Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Sủng Ái

Chương 7



Tư Huệ Uyển mơ hồ nhìn ra Tả Tư Nam đối với Thẩm Thư Điềm có một chút đặc biệt, thậm chí có sự thân mật không dễ phát hiện.

Trái tim cô ta hơi trùng xuống, tính cách của cô ta nhìn trông có vẻ khiêm tốn nhưng lại cao ngạo không muốn cúi đầu xuống trước, luôn hi vọng người mình thích ngỏ lời trước.

Chỉ là hiện tại......

Trên mặt Tư Huệ Uyển mang theo ý cười nhạt nhẽo một lần nữa, liếc nhìn Thẩm Thư Điềm một cái, khẽ nâng cằm: "Tôi đi trước."

Thẩm Thư Điềm có chút không hiểu được, cô vô tội nghiêng đầu chớp chớp mắt.

"Ừm."

Tư Huệ Uyển mím môi, xoay người, nụ cười trên khóe miệng hoàn toàn thu lại, bước nhanh ra ngoài.

Thẩm Thư Điềm khẽ mím đôi môi đỏ mọng, lại lắc đầu, đem những hành động kỳ quái của Tư Huệ Uyển vứt ra sau đầu, tâm trạng vui vẻ mà quay về lại chỗ ngồi.

Cháo đã có rồi, hương vị rất ngon, tóm lại cô ăn rất vui vẻ, vui vẻ giống như một con mèo con đáng yêu.

Sau khi ăn xong, Thẩm Thư Điềm còn gọi thêm một một ly nước cam vắt, nắng hè chói chang quả thực không còn gì sảng khoái hơn nữa.

Sau đó, Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt ăn tương đối nhanh, ăn xong chuồn đi mất, chỉ còn lại hai người cô và Tả Tư Nam.

Chỉ là, đến khi cô thanh toán, phát hiện Tả Tư Nam thanh toán rồi.

Thẩm Thư Điềm bất đắc dĩ nhét ví tiền vào trong cặp lần nữa, bĩu môi: "Đã nói là tôi mời rồi mà."

"Không đồng ý."

Tả Tư Nam rũ mắt nhàn nhạt liếc cô một cái, giọng điệu không nhanh không chậm: "Dù sao đây cũng là chuyện của tôi."

Thẩm Thư Điềm đuổi theo sau lưng của hắn, ngẩn ra một cái, biết điều mà hắn nói tới thật ra hắn cũng là nhân vật chính trong chuyện này.

Trên đường về trường có một cửa hàng văn phòng phẩm, Thẩm Thư Điềm lúc đi ngang qua kéo kéo góc áo Tả Tư Nam, mềm mại nói: "Tôi đi mua ít đồ dùng học tập, cậu chờ được không?"

Tả Tư Nam cụp mắt lại, chiều cao của cô thấp hơn hắn không ít, cô hơi ngửa đầu, ánh mắt trong veo nhìn hắn, tràn đầy mong chờ.

Tầm mắt di chuyển xuống, ngón tay trắng nõn nắm lấy vạt áo màu đen thuần khiết của hắn, còn lắc lắc vài cái.

Ngược lại gan rất lớn.

Cằm của Tả Tư Nam khẽ gật gật, nhàn nhạt nói: "Đi đi."

Thẩm Thư Điềm hài lòng thu tay về, đi hai bước rồi còn quay người lại đưa ngón tay ra tuỳ ý ngoắc ngoắc về hướng của hắn một cái, ý bảo hắn đi cùng.

Lại xoay người lại, tóc đuôi ngựa xinh đẹp nhu thuận ở phía vung lên thành một độ cong, thuần khiết nhưng lại mang theo sự quyến rũ trong vô thức.

Tả Tư Nam nghiền ngẫm mà liếc mắt nhìn hình bóng yểu điệu của người con gái, đầu lưỡi khẽ liếm môi dưới, cười nhẹ một tiếng.

Thật ra Thẩm Thư Điềm vô cùng thích mua đồ dùng học tập, bút đẹp, số đẹp, ngay cả cục tẩy đẹp cũng thích mua.

Lúc Tả Tư Nam bước vào, trên tay cô gái đã nắm chặt mấy cây bút.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngửa khuôn mặt trắng nõn nhìn Tả Tư Nam, đưa đống đồ dùng trong tay như bảo bối cho hắn xem, hứng thú nói: "Có thiếu đồ dùng học tập không?"

Hàng mi dài của Tả Tư Nam rũ xuống, đúng là con gái, đều chọn mấy thứ đáng yêu, màu sắc hồng xanh vàng, là gu thẩm mỹ mà hắn khó hiểu.

Nhưng hiển nhiên Thẩm Thư Điềm không thèm nghe ý kiến của hắn, đã bắt đầu hứng thú chọn lựa.

Cô cầm một cái rổ nhỏ, đồ dùng chia thành hai phần, phần của hắn hiển nhiên phải "khiêm tốn" hơn rất nhiều.

Khi thanh toán là Thẩm Thư Điềm trả tiền, bữa cơm là hắn trả, mua cái này thì để cô.

Thẩm Thư Điềm nhét hai túi đồ dùng vào trong cặp sách, đoán chừng thời gian, hai người trực tiếp trở về trường học.

Lớp 11-1 ở tầng 3, lớp 12-1 ở tầng 5.

Cô bước lên ba bậc cầu thang, mới nhớ ra phải đưa túi đồ dùng cho hắn.

Độ cao như vậy, cô mới cao hơn một chút so với Tả Tư Nam.

Cô cắn nhẹ môi dưới, cau mày nhìn vào đỉnh đầu của hắn hai giây: "Cậu cao mét bao nhiêu?"

Tả Tư Nam nhàn nhạt nói: "1m87."

"Cao thật đấy."

Thẩm Thư Điềm bĩu môi, không khỏi thở dài, ném túi đồ dùng học tập vào trong lòng hắn.

Tròng mắt hiện một tia tinh quái, đột nhiên tháo nón xuống, trực tiếp đội lên đầu của hắn, lòng bàn tay mềm mại vỗ nhẹ hai cái: "Ngốc nghếch."

Sau đó quay người bỏ chạy!

Hừ, cô nhớ rõ lời hắn vừa mới nói đấy.

Chỉ là còn chưa đi được hai bước, cánh tay của cô đã bị kéo mạnh một cái.

Thân thể theo lực đạo trực tiếp ngã về phía sau, ngã vào lồng ngực săn chắc của thiếu niên.

Cách tấm vải mỏng manh, hơi thở sạch sẽ thanh mát đặc biệt của thiếu niên bay đến, không kiêng nể gì mà tập kích vào cô.

"Hửm?"

Giọng nói từ trong môi mỏng phát ra, không để ý lại mang theo chút trào phúng, âm cuối giống như mang theo cái móc nhỏ, trêu chọc lòng người.

Quá xấu hổ......

Làm việc xấu bị bắt ngay tại chỗ, tốc độ phản ứng quá nhanh đi.

Quá mất mắt, cô hối hận rồi, thời gian có thể quay ngược lại không?

Hắn siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, cái tay khác lơ đãng kéo tóc đuôi ngựa màu đen của cô, hô hấp ở bên tai của cô, nhột nhột, trong giọng điệu mang theo một tia nguy hiểm: "Chị thật nghịch ngợm."

Thẩm Thư Điềm xấu hổ muốn che mặt, ho nhẹ một tiếng, vừa định biện minh một chút.

Ngoài hành lang truyền đến tiếng nói chuyện, ngay sau đó lại yên tĩnh, Thẩm Thư Điềm cúi đầu nhìn, trên hành lang có vài người đang đứng, ánh mắt hoảng sợ nhìn bọn họ.

Giống như là nhìn thấy một kỳ tích.

Thẩm Thư Điềm trong nháy mắt không được tự nhiên, cơ thể cô giãy giụa.

Mặt của Tả Tư Nam không biến sắc thả lỏng tay ra, còn thoáng đỡ cơ thể của cô để cô có thể đứng vững, Hơi xoay người, lạnh lùng rũ mắt nhìn phía dưới.

Tim của mấy người kia thoáng chốc tê dại, xô đẩy lẫn nhau.

"Trời nóng quá đi, chúng ta đi mua đồ uống đi."

"Đúng vậy, thật sự quá nóng."

"Chịu không nổi rồi, tôi cũng muốn đi."

"Đi nhanh, đi nhanh."

Sau một loạt tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng kêu đau mơ hồ.

"Cậu giẫm lên chân tôi."

"Đừng để ý những việc vặt này."

"Mẹ nó, cậu..."

"Nhỏ tiếng chút, cậu tìm chết sao?"

Mấy người họ biến mất ở trước mặt trong nháy mắt.

Thẩm Thư Điềm xấu hổ sờ mũi, vội vàng nói "tạm biệt" rồi chạy lên tầng.

Làm bộ đáng thương, có một chút ý nghĩ chạy trối chết.

Tả Tư Nam nhìn hình dáng nhỏ nhắn biến mất ở góc khuất, khoé môi cong lên.

Thẩm Thư Điềm chạy nhanh về lớp, với vừa ngồi xuống Trịnh Hằng liền cầm bài thi môn Vật lý tới.

Trịnh Hằng phát bài thi môn Vật lý cho Thẩm Thư Điềm, nhìn điểm số của cô một cái, khen ngợi: "Lợi hại."

105 điểm, quả thực là một thành tích vô cùng tốt.

Thẩm Thư Điềm bật cười, cầm bài thi nhìn một cái, sai ở câu trắc nghiệm cuối cùng, bị trừ 5 điểm.

Trong khoảng thời gian này, giáo viên thỉnh thoảng cũng có bài kiểm tra. Trịnh Hằng phát hiện, mỗi lần kiểm tra thành tích của Thẩm Thư Điểm đều rất tốt, mỗi lần đều là ở top đầu trong lớp, tuyệt đối không kém cỏi hơn người khác.

Chỉ là thành tích môn Toán dường như hơi kém một chút.

Trịnh Hằng cười nói: "Con gái học Vật lý được như vậy, quả thật không dễ dàng."

Thẩm Thư Điềm vẫn còn suy nghĩ bản thân sai ở đâu, híp mắt cười một tiến: "Khá tốt."

Kỳ thật thành tích của cô từ nhỏ đến lớn đều rất tốt, ban đầu là vì muốn ba và ông nội vui lòng, sau đó chăm chỉ học tập thành quen, điểm số của cô chưa bao giờ tụt dốc.

Ánh mắt Trịnh Hằng lóe lên: "Sau kì thi tháng là Quốc Khánh rồi, cậu có ra ngoài chơi không?"

Thẩm Thư Điềm do dự một chút: "Còn chưa nghĩ tới."

Trịnh Hằng vừa vặn nói: "Vậy cậu có muốn..."

Tả Tư Nam cầm túi đồ về lại chỗ ngồi, thản nhiên đặt túi lên bàn.

Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt cũng đã trở lại, đang vui đùa ầm ĩ.

Thi Lâm bị đẩy tới, bàn trực tiếp nghiêng.

Cái túi để ở trên bàn rơi xuống, âm thanh lách cách vang lên, đồ rơi đầy trên mặt đất.

Thi Lâm ngơ ngác nhìn thứ hồng hồng ở trên mắt đất, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, không khỏi cao giọng nói: "Anh, anh trở nên ẻo lả như vậy từ khi nào vậy?"

Đôi mắt đen của Tả Tư Nam quét qua, Thi Lâm nháy mắt im lặng, ngượng ngùng nói: "Anh à, anh đúng là có tính ngây thơ như trẻ con."

Tả Tư Nam lười phản ứng với cậu, chỉ là vì âm lượng của cậu, các bạn học trong lớp đều nhìn qua đây, nhìn thấy văn phòng phẩm rơi vãi xuống đầu, mặt mày biến sắc, đầu óc quay cuồng.

A, chúng tôi cũng không biết, thì ra Thái tử gia là người như vậy.

Thái tử gia đâu phải là trẻ con? Rõ ràng là tâm hồn thiếu nữ.

Đâu còn trong trẻo mà lạnh lùng, như thế nào lại biến thành mê hoặc chứ? Như bức tranh đẹp bị gió thổi rơi vỡ vụn trên đất.

Thế giới thật kỳ diệu.

Tả Tư Nam vẻ mặt bình tĩnh, không quan tâm đến phản ứng của mọi người, cúi đầu nhìn liền biết Thẩm Thư Điềm đã trộn lẫn hết văn phòng phẩm của hai người rồi.

Hắn ngồi xổm xuống, nhặt tất cả bút dưới đất lên, cuối cùng nhìn thấy một cục tẩy hình thỏ trắng.

Nắm ở trong lòng bàn tay, nhỏ xinh mềm mại, lỗ tai dài ngoan ngoãn dựng thẳng lên, hai mắt tròn vo, mềm mại vô cùng.

Hắn "chậc" một tiếng.

Trông cũng thật giống nhau.

Tả Tư Nam cất văn phòng phẩm lại vào cặp, bình thản bước ra khỏi lớp trước ánh mắt soi mói của mọi người.

Hoàn toàn không nghĩ đến sau lưng còn bao nhiêu sóng to gió lớn.

Trong phòng học.

Một bạn học nam choáng váng đi tới, vỗ vào vai của Thi Lâm một cái: "Thi Lâm, vừa nãy tôi không nhìn nhầm chứ?"

"Tả ca đang có chuyện gì sao?"

"Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?" Thi Lâm ngồi xuống, cùng với Vệ Tiêu Kiệt trao đổi ánh mắt, vẻ mặt đau khổ, biết rồi thì thế nào, vẫn là không thể nói.

Tả Tư Nam ở góc khuất suy nghĩ một chút, lớp 12-1 ở phía đối bên kia của tầng 5.

Chân dài của hắn bước lên, vừa mới đi được một bước, khóe mắt thoáng nhìn thấy mấy người dưới cầu thang đã đi được một nửa, hắn hơi nghiêng người không chút để ý nhìn xuống.

Trong tay bọn họ mỗi người đang cầm một ly trà sữa, bước lên bậc thang, thân thể cứng đờ ngơ ngác mà nhìn hắn.

Khi ánh mắt của Tả Tư Nam quét qua, trong đó có một người nuốt nước bọt, lắp ba lắp bắp nói: "Trời ạ, trời nóng như vậy, một ly trà, trà sữa sao mà đủ chứ? Chúng ta đi mua một ly nữa đi."

Vừa nói vừa đẩy bạn học nam kế bên một cái, cậu bạn học đó cũng quay người lại: "Cậu nói đúng."

"Vậy thì đi ngay."

"Đi thôi đi thôi."

Mấy người nghiêm mặt, dùng sức chạy cực nhanh xuống.

Tả Tư Nam không có cảm xúc gì thu mắt lại, thản nhiên bước lên cầu thang.

Bên ngoài phòng học của lớp 12-1, Tả Tư Nam nhìn vào, thấy cô gái đang ngồi bên cửa sổ cười ngọt ngào, cô ngẩng đầu nói gì đó với nam sinh bên cạnh.

Nam sinh kia cúi đầu nhìn cô, thân thể ngả về trước, có một loại tư thế khát vọng muốn được gần gũi.

Không biết nam sinh kia nói cái gì, khóe miệng cô cong càng lớn, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười say lòng người, xinh đẹp chói mắt, sáng đến không biết bao nhiêu người đang âm thầm để ý.

Tả Tư Nam híp mắt lại, lười biếng đút tay vào túi.

Dáng vẻ kia, thật đúng là vui vẻ.

Có rất nhiều học sinh lớp 12-1 đang chơi đùa bên ngoài lớp học, há miệng nhìn Tả Tư Nam đi tới, sau đó ngơ ngác nhìn hắn bước vào lớp với khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú, bất giác run lên bần bật.