Khó Có Thể Khống Chế

Chương 13: Ghen



Mùi tỏi trong phòng của Trì Dư vẫn chưa tan đi được, vậy nên cô xin nhờ dì Trầm quét dọn toàn bộ lại gian phòng cẩn thận một lần, còn mình thì thì ở trên giường Trình Ngôn xem phim.

Lúc Trình Ngôn trở về không thấy người ở tầng một, chỉ thấy trên bàn có một túi đầy mứt và que cay.

Anh bước lên lầu, rẽ phải bước vào căn phòng đầu tiên, vừa đẩy cửa vào đã thấy Trì Dư đang ôm ipad xem video.

“Anh về rồi.”

Vẻ mặt Trì Dư vẫn tái nhợt, ốm yếu như cũ.

Trình Ngôn cởi áo khoác rồi ngồi xuống bên cạnh Trì Dư: “Hôm nay cơ thể em thấy thế nào, có thấy không ổn không?”

Đôi mắt kia khi nhìn cô mới có thể lộ ra một chút ôn nhu, trong đôi mắt đen nhánh in chiếu vẻ mặt uể oải bệnh trạng của Trì Dư.

Trong lồng ngực, trái tim đập như không còn sức sống. Cô nghĩ không ra tại sao dáng vẻ bệnh trạng uể oải không phấn chấn này của mình vẫn có thể khiến Trình Ngôn càng lúc càng thích cô sâu đậm hơn.

Ánh mắt của Trì Dư không nhìn vào mắt của Trình Ngôn: “Ừm, cảm giác tốt hơn một chút.”

Trình Ngôn mỉm cười, tới gần Trì Dư rồi nhẹ nhàng dán lên miệng cô một nụ hôn.

“Chúng ta đi ăn cơm thôi, tôi đói.”

“Anh đợi thêm một lát nữa đi, dì Trầm vẫn chưa làm cơm.”

“Vậy bây giờ dì Trầm đang ở đâu?”

“Dì ấy đang quét dọn phòng cho tôi.”

“À.” Trình Ngôn nhìn Trì Dư, trong chớp mắt đã hiểu rõ.

Mắt Trình Ngôn nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn sớm nữa.”

Anh đi đến căn phòng sát vách, dì Trầm đang định xách túi rác bỏ ra ngoài, thanh lý kết thúc công việc.

“Dì Trầm, hôm nay muộn rồi. Dì sửa soạn xong là có thể đi về.”

“Thế nhưng tôi vẫn chưa nấu cơm cho hai người.”

Trình Ngôn cười cười: “Không sao hết, tối nay tôi làm.”

“Vậy thì làm phiền Trình tiên sinh.” Dì Trầm gật đầu, xách theo túi rác rồi bước ra ngoài cửa: “Trình tiên sinh nhường đường một chút. Lúc quét dọn phòng của cô Tô tôi phát hiện ra một nhánh tỏi mục nát, hương vị có chút nồng.”

Trình Ngôn gật đầu tỏ ý thông cảm, nhường đường cho dì Trầm.

Anh nghiêng đầu, phát hiện trên mặt bàn có một quyển sách,

“Tổng tài cường thủ hào đoạt.”

Dì Trầm xoay người nhìn thử xem trong phòng còn ít rác nào rơi xuống không thì trông thấy Trình Ngôn đang cầm một sách trong tay.

“Quyển sách này dính phải chỗ tỏi mục nên tôi liền lấy ra lau chùi. Thế nhưng vẫn còn ám mùi lại, không biết cô Tô có còn cần nữa không nên trước hết tôi mới đặt ở kia.”

Trình Ngôn tiện tay lật quyển sách kia ra.

“Được rồi, tôi sẽ nói với cô ấy.”

Trình Ngôn vào phòng bếp nấu hai bát mì thịt bò.

Anh đi lên tầng gọi Trì Dư ăn cơm, phát hiện ra cô đã ngủ thiếp đi rồi, ngã lệch đầu xuống giường, hơi nhíu lông mày, hiển nhiên là cô ngủ không yên ổn.

“Trì Dư, Trì Dư, ăn cơm.”

Trình Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Trì Dư, thấy cô mở mắt ra thì anh cúi thấp đầu xuống hôn lên môi cô.

“Ăn cơm.”

“Được.”

Trong chớp mắt khi Trì Dư ngồi dậy, trước mắt biến thành màu đen, suýt chút nữa thì không duy trì được sự cân bằng cơ thể.

Trình Ngôn giữ lấy cô rồi ôm cô xuống lầu ngồi trước bàn ăn.

“Vậy mà đêm nay dì Trầm lại nấu mì.”

“Tôi nấu.”

Trì Dư yên lặng, kinh ngạc nhìn Trình Ngôn, cúi đầu cầm đũa gắp sợi mì lên thử một miếng.

Hương vị không mặn không nhạt, canh cũng ngon, sợi mì dai dai, trong chén ngoài trứng gà còn còn hai khối thịt bò lớn, cho thêm chút hành thái, sắc hương vị đều có đủ.

“Ăn ngon!”

Trình Ngôn cười cười ngồi xuống bên cạnh cô, cũng nếm một ngụm, cảm thấy đây là bữa cơm mình làm tốt nhất đến giờ.

Trong miệng Trì Dư nhét đầy sợi mì, nhai từng miếng từng miếng, giống một con thỏ.

Trong sách hình như không viết anh sẽ nấu cơm nhỉ.

“Sao anh lại nấu cơm?”

Trình Ngôn đưa tay lau nước canh bị bắn ra ở khóe miệng Trì Dư, nhẹ nhàng lau lau, lòng bàn tay của anh vẫn để ở khóe miệng giống như nụ hôn vừa rồi của anh. Mì sợi trong miệng Trì Dư không nhai được mấy lần đã nuốt xuống.

“Ở nước ngoài một khoảng thời gian, thức ăn không quen nên tự mình học làm.”

“À.” Trì Dư cúi thấp đầu ăn mì.

Cơ thể suy yếu khiến cô không muốn ăn gì cả, Trì Dư ăn mấy miếng liền cảm thấy no, nhưng nhìn thấy trong bát còn tận một nửa thì lại thấy lãng phí. Cô cầm đũa lên nhét từng sợi từng sợi vào trong miệng mình.

Trình Ngôn nhìn ra Trì Dư ăn không vào: “Được rồi, ăn no rồi thì đừng cố. Sau này không phải là không làm cho em.”

“Thế nhưng tôi cảm thấy thừa nhiều như vậy thì rất lãng phí.”

“Tôi còn muốn ăn, sao lại lãng phí.”

Trì Dư tận mắt nhìn Trình Ngôn san phần ăn cô đã nếm qua vào trong bát của mình rồi dùng đũa gắp mì sợi lên, ăn từng đũa lớn, giống như thể đây chẳng qua là một chuyện bình thường.

Sau khi ăn xong, Trình Ngôn thu dọn bát đũa.

Trì Dư không bước đến phòng khách mà vẫn ngồi trước bàn ăn lẳng lặng nhìn Trình Ngôn rửa bát.

Bao quanh người anh là một chiếc tạp dề màu đen, anh đứng trước bồn nước, hai tay ướt sũng. Dưới ánh đèn màu vàng ấm, Trình Ngôn như thể hoàn toàn bỏ hết đề phòng, đưa nơi mềm mại nhất của mình ra để giao cho người mình yêu nhất, chuyện này khiến Trì Dư cảm thấy trong lòng ấm áp lên.

Trì Dư vẫn nhớ rõ dáng vẻ lần đầu tiên gặp anh, thần thái anh rất lạnh lùng, nói nhiều thêm một câu giống như thể là sự thương hại anh ban cho, khí tràng lớn mạnh khiến cho không người nào dám tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần.

Cô không thích Trình Ngôn kiêu ngạo lạnh lùng, cô chỉ thích một Trình Ngôn dịu dàng ấm áp như hiện tại này đây.

Trì Dư đưa tay lên xoa lồng ngực đau đớn, cô hiểu thời gian của mình ở thế giới này không còn nhiều nữa.

Nếu như cô không xuyên sách biến thành Tô Trì Dư thì có lẽ sẽ không xuất hiện hiệu ứng cánh bướm, có lẽ Trình Ngôn và Tô Giản sẽ phát triển theo nguyên tác, hai bên đều thích nhau, trải qua nhiều hiểu lầm trắc trở, cuối cùng vẫn hạnh phúc ở cùng nhau.

Trình Ngôn cũng sẽ làm mì thịt bò cho Tô Giản, cũng sẽ tự mình rửa bát cho cô ấy.

Đúng rồi, rửa bát!

Trì Dư nhớ đến một đoạn tình tiết. Tình tiết đó ở trong sách là khi Tô Giản đang rửa bát thì Trình Ngôn bước vào ra chân ra tay ở sau lưng cô ấy, cuối cùng là xxoo trong phòng bếp.

Mẹ nó!

Vốn dĩ đang một mình thương cảm, hiện tại chỉ trong nháy mắt giống như bình dấm chua bị đổ, dấy lên ngọn lửa hừng hực!

Trì Dư tức giận bật dậy khỏi ghế, chân ghế ma sát trên mặt đất phát ra một âm thanh rất chói tai.

Trình Ngôn nghe thấy tiếng động thì kinh ngạc quay đầu, trông thấy Trì Dư bày ra vẻ mặt vô cùng khó coi đi lên tầng.

Trình Ngôn vội vàng rửa tay, hét lên về phía cầu thang: “Trì Dư? Trì Dư? Bạn gái ơi?”

Trì Dư không để ý đến anh, chỉ để lại cho Trình Ngôn một bóng lưng chìm trong lửa giận.

Trình Ngôn rửa tay xong, nhanh chóng theo sau.

Lên cầu thang rẽ phải, Trì Dư không hề lưu luyến mà bước qua phòng đầu tiên, đi đến cửa phòng thứ hai.

“Sao vậy?” Trình Ngôn ngăn cản trước mặt cô.

“Không sao.” Trì Dư không cao hứng trả lời.

“Thế thì vì sao lại không về phòng tôi?”

“Tôi về phòng mình thì có vấn đề gì sao!” Trì Dư tức giận nhìn anh chằm chằm, sau vài giây thì cúi thấp đầu, hiểu được mình đây đúng là đang cố tình gây sự.

“Có vấn đề.” Trình Ngôn ôm Trì Dư quay về phòng của anh: “Em là bạn gái của tôi, làm sao tôi có thể ngủ tách riêng với em chứ.”

Trình Ngôn nhẹ nhàng đặt Trì Dư lên giường, động tác dịu dàng đến mức khiến Trì Dư mềm lòng trong nháy mắt.

“Tôi hỏi anh một vấn đề, anh phải trả lời thành thật!”

“Được.”

“Anh có thích Tô Giản hay không?”

Trình Ngôn khẽ mỉm cười: “Không.”

“Thật sự không có?”

“Không có.”

“Được rồi, tôi tạm thời tin anh.”

“Vậy nên vừa rồi em tức giận vì chuyện này?”

Bị người dẫm vào đuôi, Trì Dư ra vẻ ngay thẳng hợp tình hợp lý: “Không, không thể hỏi à!”

Trình Ngôn mỉm cười, không kìm được mà hôn Trì Dư.

Đầu lưỡi không có bất cứ sự chống cự nào, rất dễ dàng tấn công vào nơi ẩm ướt kia. Nơi đầu lưỡi chạm vào hình như có dòng điện chạy khắp toàn thân.

Nước bọt chảy ra từ khóe miệng, bàn tay Trì Dư đặt trước ngực lặng lẽ nắm chặt, móng tay trắng bệch. Đau đớn và vui thích va chạm lẫn nhau trong cơ thể của cô, cuối cùng cơ thể đau đớn khiến cô không thể không đẩy Trình Ngôn ra.

Trình Ngôn không muốn nhưng lại phải tách khỏi cô, thu lại dục vọng nơi đáy mắt, dùng ngón cái và lòng bàn tay lau nước bọt dính ở khóe miệng Trì Dư.

Trình Ngôn ôm Trì Dư ngã xuống giường, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau. Sợ cô cảm lạnh, Trình Ngôn kéo chăn lên đắp cho cô.

“Hôm nay mẹ anh đến tìm tôi.”

“Ừm, đoán được.” Lúc anh nhìn thấy túi đầy mứt và que cay trên bàn là đoán ra.

“Anh không hỏi mẹ anh đến tìm tôi làm gì sao?”

“Sao mẹ tôi lại tìm em?”

“Bà ấy cho tôi chi phiếu để tôi rời xa anh.”

Trình Ngôn tìm tòi nghiên cứu thấy nét giảo hoạt vừa tan trong mắt Trì Dư, khóe miệng hơi nhếch lên, vươn tay ra bóp mũi của cô.

“Nói dối.”

Trì Dư cười “ha ha” vài tiếng rồi dúc vào trong ngực Trình Ngôn.

“Bà ấy bảo tôi gả cho anh, rồi sinh cháu trai cho bà ấy.”

Trình Ngôn vuốt ve tóc của Trì Dư: “Chuyện sớm muộn thôi.”

Trì Dư gói lên khuỷu tay của Trình Ngôn, khuôn mặt chỉ cách lồng ngực của anh khoảng một hai centimet nên cảm nhận được nhiệt độ cực nóng từ cơ thể của anh. Chân cô thoáng di chuyển, chạm đến đồ vật vừa cứng vừa mềm lại vừa nóng kia.

“Anh muốn làm với tôi sao?”

Trình Ngôn chôn đầu ở hõm vai cô, hít sâu mùi hương của cô.

“Muốn, mỗi ngày đều muốn.”

“Chúng ta làm đi.”

Trì Dư nâng đầu lên đối diện với đôi mắt của Trình Ngôn rồi chủ động hôn anh, thể hiện là cô đang nghiêm túc.

Trong nháy mắt ấy, Trình Ngôn lập tức muốn nuốt sạch cô vào trong bụng. Anh nhắm mắt lại, có chút kiềm chế dục vọng kêu gào nơi đáy lòng rồi ôm Trì Dư vào trong ngực.

“Không sao hết. Chờ cơ thể của em tốt hơn một chút, lúc đó nuốt em vào miệng cũng không muộn.”