Khiết Nhi Bất Xả

Chương 2: Thứ gì là của cô, ta đây sẽ giúp cô lấy lại



- Vậy sao?

Nguyệt Như thoăn thoắt cầm bút lông, vạch trên giấy da vài đường, nhìn kỹ có thể nhận ra hình dáng của một cây gia phả lớn, được vẽ mực tàu chi tiết và cẩn thận.

- Oa, tỷ tỷ giỏi quá! - Cảnh Minh chớp mắt, thích thú - Đệ nhìn cây gia phả nhà chúng ta mà không hiểu gì cả! Cái gì mà thúc thúc của phụ thân của phụ thân là bá phụ của ngoại tổ mẫu.. Không, đệ không hiểu!

Nguyệt Như cười khẽ, kéo tay Cảnh Minh ngồi xuống bên cạnh mình, chỉ vào tên cậu nhóc, bắt đầu thử giải thích nhanh một chút:

- Đây nhé, chúng ta chia gia phả này thành ba hàng. Thẳng hàng với chúng ta là các huynh đệ tỷ muội của chúng ta, phía trên là phụ mẫu, thúc bá, cô mẫu, còn phía trên họ là tổ phụ tổ mẫu của chúng ta.

Cô nàng là mọt phim cổ trang chính hiệu, về đây đúng là thả hổ về rừng, hỏi một cái có thể đọc vanh vách. Cảnh Minh có vẻ cũng không phải đứa cứng nhắc chậm hiểu, tiểu tử liền gật đầu thông suốt, đồng thời ôm cổ tỷ tỷ mình, tâm trạng rõ ràng rất vui vẻ:

- Tỷ tỷ giảng dễ hiểu như vậy, lẽ ra đệ nên nhờ tỷ tỷ giảng từ đầu! Nếu vậy đệ đã không bị mẹ mắng rồi!

- Đệ đệ ngoan. - Nguyệt Như vươn tay, qua loa dỗ dành cậu nhóc mấy cái, ánh mắt chú mục vào bản đồ gia phả, nhanh chóng lẩm nhẩm học thuộc.

Nơi cô xuyên không đến là thời Lạc Thu đế của Thủy quốc, theo cô đoán là khoảng năm một ngàn đổ lên. Thủy quốc không tồn tại ở trong lịch sử, vậy nên xác thực Nguyệt Như cũng không biết là mình bị đưa đến đâu và nếu tương lai có muốn về thì về bằng cách nào. Suy nghĩ theo hướng viễn tưởng thì có thể nơi đây là một chiều không gian song song với thế giới của cô. Nếu xét theo tình hình rối tung bê bết này, cô cho rằng tới đây cũng tốt, chứ ở lại đúng thế giới của mình, có khi cô lại phát điên quậy loạn lịch sử của thế giới mình cũng nên. Nghe thế thì chắc Thanh Bình cũng nên cầu nguyện cho vương quốc của mình đi là vừa..

Quay trở lại với những thứ gần gũi hơn mà tương lai chắc chắn phải đối mặt, cô đã nhanh chóng học thuộc được chiếc gia phả đơn giản mình mới vẽ. Cũng biết rằng Cảnh Minh trước đó không hiểu nên chỉ nói được về những người sống trong nhà, nếu cô muốn tìm hiểu sâu hơn thì phải tự thân mà vận động. Nhưng để tạm thời đối phó tình hình thì cũng chỉ đành thế này thôi.

Cao lão gia kết duyên cùng cô nương Trương gia, có ba người con là Đại tiểu thư Thanh Bình, Nhị thiếu gia Phúc Minh và Ngũ thiếu gia Cảnh Minh, trong đó nhị thiếu gia không may yểu mệnh mất sớm. Ông cũng có vài người thiếp thất, nhưng chỉ có hai người sinh con đẻ cái. Vũ nương tới sớm nhất, sinh ra trưởng tử Huyền Minh và Tam tiểu thư Thanh An. Còn Đồng nương hiện tại được sủng ái, có một trưởng nữ là Nhị tiểu thư Thanh Hà, hai công tử là Tam thiếu gia Trường Minh và Tứ thiếu gia Duy Minh.

Năm xưa quốc gia đại loạn, Cao lão gia theo hoàng đế đánh đông dẹp bắc, trải qua một thời gió tanh mưa máu, nên chỉ mong con gái được sống nơi thiên hạ thái bình, nên mang hai chữ Thanh Bình gửi gắm cho con.

Nghe ấm lòng thật..

Chỉ tiếc Thanh Bình không phải nữ nhi thích an nhàn, lấy ưu nhã làm vui. Nàng trời sinh thông tuệ xuất chúng, thông lược sách sử, giỏi thi thơ. Trước khi gặp phải tai nạn, nàng đang làm quản gia, một thân quản lý mỗi ngày trăm việc. Nàng đặc biệt quyết đoán, đầu óc lại sắc sảo, hành sự lại có chút tàn nhẫn, sẵn sàng gây thù chuốc oán, một tay nắm chắc hoàn toàn quyền làm gia chủ. Nguyệt Như khịt mũi, nữ nhân như Thanh Bình hẳn là kiêu ngạo, lại ham mê quyền lực, không phải hạng người nên giao du cùng. Lẽ ra thì cô chẳng bận tâm quá khứ của nguyên chủ ra sao, nhưng nguyên chủ nổi trội như thế, quả thật có chút phiền toái. Nàng ấy không chỉ có thân phận cao quý, là đích trưởng nữ của quan thượng thư đứng đầu hàng quan văn trong triều, lại còn ghi ấn sâu sắc như vậy, Nguyệt Như lại chẳng phải thông tuệ xuất chúng, bảo cô tiếp quản công việc của Thanh Bình, thật sự không có khả năng. Càng nghĩ càng thấy bất lực, cô liền mượn việc công ghi thù riêng, nổi tâm phán xét Thanh Bình một chút.

Được rồi, cô xấu tính, muốn chết thì muốn chết, nhưng nếu đã phải sống thì cũng không muốn chịu phiền toái, là cô tham lam vô lý, có được chưa?

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ! - Cảnh Minh lắc lắc tay Nguyệt Như, bắt đầu giở giọng làm nũng. - Đệ đói bụng!

- Vậy sao? Thế thì mau đi ăn cơm đi, gọi tỷ làm gì. - Nguyệt Như tâm đang rối mù, không để tâm tùy tiện nói một tiếng xua đuổi. Tiểu tử liền lập tức cảm thấy ủy khuất, hờn dỗi phụng phịu quay lưng lại, cố tình sụt sịt thật to. Nguyệt Như cuối cùng bị làm phiền, liền tặc lưỡi đầu hàng. Tính ra thì Cảnh Minh lại là em trai ruột của cô.. à, của Thanh Bình, thảo nào thằng bé lại tự nhiên mà quấn cô như thế.

Thôi được, coi như cô đa tạ Thanh Bình giúp mình sống tiếp, chăm sóc em trai nàng ấy thật tốt vậy.

- Được rồi được rồi, đệ muốn cái gì đây?

Cảnh Minh sáng mắt, lập tức quay lại, kéo tay Nguyệt Như, đồng thời chỉ tay ra phía cửa vòi vĩnh:

- Đệ muốn xuống bếp kiếm đồ ăn!

- Thì xuống mà lấy.. - Nguyệt Như vô tâm đáp

Cảnh Minh thấy tỷ tỷ mình giở giọng lạnh lùng, lại xìu mặt xuống, ý đồ không phục. Nguyệt Như đành tặc lưỡi chỉ tay xuống chân mình, nghiêng đầu nháy mắt với cậu nhóc:

- Nếu đệ có thể dẫn tỷ tỷ theo, thì tỷ tỷ đi với đệ.

Sớm cho rằng Cảnh Minh sẽ ngoan ngoãn bỏ cuộc để cô yên, nhưng thằng bé lại lập tức sáng mắt, bảo cô chờ một lát rồi nhanh nhẹn chạy ra khỏi phòng. Cô hoang mang nhìn Cảnh Minh, nhưng cũng không muốn quản, chỉ ngồi gục bên bàn trang điểm, muốn ngủ một giấc tỉnh dậy về lại nhà luôn.

Cao Thanh Bình, tôi đây chính là rất ghét cô đấy..

Cô chằm chằm nhìn gia phả mình vẽ, bắt đầu cắn bút ghi chú một vài thứ lên trên, vừa nhìn vừa nhíu mày.

Cảnh Minh vốn rất tinh nghịch hoạt bát, tính tình hướng ngoại, ngồi kể chuyện gia đình còn kể đủ thứ chuyện râu ria vụn vặt đi kèm, vô tình lộ ra vài thông tin hữu ích. Nguyệt Như liền đánh dấu lại, chờ khi cần mà tùy cơ ứng biến. Chết thì không sao, nhưng sống mà không cẩn thận để bị ức hiếp, để Thanh Bình chịu điều tiếng thì thật không phải. Dù sao thì đây cũng không phải cơ thể của cô, cuộc sống của cô. Thanh Bình có thể lo toan được, nhưng Nguyệt Như thì bắt nạt dễ như chơi, lừa qua một vòng có thể khiến cô chóng mặt mà đầu hàng, lộ ra Cao Đại tiểu thư gặp nạn tỉnh dậy vô dụng bất tài, về sau muốn có chốn dung thân cũng khó.

- Tỷ tỷ, chúng ta đi nào!

Cảnh Minh chợt đạp cửa xông vào, theo sau cậu bé còn có tiếng lạch cạch của bánh xe gỗ lăn trên nền nhà. Nguyệt Như giật mình quay qua phía cửa, trông thấy tiểu tử thoăn thoắt đẩy một chiếc xe lăn, thoáng cái là chạy đến cạnh cô, nhanh nhẹn níu tay tỷ tỷ mình:

- Tỷ tỷ, ta cùng xuống bếp nào!

Được rồi, thằng bé tinh quái này, cô thừa nhận mình chơi không lại..

* * *

- Đệ thích ăn gì?

Nguyệt Như dùng tay xoay bánh xe lăn, một tay vơ vét mấy miếng bánh ngọt, gói vào trong khăn tay. Cảnh Minh sợ cô bị kẹp tay nên không dám giúp cô đẩy xe, đành nhanh nhẹn vớ lấy một chiếc giỏ mây, để Nguyệt Như bỏ bánh vào, còn nhanh tay vét thêm một đống bánh, để mỗi loại đều có được vài cái. Nguyệt Như nhìn giỏ bánh đầy ắp, đa dạng từ hình dáng đến màu sắc, cảm thấy rất thích thú. Cô vốn thích bánh ngọt làm theo kiểu truyền thống, thấy Cảnh Minh nhiệt tình liền cảm thấy rất vui vẻ, ra hiệu cho cậu đẩy xe ra khỏi phòng bếp, muốn nhanh chóng nếm thử những món bánh trong giỏ.

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ thích bánh ngọt sao? - Cảnh Minh quay xe ra phía cửa, vòng tay ôm cổ Nguyệt Như, ra dáng vẻ tiểu đệ đệ đáng yêu đu đưa người cười tít mắt, vẻ mặt vô cùng tươi tắn.

- Trước đây tỷ tỷ không thích ăn sao? - Nguyệt Như níu lấy bàn tay cậu bé, ân cần vỗ về.

Cảnh Minh nghe đến đây liền xịu mặt, ủy khuất vùi mặt lên vai cô, phụng phịu:

- Tỷ tỷ không thích chơi với đệ, cũng không nói chuyện với đệ, vậy nên trước đây đệ không biết..

Nguyệt Như tròn mắt, có chút ngạc nhiên.

- Tỷ không thích đệ?

Không thể nào, không phải Thanh Bình và Cảnh Minh là tỷ đệ ruột sao? Cảnh Minh đối với tỷ tỷ thoải mái như vậy, không lý nào Thanh Bình lại đối với cậu lạnh lùng.

Chuyện này sao mỗi lúc một rối rắm thế này?

- Đệ phiền phức như vậy, chắc tỷ tỷ không thích đấy mà - Nguyệt Như cười khúc khích trêu chọc tiểu công tử, để cậu hờn dỗi ăn vạ, cứ thế mang chuyện này tạm gác qua. Vấn đề gia đình của Thanh Bình tạm thời không phải việc mà cô cần quan tâm, mà vốn dĩ cô quan tâm đến đời Thanh Bình làm gì nhỉ?

Lúc hai người còn đang đùa giỡn, có tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa, bước chân nhanh nhẹn nhưng rụt rè, nhanh như chuột lẻn vào nhà bếp. Cảnh Minh nhạy bén ngẩng phắt đầu lên, dọa cho người thị nữ một phen thót tim, vội nhún người hành lễ:

- Đại tiểu thư, Ngũ thiếu gia.

- Cô tới lấy điểm tâm cho nhị tỷ? - Cảnh Minh nhìn ra người mới đến là ai, liền dịu giọng hỏi.

- Vâng, thưa Ngũ thiếu gia - Người tỳ nữ cúi đầu xác nhận, sau đó dè dặt cất tiếng - Thưa Ngũ thiếu gia, nô tỳ đến tìm một ít bánh như ý cho Nhị tiểu thư.

- Bánh như ý? Khi tới đây ta đã không thấy có bánh này - Cảnh Minh nhíu mày để nhớ, tiểu tử còn cẩn thận liếc xuống Nguyệt Như để xác nhận. Nhưng Nguyệt Như chẳng biết bánh nào với bánh nào, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu, khẽ nhún vai một cái.

- Thật sao ạ? - Tỳ nữ tái mặt, trong giọng nói thể hiện chút hoảng sợ. Cảnh Minh lại không thức thời mà gật đầu hai cái, triệt để khiến cô nương ấy mặt mũi trắng bệch.

Nguyệt Như chớp mắt nhìn nàng ấy, cảm thấy nàng ấy sợ hãi như vậy có chút bất thường. Cô liền giở chút kỹ xảo thăm dò, đặt giỏ bánh lên bàn, nhẹ nhàng cất tiếng:

- Bọn ta đã lỡ lấy gần hết, ngươi xem, có bánh ngươi tìm không?

Người thị nữ sắc mặt có chút tốt hơn, liền nhún gối cảm tạ, tiến tới cẩn thận tìm trong giỏ bánh của cô. Nhưng càng tìm, nét mặt của nàng lại càng tệ, cuối cùng run run lắc đầu:

- Thưa tiểu thư.. không có ạ.

- Vậy ngươi có thể lấy những món khác. - Nguyệt Như đưa tay, ra ý hào phóng.

- Đa tạ tiểu thư. - Cô ấy nhún gối hành lễ, nhưng sắc mặt không tốt lên được chút nào, chỉ lặng lẽ nhặt chút bánh, thất thểu rời đi.

- Sao vẻ mặt cô ấy lại xấu như vậy nhỉ? - Nguyệt Như chớp mắt, sao đó ngoắc tay ra hiệu với Cảnh Minh - Đi, chúng ta đi coi thử.

Nguyệt Như là có lòng muốn giúp đỡ người cần giúp đỡ, còn Cảnh Minh cũng rất thích lo chuyện bao đồng. Hai tỷ đệ tâm ý tương thông, một người đẩy một người đi cùng, quyết tâm không biết có chuyện gì không về.

- Không kiếm được? Vậy mà cũng dám về đây sao?

Một tách trà bị ném ra, vỡ một cái "choang", hắt một ít nước trà lên vạt váy của cô. Nguyệt Như hơi giật mình, chân mày khe khẽ nhíu lại, lập tức liếc mắt về hướng chén trà bay ra.

- Tỷ tỷ có sao không? - Cảnh Minh ban nãy cũng kinh động mà giật chiếc xe lùi lại, việc đầu tiên là vẫn xem tỷ tỷ mình liệu có bị làm sao không.

- Đồng Liên Viện? - Nguyệt Như ngẩng đầu, đọc chữ trên tấm biển treo trước cổng viện, có chút băn khoăn.

- Tỷ tỷ, là viện của Đồng di nương. - Cảnh Minh hạ giọng, chắc sợ tỷ tỷ mình quên. Đệ đệ thông minh, chưa hỏi đã biết rồi.

- Lui lại một chút. - Nguyệt Như giơ tay, Cảnh Minh liền y lời lùi lại, nhanh miệng hỏi:

- Tỷ tỷ, tại sao không vào trong xem ạ?

- Quăng có chén trà, đệ tính sẽ làm gì? - Nguyệt Như nhướn mày, sau đó liền vỗ vỗ bàn tay cậu nhóc, ra vẻ trưởng bối mà dạy dỗ - Tỷ tỷ nói đệ nghe, đã muốn hại người thì phải hại cho triệt để.

Cảnh Minh mơ mơ hồ hồ gật đầu, nhìn vẻ mặt hào hứng hóng hớt của tỷ tỷ mình quả có chút kỳ lạ. Nếu là bình thường, tỷ tỷ đã sớm ra mặt thị oai rồi..

- Nhị tiểu thư, nô tỳ sai rồi, nhị tiểu thư..

- Không nhanh chân ra ngoài sao?

Giọng nói vang lên mềm mại ngọt ngào, thoạt nghe êm ái như đang hát. Nguyệt Như lắng nghe một hồi, mơ hồ giống như bị mê hoặc, vô cùng thích giọng nói của cô gái này.

Một tiếng "chát" đanh thép vang lên, cuối cùng thành công đánh thức Nguyệt Như khỏi thôi miên. Cô lập tức xoay bánh xe lăn, tiến lên phía trước một chút, hơi ngó vào bên trong. Cảnh Minh không để mình bị gạt sang một bên, cũng lanh chân nhảy tới coi thử.

- Liễu Khánh cô nương, nô tỳ sai rồi! Nhị tiểu thư tha mạng!

Nơi khoảng sân ở đình viện nhỏ, họ trông thấy thị nữ ban nãy đang quỳ trước sân. Một tỳ nữ khác đứng phía trước, nom cách ăn mặc có thể là tỳ nữ nhất đẳng, mỗi lúc lại liên tục giáng những cú tát không kiêng dè xuống gương mặt của người thị nữ ấy. Tiểu thị nữ vẫn gào khóc không ngừng, liên tục cầu xin tha thứ.

Nguyệt Như khẽ nhăn mặt:

- Cảnh Cảnh, chuyện này ngày nào cũng diễn ra à?

- Thị nữ trong viện có còn lạ lẫm gì nữa đâu. - Cảnh Minh hất đầu một cái về phía các thị nữ canh cửa và thị nữ quét dọn trong sân - Tỷ tỷ bình thường cũng lười quản rồi, không thấy thì đều bỏ qua.

- Đệ nói đúng, đã chia viện để ở, thì chuyện trong viện do chủ viện quản. Tỷ quản để làm gì?

- Nhưng.. - Cảnh Minh lên tiếng định phản bác.

- Đệ đệ ngoan, nói tỷ tỷ nghe, giờ tỷ can thiệp có bị coi là quá phận không?

- Dạ? - Cảnh Minh ngơ mặt một lát - Không quá phận.. nếu tỷ còn là quản gia. Nhưng tỷ bị thương, quyền quản gia giao lại cho Đồng di nương mất rồi..

- Đồng di nương? - Nguyệt Như lập tức cau mày - Vậy là có bình thường không?

Ít ra cô cũng biết, chính thất dù sao cũng luôn là người có địa vị cao nhất trong hậu viện. Cao phu nhân còn sống sờ sờ ở đấy, nghe đâu còn có Cao lão phu nhân đang ở quê nhà cầu an, nay mai sẽ trở về. Vậy mà lại để một tiểu nương lo chuyện trong nhà, chẳng phải không coi mẹ cô.. à, mẹ Thanh Bình ra gì sao?

- Là tổ mẫu giao cho Đồng di nương quản lý đó ạ. - Cảnh Minh nhanh nhẹn giải thích.

- Thế thì tỷ hiểu rồi. - Nguyệt Như gật đầu.

Xin lỗi Cao lão gia, là ta nghi ngờ ngài sủng thiếp diệt thê, ta sai rồi..

Nhưng như vậy cũng đúng. Theo những gì Cảnh Minh vui miệng kể ra, thì Cao lão phu nhân vốn coi thường xuất thân của mẹ cô.. nhầm, mẹ Thanh Bình, vậy nên không coi trọng bà ấy. Trái lại thì Đồng di nương là cháu gái của biểu muội lão phu nhân, bà trước nay nhất mực thiên vị.

Chắc cũng vì thế, Thanh Bình mới cố chấp với quyền quản gia đến vậy..

- Cao Thanh Bình, cô có thể từ bỏ quyền lực, để ta sống an nhàn không? Rõ ràng là không nhỉ?

Vậy thì thứ gì là của cô, ta đây sẽ giúp cô lấy lại.

Còn ta sẽ nhẹ nhàng mượn thân phận, địa vị và quyền lực của cô để sống, đến ngày có thể chết an lành.

Thành giao?

Được rồi, coi như là thành nhé.