Khiêu Hoàn Nhật Nguyệt

Chương 5



Vài ngày sau mây đen dày đặc che kín bầu trời xanh, che khuất cả ánh dương ấm áp thường ngày, thể hiện mưa gió bão bùng sắp đổ xuống nơi này. Bầu trời càng âm u, mây cũng ngày càng kéo xuống thấp. Cuối cùng, mây đen thoát khỏi sự trói buộc của bầu trời, hóa thành vô số những hạt mưa rơi tí tách xuống mái đình nàng đang trú mưa, nàng đưa tay hứng những giọt mưa mát lạnh. Những giọt mưa lạnh lẽo cứ thế rơi xuống mái tóc, rơi xuống cần cổ trắng nõn, làm ướt một phần bộ váy của nàng. Nàng ngây ngốc nhìn mây đen giăng kín bầu trời, nhớ lại những lời hắn đã nói ngày hôm qua khiến nàng bất giác nở nụ cười diễm lệ, nàng rung động trước những lời nói của hắn.

Nàng cảm giác được có ai đó nhìn nàng chằm chằm. Nàng nghi hoặc quay lưng thấy Tạ Hiên đang đứng trong mưa nhìn nàng chăm chú. Ánh mắt nàng xuyên qua làn mưa để nhìn y. Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ giữa trời và đất trở nên vô cùng nhỏ bé, hư ảo. Nàng nở nụ cười trong mưa gió, từ trong ánh mắt đẹp đẽ của hắn, nàng đoán được nụ cười của mình xán lạn đến mức nào, quyến rũ biết bao nhiêu. Lần đầu tiên nàng cảm nhận được hạnh phúc thật sự, cảm nhận được mùi vị của tình yêu, mặc dù có chút ngây ngô, nhưng thật sự đẹp đẽ và ngọt ngào.

Thấy hắn tiến lại về phía nàng, nàng cùng đi đến chỗ hắn rồi bỗng "A!" nàng bị trượt chân, một bàn chân trượt vào nước, khiến cơ thể không đứng vững, chuẩn bị ngã xuống thì có hai bàn tay ấm áp đỡ lấy tấm eo thon của nàng. Truyện Bách Hợp

Nàng hoảng hốt nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Tí tách... tí tách... tiết tấu êm dịu cùng với hai trái tim đang đập loạn trở thành giai điệu đẹp đẽ nhất thế gian này. Nàng còn cảm nhận được cánh tay của hắn ôm mình ngày càng siết chặt, thậm chí khiến nàng cảm thấy hơi đau.

"Tạ Hiên..." nàng dùng ngôn ngữ để phá vỡ bầu không khí bối rối này

Tóc nàng bị ướt vì nước mưa, dính vào hai bên má, váy áo ướt sũng không thể che giấu những đường cong duyên dáng. Hắn vội buông nàng ra rồi cả hai chạy về phía mái đình

"Sao ngươi lại không mang theo ô mà để bản thân ướt sũng thế này?"

"Ta cũng không ngờ đùng phát là mưa ngay không kịp làm gì đã bị ướt cả. Nhưng mà tại sao không đợi ta chạy đến mà nàng lại chạy khỏi mái đình để bị ướt theo?"

"Ta..." nàng cũng không biết tại sao lại chạy về phía bên hắn, chắc có lẽ nàng chỉ đơn giản muốn chạy đến bên cạnh hắn thôi

Một lúc sau trời cũng đã tạnh mưa, ánh dương ấm áp chiếu rọi khắp nơi, nàng như nhìn thấy điều gì mới mẻ liền chỉ tay lên trời nói:

"Nhìn kia, là cầu vồng đó." bỗng một cơn gió lạnh lướt qua khiến nàng không khỏi run rẩy, thấy vậy hắn lo lắng hỏi

"Lạnh không?"

"Không lạnh." nàng ngây ngất nhìn dải cầu vồng trên trời

"Về phòng thôi ngoài này lạnh lắm. Cẩn thận bị nhiễm phong hàn."

Nàng cũng gật đầu khẽ ừm, đúng thật là đêm hôm đó nàng bị sốt phải một, hai ngày sau nàng mới khỏi bệnh, trong những ngày đó hắn vẫn luôn túc trực bên giường nàng, chăm sóc nàng từng miếng ăn, miếng uống. Thấy nàng không chịu uống thuốc vì đắng hắn liền dỗ ngọt nàng:

"Đắng lắm. Không uống đâu." nàng đẩy chén thuốc ra xa

"Uống một chút đi. Nó sẽ giúp nàng khỏi bệnh nhanh chóng. Ngoan nào." giọng hắn dịu dàng

Nàng cũng nhắm mắt, bịt mũi cạn một hơi hết chén, sau đó liền hối hận nhăn mặt.

Sáng hôm sau, nàng đã khỏe hơn đôi chút liền muốn ra ngoài dạo chơi, vừa bước ra khỏi phòng nàng đã thấy hắn đang đứng đợi mình, nàng chú ý bên hông hắn có đeo miếng ngọc bội màu xanh dương kia, chợt nhớ đến lời ông chủ đã bán nói khiến nàng mỉm cười. Nàng tiến lại gần hỏi:

"Có chuyện gì mà tìm ta sớm như vậy?"

"Có cái này cho nàng." nói rồi hắn đưa cho nàng một túi hạt dẻ rang đường, nàng nhìn thấy liền rất vui, liền cầm lấy cho vào miệng ngay

"Ta biết nàng thích ăn nên sáng sớm ta lẻn ra ngoài mua về cho nàng. Có thích không?"

"Thích lắm."

"Nàng còn chưa hết bệnh mà đã chạy ra ngoài rồi."

"Trong phòng ngột ngạt lắm, ta muốn ra ngoài cho khuây khỏa hơn thôi."

"Nàng có muốn cùng ta đi ngắm mặt trời lặn không?"

"Nhưng mà từ giờ cho đến lúc mặt trời lặn còn rất lâu mà."

"Chúng ta đi dạo một chút, tìm gì đó chơi rồi ngắm sau cũng được. Đơn giản chỉ là ta muốn ở bên cạnh nàng thôi." nói rồi hắn nắm lấy tay nàng kéo đi

Cả hai vừa đi dạo mát vừa ăn hết túi hạt dẻ, đang đi bỗng có một quả bóng lăn lại dưới chân hắn, hắn nhặt lên, một đứa trẻ chạy lại, vẻ mặt đứa trẻ khi thấy hắn có hơi sợ hãi, thấy vậy hắn liền trấn an:

"Đừng sợ, ta không làm gì nhóc đâu, quả bóng này của nhóc phải không?" hắn đưa quả bóng cho đứa bé, đứa bé vội cầm rồi chạy về phía đám bạn

"Ta đáng sợ vậy sao?" hắn nghi hoặc hỏi nàng

"Không có đâu, chỉ là đám nhóc ở đây sợ người lạ thôi." nàng cười cười

Được một lúc thì đứa trẻ ban nãy quay lại, bên cạnh còn nhiều đứa trẻ khác, tụi nhóc đứng trước mặt hai người họ rồi nói:

"Công chúa và ca ca chơi đá bóng với tụi con được không?"

Hai người họ nhìn nhau mỉm cười như hiểu ý nhau, hắn đưa tay đón lấy quả bóng:

"Được thôi."

Cả hai vui đùa cùng đám trẻ quên cả giờ giấc, cho đến tận khi ánh dương tịch hẳn, thấy đã trễ hai người bèn tạm biệt và hứa hẹn dịp khác sẽ chơi cùng bọn chúng lần nữa, cả hai vui vẻ nắm tay lên đỉnh Ninh Sơn ngắm trăng, trăng trên đỉnh Ninh Sơn đặc biệt to hơn. Nàng tựa đầu lên vai hắn ngắm nhìn trăng sao trên trời, gió hiu hiu thổi qua từng lọn tóc của nàng.

"Chàng thật sự muốn ở lại đây sao?"

"Ta một lòng một dạ với nàng, vì nàng mà còn chẳng cần làm đệ tử Tiên môn nữa, lẽ nàng vẫn không tin ta sao?" thấy nàng im lặng hắn nói tiếp

"Nàng yên tâm ta hứa với nàng cả đời này của ta sẽ không phụ nàng, không bao giờ lừa dối nàng, sẽ bảo vệ nàng mãi mãi. Nếu ta thất hứa sẽ bị trời tru đất diệt, thân xác linh hồn đều tan biến..." nàng vội lấy tay để lên miệng hắn

"Không cho chàng nói những điều không hay như vậy."

"Ta biết rồi." hắn nắm lấy tay nàng, nàng lại tựa đầu vào vai hắn, nụ cười ban nãy của hắn khẽ thu lại, ánh mắt hắn như chứa đựng nhiều điều khó nói

Hai người nhìn những đám mây không ngừng biến đổi hình dạng rồi dần trôi đi, hắn nhìn nàng chăm chú, nàng bỗng ngước mặt lên khẽ chạm ánh mắt của hắn, hai người nhìn nhau, không khí trở nên ám muội. Bàn tay hắn đang giữ eo nàng, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm của nàng, đôi mắt đen thẩm chỉ biết chăm chú ngắm nhìn nàng, rồi vĩnh viễn khắc sâu trong tim.

Sự chờ đợi mang theo chút lo lắng khiến nàng không tự chủ được nhắm mắt lại, chờ đợi y chạm tới môi mình. Cánh môi y lướt qua chóp mũi, đặt xuống môi nàng nụ hôn dịu dàng, triền miên, nhưng càng hôn càng sâu, y càng hôn mãnh liệt hơn.

Hơi thở dần đang xen, động tác của y càng thêm mãnh liệt. Dần dần môi y bắt đầu di chuyển xuống dưới, giống như ngọn lửa thiêu đốt da thịt nàng. Ngón tay y nhẹ nhàng luồn vào trong vạt áo nàng, di chuyển trên cơ thể đang căng thẳng đến cứng đờ. Đầu ngón tay mát lạnh vuốt ve bờ vai trần.

"Hiên..." giọng nàng dịu dàng mà ngại ngùng, giống như muốn tiếp thêm củi khô cho ngọn lửa đang cháy trong hắn. Bàn tay di chuyển đến bên hông nàng, ôm nàng càng chặt, khiến hai cơ thể dán chặt vào nhau. Lý trí đã cạn kiệt, thân thể nàng như bồng bềnh giữa chốn mây trắng, từng vị trí hắn đi qua đều trở nên nóng rát, nhưng cũng thật ngọt ngào. Nàng choàng tay qua cổ y, trả lại y một nụ hôn nồng nàn gấp bội.

"Tiểu Ngọc..." khi y khẽ hôn lên vành tai nàng, hơi thở ấm áp như khiêu khích dây thần kinh mẫn cảm của nàng. Sau đó chỉ còn lại tiếng rên khe khẽ của hai người. Khi cảm xúc mãnh liệt dần qua đi, hắn nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng. Thấy nàng đã thiếp đi lúc nào, hắn lặng lẽ mặc từng lớp y phục lại cho nàng và hắn, rồi bế nàng về phòng nghỉ ngơi.