Khiết Phích

Chương 70: Tuyệt cảnh



Khi Mạc Tịch Nguyên đến, Tiêu Đồng lại đang ngẩn người.

Không phải đờ đẫn như lúc ở ngoài đi dạo, ánh mắt Tiêu Đồng tập trung ở một góc, giống như đang đối mặt với thứ gì đó.

Trần Lạc đã nói, Tiêu Đồng có chứng ảo giác nghiêm trọng, nhưng Mạc Tịch Nguyên nhìn dáng vẻ đó không giống như bị ảo giác, mà giống như thực tế nàng có thể nhìn thấy được gì đó, người bình thường không thể nhìn thấy được, nên nghĩ đó là ảo giác.

Đương nhiên ý tưởng này chỉ thoáng qua đã bị chị đẩy lùi. Chị mỉm cười, cười bản thân mình sao cũng bắt đầu nghĩ lung tung giống Tiêu Đồng, lắc đầu một cái để lắc ra hết mọi suy nghĩ linh tinh rồi mới đi vào phòng.

Tiêu Đồng nghe tiếng mở cửa, chuyển tầm mắt sang nhìn thấy Mạc Tịch Nguyên, nàng bước xuống giường, rót cho chị một ly nước.

Bây giờ nàng không còn ghét Mạc Tịch Nguyên như trước, nhưng hôm nay thất thố trước mặt chị như vậy vẫn làm nàng thấy hơi xấu hổ, vì vậy khi đối diện với chị thì không biết phải làm sao.

"Ăn cơm tối chưa?" Mạc Tịch Nguyên hỏi. Chị liếc nhìn đồng hồ trên tường, bảy giờ năm phút.

"Mới vừa ăn xong, dì Triệu vừa dọn chén xuống."

"Ây da, tới sớm mười phút là tốt rồi." Mạc Tịch Nguyên nửa thật nửa giả oán giận, "Chị vừa họp xong liền chạy tới đây, còn chưa kịp ăn cơm nữa."

"Để em nói dì Triệu làm cơm cho chị." Nói xong Tiêu Đồng định đi tìm dì Triệu.

"Không cần, chị trêu em thôi." Mạc Tịch Nguyên cười kéo tay nàng, "Sắp đến cuối năm rồi, dạo này ngày nào cũng bận, khó khăn lắm mới rảnh được một chút, em nói chuyện với chị đi."

Tiêu Đồng nhìn lịch để bàn, hoá ra đã tháng mười một, năm nay trời vào thu muộn, hai ngày trước mới bắt đầu se se lạnh, thời tiết thoải mái hợp lòng người. Tiêu Đồng sợ lạnh, đã đổi sang áo lông cừu, quần áo năm ngoái năm nay mặc lên người đã nhìn thấy lỏng lẻo, giống như rộng mấy số, Mạc Tịch Nguyên đau lòng, để thợ may của Mạc gia may cho Tiêu Đồng số nhỏ hơn, làm một lúc mấy bộ, bây giờ mặc rất thích hợp, nhưng khi mặc vào nhìn nàng càng mỏng manh yếu ớt hơn bao giờ hết.

"Thợ may của Mạc gia tay nghề không tốt như em, may mấy bộ này không bằng được so với em tự làm."

Tiêu Đồng nghe thấy nở nụ cười, "Lúc trước em cũng mua quần áo may sẵn thôi, làm gì có thời gian rảnh mà tự may cho mình."

"Thật không? Chị có xem buổi lễ giới thiệu hồi trước của em, trang phục trên người người mẫu đúng là tinh xảo."

"Tâm huyết của cả mấy trăm người làm hơn nửa năm mới được mấy bộ như vậy, không tinh xảo mới lạ đó."

Mạc Tịch Nguyên là người biết cách nói chuyện, hai ba câu nói đã đem câu chuyện tới lĩnh vực chuyên môn của Tiêu Đồng, máy hát của Tiêu Đồng cũng được bật, hai người vừa nói vừa cười, ngoại hình lại giống nhau mấy phần, từ xa nhìn lại, cảm thấy vô cùng hoà hợp.

Bầu không khí vui vẻ, Mạc Tịch Nguyên mới than thở, "Chớp mắt lại qua một năm rồi."

"Không biết mùa đông năm nay có tuyết rơi không."

Mạc Tịch Nguyên hỏi: "Em thích tuyết à?"

Tiêu Đồng lắc đầu.

Nàng không thích tuyết, không thích lạnh, cũng không thích mùa đông. Lúc nhỏ nhà nàng quá nghèo, trống trước hở sau, đến mùa đông thì đừng mong có một giấc ngủ yên ổn. Ký ức tuổi thơ cắm rễ quá sâu, vì vậy mà sau này dù có dư dả, nàng đối với mùa đông vẫn căm hận tận xương tuỷ.

Mạc Tịch Nguyên nói: "Chị cũng không thích, Tiêu Đồng, hay bây giờ chị dẫn em đến phía nam tránh đông đi."

"Không muốn đi."

"Em không thích miền nam?"

"Không phải, ở đây rất tốt, ấm áp, không lạnh."

"Tốt thì tốt, chung quy vẫn là bệnh viện, không lẽ em muốn qua tết ở bệnh viện à?"

Kỳ thực Tiêu Đồng cảm thấy không vấn đề gì, năm nào nàng cũng đón tết một mình, ở bệnh viện hay ở nơi nào thì có gì khác nhau đâu.

Mạc Tịch Nguyên nói: "Được rồi, nếu em thích chỗ này, vậy tết năm nay chị theo em tới đây."

Tiêu Đồng kinh ngạc, "Mạc gia làm sao bây giờ?"

"Mạc gia có cha chị, sẽ không sao." Mạc Tịch Nguyên dừng một chút, mới nói, "Hơn nữa, đây là năm đầu tiên chị tìm được em, chị muốn ở bên cạnh em."

Đúng là một ngày rất đáng để kỉ niệm, Tiêu Đồng nghe thấy trong lòng hơi dâng lên xúc động, không nhịn được hỏi: "Chị tìm em rất lâu sao?"

"Lâu lắm, lâu đến mức chị sắp từ bỏ rồi."

"Từ bỏ cũng tốt mà."

"Nói bậy." Mạc Tịch Nguyên nghiêm mặt, "Nếu như thật sự từ bỏ, cả đời này chị sẽ không tha thứ cho chính mình."

"Làm gì nghiêm trọng đến vậy." Tiêu Đồng cười cười, "Chị với em chỉ có một nửa quan hệ ruột thịt, bà ấy còn có thể bỏ em, huống hồ gì là chị."

"Bà không bỏ em."

Tiêu Đồng không có ý kiến, lời phản bác không muốn nói lại nữa.

"Năm đó mẹ gần như là bị gả bán cho người đó, em biết rõ phẩm hạnh của cha em mà, trong tình huống đó, không ai có thể làm tốt hơn mẹ được."

"Bà ấy đưa chị đi."

"Mấy năm qua bà luôn hối hận."

Tiêu Đồng nở nụ cười, mỉa mai nói: "Mạc Tịch Nguyên, ba mươi năm đầu của cuộc đời em đều không có mẹ, vậy nên ba mươi năm sau đó càng không cần mẹ."

Mạc Tịch Nguyên nói: "Bà sắp chết rồi."

Tiêu Đồng trầm mặc hồi lâu, "Em rất tiếc."

Tiêu Đồng cảm giác lòng mình ngày càng lạnh lùng, cứng rắn, nếu là một năm trước, làm thế nào nàng cũng phải đến xem người kia một chút, cho dù không quen biết nhau, cũng đưa bà đi đoạn đường cuối cùng, hiện tại, trong lòng Tiêu Đồng lại không chút gợn sóng.

Lời đã đến nước này, cũng không cần phải nói tiếp, trước khi đi Mạc Tịch Nguyên nói với Tiêu Đồng: "Tiêu Đồng, nhanh khỏi bệnh đi."

Tiêu Đồng dựa vào giường nhàn nhạt nghĩ, nhanh khỏi bệnh đi, bốn chữ này nói ra miệng thật dễ.

Bốn chữ dễ dàng như vậy lại làm Tiêu Đồng giãy giụa mười mấy năm, càng lún càng sâu.

Mạc Tịch Nguyên đương nhiên cũng không phải chỉ nói suông, chị chưa từng ngừng điều tra về Tiêu Đồng, biết quê quán thật sự, biết môi trường sống xung quanh Tiêu Đồng khi ở Thượng Dung, việc điều tra dễ dàng hơn nhiều so với lúc trước chỉ biết đâm đầu loạn xạ, chỉ nửa tháng sau, đã có tin tức.

Mạc Tịch Nguyên nhận được phần tài liệu chi tiết kia, mở ra trang thứ nhất, tay chợt nắm chặt lại.

Lần này thông tin đưa đến có độ tin cậy cao hơn lần trước rất nhiều, chữ viết, hình ảnh, khẩu cung, còn có bằng chứng cảnh sát lấy từ hiện trường, có trời mới biết Mạc Tịch Nguyên lấy sức lực ở đâu mới nhịn xuống được việc xé tập báo cáo kia ra thành từng mảnh, chờ cho đến khi lật đến trang cuối cùng, xương cốt chị cũng lạnh thấu.

Mạc Tịch Nguyên nhớ tới ngày Tiêu Đồng xảy ra chuyện, bản thân mình còn đang ở Anh.

Mùa đông năm ấy, thời tiết ở Anh đặc biệt lạnh, Mạc Tịch Nguyên và Du Khinh Hàn ngồi bên cạnh lò sưởi, cùng đắp chung một cái chăn, xem cùng một quyển sách, năm tháng tĩnh lặng, thời gian chậm trôi.

Năm ấy, Du Khinh Hàn ở chỗ chị hơn nửa tháng mới về nước, chị tự mình đưa cô lên máy bay, đồng thời còn đưa cho cô quyển sách mới đọc được một nửa kia.

Năm ấy, thế giới của Tiêu Đồng vỡ vụn tan tành. Nàng một thân một mình rơi vào tuyệt cảnh, không người thân, không bạn bè, bên cạnh không có nổi một người thật lòng yêu thương nàng, thậm chí ngay cả Du Khinh Hàn hư tình giả ý cũng không có.

Mạc Tịch Nguyên thật muốn giết chết mình, cũng muốn giết luôn cả Du Khinh Hàn, mấy hôm trước chị còn muốn ở bên cạnh đón tết với Tiêu Đồng, còn muốn Tiêu Đồng nhanh chóng khỏi bệnh, thế mà bây giờ, ngay cả gặp mặt Tiêu Đồng chị cũng không dám.

Góp một tay đẩy Tiêu Đồng xuống Địa ngục, có phần của chính Mạc Tịch Nguyên.

Toàn thân Mạc Tịch Nguyên run lẩy bẩy, chị cầm theo tài liệu kia đi tìm Trần Lạc, bàn tay run rẩy làm mấy lần mới cắm được chìa vào ổ khoá xe, chị vốn là người ý chí kiên cường, vậy mà giờ phút này cũng muốn sụp đổ.

Cho đến khi chị mang tài liệu vào đến văn phòng Trần Lạc, đặt nó trước mặt cô, Mạc Tịch Nguyên gần như thoát lực, mấy trang giấy A4 bị thấm ướt phân nửa, tất cả đều là mồ hôi lạnh trên tay Mạc Tịch Nguyên.

Trần Lạc khó hiểu mở văn kiện ra, vừa xem trang đầu tiên đã hiểu.

Từ lâu Trần Lạc đã suy đoán được tình tiết, vì vậy cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, nhưng xem những trang sau đó, càng lúc càng giật mình, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, vứt xấp văn kiện lên bàn.

Đáng ghê tởm, không còn tính người, tuy Trần Lạc đã sớm biết nhưng đến lúc thật sự nhìn thấy mới biết được con người có thể độc ác đến mức nào.

Cưỡng dâm.

Hai chữ lạnh lẽo trên trang giấy trắng, tạo thành một trong những từ ngữ bạo tàn nhất thế gian.

Một đám người căm giận hành vi bạo lực vô nhân tính, lại vì tìm niềm vui mà chụp ảnh, ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng, cảnh sát lấy chứng cứ bằng cách xé ra ký ức máu thịt đầm đìa thêm lần nữa, lại còn một đám bác sĩ tâm lý không có đạo đức nghề nghiệp trị liệu bằng hình thức thẩm vấn.

Chuyện gì có thể phá huỷ một con người đây?

Trước đây Trần Lạc có chút xem thường đối với Tiêu Đồng. Cô luôn tôn trọng mỗi một bệnh nhân, nhưng sâu trong nội tâm, cô nhìn thấy Tiêu Đồng chỉ vì một người mà đẩy mình đến tuyệt cảnh như vậy, thật đáng xem thường.

Chẳng trách Tiêu Đồng lại sợ tối, chẳng trách Tiêu Đồng sinh ra ảo giác khó trị như vậy, chẳng trách Tiêu Đồng tiêu cực chống lại việc khai thông tâm lý, thậm chí sinh ra hoảng sợ đối với người mặc áo blouse.

Chẳng trách Tiêu Đồng nắm giữ Du Khinh Hàn, giống như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng.

Trần Lạc nghĩ, nếu như mình là Tiêu Đồng, chỉ sợ đã lập tức đi tìm cái chết.

Tiêu Đồng sống cô độc giữa cuộc đời tràn ngập ác ý này, gian nan khổ sở nhưng vẫn cố sinh tồn mười hai năm.

Trần Lạc luôn cảm thấy Tiêu Đồng đã sớm không còn ý chí cầu sinh, sống không bằng chết.

Tiêu Đồng xưa nay luôn mong cầu được sống tiếp, nàng bị người ta đẩy xuống vách núi, nhưng vẫn cố nắm chặt dây leo trên núi đá, từng chút, từng chút một muốn leo lên.

Chỉ là mười hai năm qua, một người thật lòng thật dạ muốn kéo nàng lên cũng không có.

Ngay cả Du Khinh Hàn mà nàng liều mạng nắm lấy cũng không phải.