Khiêu Hoàn Nhật Nguyệt

Chương 12



Cả ba người đi đến một rừng trúc, khắp nơi của rừng trúc này đều là cơ quan không cẩn thận sẽ bị thương ngay, các cơ quan trước đã bị Tạ Hiên phá rất dễ dàng.

"Có cần nhiều cơ quan đến vậy không?"

"Tả Tranh cô nương, cô có thể đừng càm ràm nữa và cẩn thận hơn một chút không? Ta sợ ta không thể bảo vệ được cả hai một lượt đâu."

"Ta mà cần ngươi bảo vệ á. Nực cười." vừa dứt câu không may Tả Tranh đạp phải cơ quan, khiến hàng ngàn mũi tên độc bay về phía họ

Hàng ngàn mũi tên bay đến làm nàng gợi nhớ đến những kí ức đau buồn mơ hồ trước đây, cảnh tượng hàng ngàn mũi tên ánh vàng xuyên qua yêu đan của các tộc nhân, nhưng kí ức này rất mơ hồ nhưng nó khiến nàng bị ám ảnh khi nhìn thấy những mũi tên nàng liền cảm thấy sợ hãi, không nhúc nhích được, nàng bất động tại chỗ.

Lúc này có một mũi tên bay về phía nàng, "Cẩn thận!" nghe tiếng hét của Tạ Hiên nàng mới tỉnh táo trở lại, nàng vội lùi về sau để tránh nhưng không kịp, trong gang tấc Tạ Hiên kéo nàng thoát khỏi, hắn chắn trước nàng để bảo vệ nàng, một lúc sau các mũi tên mới ngưng được bắn ra. Hắn lo lắng xem nàng có bị thương ở đâu không.

"Nàng không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" vẻ mặt hắn sốt sắng

"Ta không sao. Đa tạ ban nãy đã cứu ta."

"Tỷ không sao chứ?" Tả Tranh chạy đến đẩy Tạ Hiên ra chỗ khác

"Ta không sao. Muội bị thương rồi." nàng lo lắng nhìn vết thương trên vai Tả Tranh

"Không sao. Vết thương nhỏ thôi, ban nãy không cẩn thận bị mũi tên sượt qua, tỷ đừng lo lắng..." dứt lời Tả Tranh thấy trước mắt trở nên mờ ào, đứng không vững, mặt mày môi tái lại không còn chút máu, nàng hoảng hốt đỡ lấy Tả Tranh

"Muội sao vậy? Đừng làm tỷ sợ."

"Hiên, ngươi mau qua xem muội ấy bị gì đi." nàng lo lắng nhìn hắn

Khi nghe nàng gọi tên hắn thân mật giống trước kia khiến hắn đứng hình vài giây, sau vài lần kêu của nàng hắn mới hoàn hồn lại, chạy tới xem xét kĩ rồi nói:

"Cô ấy bị trúng độc rồi, những mũi tên ở đây đều có độc."

"Vậy có cứu được không?"

"Không sao chỉ cần tìm thấy người bạn kia của ta, hắn nhất định sẽ cứu được."

"Vậy mau đi thôi. Ta sợ muội ấy không chống đỡ nỗi mất."

Hắn và nàng dìu Tả Tranh đi tiếp, cuối cùng cũng đến một ngôi nhà gỗ giản đơn, không gian đều thoang thoảng mùi dược liệu, nơi này rất giống một y quán. Hắn để Tả Tranh ngồi xuống, lúc này bỗng có một thiếu niên khôi ngô xuất hiện từ phía sau, thiếu niên đó lên tiếng:

"Các ngươi là ai? Sao vào được đây?"

Cả hai quay lại, Tạ Hiên mừng rỡ đi đến bá vai người thanh niên kia

"Quỷ sai đại nhân, lâu ngày không gặp huynh quên ta rồi sao?"

"Biết ngay là huynh. Chỉ có huynh mới phá được hết cơ quan của ta."

Tạ Hiên cười lớn đáp: "Ta không cố ý. Tại cơ quan của huynh dễ phá thôi, đừng trách ta."

"Vị này là..." người kia nhìn nàng hỏi

"Ta là Sở Ngọc."

"À thì ra là cô..." chưa nói hết, y bị Tạ Hiên đá nhẹ vào chân ra hiệu

"Hả huynh biết ta sao?" nàng nghi hoặc hỏi

"Không, lần đầu gặp mặt rất vui được làm quen với cô. Ta tên Cố Lãng, cứ gọi ta là Cố đại phu."

"Ngài có thể cứu muội ấy không, muội ấy bị trúng độc rồi."

"Nãy giờ ta cũng quên mất vụ đó, quỷ sai đại nhân đưa thuốc giải ra đi."

Cố Lãng lấy trong người một lọ thuốc ném cho Tạ Hiên, nàng vội lấy lọ thuốc trên tay y đưa cho Tả Tranh uống.

"Sau khi uống để cô ấy nằm nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh lại ngay. Còn ngây ra đó là gì mau dìu cô ấy vào trong nghỉ ngơi." Cố Lãng hất cằm về phía Tạ Hiên

Trong lúc hắn dịu Tả Tranh vào phòng, nàng tiến lại gần Cố Lãng và hỏi:

"Cố đại phu, tại sao Hiên lại gọi ngài là quỷ sai đại nhân."

"À cô đừng để ý hắn. Não hắn có chút vấn đề ấy mà." Cố Lãng vừa nói vừa dùng tay chỉ vào đầu mình, nói xong cũng đi vào trong nhà để lại một nàng đứng ngây ngốc ở đó

"Không phải chứ, nhìn cũng không đến nổi mà?" nàng liền chạy theo họ vào nhà

"Để ta chăm sóc muội ấy, hai người lâu ngày không gặp cứ ra ngoài trò chuyện đi." nàng nhìn Tạ Hiên cười rồi nhớ lại những gì Cố Lãng nói, nàng an ủi bản thân trong đầu 'Chắc không phải vậy đâu.'

Cả hai ra ngoài ngồi uống trà, Tạ Hiên đang nhâm nhi thưởng thức ly trà nóng hổi thì Cố Lãng nói:

"Tiểu hồ ly này của huynh cũng xinh đẹp thật đấy. Gặp ngoài đời đúng là mở mang tầm mắt mà. Thảo nào huynh muốn đi vội như vậy."

"Còn phải nói." vẻ mặt y tự hào

"Sao đến tận bây giờ huynh mới chịu gặp nàng ấy?"

Mặt y trầm xuống rồi nói:

"Thật sự ta cũng muốn gặp nàng ấy sớm hơn, những lại không đủ dũng khí để đối mặt với nàng ấy, với lại ta muốn đợi đến khi nào luyện hóa xong Kính Liên Hoa mới gặp nàng ấy, nhưng mãi vẫn chưa tìm được Hàn cốt và tình cờ thay ta lại cứu được nàng ấy ở một khu rừng, nên muốn điều tra vụ Ma thần trước."

"Nàng ta hình như quên đi mọi thứ trước đây thì phải?"

"Haizz, đúng vậy, mà quên đi cũng tốt." y thở dài

"Cũng lâu như vậy huynh mới chịu đến tìm ta."

"Không giấu gì huynh. Ta muốn huynh cùng bọn ta cùng điều tra chân tướng ai đứng sau việc hồi sinh Ma thần."

"Ta ẩn nấp bấy lâu nay để tránh sự truy đuổi của các quỷ sai khác. Bây giờ kêu ta rời khỏi đây khác nào kêu ta tìm đường chết."

"Cũng là lỗi của ta. Vì giúp ta huynh mới bị như vậy, nhưng lần này không có sự giúp đỡ của huynh thì không được. Huynh yên tâm ta sẽ cố gắng hết sức để giúp huynh."

Suy nghĩ hồi lâu, Cố Lãng thở dài rồi đồng ý: "Thôi được rồi, xem như ta thua huynh. À đừng gọi ta là quỷ sai đại nhân nữa, ta tên Cố Lãng." vừa nói Cố Lãng vừa nhấp chén trà

"Quen miệng thôi quỷ... À... Cố huynh."

"Cố đại phu... Hiên... mọi người không nghỉ ngơi à?" nàng bước ra khỏi phòng, tiến lại ngồi bên cạnh Tạ Hiên

"Cô nương kia sao rồi?"

"Muội ấy đỡ hơn rồi. Cảm ơn ngài đã cứu giúp."

"Cũng là vì trúng độc của Cố huynh, huynh phải giúp thôi." y nhấn mạnh

"À ta có một thắc mắc, không biết vì sao huynh lại đặt nhiều cơ quan như thế để làm gì?"

Cố Lãng cười nhạt đáp: "Còn không phải là vì hắ..." lời còn chưa dứt đã bị Tạ Hiên đá mạnh vào chân

"Á... à chỉ là ta không muốn bị ai làm phiền thôi." nói rồi y trừng mắt nhìn Tạ Hiên

"Như ban nãy ta đã nói với huynh, lần này tìm huynh là muốn huynh giúp bọn ta đi tìm kẻ đứng sau những vụ việc xảy ra gần đây."

Lúc này nàng mới hiểu ra mọi việc, Hiên muốn tìm Cố Lãng giúp đỡ. Nàng ngước mắt nhìn Cố đại phu, ánh mắt mong chờ y đồng ý, bởi người mà Hiên tin tưởng nàng cũng sẽ tin tưởng. Ban nãy y cũng đã đồng ý rồi nên giờ không thể nuốt lời được.

"Được rồi. Ta đi là được chứ gì."

"Vậy khi nào chúng ta đi được?" nàng tò mò hỏi

"Đợi khi nào Tả Tranh cô nương khỏe lại rồi đi."

"Vậy cũng được."

Ở Duật Vân Cốc lúc này, đã muộn nhưng không thấy Tả Tranh và Sở Ngọc đâu, lúc trước cả hai cũng hay trốn đi chơi nhưng chưa bào giờ về trễ. Sở Phong đang giải quyết công việc gần đây xảy ra nhiều yêu quái biến mất, hoặc chết một cách đau đớn, trong lúc y đang đau đầu suy nghĩ biện pháp thì Tả Thương bước vào trên tay còn cầm theo một bức thư.

"Sao rồi tìm được hai muội ấy chưa?"

"Không tìm thấy Sở Ngọc và Tả Tranh. Nhưng tìm được thứ này ở trong phòng Sở Ngọc."

Sở Phong lúc này mới ngưng nhìn vào trang sách ngước lên nhìn Tả Thương

"Đưa ta xem." y đọc từng câu trong thư

'A huynh khi huynh đọc được bức thư này thì muội và Tả Tranh đã ra ngoài du ngoạn một thời gian, chỉ một thời gian thôi, rất nhanh muội sẽ về. Đến lúc đó huynh muốn trách phạt muội sao cũng được hết, muội xin lỗi vì đã không xin phép huynh đàng hoàng nhưng huynh đừng lo lắng, muội cũng lớn rồi muội sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, huynh nhớ giữ gìn sức khỏe!'

Đọc được nội dung trong thư, y cau mày nắm chặt lá thư, y lo lắng cho nàng vì tình hình hiện tại rất nguy hiểm, có rất nhiều yêu quái xảy ra chuyện, không may nếu gặp người của Tiên môn sẽ làm hại cả hai. Sở Phong trong lòng rất tức giận, y lạnh lùng nói:

"Huynh mau cho người tìm hai muội ấy, nhất định phải mang hai muội về đây."

"Ta biết rồi." nói rồi Tả Thương liền làm theo lời Sở Phong nói cho người tìm kiếm ngày đêm để nhanh chóng tìm được tung tích hai người họ.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!