Khiếm Khuyết Gen Yêu Thương

Chương 60: Phiên ngoại 2: HERO



Phiên ngoại 2: HERO

Giáng Sinh năm nay ở nhà họ Kỷ vô cùng đơn giản, nguyên nhân chủ yếu là thành tích cuối kỳ của Kỷ Tây Qua toàn điểm kém, môn xuất sắc nhất là môn có được điểm C.

Căn bệnh mất ngủ của Kỷ Dương càng trầm trọng sau khi bị con gái mình chọc tức, nửa đêm bà xuống lầu rót nước. Ngồi trên bàn ăn, bà đột nhiên nhớ tới cảnh Sở Cửu Ca đến thăm lần đầu tiên.

Mỗi một câu Sở Cửu Ca đã nói, bà đều nhớ rõ, giờ nghĩ đến, bà cảm thấy đứa trẻ này thâm tình đến khiến người khác phải động lòng

Kỷ Dương nhìn tấm ảnh Kỷ Tây Qua gửi qua cho mình, Kỷ Triệu Uyên và Sở Cửu Ca đứng trên một ngọn núi nhỏ không biết tên tại Munich, khuôn mặt của hai người bị lạnh đến đỏ bừng, nhưng nụ cười vẫn ấm áp như thế.

Kỷ Dương nhìn bàn tay nắm chặt của hai người họ, hốc mắt dần đỏ lên, Bà nghĩ rằng, có lẽ trời lạnh không là gì đối với họ cả, bọn họ kề cạnh bên nhau, họ chính là lớp áo chống lạnh của nhau.

Mãi đến khi trên màn hình có một giọt nước, Kỷ Dương mới nhận ra là mình khóc rồi. Mấy năm nay trong lòng bà có rất nhiều chua xót không nói thành lời, bởi vì bà là bức tường duy nhất của Kỷ Triệu Uyên, bà không thể yếu ớt, càng không thể ngã xuống.

Nhưng giờ thì đã khác, con trai bà đã có chiếc ô của riêng mình, mà bà, cũng đã trở thành người được che chở.

Vì vậy, vào lúc này, Kỷ Dương quyết định viết tất cả những cảm xúc này vào thư gửi cho Kỷ Triệu Uyên.

Dear Weller:

Merry Christmas!

Thời tiết ở California vẫn như trước, không có gì thay đổi cả, không biết lúc hai đứa đến Munich có mang đủ quần áo không. Lúc trước con gọi điện cho mẹ nói rằng Giáng Sinh con sẽ không về, vì con muốn lái xe đến dãy Alps với tiểu Cửu. Mẹ hỏi con về kế hoạch của hành trình, nhưng con lại nói tạm thời mình vẫn chưa quyết định được, đến lúc đi xe sẽ vừa xem vừa đi.

Thành thật mà nói, mẹ đã bị con dọa sợ đấy.

Trong ấn tượng của mẹ con luôn là người nghiêm túc thận trọng, con sống rất trật tự, cho nên, khi mẹ biết con muốn đi du lịch với tiểu Cửu một cách bất chợt thật sự khiến mẹ quá giật mình. Nhưng để mẹ nói trước, mẹ không hề thấy phiền lòng, mẹ thấy rất vui.

Vừa nãy Tây Qua cho mẹ xem ảnh của tiểu Cửu trên ins, mẹ thấy nhẹ nhõm khi biết rằng hai đứa đã có một khoảng thời gian tuyệt vời ở Đức.

Về người bạn đời tương lai của con, thật ra mẹ đã suy nghĩ rất nhiều. Mẹ nghĩ đó sẽ là một cô gái thông minh như con, hoặc sẽ có tính cách dịu dàng ân cần, thậm chí mẹ còn lường trước kết quả tệ nhất là —— con sẽ không bao giờ tìm thấy quỹ đạo cho cuộc đời mình.

Nhưng mẹ không ngờ tiểu Cửu sẽ xuất hiện. Thằng bé khác hoàn toàn so với những gì mẹ đã tưởng tượng, lúc đầu, mẹ lo rằng vì thằng bé còn quá trẻ để có đủ can đảm và khả năng ủng hộ mối quan hệ này.

Thật may là mẹ đã sai rồi, thằng bé đã cho con tình yêu tuyệt vời nhất.

Con trai yêu quí, mẹ phải thú nhận với con, thật ra với con, mẹ đã nghĩ tới việc từ bỏ

Kỷ Triệu Uyên đã tham gia một cuộc thi diễn thuyết vào năm thứ ba của trường trung học cơ sở. Anh đã chuẩn bị cho bài "HERO" của Tagore [1].

Khi đó Kỷ Dương đang mang bầu Kỷ Tây Qua, việc di chuyển không thuận lợi lắm, bà phải do dự rất lâu mới quyết định đi xem. Khi bà bước vào khán phòng cũng là lúc Kỷ Triệu Uyên lên sân khấu.

Kỷ Triệu Uyên cũng thấy bà, trên mặt tuy bình tĩnh nhưng bàn tay nắm sau lưng vẫn không nhịn được vui vẻ nắm chặt.

"This poem is for my mother," Kỷ Triệu Uyên nắm lấy microphone, bước lên phía trước một bước, "and I will recite it in Mandarin."

[ Bức thư này xin gửi tới mẹ của tôi, và tôi sẽ đọc chúng bằng tiếng Quan Thoại ]

Kỷ Dương lập tức vui vì mình đã tới đây, nếu không bà không biết Kỷ Triệu Uyên sẽ thất vọng như thế nào.

"Mẹ, hãy tưởng tượng rằng chúng ta đang đi du lịch trải qua một đất nước xa lạ và nguy hiểm. Mẹ ngồi trong kiệu, con cưỡi một con ngựa đỏ, chạy bên cạnh mẹ." Kỷ Triệu Uyên đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng anh khàn khàn, "Khi ấy là hoàng hôn, mặt trời đã lặn. Vùng đất hoang Yoradish trải ra trước mặt chúng ta vẻ mệt mỏi và u ám, mặt đất hoang vu và cằn cỗi. Mẹ sợ hãi nghĩ rằng——' Không biết chúng ta đã đi tới đâu rồi. ' và con nói với mẹ: ' Mẹ đừng sợ' "

Kỷ Dương ngồi giữa đám người tóc vàng mắt xanh, nhiều người xem như vậy, nhưng bài văn này của con trai chỉ có mình bà hiểu.

Sau đó, một đám cướp cầm đuốc tấn công bọn họ, đám phu khiêng kiệu ném cổ kiệu xuống, sợ hãi trốn trong những bụi gai. Mà đứa con trai nhỏ của bà đã bước tới, che trước mặt mẹ mình.

Thằng bé nói: "Mẹ đừng sợ, có con ở đây."

Con trai bà cưỡi ngựa múa kiếm, anh dũng diệt sạch bọn cướp. Mẹ ngồi trong kiệu nghe tiếng kiếm chạm vào nhau cùng ánh đỏ lóe lên, trong lòng khổ sở vô cùng, bà nghĩ rằng có lẽ con trai mình chết rồi.

Kỷ Dương nhìn Kỷ Triệu Uyên chăm chú, Kỷ Triệu Uyên tiếp tục đọc bài văn: "Nhưng con đã chạy đến trước mặt mẹ, cả người dính đầy máu tươi, nói: ' Mẹ ơi, chiến tranh đã kết thúc rồi. ' mẹ bước ra từ trong kiệu, hôn con, ôm con vào trong lòng, mẹ tự nhủ: ' Nếu không có con hộ tống mẹ, mẹ không biết sẽ như thế nào nữa. '"

Nhưng tất cả những điều này đều chỉ là giấc mơ của cậu con trai út, anh trai nghĩ anh thật yếu ớt, người trong thôn ai cũng cảm thấy anh chỉ cần có mẹ mình là đã đủ an toàn.

"Những sự kiện phi lí xảy ra mỗi ngày, vậy vì sao chuyện trùng hợp như thế lại không thể trở thành sự thật?" Kỷ Triệu Uyên kết thúc bài phát biểu của mình, đặt micrô xuống và cúi chào khán giả, "Thanks."

Hôm đó sau khi nghe bài phát biểu của con, mẹ ở trong xe chờ con đã khóc thật lâu. Khi con mở cửa xe ngồi vào, tò mò hỏi mẹ: "Mẹ, sao mắt mẹ lại đỏ như vậy?"

Mẹ nhìn ánh mắt vô tội khó hiểu của con, á khẩu không trả lời được. Trên đời làm sao có thể dễ dàng xảy ra những điều kì diệu đến vậy, khi con được chẩn đoán, mẹ nên hiểu rằng con sẽ mãi mãi sống trong thế giới của riêng mình, con không thể hiểu được cảm xúc của mẹ, cho dù mẹ là mẹ của con.

Mẹ chỉ có thể nén nước mắt, nói với con rằng: "Mẹ không sao, mắt mẹ chỉ hơi khó chịu thôi."

Lúc ấy mẹ đã bị trầm cảm khi mang thai, tính tình bất ổn, hay rúc vào trong rừng sâu. Con ở bên cạnh mẹ chơi khối Rubik, âm thanh tách tách đã kích hoạt sự nôn nóng trong lòng mẹ.

Mẹ dừng xe ở bên đường và thô bạo kéo con ra khỏi xe. Con chỉ biết sống trong thế giới của mình, chơi trò chơi của mình, con chưa bao giờ hiểu được nỗi sợ của mẹ. Tất cả những áp lực mà mẹ đã phải chịu đừng bấy lâu nay khi cùng con đi khám bệnh bỗng chợt vỡ òa, con đã từng là tất cả hy vọng và ước mơ của mẹ, mẹ đã kì vọng vào con biết bao nhiêu, đồng thời cũng chán ghét con bấy nhiêu.

Vì vậy mẹ đã làm một việc khiến mẹ hối hận nhất trên đời, mẹ bỏ con ở ven đường rồi lái xe rời đi.

Mẹ cho rằng sự trống rỗng trong lòng chính là cảm giác trút được gánh nặng, cuối cùng mẹ cũng có thể trở về cuộc sống bình thường như bao người, có đứa con khỏe mạnh và một gia đình hoàn chỉnh.

Mãi đến khi mẹ về tới nhà, ở cửa có đôi dép trong nhà của con, trên tủ lạnh dán sticker nhân vật hoạt hình con thích, bàn chải đánh răng của con đặt cạnh bàn chải đánh răng của mẹ, tất cả đồ vật trong nhà đều có hình bóng của con.

Lúc này mẹ mới hiểu rằng, so với những khổ sở đó, việc mất đi con còn đau đớn hơn trăm ngàn lần.

Mẹ cầm lấy chìa khóe xe, chạy ra ngoài tìm con như điên như dại, cả đường đi nước mắt rơi khiến mẹ không thể nhìn rõ đường.

Thật may khi con vẫn ở đó chơi Rubik, con nhìn thấy xe lập tức nhón chân vẫy tay với mẹ, "Mẹ ơi, xem con làm xong rồi nè!"

Con tập trung vào trò chơi của mình, con không biết gì cả.

Con thậm chí còn không biết, mẹ đã từng muốn vứt bỏ con.

Mẹ bước lên ôm lấy con, một khắc cũng không muốn buông tay. Con cảm thấy không thoải mái, ở trong lòng mẹ vặn vẹo, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của mẹ, con đột nhiên an tĩnh.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của con nhẹ nhàng lau đi nước mắt mẹ, con nói: "Mẹ đừng sợ, có con ở đây."

Mà mẹ, có tài đức gì để có tình cảm chưa được mài giũa như ngọc của con.

Kỷ Dương che mặt khóc, ngón tay đặt trên bàn phím run rẩy. Bà luôn cảm thấy Kỷ Triệu Uyên không hiểu lòng người, khiến bà không thể cảm nhận được tình cảm như hoa cỏ và mặt trời mùa xuân của người mẹ và đứa con. Nhưng sau khi tiểu Cửu xuất hiện, bà đứng ở góc độ của một người ngoài cuộc, khi đó bà mới hiểu được, Kỷ Triệu Uyên đã dành cho bà tất cả tình yêu của mình cho thế giới này.

Là bà quá ngu ngốc nên không thể kịp thời nhận ra, may mắn thay, vẫn có một người khác đã tôn trọng Kỷ Triệu Uyên và đáp lại anh tình cảm nhiều hơn như thế.

Kỷ Dương lại nhìn tấm ảnh của hai đứa trẻ, trên đỉnh núi có tuyết có gió, trên trời có sương mù có mây, chim muông có người nhà có bạn, mà bọn họ đứng bên cạnh nhau đã là cảnh đẹp nhất trong mắt bà.

Bà cảm thấy sự nhẹ nhõm vô hạn, ông trời thật công bằng khi đã trả lại tất cả những gì ông nợ Kỷ Triệu Uyên.

Tiểu Cửu là đứa trẻ ngoan, thằng bé lương thiện và dũng cảm, nhiệt tình và kiên nhẫn, thằng bé có thể cho con một cuộc sống không hồi kết và tình yêu không bao giờ kết thúc. Thằng bé cho con quỹ đạo, mà con trở thành ngôi sao của nó.

Câu hỏi mà mẹ đã suy nghĩ bấy lâu tới giờ cũng đã có đáp án. Người bệnh Asberger phù hợp với người yêu như thế nào? Nhất định là con rõ điều đó hơn mẹ, mẹ cũng không nói nữa.

Cuối cùng, mẹ chỉ muốn nói cho con một điều.

Cho dù điều kì diệu đã không xảy ra, nhưng con trai, con là người hùng của mẹ.

Editor có lời muốn nói: Lúc edit tôi đã khóc một lần, giờ beta lại tôi lại khóc lần nữa:(((

Chú thích:

[1] Rabindranath Tagore – 6 tháng 5 năm 1861 – 7 tháng 8 năm 1941, biệt danh: Gurudev, Kabiguru, và Biswakabi), là một nhà thơ Bengal,triết gia Bà La Môn, nhạc sĩ và nhà dân tộc chủ nghĩa, được trao Giải Nobel Văn học năm 1913, trở thành người châu Á đầu tiên đoạt giải Nobel. Ông còn là tác giả của bài Quốc ca Ấn Độ (Jana Gana Mana) và Bangladesh (Amar Sonar Bangla). Quốc ca của Sri Lanka lấy cảm hứng từ các tác phẩm của ông.