Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 33-2



"Hưu.." - Ở một khe núi bên ngoài Vạn Thú rừng rậm, Hàn Trung Minh che chở Anh Nương bị đè ở phía dưới đá vụn, bất quá sáu người vây công vợ chồng bọn họ đều đã bỏ mạng, đều là bị tước đầu.

"Khụ khụ.." - Hàn Trung Minh khóe miệng chảy huyết, nhịn không được mà ho khan, Anh Nương được hắn hộ tại thân hạ chỉ bị một ít vết thương nhẹ: "Đương gia, ngài thế nào rồi?" - Nàng không bị thương nặng chỉ cần thoáng điều tức liền có thể khôi phục, nhưng thật ra phu quân nàng bị thương không nhẹ.

Hàn Trung Minh vận lực chấn khai đá vụn trên lưng: "Khụ khụ.. Anh Nương, nàng nhanh chóng thiêu huỷ mấy cổ xác chết kia đi, bằng không.. mùi máu tươi quá nặng sẽ đưa tới.. hung thú" - Bọn họ đã sức cùng lực kiệt, lại vô khí lực ứng phó những nguy hiểm khác.

"Được" - Lúc này Anh Nương tuy vẻ mặt đau lòng, nhưng nàng cũng biết tình huống hiện tại không cho phép nàng nhi nữ tình trường, sau khi bò lên thiêu kia mấy cổ xác chết kia xong còn không yên tâm mà sử một cái phiên thổ quyết đem vết máu trên mặt đất vùi lấp, sau còn lấy một ít hoàng linh tán che giấu hương vị.

Hàn Trung Minh nỗ lực ngồi dậy, lấy ra một cái dưỡng linh đan thượng phẩm ăn vào, hơi điều tức lại, cảm giác tốt hơn một chút hắn liền thất tha thất thểu mà đứng lên, Anh Nương canh giữ ở một bên vì hắn hộ pháp chạy nhanh tiến lên đỡ hắn: "Đương gia, nếu không ngài lại điều tức thêm một lát?" - Lần này nếu không phải Béo Béo cấp kiếm khí cầu, chỉ sợ hai vợ chồng bọn họ muốn táng thân tại Vạn Thú rừng rậm này.

Thay đổi một thân pháp y, Hàn Trung Minh xua xua tay: "Chúng ta trước rời đi nơi này, một lần nữa tìm một sơn động khác bày trận điều dưỡng" - Đám người kia tuy đã chết nhưng túi trữ vật của bọn họ hai người một cái cũng không dám lấy, nếu hắn không đoán sai, sáu tên kia hẳn là đệ tử của Thi Ma Môn ở Đông Châu: "Nơi đây không nên ở lâu".

"Haizz" - Bọn họ còn có hài tử, không thể chết ở bên ngoài như vậy. Anh Nương đỡ Hàn Trung Minh ra khe núi liền lấy ra phi kiếm, chỉ là trước khi đi lên Hàn Trung Minh vỗ vỗ túi linh thú của mình thả ra một đám vật nhỏ bên trong, sau mới đứng lên phi kiếm. Ở sâu bên trong Vạn Thú rừng rậm này Hàn gia bọn họ sớm hay muộn cũng phải có người đi vào một chuyến, năm đó tổ tiên Hàn Hiển rốt cuộc là chết như thế nào cũng phải biết rõ ràng mới được.

Vừa đến thời gian Hàn Mục Vi liền lập tức biến trở về bộ dáng cũ, hôm nay nàng chuẩn bị mang mặt của mình đi dạo một vòng ở nửa chỉ sơn: "Bồ Bồ, hôm nay chúng ta sau đi nửa chỉ sơn thì lại vòng qua đi Bách Bảo Phong tìm Tiêu Tiêu" - Bọn họ đều đã mấy năm không gặp, nếu không phải hình tượng bị sét đánh huỷ hoại, sợ Hàn Mục Tiêu sẽ chê cười nàng, thì chỉ sợ hai người đã sớm tiếp tục chơi cùng nhau, cấu kết với nhau làm việc xấu.

"Được" - Tiểu Thiên Bồ triền ở búi tóc trên đầu Hàn Mục Vi: "Hôm nay ngươi không định lên lôi đài sao?"

"Trước không định" - Hàn Mục Vi đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay chỉ đi để biết sâu cạn, trở về lại làm kế hoạch chiến lược, nàng mặc pháp y mà Mộc gia đưa tới, đứng ở trước gương dạo qua một vòng, cảm giác nhìn thực bình phàm mới yên tâm: "Ngày mai đổi bộ dáng khác" - Ngẫm lại mỗi ngày nàng biến đổi một bộ dáng ở tông môn chuyển động, mà ở trong tông môn Hàn Mục Vi nàng vẫn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thần long thấy đầu không thấy đuôi hẳn là đang nói nàng: "Đi thôi".

Hàn Mục Vi mới vừa dịch ra cửa động thì đột nhiên nhớ đến bản thân mình hiện tại đã có thể ngự kiếm phi hành, gót chân vừa chuyển liền đi ra thạch ốc, lấy ra phi kiếm đi đến bên cạnh vách núi: "Cũng may ta không có bệnh sợ độ cao" - Thao tác phi kiếm làm cho nó biến dài rộng ra, một đôi chân nhỏ mặc lưu vân ủng thật cẩn thận mà bước lên trên thân kiếm, sau khi đứng vững mới ném kiếm, chậm rãi bay tới nửa chỉ sơn.

Chỉ là khi nàng mới vừa bay ra Tiêu Dao Phong thì đã nghe một tiếng "hưu", một đệ tử mặc pháp y màu đen dẫm lên phi kiếm nhanh như mũi tên rời dây cung mà bay ngang qua người nàng, sợ tới mức nàng thiếu chút nữa không ổn định được đôi chân, từ trên thân kiếm ngã xuống: "Hô.. lái xe với tốc độ thấp, an toàn, tính mạng là trên hết" - Nàng hiện tại còn đang ở kỳ thực tập, lại là con gái, cần chậm rãi học hỏi, với mình với người đều tốt.

Khi đệ tử thứ mười tám vượt qua người Hàn Mục Vi thì nàng rốt cuộc an toàn đến nửa chỉ sơn. Trên núi nửa chỉ sơn mỗi ngày đều đông đúc, người đến người đi, hôm nay cũng không ngoại lệ. Hàn Mục Vi vừa đến liền cảm thấy có người đang đánh giá nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lại, sau lại dường như không có việc gì mà quay đầu xoay người rời đi. Người hắc y nam tử kai còn không phải người đầu tiên vượt qua nàng khi nàng phi kiếm "không người lái" sao? Nàng tuy không biết người, nhưng nhớ rõ pháp y.

Trên núi có tổng cộng chín lôi đài, cái nào cũng đều bị chiếm đầy, Hàn Mục Vi đứng ở bên phải của một góc lôi đài bắt đầu quan chiến. Người tỷ thí trên lôi đài chính là hai vị nội môn đệ tử, cái này dễ phân biệt bởi vì bọn họ đều mặc tông môn phục, tu vi cũng đều là gần tầng mười của Luyện Khí.

Trong đó một vị dựa vào hình thể đấu pháp của hắn hẳn là thể tu, trông vừa đen vừa vạm vỡ, mặc dù mặc tông môn phục cũng không che được cơ bắp cuồn cuộn trên người hắn. Một vị đệ tử khác thì đi theo pháp tu, có thể nhận thấy rõ ràng hắn đã rơi xuống hạ phong. Hàn Mục Vi đã từng cùng thể tu giao thủ, không thể không nói thân thủ của vị hán tử này nhanh nhẹn hơn nhiều so với tên thể tu đã bị nàng giết trước kia. Linh lực mà theo không kịp pháo tu thì đó chính là một điểm trí mạng, Hàn Mục Vi vừa mới chuẩn bị đi qua cái lôi đài thứ hai thi vị pháp tu kia đã bị quét xuống dưới, vừa lúc ngã ở bên chân nàng, nếu không phải nàng dừng lại kịp thì phỏng chừng đã dẫm lên hắn, mấu chốt là mặt của vị huynh đài này đang chấm đất.

Hàn Mục Vi nâng chân kia dịch qua một bước, vừa định tránh đi để lướt qua thì sau cổ đã bị người bắt lấy nhấc lên, ném vào lôi đài thứ nhất: "Ai?" - Ai mẹ nó không biết xấu hổ? Chính mình không lên lại ném nàng lên, chỉ là khi nàng nhìn đến lão nhân có râu ria xồm xoàm kia thì lập tức liền lặng lẽ hành quân, nháy mắt biến sắc mặt, xoay người cười, chấp tay hướng nam tử thể tu kia: "Nội môn đệ tử Hàn Mục Vi, thỉnh sư huynh chiếu cố nhiều hơn" – Tại sao lão nhân lại đến đây?

Nam tử cường tráng thoáng điều tức một hồi mới đứng dậy: "Nội môn đệ tử Trần Đống, Hàn sư muội khách khí" - Nữ đệ tử này xem thân hình hẳn là còn không đến mười lăm tuổi, không nghĩ tới cũng đã tu đến tầng mười của Luyện Khí, chỉ sợ không phải thiện tra: "Rớt đài mới thôi".

"Tự nhiên" - Hàn Mục Vi lui về sau một bước, rời đi trung tâm của lôi đài: "Trần sư huynh thỉnh".

"Mạo phạm" - Trần Đống đã đánh một trận, tuy rằng trung gian có điều tức nhưng vẫn còn không có khôi phục đến trạng thái đỉnh. Nếu chỉ là luận bàn, Hàn Mục Vi cũng không nghĩ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, liền trước không dùng võ khí. Trần Đống một quyền đánh lại đây, đầu của Hàn Mục Vi liền nghiêng qua một bên để tránh, bất quá vẫn cảm giác được quyền phong rất mạnh, nàng chen chân vào đảo qua, dựa, chân này là cọc cây sao? Đánh đến trên mặt đất đều bất động.

Nếu quét bất động, Hàn Mục Vi lập tức thu chân xoay người rời đi, hai mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Trần Đống, quả nhiên tông môn đệ tử không thể so sánh với tán tu được.

Lúc này, nàng tiến lên ba bước, thấy thiết quyền tới gần, nàng cũng không vội trốn, mà đợi hai người lại gần hơn nữa mới biến đổi phương hướng, một tay giữ lấy tay của Trần Đống, một tay ấn vai hắn, muốn giữ chặt hắn nhưng lực đạo không đủ, rất dễ bị ném xuống mặt đất. Ngôn Tình Hay

Hàn Mục Vi mới vừa dính lên liền lộn mình như cá chép, đứng lên, lấy ra côn sắt còn chưa bị hoàn toàn luyện hóa. Trần Đống thấy nàng lấy ra binh khí, trên mặt mới hoãn hoãn, thứ mà thể tu tu chính là thân thể, hắn không muốn chiếm tiện nghi của tiểu cô nương.

Ở lần thứ hai Trần Đống đánh úp lại, Hàn Mục Vi cũng không hề nương tay, không chút nào tránh né mà trực tiếp cử côn hạ phách. Trần Đống thấy tình thế không ổn, lập tức thu quyền quét chân, Hàn Mục Vi thấy thế, hai chân vừa giẫm liền nhảy ra sau lưng Trần Đống, đề côn quét ngang đánh, vào chân của hắn.

Hai người không chút nào nhường nhịn, côn côn thấy thịt, từng quyền như thiết, vẫn luôn đánh đến linh lực của Trần Đống khô kiệt mới dừng lại. Tốc độ của Hàn Mục Vi rất nhanh, nhưng lực lượng lại kém: "Hô.. hôm nay là ta may mắn, hôm nào chúng ta lại tái chiến".

Trần Đống ngồi dưới đất, vẻ mặt chưa đã thèm: "Hàn sư muội không cần quá khiêm tốn, hôm nay ngươi vẫn chưa dùng toàn lực" - Tự mình hiểu lấy thì hắn vẫn phải có, sư muội này từ đầu tới đuôi đều không có dùng pháp thuật, nhưng nàng rõ ràng là pháp tu, hơn nữa nói về số lượng của linh lực thì hắn còn kém nàng một đoạn, cái này không cần tìm cớ cho mình: "Bảy ngày sau, ta sẽ đến, không biết đến lúc đó Hàn sư muội lại có hứng thú đến một hồi không?"

"Được" - Hàn Mục Vi không có cự tuyệt, đóng cửa tự luyện thì mãi vần không nên: "Đến lúc đó ta nhất định sẽ tới".

Đánh xong trận này nàng cũng không có hứng thú lại quan chiến, xuống nửa chỉ sơn, Hàn Mục Vi cũng vô tâm tình đi tìm Hàn Mục Tiêu, mà là trực tiếp đến đỉnh núi của Tiêu Dao Phong.

"Vào đi."

Nàng vừa đến, cửa của phá trúc ốc liền mở ra, đi vào: "Đồ nhi bái kiến sư phụ" - Trận chiến hôm nay làm nàng hoàn toàn nhận tri đến chính mình không đủ, phía trước vẫn luôn nghĩ đến việc tìm một quyển công pháp rèn thể, hiện tại lại cảm thấy nhất định phải làm.

Thiện Đức chân quân ngồi ở trên đệm hương bồ, nhắm hai mắt: "Công pháp rèn thể thì tự con đến Tàng Thư Các của tông môn tìm đi, ngày mai giờ sửu tới đỉnh núi tiến trận" – Mặt của lão tử đều bị tiểu nghiệt đồ này ném hết: "Từ ngày mai bắt đầu, mỗi ngày một canh giờ, thẳng đến con có thể tự đứng ở trong trận đi ra".

"Dạ."