Khoá Lấy Chân Tình

Chương 68: Mơ Xanh



Edit: Astute Nguyễn

Chu Dục Oánh là doanh nhân thời đại tiên tiến, thân phận chỗ nào cũng hơn Ái Tân Giác La Ước Tố kia, mọi người đều nói, vị Cách cách "già" đó không thoát khỏi mệnh bị vứt bỏ.

Ước Tố đương nhiên biết những người này nghĩ cô như thế nào.

Hoa viên Lư gia cách dinh thự Thiếu soái khá xa, cô ngồi xe lâu đến mức chóng hết cả mặt, Phó quan của Triệu Hựu Sâm là Trình Thuật An tự mình đến đón cô, nho nhã lễ độ mà cúi đầu.

"Thiếu phu nhân, người tới rồi."

Ước Tố nhanh chóng lấy lại tinh thần, gật gật đầu, được Đan Quế đỡ xuống khỏi xe. Cô hôm nay mặc một chiếc sườn xám màu lục đậm, bên ngoài choàng thêm tấm khăn lông trắng, ngoài cổ áo cao cao có đeo một chuỗi trân châu tinh mỹ, cùng với chiếc váy màu lục đậm kia càng tôn lên vẻ thần bí cao quý, sườn xám đem dáng người cô phác hoạ vừa lả lướt vừa hấp dẫn, đẫy đà mà yểu điệu.

Khuôn mặt cô gái thấp thoáng sau chiếc mũ lưới đen, mơ hồ nhìn không rõ vẻ tú mỹ sau lớp lưới, Trình Thuật An chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng này của Ước Tố, người con gái trước mắt xưa nay ôn hoà dịu dàng, không có góc cạnh, vậy mà hiện tại lại có phần ung dung hoa lệ, làm Trình Thuật An cảm nhận được rõ ràng, cô chính là một Cách cách cao quý.

"Làm phiền Trình phó quan."

Ước Tố cất giọng mềm mại, Trình Thuật An khom người, không dám chần chừ dẫn cô vào dinh thự, bên trong ánh đèn sáng trưng, không ít danh viện thân sĩ tay nâng ly rượu, ánh đèn uyển chuyển, y hương tấn ảnh (*). Ước Tố trong nháy mắt bỗng như trúng mê hồn trận, cảm giác mọi thứ hào nhoáng này quá đỗi xa xôi với cô.

(*) Hương y tấn ảnh: chỉ phục sức sang trọng, lộng lẫy trên người. Có thể là chỉ người phụ nữ hoặc là mọi thứ xa hoa trong bữa tiệc.

Cô sai Đan Quế đem đồ giao cho quản sự Chu gia xong liền định rời đi. Dù sao không để lộ mặt gây thêm phiền phức là được, cô cũng không nghĩ tới chuyện đến đây ảnh hưởng Triệu Hựu Sâm và Chu Dục Oánh tình nồng ý mật. Cô cúi đầu xuống vội vàng xoay người, nhưng trong nháy mắt bỗng bị người phía sau ôm lấy eo.

Ước Tố vội vàng vùng vẫy thoát ra, lại bị cánh tay phía sau kia siết thêm thật chặt, giọng nam trầm thấp mang chút men say mông lung vang lên sau lưng.

"Là tôi."

Ước Tố cả người cứng đờ, không còn giãy giụa, người nọ ở sau cong lưng, đôi môi mềm mại mang theo một chút hơi nóng dừng lại trên cái cổ tuyết trắng của cô.

"Phu nhân, hôm nay ăn vận đẹp quá."

Cả người Ước Tố cực kỳ khó chịu, cảm giác toàn thân trên dưới như nổi lên một lớp da gà, đúng lúc này, cô cảm nhận rõ ràng, kẻ sau lưng nhẹ nhàng liếm một chút lên cổ.

Ước Tố phản xạ có điều kiện, dùng lực đẩy thật mạnh người phía sau ra, cô lau khẽ cổ rồi vội vàng xoay bước ra ngoài, cổ tay trắng nõn bị người ta nắm chặt lấy, hắn có chút thân mật tiến lại gần, khom người cúi xuống thì thầm uy hiếp bên tai cô: "Không được đi."

Chẳng biết có phải xung quanh quá ồn hay không, Ước Tố vậy mà lại nghe được ra một tia uỷ khuất trong thanh âm ấy. Cô mạnh mẽ trấn tĩnh bản thân, xoay người dùng tay nâng cằm người đàn ông đang kề trên vai mình, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: "Thiếu soái."

Người đàn ông trẻ trước mắt mặt mày trắng trẻo, gương mặt như họa, sống mũi giống như dãy núi cao chạy thẳng lên mây, bờ môi còn mang chút chu sắc lưu luyến, bất luận rượu vang hoa phục đỏ xung quanh mê người cỡ nào, đều không sánh kịp sắc đỏ tới hung mãnh này.

Ước Tố lảo đảo lùi lại một bước, cũng may Trình Thuật An ở phía sau kịp thời đỡ lấy, chàng trai trẻ rất có chừng mực, nhanh chóng thu khỏi cánh tay cô. Ước Tố quay đầu nhìn hắn một cái: "Trình phó quan, có phải cậu đang cười nhạo ta không? Đây chính là con đường mà ta lựa chọn."

Trình Thuật An lắc đầu: "Không phải, Thiếu phu nhân, tôi không cảm thấy có gì đáng cười, đôi khi lựa chọn xong rồi kết quả sẽ không còn quan trọng đến vậy. Thiếu phu nhân, bất luận thế nào, ngày tháng sau này nhất định sẽ rất khó khăn, tôi sẽ bảo vệ người."

Ước Tố sửng sốt trong giây lát, lần này cô chẳng quay đầu lại: "Cậu nên bảo vệ tốt Triệu Nhuế Di mới đúng."

"Bảo vệ tốt Thiếu phu nhân là trách nhiệm của ti chức."

Giọng Trình Thuật An rất khẽ.

"Ngày tháng tương lai không dễ dàng, Thiếu phu nhân nhất định phải bảo trọng."

Ước Tố run rẩy, che kín vai bằng áo choàng dệt viền hoa, gió biển thổi làm cô thấy hơi lạnh, nhìn biển rộng mênh mông phía xa, không dám nhìn tiếp khung cảnh trước mặt.

Cô biết, Triệu Hựu Sâm và Chu Dục Oánh đã đi xa từ lâu rồi.

Tựa như mọi chuyện tồn tại trên thế gian này đều chậm rãi trôi đi, không vì một ai mà dừng lại.

Truyện đăng tại Wattpad, nhà Vũ Sương Viện. Trình Thuật An đứng đối diện nhìn Ước Tố, cô gái xõa tóc, mái tóc dài bị gió biển thổi đến mức hơi rối, sợi tóc bay loạn trên khuôn mặt trắng ngần không tì vết, trong lòng Trình Thuật An khẽ run lên.

Cô tựa như tiên nữ bước ra từ bức họa cổ, đứng nơi cao vút, không nhiễm khói lửa nhân gian.

Cô trước nay không nhận ra bản thân xinh đẹp đến nhường nào.

Trước kia hắn và Tạ Hướng Mặc là bạn học nên thường xuyên nghe Tạ Hướng Mặc nhắc tới cô, dần dần cũng cảm thấy hứng thú, hắn thật sự không tưởng tượng nổi, một cách cách sinh ra trong phủ đệ hoàng gia thật sự có nhiều ý đồ tinh quái như vậy không, thật sự có giống lời Hướng Mặc nói không, có tinh thông mọi thứ cưỡi ngựa bắn cung, tư thế hiên ngang oai hùng không thua gì nam tử.

Sau này hắn quả thật đã gặp, hắn theo Hướng Mặc về nhà, Thiếu phu nhân chính là hàng xóm ngay bên cạnh, cách một bức tường, hắn nghe thấy thiếu nữ kia lưu loát ném quả mơ sang, sau đó Hướng Mặc đi mở cửa, đưa cô lén lén lút lút sang nhà. Hai người từng chút từng chút đưa nhẹ xích đu trong sân.

Hắn đứng bên cửa sổ, thấy thiếu nữ kia hơi nghiêng sườn mặt, cô ăn quả mơ xanh, khuôn mặt bị chua nhăn nhó lại nhưng vẫn không chịu bỏ quả mơ xuống. Sườn mặt trắng như ngọc kia quay sang, trời sinh đoan chính, vẻ đẹp không hề công kích người khác mà rất ưa mắt.

Hắn cầm một quyển sách đứng ở cửa sổ, nhìn đến ngây người.

Đây mới là cô gái luôn ở trong lòng hắn, nhưng vì là bạn tốt của Tạ Hướng Mặc, cô chỉ có thể trở thành bí mật chôn sâu trong lòng hắn.

Sau đó hắn đi theo Triệu tư lệnh, có một lần bị người ta chuốc rượu hôn mê bất tỉnh, chờ đến lúc hắn đau muốn nứt đầu tỉnh dậy, đã thấy mình ở trên giường Triệu Nhuế Di, Triệu Nhuế Di toàn thân trần trụi, nhìn hắn vừa hoảng sợ vừa ấm ức.

"Thuật An ca ca..."

Khi đó hắn liền biết, bản thân cả đời này đều bị trói buộc như vậy.

Không ngờ sau đó cô gả cho Thiếu soái, trở thành Phu nhân, cơ duyên trùng hợp như vậy làm hắn vừa kinh ngạc vừa bất an. Ngày nào cũng nhìn thấy, nhưng vĩnh viễn không có cách nào ở bên, thậm chí còn cảm thấy đây là vận mệnh trêu đùa hắn. Từ thời niên thiếu đến lúc chết đi chỉ có thể nhìn cô từ xa.

Cho nên, hắn nguyện ý dùng hết khả năng khiến cô hạnh phúc, cho dù có bị Triệu Hựu Sâm trừng phạt, hay dâng lên mạng sống này cũng không thấy tiếc.

Nếu cô thật sự còn yêu Tạ Hướng Mặc, hắn sẽ cố gắng thành toàn.

Nhưng Trình Thuật An không nghĩ tới, cô hiện tại lại thích Triệu Hựu Sâm.

Khoảnh khắc này nhìn cô, ngược lại trong lòng Trình Thuật An lại chẳng thấy trống rỗng, hắn thầm thở dài, bọn họ chẳng qua đều là kẻ tội nghiệp không thể tự chọn vận mệnh mà thôi.

Triệu Hựu Sâm và Chu Dục Oánh lên xe, vừa ngồi xuống hắn liền lạnh nhạt hất Chu Dục Oánh ra khỏi cánh tay mình, Chu Dục Oánh lại chẳng hề tuân theo, quấn lấy hắn không buông, sáp cơ thể đến gần làm trò trước mặt tài xế, cọ bộ ngực đầy đặn lên thân mình hắn, ánh mắt khiêu khích nhìn Triệu Hựu Sâm.

Triệu Hựu Sâm bỗng nhiên tóm cổ tay cô ta, hung hăng đẩy sang một bên, Chu Dục Oánh đụng đầu vào cửa sổ, miệng rên lên một tiếng. Tài xế đã nhìn quen, bình tĩnh lái xe. Chu Dục Oánh vẫn cố chấp, ngồi thẳng người, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Triệu Hựu Sâm nói.

"Anh dám đối xử với em như vậy, bây giờ em là chủ của Chu gia, Dương Nghị đang chỉ huy đánh xuống phía nam, bản thân anh còn không giữ nổi! Chọc giận em, em sẽ lập tức rút đầu tư, đầu quân cho Dương Nghị! Thương nhân mà, thế hệ nào cũng có thể tồn tại, đâu giống các anh!"

"Cô cho rằng cô là ai? Muốn thì cứ việc."

Triệu Hựu Sâm cong môi bật cười, ánh mắt mang theo tà khí nhìn về phía Chu Dục Oánh, đôi mắt đẹp trong trẻo giống như lưu ly, chỉ có điều tà khí trên khuôn mặt lại như Tu La bò ra từ địa ngục, đã trí mạng lại mê người, Chu Dục Oánh nhìn đến ngây người.

Ps: 10 bình chọn + 10 bình luận + 5 theo dõi => 1 chương mới