡn bên kia, vẻ mặt hắn không biểu lộ nói:

- Đem hắn mang lại đây.

Sau một trận tiếng cười làm cả người dựng tóc gáy vang lên, đối phương đưa ra yêu cầu, Y Lộ Thước thản nhiên nói:

- Có thể.

* * *

Tây Tác cùng Sở Lưu Hương đơn phương đối chiến.

Đối diện ma thuật sư công kích, Sở Lưu Hương chỉ tránh né, cũng không ra tay đánh trả.

Trực giác nói cho hắn biết, nếu như hắn đánh trả, hậu quả sẽ vô cùng tuyệt vời.

Đối phương vừa nhìn chính là loại chiến đấu cuồng, nếu mình bị quấn quýt thật quá bất hạnh.

"Khố Lạc Lạc" tiêu cực tác chiến, làm Tây Tác dừng công kích, vô cùng oán niệm nói:

- Khố Lạc Lạc, anh thật không thú vị.

Sở Lưu Hương rùng mình vì rét, duy trì vẻ tươi cười thích hợp:

- Thật có lỗi. Tôi nghĩ anh nhận sai người, tôi cũng không phải là Khố Lạc Lạc.

Trong thế giới thợ săn, xú nam rất nhiều, mỹ nam cũng rất nhiều.

Nhưng đạt tới cấp bậc như Khố Lạc Lạc hay Tây Tác, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Tướng mạo của Sở Lưu Hương thật giống Khố Lạc Lạc, tươi cười rất giống.

Bình thường người nhận thức Khố Lạc Lạc nếu nhìn thấy Sở Lưu Hương, phản ứng thứ nhất hắn chính là Khố Lạc Lạc, phản ứng thứ hai là Khố Lạc Lạc thay đổi tạo hình.

Chờ bình tĩnh trở lại, tiếp tục cẩn thận quan sát liền phát hiện hai người có khác nhau.

Khố Lạc Lạc xuất thân phố Lưu Tinh, xương cốt hắc ám cùng huyết tinh Sở Lưu Hương không có được.

Tây Tác chém xéo mắt nhìn chằm chằm đối phương một trận, sau đó nga ha ha cười to, kích thích Sở Lưu Hương nổi da gà.

Đôi mắt hẹp dài lóe qua vẻ hứng thú, Tây Tác lấy ra di động gọi một dãy số.

Thanh âm di động vang lên, liền bị người tiếp máy.

- Tiểu Y.

Nghe thanh âm bình thản bên kia, Tây Tác đùa giỡn nói:

- Nhớ anh mới gọi điện cho anh đâu..

Trong điện thoại đùa bỡn sát thủ mặt than vài câu, hắn mới bắt đầu nói tới chính sự.

- Ân hừ, người mà anh nhờ tôi tìm thì tìm được rồi.. muốn tôi mang tới cho anh cũng có thể, nhưng mà có điều kiện. Tôi nghĩ muốn anh..

Ngừng một chút, hắn nói:

- Cùng tôi đánh một trận.

Nghe Y Lộ Thước đáp ứng, tâm tình Tây Tác cực tốt cúp điện thoại.

Dọc theo đường đi, Tây Tác không ngừng "quấy nhiễu" Sở Lưu Hương.

Đáng thương cho Hương soái, vì sớm gặp lại người trong lòng, nhẫn nhục phụ trọng.

Nhẫn nhịn thương tổn tinh thần vô nhân đạo thê thảm, trả lời những câu hỏi ngày càng không hạn cuối của Tây Tác.

Tỷ như: Hai người đã ngủ với nhau chưa!

Khuôn mặt Sở Lưu Hương đầy vẻ khổ bức.

Cùng một người kỳ quái làm bạn bè, tiểu Y thật khổ cực.

Làm cho hắn tương đối để ý chính là, Tây Tác xưng hô Y Lộ Thước.

Sát!

Tiểu Y, tiểu Y, ngay trước mặt hắn gọi lão bà của hắn thân thiết như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?

Hắn sẽ tức giận sẽ tức tối sẽ ghen tỵ nói không chuẩn còn đặc biệt giết người.

Sở Lưu Hương chỉ cười híp mắt, lòng đố kỵ hướng lên trời.

Hắn siết chặt nắm tay, chịu đựng cỗ xúc động muốn dùng một cái tát đánh bay Tây Tác.

* * *

Khố Lạc Lạc cởi một thân áo ba đờ xuy màu đen khốc huyễn, thay một bộ tây phục màu đen.

Cúi đầu nhìn giày da, lại nhìn lớp đệm tăng độ cao mà Mã Kỳ cung cấp, hắn sờ cằm yên lặng trầm tư.

Sau một lúc lâu đem đệm ném bỏ, chỉ mang giày da.

Đổi xong quần áo, hắn mở cửa nói:

- Đi thôi!

* * *

Tây Tác đem Sở Lưu Hương đưa tới Khô Khô lục sơn, liền khẩn cấp đi tìm tiểu quả thực, chuẩn bị bón phân cho bọn hắn.

Sở Lưu Hương mở ra cửa thí luyện, quản gia Ngô Đồng sớm đợi đã lâu, nhìn thấy hắn liền đưa vào đại sảnh.

Vừa đi vào đại sảnh, Sở Lưu Hương phát hiện trận thế nghênh đón hắn lớn tới mức chưa có từ trước tới nay, không khỏi biến thành khẩn trương.

Toàn bộ thành viên Tấu Địch Khách gia tộc đều xuất hiện, ngồi trong đại sảnh, xem xét thành viên mới sắp gia nhập vào nhà.

Tuấn mỹ tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, nghi biểu đường đường, nhưng nhìn thế nào đều là nam nhân.

Cơ Cừu dẫn đầu thét to:

- Thế nào là nam nhân!

Chợt nghe tiếng thét chói tai, Sở Lưu Hương giật mình nhảy dựng, sau đó lại quýnh.

Lại bởi vì vấn đề phân biệt giới tính mà bị người chán ghét, Sở hương soái có khổ nói không nên lời.

Tịch Ba lạnh lùng nhìn Sở Lưu Hương, hỏi:

- Cậu có quan hệ gì với Khố Lạc Lạc?

Sở Lưu Hương sờ sờ mũi, mỉm cười nói:

- Có lẽ người giống người mà thôi.

Khặc Nặc từng giao thủ với Khố Lạc Lạc, đối với hắn ấn tượng cực sâu, cẩn thận đánh giá Sở Lưu Hương, nói:

- Đúng là kém xa Khố Lạc Lạc.

Sở Lưu Hương:

- !

Sát thủ cùng cường đạo ở góc độ nào đó mà nói mới là tuyệt xứng.

Nghe Khặc Nặc nói, Tịch Ba hiểu lầm:

- Y Lộ Thước, nếu con thích Khố Lạc Lạc, chúng ta cũng không phản đối. Tấu Địch Khách gia tộc nếu thích ai, liền phải biết dũng cảm theo đuổi, chuyện tìm thế thân mất mặt như vậy không cần làm.

Sở Lưu Hương thu liễm nụ cười, môi mỏng mím chặt.

Đại não vận chuyển rất nhanh, não bổ Y Lộ Thước cùng Khố Lạc Lạc hai ba sự.

Y Lộ Thước sụp mắt uống trà sữa, uống gần hết ly mới buông ra, ngữ khí bình thản nói:

- Con không thích Khố Lạc Lạc.

Nghe lời hắn nói, Sở Lưu Hương thở nhẹ một hơi.

- Vậy hắn..

Tịch Ba sửng sốt, nhíu mày nói:

- Giết người qua sao?

Y Lộ Thước nói:

- Hắn chưa bao giờ giết người.

Khó trách trên thân nam nhân này không hề có tia mùi máu tươi.

Tịch Ba lạnh lùng nói:

- Cha không đồng ý hai người ở cùng một chỗ.

Chưa từng giết người, làm sao làm con dâu Tấu Địch Khách gia tộc?

Quả nhiên ánh mắt con lớn nhất có vấn đề rất lớn.

Vì sao cha mẹ luôn thích một gậy đánh chim uyên ương?

Mi Cơ ôm cằm lật mắt xem thường.

Hắn biết đại ca sẽ không nghe theo lời cha mẹ.

Sở Lưu Hương tươi cười ưu nhã, thật dễ dàng làm cho lòng người sinh hảo cảm.

Killua hiếu kỳ hỏi:

- Anh làm nghề gì?

Sở Lưu Hương nói:

- Cường đạo.

- Cường đạo?

Killua kinh hô:

- Không hề nhìn ra một chút nào!