Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Sủng Ái

Chương 22



Thẩm Thư Điềm sững sờ, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, ngón tay vì khẩn trương mà siết chặt lại, mờ mịt không biết nên phản ứng như thế nào.

Bởi vì cô thật sự nghe được sự lạnh lùng và khinh thường trong lời nói của hắn, giọng điệu quá thản nhiên. Đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, khóe miệng lạnh lùng cong lên, giống như ác ma từ vực sâu tới.

Cô theo theo phản xạ dựa người ra sau, lưng đập vào cửa xe, một tiếng động rầm rầm phát ra. Không đau lắm nhưng cũng đủ để cô hốt hoảng tỉnh lại.

Thẩm Thư Điềm mím môi đôi đỏ mọng, đôi mắt màu hổ phách liếc sang bên cạnh, nhìn về phía trước: "Ừm."

Tả Tư Nam rất nhạy cảm, đặc biệt là về cảm xúc của Thẩm Thư Điềm, một chút cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của hắn.

Hiện tại cô đang né tránh hắn.

Sâu thẳm trong đôi mắt đen, sự ấm áp không dễ nhận ra không biết từ lúc nào đã biến mất, dần dần được bao phủ bởi một tầng băng mỏng.

Quả nhiên vẫn bị dọa sợ.

Lúc này hắn hơi nghiêng người nhìn cô, khuôn mặt cô gái sáng bóng xinh đẹp, hàng mi dài cụp xuống, ngồi ở đó vừa ngoan vừa đáng yêu.

Hắn hận không thể hiện tại nâng cằm cô lên, cắn xé đôi môi đỏ mọng của cô, ôm cô vào trong ngực, hoà cô vào trong thân thể của hắn.

Nhưng mà chuyện đó sẽ làm cô sợ.

Cho nên là không được.

Tả Tư Nam nhìn cô thật lâu, sự tàn bạo trong mắt dâng lên, không kiềm chế được. Hắn kiềm chế ánh mắt ngồi thẳng dậy, dựa vào thành ghế, cánh tay che đôi mắt lạnh lẽo lại.

Đây rõ ràng là động tác từ chối giao tiếp, Thẩm Thư Điềm ngây ngốc nhìn hắn.

Không khí lúc này như ngưng tự lại, ngay cả chú Lý lái xe ở phía trước cũng cảm thấy có gì đó không ổn, thỉnh thoảng nhìn hai người bọn họ qua gương chiếu hậu.

Ông không nghe rõ hai bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng ông cũng cảm thấy bầu không khí so với bình thường chênh lệch rất nhiều.

Hiện tại hai đứa đang cãi nhau à?

Chỉ là ông không có lập trường gì để nói, chỉ có thể im lặng.

Thật sự không phải Thẩm Thư Điềm sợ, chỉ là cảm thấy hơi bất an, cảm giác an toàn quá ít.

Khi gặp những điều không chắc chắn, cô thường theo thói quen mà tránh né, cô nghĩ làm vậy sẽ không phải chịu tổn thương, nhưng khi phản ứng lại thì tình hình hiện tại đã thế này rồi.

Thẩm Thư Điềm nhìn hắn, cơ thể cẩn thận nghiêng về phía trước, do dự một chút, muốn kéo ống tay áo của hắn, nhưng lại không biết một lát nữa nên nói gì.

Cô không cố ý tránh né, nhưng cô cũng không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại tức giận như vậy, không biết bản thân có nên nhận sai hay không.

Nhưng trong khoảng thời gian do dự ngắn ngủi này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, à điện thoại của Tả Tư Nam.

Tả Tư Nam tiện tay lấy điện thoại ra, rũ mắt nhìn một lúc rồi mới nhấn nghe máy, hàng mi dài khẽ nhếch lên nhìn ra ngoài cửa sổ xe, gương mặt tuyệt đẹp hờ hững lạnh như băng.

Thẩm Thư Điềm đột nhiên không có dũng khí để chạm vào.

Cũng không biết phía bên kia nói cái gì.

"Ừm."

Nghe điện thoại xong, Tả Tư Nam lạnh nhạt nói: "Tôi muốn xuống xe."

"Vâng, thưa cậu chủ."

Chú Lý đáp một tiếng rồi dừng xe ở bên lề đường, Tả Tư Nam mở cửa bước xuống xe, đóng cửa xe sầm một tiếng, không quay đầu lại, lập tức rời đi.

Không nói một lời với cô.

Cô nuốt lại những lời cô định nói ra, không biết nên nói gì.

Xe lại lăn phát, Thẩm Thư Điềm nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy Tả Tư Nam chặn một chiếc xe, ngồi lên.

Thẩm Thư Điềm cụp hàng mi dài, ngồi yên tĩnh, ôm chặt cặp xách trong ngực.

Thẩm Thư Điềm trở về biệt thự, dì Phương đang nấu ăn ở trong bếp.

"Tiểu thư đã về rồi sao?"

Thẩm Thư Điềm dừng một chút, lại tươi cười lần nữa: "Dì Phương, cháu về rồi."

Dì Phương nhìn về phía sau cô, kì quái nói: "Thiếu gia đâu? Cậu ấy không về cùng tiểu thư sao? Cậu ấy còn cố ý bảo dì nấu canh cá, dì còn tưởng tối nay cậu ấy sẽ về."

Thẩm Thư Điềm mím môi, có chút không thoải mái: "Cậu ấy ra ngoài với bạn rồi, không biết tối nay có về ăn cơm không."

Dì Phương cũng không cảm thấy có gì khác thường, bà cười gật đầu: " Vậy tiểu thư có thể ăn nhiều một chút."

Thẩm Thư Điềm gật đầu, đeo cặp sắp về phòng.

Trên tủ sách có một túi thức ăn cho mèo, đặt ngay ngắn ở trên đó, Thẩm Thư Điềm vỗ vỗ mặt, đem suy nghĩ hỗn loạn ném ra khỏi đầu, thiếu chút nữa quên đi cho mèo ăn.

Hai ngày nay cô thi nhưng cô đã đem đủ thức ăn cho mèo đặt dưới gốc cây, còn cố ý bỏ nhiều một chút, sợ nó ăn không đủ no.

Thẩm Thư Điềm cầm túi thức ăn cho mèo đi ra khỏi biệt thự, hiện tại cũng đã gần tối nhưng không khí vô cùng ngột ngạt, nhiệt độ tăng lên khiến cô càng thêm bực bội.

Thẩm Thư Điềm lại chui vào bụi cây, không biết có phải ảo giác của cô hay không, cảm thấy chỗ mình chui hình như to lên, có không ít cành cây đều bị bẻ gãy, cho nên lúc cô chui vào đều thoải mái hơn nhiều.

Cô đến bên dưới gốc cây, bát đựng thức ăn của mèo bị hất đổ, bẩn thỉu dính không ít bùn đất, thậm chí lần này con mèo trắng cũng không có ở đây, không biết đã chạy đi đâu.

Thẩm Thư Điềm trong lòng tức giận, thật sự không nghĩ ra ai đã làm ra những chuyện quá đáng như vậy, cô thực sự bất lực, không biết ai lại có tâm tư ác độc như vậy, ngay cả mèo con cũng bắt nạt.

Thẩm Thư Điềm cất thức ăn cho mèo đi, thở dài một hơi, một lần nữa bò ra ngoài, chỉ là còn chưa đi được bao xa.

Trời bỗng đổ mưa to, giọt mưa không lưu tình mà rơi thẳng xuống. Xung quanh cô không có chỗ nào để tránh mưa, cái đình hóng mát cách cô gần nhất khoảng 100m.

Cô không do dự mà chạy về hướng đó, Thẩm Thư Điềm bị dội gáo nước lạnh thấu tím, đợi khi cô vất vả chạy được đến chỗ đình hóng mát thì toàn thân đã ướt đẫm.

Quần áo ướt sũng dính vào người, mỗi tấc da tấc thịt đều rất khó chịu.

Mưa trên trời càng lúc càng nặng hạt, sắc trời càng lúc càng tối, kèm theo đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Thẩm Thư Điềm cúi người ngồi dưới cây cột, bịt chặt lỗ tai lại. Nước mưa lạnh từ trên đầu nhỏ xuống quần áo, rất nhanh dưới chân cô đã xuất hiện một vệt nước.

Bình thường cô cũng không sợ sấm sét như vậy, chỉ là lúc này một mình lẻ loi ở trong cái đình nhỏ hẹp, xung quanh trống trải, trước mắt là một tia chớp lóe lên, bên tai đều là tiếng sấm đinh tai nhức óc, thật giống như sấm sét ở ngay bên người.

Cô giống như mọi ngày ra ngoài cho mèo ăn, điện thoại di động cũng không mang theo, úc này cô thực sự đơn độc.

Gió lạnh tứ phía thổi tới, cộng thêm cơ thể đang ướt sũng, cái lạnh lùa vào khiến Thẩm Thư Điềm toàn thân nổi da gà.

Cô tránh sang bên cạnh cột, cố gắng co lại thành một góc, ngước mắt nhìn bầu trời đang tối dần, cúi đầu không biết nên làm gì bây giờ.

Vất vả lắm mới đến cuối tuần, Thi Lâm hẹn một nhóm bạn ra ngoài chơi, lão đại của bọn họ, Thái tử gia Tả Tư Nam đương nhiên phải có mặt.

Tuy nhiên, Tả Tư Nam ngày thường mệt mỏi, lười biếng, thậm chí còn thiếu kiên nhẫn, Thi Lâm đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể lay chuyển được vị đại thần này, không ngờ lần này hắn lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Cậu còn chưa kịp giật mình, Tả Tư Nam đã cúp điện thoại.

Vệ Tiêu Kiệt đi tới: "Tả ca có tới không?"

"Mình đã ra tay, làm gì có chuyện không được?"

Giọng điệu Thi Lâm vô cùng đắc ý: "Hôm nay sẽ rất sảng khoái."

Vệ Tiêu Kiệt trợn trắng mắt: "Nhàm chán."

Thi Lâm vỗ đùi một cái: "Không phải là Thẩm hoa khôi muốn đến đấy chứ? Mình còn nói với chị ấy lần sau có cơ hội sẽ đi chơi cùng nhau, mình luôn cảm thấy họ sẽ đến cùng nhau, nếu không Tả cả sao lại đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, không có lí do nào hết."

Vệ Tiêu Kiệt: "Đàn chị Thẩm biết cậu gọi điện thoại không?"

"Chắc là không biết."

Thi Lâm dừng lại: "Trực giác của mình khẳng định chính xác, lát nữa mình nhất định sẽ thấy Thẩm hoa khôi, cậu có tin mình hay không?"

Vệ Tiêu Kiệt không thèm nói chuyện với cậu nữa, quay sang bên kia bắt chuyện với người khác.

20 phút sau Tả Tư Nam mới đến, Thi Lâm thò đầu nhìn phía sau, cười hì hì nói: "Thẩm hoa khôi có đến hay không?"

Khóe miệng Tả Tư Nam cong thành đường thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, Thi Lâm lập tức rùng mình một cái.

Cậu nói sai sao? Rõ ràng mấy ngày nay thái độ của Tả Tư Nam đối với Thẩm hoa khôi đều dịu dàng đi hai phần, hôm nay làm sao vậy?

Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra?

Đúng là tai hoạ đến từ người trong cuộc mà, cậu thật sự vô tôi. Thi Lâm rụt cổ, chột dạ đóng cửa lại.

Cũng may Tả Tư Nam lúc này không có tâm trạng so đo với cậu, hắn ngồi trên ghế sa lon da màu đen, nhìn thoáng qua thấy bia trên mặt bàn, trực tiếp mở một lon, ngửa đầu một hơi cạn sạch.

Rượu từ cằm chảy xuống, nhỏ xuống quần áo, dính ướt vạt áo trước, từng chút từng chút sâu thêm, trượt xuống.

Nhàu nát lại rất mê người.

Từ lúc hắn bước vào, mọi ánh mắt đều dừng lại trên người hắn, đặc biệt là phụ nữ.

Tả Tư Nam quá hấp dẫn người khác, hôm nay hiếm khi thấy hắn sa sút, rất khác với mọi ngày, nhưng điều này cũng không làm giảm mị lực của hắn, ngược lại tăng thêm vài phần gợi cảm và lười biếng.

Khiến cho người ta muốn đè lên người hắn, xé lớp áo sơ mi của hắn ra, để đôi mắt đen quyến rũ kia phản chiếu bóng dáng của chính mình.

Tả Tư Nam ném lon bia rỗng sang một bên, âm thanh loảng xoảng vang lên.

Đôi mắt của một người phụ nữ chợt loé lên, cầm một ly rượu đi qua, ung dung ngồi cạnh hắn, đem ly rượu trong tay đưa tới trước mặt hắn

Âm thanh lẳng lơ giả tạo: "Tả ca, anh thử cái này đi."

Động tác cầm ly rượu của Tả Tư Nam dừng lại, ngước mắt nhìn cô ta, đôi mắt đen tối tăm thấy không chiều sâu, mông lung, cảm thấy như hố băng lạnh, thu hút tâm hồn.

Người phụ nữ kia vui vẻ, thân thể lại xích gần hơn, cả người mềm nhũn cọ cọ cọ lên cánh tay của thiếu niên, ánh mắt khiêu khích, không ngừng ám chỉ.

Chỉ là cô ta còn chưa kịp làm thêm động tác tiếp theo, cánh tay đã bị thiếu niên mạnh mẽ nắm chặt, dùng sức như muốn bóp nát xương, khiến cô ta chỉ muốn lập tức hét lên một tiếng.

Cô ta chưa kịp phản ứng lại, cánh tay bị nam nhân hung hăng hất mạnh một cái, cả người cô ta văng ra ngoài, đập mạnh vào bàn đá, đau dữ dội.

Thiếu niên trên ghế sô pha đứng dậy, chậm rãi đi về phía cô ta, lúc này ánh sáng trên màn hình lớn chiếu vào mặt hắn.

Cũng làm cho cô ta thấy rõ sự tức giận và chán ghét trên mặt Tả Tư Nam, hắn nhìn cô ta giống như một thứ rác rưởi, đáng sợ đến mức có thể so sánh với ác ma đến từ địa ngục.

Cô ta hoàn toàn bị doạ sợ, tiếng hét chói tai đọt nhiên mặc kẹt trong cổ họng, đôi mắt cô ta mở to, sự hoảng loạn ập đến.

Thi Lâm chửi thầm trong lòng, người phụ nữ kia đúng là ngu dốt, tâm trạng của Tả cả hôm nay không tốt, lại còn chọc tức hắn, rảnh rỗi sinh nông nổi sao?

Nhiều người đều nhìn ra được Tả Tư Nam đang tức giận, chẳng lẽ mắt cô ta bị mù?

Chỉ là những người này do cậu trực tiếp gọi đến hoặc là gián tiếp, cũng không cần phải làm náo loạn đến khó coi như vậy.

Thi Lâm bước lên ngăn Tả Tư Nam lại, ra hiệu cho người khác nhanh chóng đem người phụ nữ kia đi.

Rồi quay lại khuyên nhủ: "Tả ca, quên đi."

Tả Tư Nam ảm đạm nhìn cậu một cái, một lúc lâu sau, mới ngồi lại vị trí ban đầu.

Những người khác đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, chỉ là đến lúc này không dám ồn ào quá mức.

Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt nhìn nhau, không nói lời nào ngồi bên cạnh Tả Tư Nam, cùng hắn uống hết lon này đến lon khác.

Không cần phải nói, là anh em thì phải uống cùng.

Trong phòng còn đang ầm ĩ, Thi Lâm rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nhìn Vệ Tiêu Kiệt với ánh mắt đáng thương.

Không thể không nói, Tả Tư Nam mà nổi giận lên, tùy ý làm bậy, không quan tâm đến chuyện khác, ngay cả hai người bọn họ cũng sẽ sợ hãi, chỉ là không biết nguyên nhân lần này là gì.

Thi Lâm cầm đũa gắp đồ ăn vừa mới đưa lên, cùng Vệ Tiêu Kiệt nói chuyện phiếm, lúc này bọn họ cũng mất hứng chơi đùa.

Không lâu sau, điện thoại của Tả Tư Nam vang lên.

Lần thứ nhất không có nghe, lần thứ hai cũng không nghe, đến lần thứ ba, Tả Tư Nam hơi mất kiên nhẫn, cầm lấy điện thoại lên nghe.

Âm thanh của hắn hết sức thâm trầm khàn đặc, do say rượu nên đặc biệt gợi cảm: "Dì Phương."

Dì Phương lo lắng: "Thiếu gia, cậu có biết tiểu thư đi đâu không? Điện thoại cũng không mang ra ngoài, vừa rồi tôi nấu cơm, cũng không biết cô ấy ra ngoài được bao lâu, cơm cũng không ăn, chú Lý cũng không ra ngoài. Hiện tại trời mưa to như vậy, lại có sấm sét nữa, cô ấy có thể đi đâu được chứ?"

Tả Tư Nam bình tĩnh cúp điện thoại, đột ngột đứng dậy bước nhanh ra ngoài, không để ý đến sau lưng Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt đang kêu gào.

Sắc trời đã tối rất lâu, gần 8 rưỡi tối, bên ngoài tấm kính trong suốt trong thang máy có mưa to kéo đến, xa xa có sấm chớp trên trời, có thể nghe thấy tiếng sấm đinh tai nhức óc, hết lần này đến lần khác.

Hắn không biết trời mưa lúc nào, cũng không biết hiện tại cô đang ở đâu, có nguy hiểm hay không, có đang sợ hãi hay không, thật ra trong lòng cô có hơi yếu đuối nhưng hiện tại hắn cái gì cũng không biết.

Tả Tư Nam mím chặt môi, trong lòng co rút đau đớn một trận. Hắn xoa xoa giữa lông mày, suy nghĩ những nơi cô có thể đi.

Khu biệt thự, xung quanh hồ Nguyệt, kiến trúc bên ngoài rất đẹp, chiếm diện tích cũng lớn.

Tả Tư Nam đè nén sự thô bạo cùng sợ hãi trong lòng, cẩn thận tìm kiếm mọi ngóc ngách, nhưng thời gian cứ thế trôi qua, nỗi lo lắng trong lòng càng lớn, cũng không khống chế được mà run rẩy.

Cuối cùng ở một bên đình hóng mát, tìm được cô gái đang ôm đầu gối ngồi xổm trong một góc.

Thật sự là rất chật vật, trên đỉnh đầu còn dính một chiếc lá vàng. Cả người đều ướt sũng, thân thể nhỏ bé vô cùng đáng thương, vùi sâu ở một góc.

Tiếng sấm vang lên, cô còn run rẩy.

Hình ảnh này đập vào mắt khiến hắn đau đớn.

"Chị."

Tả Tư Nam sải bước đi tới, nắm lấy cánh tay của cô, nhiệt độ trong lòng bàn tay truyền đến rất lạnh, môi hắn càng mím chặt hơn.

Trong ý thức của Thẩm Thư Điềm toàn là sợ hãi, trời mưa quá lâu, sắc trời cũng tối, cô cũng không tìm được cơ hội trở về.

Quần áo ướt sũng dính lấy cơ thể, cộng thêm gió lạnh, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, khó chịu đến mức không thể chịu đựng được nữa.

Đột nhiên bị cánh tay kéo lên, chân cô vừa tê vừa không có sức, thân thể mềm mại ngã nhào trong ngực của thiếu niên.

Hắn cuống quít ôm lấy eo cô, khuôn mặt cô gái dán vào lồng ngực, hắn mới phát hiện mặt cô nóng bừng, trái ngược hoàn toàn với cánh tay lạnh lẽo lộ ra ngoài.

Lòng bàn tay hắn sờ lên trán cô, quả nhiên nóng đến kinh người. Mấy người dì Phương cũng đang tìm, hắn vội vàng gọi điện thoại bảo bọn họ lái xe đến chỗ này.

Thẩm Thư Điềm không phát hiện mình bị sốt, chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, không có chút sức lực nào, còn cho rằng do ngồi xổm lâu nên bị vậy

Người cô vừa ướt vừa lạnh, không muốn để Tả Tư Nam bị ướt, cô chỉ giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị hắn gắt gao ôm chặt trong ngực.

Cổ họng cô rất khô, khó khăn nuốt nước bọt, nhớ tới chuyện xảy ra trên xe, đột nhiên nắm lấy tay áo của hắn, mềm mại như bông mà kéo kéo.

"Chuyện vừa rồi không phải tôi cố ý, cậu đừng tức giận nữa được không?"