Khoa Cấp Cứu

Chương 7: Cao thủ lừa bịp (2)



Tây Môn đi thang máy lên phòng bệnh ở các tầng khác, săm soi tờ giấy màu hồng trong tay, búng tay một cái, phát ra âm thanh nghe thật là sướng tay.

Giờ thì tiền vào như nước, đã lâu lắm rồi Tây Môn thấy chưa bao giờ thuận lợi như bây giờ, xem ra cũng nhờ vào vận may của hôm nay, làm thêm vài vụ nữa, mắc công vài bữa nữa lại không có cơm ăn.

Cô không bao giờ tin vào tiết kiệm, trừ phi có phi vụ lớn, các vụ làm ăn khác nếu kiếm (gạt) được trong hôm nay thì tranh thủ kiếm.

Mỗi lần Tây Môn đều chừa cho mình con đường để lui, nếu lỡ mai có bể mánh thì bất quá rời khỏi đây, dù gì thì đối Tây Môn ở thành phố nào cũng chả mấy khác biệt.

Tây Môn đứng bên cửa sổ đếm tiền, không ngờ chỉ lượn một vòng mà lại có thu nhập khá vậy, xem ra bệnh viện đúng là kho báu mà.

Lúc này điện thoại Tây Môn lại reo lên "Alo~lúc nãy đi đâu vậy?"

Đầu dây bên kia là giọng nói nhẹ nhàng có chút mệt mỏi "Ban ngày mới nhận làm một nghi thức niệm kinh, không tiện nghe điện thoại, giờ mới xong, mệt chết bần ni rồi."

"Chậc, nói chuyện với tôi thì cần gì bần với ni, nghi thức cần gì làm lâu vậy, bây giờ mấy giờ rồi~còn than mệt với tôi nữa, nói mau, nãy giờ lượn đâu đó~"

"A di đà phật, người xuất gia không nói dối." Đầu dây bên kia lại bắt đầu niệm kinh, dường như không muốn để ý đến Tây Môn nói gì.

"Chậc chậc, không xài được chiêu này với tôi đâu, nói tiếng người đi" Tây Môn mỗi lần nghe sư thái niệm kinh là đầu như đeo vòng kim cô, nhức đầu kinh khủng.

Sư thái đột nhiên im lặng, sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó nữa là tiếng mở cửa cót két, lúc này mới tiếp tục nói chuyện, "E hèm, quan gia, trễ vậy mà còn gọi cho nô gia, chắc là có phi vụ lớn?"

"Hahaha, sao biết hay vậy?" Tây Môn đứng ở cuối hành lang cười một cách sảng khoái.

"Hừm, tiểu quỷ, ta biết ngươi quá mà, nếu ít tiền thì chắc gì ngươi nỡ tốn tiền gọi điện thoại đường dài cho ta?" Tuy vẫn là giọng nói dịu dàng, chậm rãi, nhưng những lời cô ấy nói hoàn toàn không phù hợp với hình tượng nghiêm túc chút nào.

Sư thái luôn nói chuyện chậm rãi, Tây Môn cảm thấy chắc đây là do bệnh nghề nghiệp ngày ngày phải niệm kinh, nên bình thường sư thái nói chuyện cũng giống như đang niệm kinh, thật muốn nghe sư thái dùng cái giọng điệu niệm kinh này kể chuyện cười bựa nghe xem ra sao.

"Haha, chỉ có sư thái là hiểu tôi, lúc nãy ở bệnh viện tôi liên lạc được với 1 khách, chắc ít nhất cũng được 2 cái (chắc 2 chai >