Khó Lòng Trốn Thoát

Chương 77: Chọc điên



Người đàn ông về đến nơi thì chẳng thấy bóng dáng của cô đâu, ánh mắt của hắn sắc lạnh, nhìn về phía người hầu gần nhất mà nói:

"Yểm Ly đâu? ".

Nữ hầu nghe thấy câu hỏi run rẩy cúi đầu mà chẳng thể nào đáp lại được, chỉ có thể lắp bắp:

"Tiểu… tiểu thư cô ấy… cô ấy hình như là đã ra ngoài rồi ".

"Hình như? ".

"Dạ… dạ, cô ấy ra ngoài vẫn chưa trở về ạ ".

Dù đang cúi thấp đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát khí toả ra từ hắn, nữ hầu tay chân run lẩy bẩy nhanh chóng quỳ rạp xuống đất rồi hớt hãi lên tiếng:

"Thiếu… thiếu gia, tôi… tôi biết lỗi rồi, mong anh tha cho! ".

Dương Nghiêm không nói gì cả, xoay người bước lên lầu, lúc nữ hầu cảm thấy mọi việc đã ổn thì từ phía sau hai người đàn ông cao lớn nhanh chóng xuất hiện rồi kéo cô ta đi, tiếng thét tang thương vang khắp biệt thự rồi nhanh chóng biến mất.

Chẳng ai biết nữ hầu đó đã đi đầu về đâu.

Người đàn ông đứng ở trước cửa sổ lớn trong phòng sách của biệt thự, môi mỏng câu lên một nụ cười.

Đối với những lần chạy trốn của cô, hắn trước giờ chưa từng tức giận, có thể nói rằng mọi chuyện đều nằm trong dự tính.

Hắn chỉ muốn dò xét xem cô có thực sự đồng ý ở cùng với hắn hay không, kết quả là cô chạy hết lần này đến lần khác.

Dương Nghiêm tay chắp sau lưng, hắn nhìn ra ngoài khung cửa ngắm nghía bãi cỏ đang được thợ làm vườn dùng máy cắt san phẳng, mắt phượng ảm đạm không có chsut tình cảm nào, hắn nhạt giọng lên tiếng:

"Báo cáo đi ".

Dứt lời, từ phía sau lưng, thư ký thân thiết nhất của hắn đi vào, cậu ta cúi đầu chào rồi thông báo tất cả những thông tin đã thu thập được.

Người đàn ông nghe thấy, chẳng hề tức giận, thậm chí hắn còn cười, nụ cười lạnh lẽo và đáng sợ.

___________

Giang Yểm Ly được Từ Phi giúp đỡ đã bay sang nước ngoài, nơi mà cô ở là một vùng nông thôn nghèo, có vẻ như dù có hợp tác thì ‘mẹ nuôi’ cũng sẽ không để cho cô yên ổn, sắp xếp chốn ở này cho cô hệt như một lời nhắn.

Có lẽ bà ấy muốn nói với cô rằng ở nơi thế này đối với cô đã là may mắn…

Chẳng sao cả, cô có tiền dành dụm, đã quyết tâm cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương thì Giang Yểm Ly cũng đã sớm biết được rằng tương lai sau này không thể ăn sung mặc sướng.

Ở nơi này, lần đầu tiên cô dùng đôi bàn tay chỉ biết đánh đàn xới đất trồng cây, nhìn thấy giun đất và sâu khiến cho cô khiếp đảm nhảy cẩn lên, hàng xóm xung quanh nhìn thấy cảnh này người thì cười to, người thì giúp cô ném chúng đi, tất cả đều rất chân thực.

Dù cô sợ thật nhưng không thể phủ nhận rằng được tự do thực sự rất vui.

Ba ngày sau khi gieo hạt thì những hạt giống hoa mãn đình hồng đã nảy mầm, cô muốn dựng lên một bức tường hoa thật đẹp.

Bỏ dở việc học đương nhiên cô rất buồn, nhưng để rời xa hắn… à không, phải nói là để mãi mãi không gặp lại tên điên đó thì dù phải trả giá thế nào cũng là xứng đáng.

Một tháng sau khi cô rời đi, Giang Yểm Ly bắt đầu có hứng thú với việc bắt một giàn nho, cô muốn ủ rượu bằng những quả nho trồng được, những vật dụng cần thiết đã có đủ, chỉ cần bắt tay vào làm là được.

Cô gái nhỏ qua một tháng da có hơi đen đi đôi chút, đôi tay mềm mại cũng bắt đầu xuất hiện những nốt chai sần và bị xước, dù như thế nhưng nó vẫn tuyệt đẹp, vẻ đẹp của sự lao động.

Giang Yểm Ly ôm trong tay một túi lớn thực phẩm đã mua được đi vào trong nhà, cô vui vẻ ngân nga một bài nhạc mà bản thân đã đàn nhiều năm, dùng chân đóng cửa lại.

Mua quá nhiều đồ, tầm nhìn trước mắt gần như bị che mất, cô xoay người tiến vào giang bếp nhỏ thì chợt nghe thấy giọng nói mang theo sự uy hiếp không hề nhỏ:

"Một tháng nay sống ở nơi này không màng thế sự vui đấy nhỉ? ".

Đồng tử hơi giãn ra, Giang Yểm Ly chẳng còn nghĩ được gì nữa, cô phản xạ thật nhanh xoay người muốn mở cửa nhưng ‘ầm’ một cái, bàn tay to lớn từ phía sau vung đến đập mạnh vào cánh cửa khiến cho nó đang hé mở phải đóng lại.

Cô cảm giác cổ mình nhức nhói, hô hấp trì trệ, gương mặt thoáng chốc đỏ lên, Dương Nghiêm dùng tay bóp lấy rồi ấn cô vào cánh cửa.

Lần này dường như cô chọc hắn điên thật rồi.