Khó Có Thể Khống Chế

Chương 2: Thức tỉnh



Trì Dư mơ mơ hồ hồ ngồi trong xe. Hình như trong sách không có tình tiết này nha.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Trình Ngôn đang tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần. Ánh đèn trên đường xuyên qua cửa số xe, hắt lên trên mặt anh, ánh sáng bị uốn cong ngay trên sống mũi cao thẳng kia.

Bị sắc đẹp dụ dỗ, suýt nữa thì Trì Dư quên mất cô muôn nói gì.

“Trình tổng, tôi là Tô Trì Dư, em gái của tôi mới là Tô Giản, anh… có phải là nhận nhầm người không?”

Trình Ngôn mở to mắt, hơi nhíu mày, đôi mắt hẹp dài nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

“Tôi không mù.”

Trì Dư: “…” Thấy anh hơi nhíu lông mày, chắc là tâm trạng không tốt lắm nên Trì Dư ngậm miệng lại.

“Lạch cạch.”

Lấy bật lửa châm một điếu thuốc lá, một sợi sương mù màu trắng tuôn ra từ đôi môi mỏng của Trình Ngôn, mùi khói tràn ngập toàn bộ toa xe.

Trì Dư ghét nhất là mùi khói, cô che mũi dựa vào gần cửa xe rồi kéo miếng kính xe xuống để mùi khói tản đi. Nhịn thêm một chút là về đến nhà rồi.

Trình Ngôn dùng đuôi mắt nhìn thoáng qua Trì Dư, mặt không đổi sắc tiếp tục hút thuốc. Ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá, nhìn vô cùng đẹp mắt.

“Hử? Đây không phải là đường về nhà tôi!” Trì Dư kinh ngạc quay đầu nhìn anh: “Có phải lái xe lái nhầm chỗ rồi không? Nếu không thì anh bảo người ta dừng xe đi, tôi tự gọi xe về.”

Cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào làm lay động mấy lọn tóc trên trán Trình Ngôn.

“Bố của cô đã đưa hành lý của cô đến gửi cho tôi rồi.”

“Cái gì?” Trì Dư lập tức mở to hai mắt ra nhìn. Không phải chứ, Tô Chí Hoa bán con gái cầu vinh đã phát điên đến mức này sao!

“Haha, cái này… Tôi vẫn không nên quấy rầy anh thì hơn. Trình tổng là quý nhân bận rộn, tôi vẫn không nên đến nhà Trình tổng quấy rầy anh. Tôi đến nhà anh lấy hành lý xong đi ngay, ở bên ngoài tìm khách sạn là được, không cần…”

Trình Ngôn cau mày nhắm mắt lại: “Cô còn náo loạn nữa thì nhà họ Tô đừng nghĩ đến việc hợp tác với Trình thị.”

Trì Dư: “A.” Liên quan quái gì đến tôi.

Chiếc xe tiến vào một khu căn hộ cấp cao ở trung tâm thành phố, lái xe dừng lại ở trước cửa một biệt thự.

Trì Dư đi đằng sau Trình Ngôn, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy hai rương hành lý đặt ở trước cửa, còn có cả một dì đứng ở bên cạnh chờ bọn họ về.

Trình Ngôn không đổi sắc mặt nhìn qua rương hành lý một chút, sau đó đôi mắt hẹp dài kia nhìn về phía Trì Dư: “Phòng của cô đi đến cầu thang rồi rẽ phải, phòng thứ hai.”

Trì Dư kéo rương hành lý, lại cẩn thận nói: “Cái kia… tôi vẫn cảm thấy anh nhận nhầm người rồi. Tôi là Tô Trì Dư chứ không phải là Tô Giản. Hơn nữa, tôi đi tìm khách sạn ở là được rồi, thật sự không cần quấy rầy anh đâu.”

Trình Ngôn đi đến quầy bar, rót cho mình một cốc rượu. Anh uống một ngụm, nhắm mắt lại cẩn thận nhấm nháp.

Đôi mắt lại mở ra lần nữa, lạnh nhạt nhìn về phía Trì Dư một cái: “Tùy cô.”

Trì Dư lôi kéo hai rương hành lý to đùng, tốn sức đi đến cổng lớn của căn nhà, đột nhiên cô ý thức được một chuyện rất lúng túng.

Cô không có tiền!

Trì Dư dùng vân tay mở điện thoại và thẻ ngân hàng lên, ngay cả một phân tiền cũng không có. Xem xét lịch sử giao dịch thì rõ ràng một tháng trước có hai mươi vạn chuyển vào tài khoản của cô, thế nhưng bây giờ số dư còn lại là không.

Hiện tại Trì Dư không có tiền đón xe cũng không có tiền ở khách sạn.

Cô đứng yên tại chỗ tức giận đạp mạnh hai phát, Tô Trì Dư này thật là mẹ nó phá của! Cô đành phải kí thác hy vọng cuối cùng lên người Tô Chí Hoa.

Điện thoại vang lên một lúc lâu, bên kia mới có kết nối.

“Alo, bố…”

“Trì Dư à, ở chung với Trình tổng có vui không?” Trong lòng Trì Dư xem thường, nghe thấy giọng nói của ông ta là biết ngay tâm trạng của Tô Chí Hoa rất tốt.

“Vẫn ổn… bố có thể chuyển ít tiền cho con không?”

“Không phải một tháng trước cha mới chuyển cho con hai mươi vạn sao, nhanh như vậy mà đã tiêu hết rồi à? Bây giờ con đột nhiên đòi tiền làm gì?”

“… Con, con muốn quay về…”

“Hồ đồ! Trình tổng ấy à, có vô số người muốn trèo lên! Con có thể nắm giữ được cậu ta thì doanh nghiệp của nhà họ Tô chúng ta làm gì có chuyện không lớn được? Sao con lại không biết tốt xấu như vậy chứ! Bố sẽ không chuyển tiền cho con, con cũng đừng hòng mà trở về. Nếu như con dám trở về, bố nhất định sẽ khiến con đẹp mặt!…”

Khi Trì Dư kéo hai rương hành lý to đến trước mặt Trình Ngôn lần nữa, cô hạn không thể đập đầu chết trước mặt anh luôn cho xong.

“Tôi đã nghĩ lại rồi, anh nói xem làm gì có khách sạn nào tốt như biệt thự của Trình tổng chứ. Lúc trước vì vẻ ngoài của Trình tổng mà đầu óc choáng váng, nên mới không lựa lời mà nói muốn đến ở khách sạn thôi.” Trì Dư hết lòng nịnh nọt.

Trình Ngôn quay đầu nhìn dáng vẻ nói chuyện không cần nháp của cô thì khẽ mỉm cười một chút. Sau đó anh ngửa đầu uống cạn hớp rượu cuối cùng rồi cầm lấy áo khoác âu phục đi về phía cầu thang.

“Anh nói phòng của tôi là gian thứ hai ở đầu cầu thang rẽ phải sao, thật khiến người ta chờ mong mà, ha ha ha…” Trì Dư cầm một rương hành lý đi phía sau Trình Ngôn, còn có một dì tốt bụng giúp cô xách một rương khác.

Rương hành lý vừa lớn vừa nặng, nhấc lên vô cùng tốn sức. Chiếc rương va vào cầu thang gập ghềnh phát ra tiếng động không ngừng nhưng Trình Ngôn không có ý muốn quay đầu.

Đi đến lầu hai, Trì Dư tận mắt thấy Trình Ngôn rẽ phải rồi đi vào gian phòng thứ nhất. Anh mở cửa bước vào phòng, mặt không đổi sắc mà đóng cửa lại.

Trì Dư nhận lấy hành lý trong tay dì: “Dì à, thật sự cảm ơn dì.”

“Không cần khách sáo, cô Tô. Cô có thể gọi tôi là dì Trầm. Cuộc sống sinh hoạt của cô và Trình tiên sinh sẽ đều do tội phụ trách, nếu cô có gì không quen thì có thể nói cho tôi.”

Trì Dư gật gật đầu, mỉm cười nói: “Được. À, dì Trầm, Trình Ngôn cũng ở chỗ này sao?”

Tổng giám đốc mà, trong tay kiểu gì chả có mấy căn nhà, trong mỗi căn đều nuôi tình nhân nhỏ, nhìn chung thì sẽ không sống cố định ở một chỗ.

“Trình tiên sinh bề bộn nhiều việc, có khi tăng ca liên tục ở công ty nhưng vẫn sẽ thưởng xuyên quay về.”

Trì Dư nửa tin nửa ngờ gật đầu, xem ra quyển tiểu thuyết này là SC văn nha.

Dì Trầm giúp Trì Dư đẩy hành lý vào phòng: “Sau khi nhận được điện thoại của trợ lý Trình tiên sinh, tôi đã lập tức thay mới ga giường chăn mền, Tô tiểu thư có thể yên tâm ở.”

“Được, cảm ơn dì Trầm. Có điều tôi sẽ không ở đây quá lâu.”

Sau khi dì Trầm ra khỏi phòng còn giúp cô đóng cửa lại. Trì Dư nhìn bốn phía xung quanh gian phòng, căn phòng sạch sẽ đơn giản, ngửi qua chăn mềm một chút thì còn ngửi thấy cả mùi hương phơi qua nắng.

Trì Dư nằm lên trên giường, lăn lộn vài vòng. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, cho đến bây giờ cô vẫn thấy khó tiếp nhận, rốt cuộc là gì xảy ra với quyển sách kia?

Đúng rồi! Quyển sách kia…

Vì để đề phòng bất ngờ, khi đi ra ngoài Trì Dư vẫn đặt nó vào trong túi sách, mang theo bên người.

Cô trở mình bò lên trên giường, mở túi xách rồi lấy quyển sách kia ra.

Mở ra vẫn trống rỗng như cũ.

“Ai, chơi tôi à… a a a a a!”

Trì Dư đột nhiên ném quyển sách xuống đất giống như bị phỏng, nhưng quyển sách vẫn mở ra một cách ổn định và bằng phẳng.

Trên trang giấy trắng xuất hiện một đoạn chữ màu đen.

[Tình tiết xảy ra sai lệch, xin hãy thúc đẩy phát triển tình tiết theo nguyên tác. Nếu như đường tình cảm của nam chính xảy ra sai lệch, cô sẽ phải chịu phản phệ.]

Trì Dư cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, quá dọa người.

Sách cô xuyên vào rốt cuộc là “Tổng tài cường thủ hào đoạt” hay là “Harry Potter” vậy? Mẹ nó cái này chính là Thánh khí tử xong rồi!

Lần này cô có hơi không dám ngủ một mình.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Trình Ngôn cảm thấy cơ thể không nhận khống chế của mình nữa.

Ngày đó, Tô Chí Hoa tìm đến cầu xin hợp tác, vốn dĩ anh không đem chuyện này để trong lòng. Doanh nghiệp Tô gia quá nhỏ, không mang đến chỗ tốt gì cho Trình thị cả, ngược lại là Trình thị còn phải chi ra tài chính ngoài định mức. Loại mua bán không có lợi ích này, cơ bản là Trình Ngôn sẽ không đồng ý.

Thế nhưng anh đã đồng ý, cũng không biết là đồng ý từ lúc nào. Chờ đến khi anh lấy lại tinh thần thì Tô Chí Hoa đã kéo tay của anh liên tục nói cảm ơn: “Trình tổng yên tâm, bữa tiệc đêm mai tôi nhất định sẽ dẫn con gái tôi đến để cùng cảm tạ cậu.”

Trong giới thượng lưu ở thành phố A đều biết, Trình Ngôn rất ghét người khác đưa phụ nữ đến bên cạnh anh. Thế nhưng gia nghiệp của Trình thị rất lớn, ở thành phố A nói một thì hoàn toàn không có người dám nói hai, vậy nên vẫn có không ít người âm thầm ra thủ đoạn muốn phát sinh quan hệ với Trình Ngôn.

Mà người có thể trắng trợn đưa con gái của mình đến gặp anh như Tô Chí Hoa thì đây là lần đầu tiên. Trừ khi chính anh yêu cầu tự mình muốn gặp thì có cho Tô Chí Hoa một trăm lá gan cũng không dám nói như vậy trước mặt anh.

Thế nhưng vì sao anh lại đưa ra yêu cầu như vậy?

Không cần. Trình Ngôn muốn từ chối Tô Chí Hoa.

Thế nhưng hai chữ “không cần” này kẹt lại trong cổ họng, không thể nào mở miệng được, chỉ trơ mắt nhìn Tô Chí Hoa vừa lòng đắc ý đi ra khỏi phòng làm việc của anh.

Trình Ngôn bực bội giật cà vạt xuống. Giống như đang có người nào đó cố gắng sắp xếp cuộc đời của anh, lại còn là loại không thể nào thoát khỏi được.

Nóng nảy buồn bực trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng. “Lạch cạch”, lại châm một điếu thuốc lá, khói mù lượn lời phủ kín gương mặt lạnh lùng kia.

Ban đêm lúc hẹn xong bữa tiệc với Tô Chí Hoa, Trình Ngôn đến trước giờ hẹn.

Xe dừng ở câu lạc bộ tư nhân cách đó không xa nhưng Trình Ngôn chậm chạp không chịu xuống xe, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một điếu thuốc lá. Trong cái gạt tàn thuốc đã có hai mẩu tàn, lớp sương mù tái nhợt thổi qua lông mày đang nhíu lại của anh.

Khi đốt hết điếu thuốc thứ ba, một chiếc xe Ferrari đi qua sát xe rồi dừng lại trước xe của anh.

Trình Ngôn trông thấy một người con gái mặc váy nhỏ màu vàng nhạt bước xuống từ trên xe. Cô gọi một nữ sinh đang đeo cặp sách đứng phía xa rồi đột nhiên nở nụ cười.

Một đôi mắt nhạt màu không gợn sóng, phản chiếu một người con gái có nụ cười xinh đẹp. Khi cô cười mặt mày cong cong, trong đôi mắt cười giống như cất giấu ánh sáng. Người con gái kia đi giày cao gót nhưng lại không để ý hình tượng mà chạy đến trước mặt một nữ sinh khác, tay nắm tay cùng đi vào hội sở.

Trình Ngôn rũ mắt xuống, vê tàn thuốc vào trong gạt tàn. Khi anh ngẩng mặt lên, đôi mắt đã không hề gợn sóng như cũ.

Thì ra người con gái không giữ hình tượng chạy trên giày cao gót kia là Tô Trì Dư.

Tô Chí Hoa giống như là sợ Trình Ngôn đổi ý hợp tác với doanh nghiệp nhà họ Tô nên lôi kéo Trình Ngôn bàn bạc hạng mục, thậm chí còn mang cả hợp đồng đến.

Một khắc này Trình Ngôn muốn thử từ chối, thế nhưng khi anh lấy lại tinh thần thì hợp đồng cũng đã ký, thậm chí lời nói cũng không thông qua đại não mà thốt ra.

“Tô tiểu thư có bạn trai chưa?”

Vì sao chứ?

Vì sao lại nói ra những lời như vậy? Giống như thể anh chính là một con rối, có người đứng từ xa thao túng lời nói và cử chỉ của anh. Có một cỗ lửa giận dâng lên từ đáy lòng khiến anh bắt đầu muốn hút thuốc, nhưng mà anh lại để quên thuốc lá ở trong xe.

Ngoài dự liệu chính là anh nói câu kia xong thì không có ai đáp lại. Trình ngôn theo bản năng nhìn về phía Tô Trì Dư.

Cô nâng má nhìn ra bên ngoài của sổ, không biết đang suy nghĩ gì mà có chút xuất thần. Sau khi tĩnh tâm lại thì cô lại quay đầu hỏi nữ sinh kia vấn đề đó.

Trình Ngôn bỗng mỉm cười. Bữa cơm tối nhàm chán này anh không muốn tiếp tục nữa, lúc đầu anh cũng không muốn đến đây.

Nhưng mà loại sức mạnh không thể thoát khỏi kia vào lúc anh chuẩn bị đứng lên rời đi lại khống chế lấy anh.

“Tô tiểu thư, để tôi đưa cô về.”

Sau khi ý thức lại, Trình Ngôn phát hiện ra chính mình nói với Tô Giản câu này, vừa khéo trông thấy cô ấy đỏ dần tai lên.

Tròng mắt đen nhánh nửa khép, bàn tay đặt bên đùi anh siết chặt thành nắm đấm. Anh thật sự là chịu đủ loại cảm giác bị khống chế này rồi!

Trình Ngôn giương mắt nhìn người con gái tên Tô Trì Dư kia, nhìn cô kéo tay Tô Giản nói một tràng những lời khó hiểu, nhìn thấy cô không kịp chờ đợi mà muốn chạy trốn, anh lại bất giác quay đầu lại.

Trình Ngôn đứng dậy, trong đôi mắt nhạt màu không gợn sóng phản chiếu bóng dáng của người con gái kia.

“Tô tiểu thư, tôi chỉ đưa một mình cô.”

Trong nháy mắt đó giống như có thứ gì đó bị gãy lạch cạch một tiếng mà chỉ có một mình Trình Ngôn mới có thể nghe thấy. Loại cảm giác này giống như thể gông xiềng ràng buộc lâu nay trên người anh cuối cùng cũng được mở ra, nhận được cảm giác nhẹ nhõm cả người.