Khiêu Khích

Chương 8



định post từ sáng chào tuần mới nhưng quên bản draft ở nhà =))

thả nhẹ một chiếc bgm: https://www.youtube.com/watch?v=5DEfxHtwzeU

Bên ngoài cửa sổ không biết trời bắt đầu mưa từ lúc nào, nhiệt độ trong phòng không vì thế mà giảm xuống, hơi nóng toả ra trong không gian chật hẹp, vòng qua cánh tay La Tại Dân, quẩn quanh đằng sau gáy cậu.

Lý Đế Nỗ đã đến nhà La Tại Dân một khoảng thời gian khá dài, tuy nhiên hắn vẫn luôn duy trì một bộ dạng chính nhân quân tử vô hại. Nói đến nhà cậu để tiện chăm sóc thật sự chính là đơn thuần đến để chăm sóc, buổi tối tự giác ôm gối ra sofa ngủ, cũng không lưu lại trong nhà bất kỳ ấn ký cá nhân nào.

La Tại Dân cực kỳ chán ghét người khác xâm phạm không gian riêng tư của mình, thế nhưng Lý Đế Nỗ giống như chú cún con đến nhà cậu ở nhờ, tự giác có chừng mực, chân dài uỷ khuất co lại trên ghế sofa, cũng không một lời than thở.

Có thể là vì mềm lòng, La Tại Dân nhìn Lý Đế Nỗ mỗi ngày mang theo quần áo tắm rửa cùng đồ dùng cá nhân tới tới lui lui, cuối cùng quyết định để Lý Đế Nỗ lưu lại bàn chải đánh răng.

Tiếp đó là dép lê, quần áo, loa đài, xe đạp...

Bất tri bất giác cún con đến ở nhờ nay đã thành chú chó nuôi trong nhà, đối với việc đối phương một tấc lại muốn tiến thêm một tấc La Tại Dân đáng lẽ nên cảm thấy tức giận, thế nhưng cảm xúc thực tế cho thấy cậu không vì bị chiếm dụng không gian mà trở nên mất hứng, dù sao cũng là chính mình cho phép người ta. La Tại Dân đứng tựa mình vào cửa, nhìn Lý Đế Nỗ chọn một chiếc loa Bluetooth mang về nhà.

Cuối cùng, trong một đêm giông bão, chốn nghỉ ngơi của Lý Đế Nỗ từ sofa thăng cấp thẳng lên thành trên giường ngủ.

La Tại Dân thích nhìn dáng vẻ Lý Đế Nỗ luống cuống tay chân, chỉ một nụ hôn hay động chạm cơ thể một cách cố tình cũng có thể khiến Lý Đế Nỗ toàn thân cứng đờ, không dám cùng cậu đối mặt.

Chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành, ôn nhu hôn lên mặt, nhanh chóng kiến cậu chìm vào giấc ngủ.

Nhưng từ lúc Lý Đế Nỗ nói muốn cùng cậu lên giường, mọi thứ giống như có chút thay đổi.

La Tại Dân vốn nghĩ bản thân trên giường có thể hoàn toàn chiếm thế chủ động, tự tay dạy dỗ một Lý Đế Nỗ còn trúc trắc ngại ngùng.

Lý Đế Nỗ đúng là còn trúc trắc, nhưng sự trúc trắc này lại chỉ kéo dài một giây ngắn ngủi, La Tại Dân phát hiện năng lực học tập của đối phương quả thực mạnh mẽ, cổ tay bị khống chế đè lên đỉnh đầu, cả người buộc phải giãn ra, La Tại Dân thở dốc, cố gắng thoát khỏi trói buộc của Lý Đế Nỗ.

Cảm nhận được kháng cự của người bên dưới, Lý Đế Nỗ rời khỏi thân thể cậu. La Tại Dân vẫn luôn cảm thấy bộ dạng né tránh ánh mắt của Lý Đế Nỗ đáng yêu mê người, đến khi nhìn thằng mới chợt nhận ra, hình dung của mình là hoàn toàn sai lệch.

Một đôi mắt thâm sâu như mực, không chút sai lệch nhìn thẳng vào cậu. La Tại Dân chỉ cảm thấy bản thân không còn nơi trốn. Cơn mưa bên ngoài ngày một nặng hạt, tiếng mưa trở nên dữ dội, cửa sổ lần lượt bị mở ra.

La Tại Dân đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.

''Tại Dân.'' Lý Đế Nỗ cụp mắt, ga trải giường màu be dưới ánh sáng lạnh của lớp kính thuỷ tinh biến thành màu xanh, mãi tóc đen xoã ra che đi lông mày La Tại Dân. Lý Đế Nỗ vươn tay, nhẹ nhàng gạt đi lọn tóc che trước mắt, nụ hôn dừng lại trên đôi mắt có chút ướt át.

La Tại Dân quả thực mẫn cảm hơn so với tưởng tượng của hắn, Lý Đế Nỗ thầm nghĩ. Nụ hôn rơi xuống từ lông mày, có vẻ là hơi ngứa, người phía dưới có chút tránh né. Lý Đế Nỗ buông tay, ôm lấy vòng eo quá mức nhỏ nhắn của cậu.

Vẫn là nụ hôn dịu dàng ấy, trước đây luôn khiến La Tại Dân cảm thấy buồn ngủ, hiện giờ lại giống như một ngọn lửa thiêu đốt lý trí của cậu.

Nhẹ nhàng lui tới, hai chân La Tại Dân tự động quấn chặt thắt lưng Lý Đế Nỗ, một thân khí lực đều đặt trên người hắn.

''Mệt không?'' Tựa hồ là bị động tác vừa rồi lấy lòng, Lý Đế Nỗ mang theo ý cười, khẽ hôn lên hai má phiếm hồng của La Tại Dân.

''Không mệt.'' La Tại Dân nói xong mới phát giác lời mình nói ra giống như cầu xin điều gì, nhịn không được nghiêng đầu, vùi vào hõm cố Lý Đế Nỗ.

Lý Đế Nỗ cũng không vạch trần [1], đứng dậy đi đến bên cửa sổ, khiến người phía trên vì thế mà hét lên một tiếng sợ hãi.

La Tại Dân vẫn nghĩ Lý Đế Nỗ sợ sấm chớp. Ngày hôm đó mưa lớn sấm chớp vang lên, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, Lý Đế Nỗ mang theo chăn gối, cúi đầu đứng trước mặt cậu, hắn tuy không nói một câu thế nhưng La Tại Dân cái gì cũng đều hiểu rõ.

Ngày đó Lý Đế Nỗ vẻ mặt lạnh lùng mang theo khát vọng như muốn được người ôm. La Tại Dân bị sắc đẹp làm cho đầu óc mê muội, cứ như thế quyết định, sau này Lý Đế Nỗ sẽ cùng cậu ngủ chung, anh đẹp trai thiếu ôm vậy thì để cậu đến hy sinh, tự mình ôm lấy anh đẹp trai cũng được.

Ai ngờ không phải cậu ôm Lý Đế Nỗ mà là Lý Đế Nỗ ôm lấy cậu, từng thớ thịt săn chắc dán chặt vào lưng cậu qua lớp vải mỏng, La Tại Dân cảm thấy mình như con búp bê đang ngủ, bị người ôm lấy thật chặt, thỉnh thoảng còn bị hôn vài cái.

Nguyên lai ngày hôm đó không phải hắn muốn được ôm mà là muốn có trong tay cái gì đó để ôm.

La Tại Dân nép mình trong vòng tay ấm áp của Lý Đế Nỗ, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, suy nghĩ cuối cùng trước khi ngủ là qua mấy ngày nữa phải mua cho Lý Đế Nỗ một con gấu bông thật lớn, như vậy sẽ không cần ôm mình đi ngủ nữa.

Từ khi Lý Đế Nỗ ngủ lại trong phòng, hắn vẫn như trước yên ổn ôm La Tại Dân dỗ vào giấc ngủ. La Tại Dân biết hắn có thể là đã quên kế hoạch ban đầu, cũng có thể là vì người trong lòng mà đột nhiên do dự, mọi chuyện tóm lại chính là đi vào ngõ cụt, không cách nào giải quyết.

Cho đến ngày hôm nay, La Tại Dân mới biết được có lẽ nỗi sợ sấm chớp mưa rào kia cũng chỉ là giả.

Cả người trần như nhộng dán lên cửa số bằng kính, La Tại Dân phía trước một mảnh lạnh lẽo như băng, sau lưng lại bị nhiệt độ cơ thể Lý Đế Nỗ cọ đến kích thích, lãnh nhiệt giao triền, khiến cậu không nhịn được muốn xoay người, chính mình sưởi ấm toàn thân.

Người phía sau động tác tuy ôn nhu nhưng lại không chút nhượng bộ, đè chặt eo cậu không cho chạy trốn, thong thả kiên định đỉnh vào.

La Tại Dân cả người như bị cố định, phía sau truyền đến phản ứng chân thực đau đớn cùng khoái cảm, ''A...Đế Nỗ...''

''Ừm.'' Lý Đế Nỗ lại gần phía trước, động tác dưới thân cũng trở nên nhanh hơn.

''A...chậm một chút...'' Vô thức cầu xin không được đáp ứng, Lý Đế Nỗ dời lòng bàn tay nóng bỏng từ bụng dưới lên phía trước ngực cậu nhẹ nhàng xoa nắn.

Đại não trống rỗng, La Tại Dân không tự chủ hé miệng thở dốc, đầu lưỡi ửng đỏ không chút lưu tình bị người bắt được, tham luyến mút vào. La Tại Dân càng thêm mê man, toàn bộ lý trí đắm chìm trong dục vọng, dư quang thoáng thấy mưa rơi bên ngoài của sổ, trong nháy mắt sinh ra ảo giác giọt mưa như xuyên qua lớp thuỷ tinh rơi về phía cậu.

Đây là cửa sổ thuỷ tinh, tuy rằng đã đổi thành thuỷ tinh đơn hướng [2], song điều này vẫn khiến La Tại Dân nhịn không được run lên, ''Ô...đừng ở chỗ này...''

Lý Đế Nỗ khẽ cắn vành tai cậu, ''Thả lỏng một chút, Nana.''

Lý Đế Nỗ không sợ giông tố, cũng chẳng hề yêu thích, nhưng từ sau khi ở cùng La Tại Dân, hắn cảm thấy cũng không chán ghét ngày mưa như trước.

Thật giống như con thú nhỏ sợ bị xối mưa, mỗi lần trời mưa La Tại Dân lại thích trốn tịt trên giường không muốn ra ngoài, coi Lý Đế Nỗ như nơi trú ẩn an toàn, cả ngày quấn hắn không rời, một lòng một dạ ôm chặt lấy hắn, làm nũng không để hắn làm bất cứ việc gì, thế nhưng cố ý lấy lòng còn không chuyên tâm, trên tay vẫn cầm điện thoại di động xem phim truyền hình.

Một tiếng sấm nổ rền vang.

''Tại Dân, đừng sợ.''

Lý Đế Nỗ xoay người cậu lại, đem người ôm tới trong lồng ngực, lấy thân dưới làm điểm tựa. Tựa như có người tách đôi cậu ra, La Tại Dân run rẩy phát ra tiếng rên rỉ, giữa chừng lại bị người nuốt vào miệng, đồng tác bên dưới ngày càng kịch liệt. La Tại Dân bị ép tới không chịu nổi, nước mắt sinh lý lăn dài trên má, rơi vào giữa môi lưỡi giao triền. Hai chân không có khí lực, vô thức rũ xuống hai bên, lại bị người đè chặt bắp đùi, lần nữa nâng lên mở rộng. Tiếng nước dâm mỹ cùng tiếng mưa ngoài cửa đan xen, mưa rơi càng lúc càng lớn, cuối cùng hắn thúc mạnh đỉnh đầu, nhịn không được bắn ra.

La Tại Dân cả người treo lên người Lý Đế Nỗ, dây dưa hồi một hồi, mi mắt còn vương lại nước mắt yếu ớt cầu xin ban nãy, thế nhưng đã lại có sức làm nũng, rầm rì yêu cầu Lý Đế Nỗ đưa mình đi tắm.

Một thân toát ra mồ hôi, La Tại Dân lúc này không còn ghét bỏ nhiệt độ cửa kính thuỷ tinh, sau lưng lén lún dán lên tham lạnh.

Còn chưa kịp chạm tới đã bị người lần nữa nâng lên, cả người rơi vào trong đệm ấm, tơ lụa trơn trượt quấn lấy hai người, ngoài cửa mưa lớn vẫn rơi, trong phòng lại một hồi tình sắc.

Thẳng đến khi mặt trời lên cao, La Tại Dân mới kéo thân mình mệt mỏi tỉnh dậy. Cả người đã được tắm rửa sạch sẽ, ngày hôm qua ở trong phòng tắm lại làm không biết bao nhiêu lần, eo tì lên bồn rửa mặt, không cần nhìn cũng biết khẳng định để lại ứ ngân. Đầu sỏ gây tội vòng tay ôm lấy cậu, thấy người trong ngực đã tình cũng liền thức dậy theo.

''Tôi giúp em xin phép.''

Ngày hôm qua giống như chỉ là ảo giác, Lý Đế Nỗ lúc này trở lại là chó con vô hại.

''Tôi mua đồ ăn sáng, muốn ra ngoài ăn hay tôi mang vào cho em?''

Vừa hỏi vừa lấy tay nhẹ nhàng xoa thắt lưng thỏ nhỏ còn đang tức giận.

La Tại Dân còn chưa khởi binh vấn tội đã lại bị một trận ngọt ngào dỗ đến hôn mê, không cần tức giận, dù sao hôm qua cậu thực thoải mái, mấy chuyện cỏn con này có thể thương lượng.

''Anh về sau đừng mang em làm trên cửa sổ.''

Nhà trọ rất cao, lại là cửa kính đơn hướng, mặc dù chắc chắn không ai nhìn được, nhưng La Tại Dân vẫn luôn có cảm giác bị người khai mở đến xấu hổ.

Trừ lần đó ra, Lý Đế Nỗ còn đặc biệt thích làm ở nhiều nơi khác nhau, trên cửa ra vào, trong bồn tắm lớn, trên bồn rửa mặt, đúng là có chút tình thú nhưng so với giường đệm mềm mại vẫn là kém xa, lại có điểm đau.

Lý Đế Nỗ không trả lời, chỉ uỷ khuất nhìn cậu.

Mỗi người có một sở thích khác nhau, chuyện này cũng không tính là gì...

Lý Đế Nỗ liếc mắt một cái liền nhìn ra La Tại Dân đã mềm lòng, tiến về phía trước đòi ôm một cái, cái đầu đầy lông cọ qua cọ lại như một con chó lớn.

Kết quả là 'mấy chuyện cỏn con' như vậy liền bị sắc đẹp mê hoặc ném ra sau đầu, chẳng giải quyết được việc gì.

Chưa đến mấy ngày La Tại Dân phát hiện ra ở khắp mọi nơi đều được Lý Đế Nỗ trải thảm lông mềm mại, thậm chí một tấm thảm nhung màu trắng sang trọng còn đang được vận chuyển theo đường hàng không về đây.

Được rồi, bây giờ thì 'chuyện cỏn con' cũng đã được giải quyết.

- -

[1] nguyên văn: 强迫鸵鸟从沙里出来 – cưỡng ép đà điểu từ trong cát chui ra; nhiều người cho rằng, mỗi khi gặp nguy hiểm hay sợ hãi trước kẻ thù, đà điểu thường rúc đầu xuống dưới lớp cát, chúng coi như vậy là có thể giấu toàn bộ thân hình khổng lồ khỏi ánh nhìn kẻ địch, dần dần đây trở thành cụm từ dùng để chế giễu những kẻ hèn yếu, không dám đối đầu với hiện thực, thử thách hay khó khăn trước mắt mà chỉ tìm cách né tránh.

[2] thuỷ tinh đơn hướng: chất liệu làm cửa kính cho phép nhìn từ một phía, phía còn lại không thể nhìn được cảnh đằng sau lớp kính.