Khoái Xuyên Chi Vận Mệnh Hoàn Mỹ

Chương 1



Trần Lập Quả hút xong điếu thuốc cuối cùng, rốt cuộc cũng nhìn thấy một nữ nhân từ cửa đi ra.

Nữ nhân kia sở hữu dung mạo xinh đẹp, sạch sẽ, phối cùng nàng là bộ váy xanh nhạt làm bằng lụa mỏng bị ngọn gió nhỏ lướt qua khiến đuôi váy uốn lượn cuộn sóng trông như có hoa văn ẩn ẩn hiện hiện, thật là cực kỳ đẹp đẽ. Mà thời điểm Trần Lập Quả nhìn về phía nàng cũng là lúc nàng đối với một nam nhân khác bên cạnh cười cười nói nói, từ thần thái trên khuôn mặt đều có thể nhìn ra được là nàng đang rất hạnh phúc.

Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Trần Lập Quả không mấy thoải mái. Hắn cau chặt lông mày, ánh mắt ngưng tụ một thanh màu đỏ trên đầu nữ nhân mà chỉ có hắn mới có thể thấy được.

Số 88 trắng tinh trên nền đỏ bắt mắt làm Trần Lập Quả nhìn chằm chằm, do dự trong chốc lát nhưng vẫn là đem điếu thuốc hút dở trong tay dập tắt sau đó tiện thể ném vào thùng rác.

"Đồng Đồng." Trần Lập Quả đi vài bước, từ đằng xa gọi tên của nàng.

Nhiễm Đồng Đồng đang cùng với người bên cạnh nói chuyện, nghe thấy giọng của Trần Lập Quả liền sững sờ, trên mặt lập tức hiện ra kinh hỉ, nàng quay đầu nhìn về phía Trần Lập Quả nói: "Văn Du, cậu đã trở về!"

Trần Lập Quả ở thế giới này có tên gọi là Từ Văn Du, là người theo đuổi Nhiễm Đồng Đồng, bị mọi người coi là một lốp xe phòng hờ.

"Ừm." Trần Lập Quả cười cười, đưa tay vuốt tóc, biểu tình có vẻ hơi lúng túng, hắn nói: "Tớ đã nhận được thiệp mời từ cậu."

"Ừ." Hai má Nhiễm Đồng Đồng chợt ửng đỏ, mang tới sự ngượng ngùng mà đưa mắt nhìn nam nhân bên cạnh, nàng nói: "Cậu chừng nào thì về nước? Còn định đi nữa sao?"

Trần Lập Quả liếc mắt nhìn Nhiễm Đồng Đồng bên cạnh nam nhân kia, biết được Nhiễm Đồng Đồng đã tìm được hạnh phúc cho chính mình thế nhưng tại sao cái thanh chỉ tiến độ trên đầu nàng lại chưa đầy, trong lòng hắn chợt sinh ra một cảm giác không ổn nhưng trên mặt vẫn cười: "Tớ không biết nữa, để xem tình hình thế nào đã."

"Đã lâu không gặp, Văn Du." Nam nhân đứng cạnh Nhiễm Đồng Đồng bấy giờ mới mở miệng, trong ánh mắt của gã còn mang theo vài phần cảnh giác, hiển nhiên là chú ý tới chuyện trước đây Trần Lập Quả từng theo đuổi Nhiễm Đồng Đồng, gã nói: "Cậu rảnh chứ? Cùng chúng tôi ăn một bữa cơm?"

"Cảm ơn nhưng không cần đâu." Trần Lập Quả nói: "Tôi còn có việc cần làm, đi trước."

"Văn Du?" Nhiễm Đồng Đồng không nghĩ tới Trần Lập Quả mới đến lại lập tức muốn rời đi, có chút không ứng phó kịp, nên nàng gọi tên hắn nói: "Thật sự không muốn cùng bọn tớ ăn một bữa cơm ư?"

Trần Lập Quả đang muốn nói lại thôi, bỗng thấy trên người Nhiễm Đồng Đồng bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt, trong lòng hắn liền đông cứng, lại không thể làm gì khác ngoài việc cười khổ nói: "Được rồi, đi thì đi. Không quấy rầy tới hai người là được."

Nhiễm Đồng Đồng thỏa mãn mà nở nụ cười, sau đó ba người bọn họ cùng nhau lên xe đi tới một nhà hàng sang trọng.

Trên xe, Nhiễm Đồng Đồng luôn hỏi Trần Lập Quả ở nước ngoài mấy năm nay sống có tốt không, lúc trước Trần Lập Quả đột nhiên rời đi mà không chào nói lời nào, ai cũng không tìm được hắn, mãi đến tận mấy tháng sau thì Trần Lập Quả mới nói cho Nhiễm Đồng Đồng biết là bản thân đi nước ngoài, khuyên nàng đừng lo lắng. Lúc đó Nhiễm Đồng Đồng mới thấy yên tâm.

Mà ở thế giới này, Trần Lập Quả đóng vai Văn Du vốn nên nói nhiều một chút, nhưng hiện tại trong lòng hắn đang có chút chuyện, vì thế thời điểm ôn chuyện cũ cùng Nhiễm Đồng Đồng có phần trầm mặc.

Tới khi đến nhà hàng, Trần Lập Quả mới khôi phục tâm tình, cùng hai người còn lại xuống xe tiến vào phòng riêng.

Nhiễm Đồng Đồng chọn toàn món Trần Lập Quả thích rồi tiếp tục trò chuyện cùng hắn, đối lập với vị hôn phu của nàng một lời cũng không nói.

"Đồng Đồng..." Trần Lập Quả nói: "Vậy là hôn lễ của cậu diễn ra vào tháng sau?"

Nhiễm Đồng Đồng gật đầu đáp: "Đúng vậy, mùng ba tháng sau, cậu nhất định phải tới đó!"

Trần Lập Quả ừ một tiếng, hắn lại nói: "Chuyện tớ vừa về nước, cậu đừng nói cho anh trai cậu có được không?"

Anh trai Nhiễm Đồng Đồng hay còn gọi là NhiễmThanh Không. Trần Lập Quả một thân một mình ra nước ngoài, đa phần nguyên nhân gây nên đều do hắn.

"Ừm, tớ biết rồi." Nhiễm Đồng Đồng vẫn luôn thắc mắc tại sao mối quan hệ giữa Trần Lập Quả và anh trai mình không tốt, nhưng Trần Lập Quả đã nói như vậy thì nàng chỉ có thể chấp thuận làm theo.

Cơm nước xong, Trần Lập Quả liền chào tạm biệt hai người mà rời đi.

Nhìn bóng lưng Trần Lập Quả dần xa, giữa hai hàng chân mày của Nhiễm Đồng Đồng hiện lên một tia u buồn, Cao Trưng đứng kề bên ôm lấy bả vai nhỏ nhắn của nàng nói: "Làm sao vậy? Em luyến tiếc?"

Nhiễm Đồng Đồng nói: "Anh nói bậy bạ gì đó, em chỉ là đang lo lắng cho cậu ấy... Mấy năm qua cậu ta đã thay đổi quá nhiều..." Lần này trở về, Trần Lập Quả quả thực thành thục không ít nhưng lại gầy đi rất nhiều, lúc trước không ai có thể tra ra được hắn đi nước ngoài thế nào, nghe thoáng đâu thứ gì cũng chả mang theo người.

"Em đó." Cao Trưng ôn nhu đưa tay xoa đầu Nhiễm Đồng Đồng.

...

Bên phía Trần Lập Quả, hắn không có trực tiếp đi về nhà mà khi hắn chào tạm biệt Nhiễm Đồng Đồng liền tùy tiện tìm đại cái nhà nghỉ nào đó mà bước vô.

"Tại sao vẫn chưa thể đến thế giới tiếp theo? Tiến độ này của Nhiễm Đồng Đồng là sao?" Trần Lập Quả nói trong đầu (có thể là nghĩ thầm): "Lẽ nào phải chờ ta tham gia hôn lễ của cổ mới có thể đi?"

"Ta cũng không biết mà!" Vài giây sau trong đầu Trần Lập Quả liền vang lên âm thanh của máy móc nhưng lại có vài phần nghi hoặc: "Có lẽ là đã xảy ra vấn đề gì đó..."

Trần Lập Quả nghe xong rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi ngậm vào miệng. Hắn biết cái hệ thống này xưa nay đều không thể trông cậy nổi.

"Tính toán một chút, đi được tới đâu thì hay tới đó đi." Trần Lập Quả nói: "Trước tiên tham gia hôn lễ của Nhiễm Đồng Đồng cái đã..." Tuy lời nói là vậy nhưng Trần Lập Quả nghĩ tới việc phải gặp mặt người đàn ông kia khiến trong lòng hắn không khỏi buồn bực.

Đây cũng không phải là thế giới thứ nhất Trần Lập Quả trải qua, trong mỗi một thế giới, hắn đều phải giúp một người thay đổi vận mệnh, đó là cái giá phải trả để hắn có thể quay về thế giới thật. Hai thế giới trước đều tốt, vẫn chưa có cái gì gọi là sự cố xuất hiện nhưng thế giới của Nhiễm Đồng Đồng lại xuất hiện vài điểm không thích hợp.

Theo lý thuyết mà nói, Nhiễm Đồng Đồng ở cùng một chỗ với Cao Trưng, đồng thời né tránh được rủi ro ban đầu, thanh tiến độ màu đỏ trên đầu nàng sẽ đạt tới ngưỡng 100, cũng là lúc Trần Lập Quả có thể đi vào thế giới tiếp theo để làm nhiệm vụ.

Thế nhưng hiện tại... thanh tiến độ trên đầu Nhiễm Đồng Đồng không chịu nhúc nhích miếng nào.

Trần Lập Quả hút xong điếu thuốc rồi mới bò lên giường đi ngủ, dù sao thì hôn lễ của Nhiễm Đồng Đồng còn tận mấy ngày nữa liền tổ chức, giờ gấp gáp quá cũng chẳng có kết quả gì, nên thôi.

Thân phận "Văn Du" ở thế giới này của Trần Lập Quả có phần lúng túng. Từ Văn Du là con riêng của Từ gia, tuy rằng được gia chủ Từ gia túm trở về nhưng địa vị lại chẳng hề cao như hắn tưởng, mà cũng nhờ vấn đề đó nên hắn đột nhiên trốn đi nước ngoài mấy năm cũng chẳng thể gây nên sóng gió gì ở Từ gia ----- Dù sao thì chỉ cần không bỏ mạng ở Từ gia, hắn có quậy đục nước thế nào cũng không có ai thèm quản.

Khác với Từ Văn Du, Nhiễm gia lại rất yêu chiều Nhiễm Đồng Đồng, coi nàng là con gái bé bỏng mà yêu thương.

Thế nhưng, nếu Trần Lập Quả không nhúng tay vào vận mệnh của Nhiễm Đồng Đồng, e là cô bé này sẽ có kết cục rất bi thảm. Dựa theo quỹ tích mẫu đã định của thế giới này, cha mẹ Nhiễm Đồng Đồng cùng anh trai nàng Nhiễm Thanh Không vào thời điểm nàng học cấp ba sẽ đồng loạt bất ngờ mà mất mạng, sau đó Nhiễm Đồng Đồng sẽ gặp phải mấy tên tra nam, cuối cùng trải qua một cuộc đời bi thảm lạnh lẽo mà chết.

Vì để thay đổi tất cả những thứ này, Trần Lập Quả bắt đầu tiếp cận Nhiễm Đồng Đồng vào năm lớp mười, cuối cùng thành công thay đổi vận mệnh nàng.

Nhưng trong mắt Nhiễm Đồng Đồng, Từ Văn Du lại là một người bạn tốt toàn tâm toàn ý đều đặt lên nàng, mà những người quan hệ tốt với Nhiễm Đồng Đồng đều thầm biết, tên Từ Văn Du này là đang thầm thương trộm nhớ Nhiễm Đồng Đồng.

Trần Lập Quả nghĩ tới đây liền nằm dài trên giường, nhắm chặt mắt rồi tiến vào mộng đẹp.

Quả nhiên Nhiễm Đồng Đồng tuân thủ lời cam kết với Trần Lập Quả, chưa hề đem vụ việc hắn về nước nói cho bất kỳ ai. Thời gian thấm thoát thoi đưa, mãi đến hôn lễ của Nhiễm Đồng Đồng cũng chẳng ai liên hệ tới Trần Lập Quả.

Ngày tổ chức hôn lễ hôm đó là một ngày nắng đẹp trời, Trần Lập Quả không sai biệt lắm lấy âu phục từ trong kiện hành lý ra, ngay ngắn chỉnh tề mặc lên người.

Người trong gương đối với hắn có vẻ hơi xa lạ, Trần Lập Quả lấy tay vuốt nhẹ mặt kính rồi nở một nụ cười xán lạn.

...

Nửa giờ sau tại đại sảnh tổ chức hôn lễ.

Nhiễm Đồng Đồng mặc bộ váy cưới màu trắng tinh khôi có tấm mạng cùng màu che nửa khuôn mặt, trông nàng có vẻ hơi nôn nóng khi nàng thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía cửa lớn, cứ như đang chờ đợi ai đó.

"Cậu đang đợi ai vậy Đồng Đồng?" Phù dâu của nàng đứng kề bên hỏi.

"Ừm..." Nhiễm Đồng Đồng cắn nhẹ lên bờ môi dưới, nhỏ giọng nói khẽ: "Văn Du đã về nước rồi."

"Cái gì?!" Phù dâu nghe được câu này liền có chút chất động: "Cậu nói Từ Văn Du đã trở về nước ư?!"

"Cậu nhỏ giọng một chút..."

"Trời ạ, sẽ không phải là cậu gọi hắn ta về nước tham dự hôn lễ của cậu đi?" Phù dâu đối với Từ Văn Du có chút đồng tình trong lòng, vì cô biết Từ Văn Du vẫn luôn thầm thương trộm nhớ Nhiễm Đồng Đồng, còn lén lút vì nàng làm rất nhiều chuyện, sau này quan hệ giữa Nhiễm Đồng Đồng và Cao Trưng ổn định thì đột nhiên Từ Văn Du ra nước ngoài... Bạn bè đều cho rằng bởi vì Nhiễm Đồng Đồng nên Từ Văn Du mới mất tính.

"Đúng vậy." Nhiễm Đồng Đồng nói: "Tớ gửi thư điện tử cho cậu ấy, nhưng không ngờ tới là cậu ta thật sự sẽ quay về..."

Phù dâu câm nín không biết nói gì, dù sao ngày hôm nay chính là hôn lễ của Nhiễm Đồng Đồng, tốt nhất là không nên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...

Ngay tại lúc hai người hàn huyên, từ phía cửa lớn có một bóng người xuất hiện, Nhiễm Đồng Đồng bất giác ổn định lại tinh thần quay đầu qua nhìn thì mới phát hiện người kia chính là lý do khiến nàng nán lại đợi, Từ Văn Du.

"Văn Du, cậu đã tới rồi!!" Vẻ mặt nàng mừng rỡ bước nhanh tới trước mặt Trần Lập Quả.

Ánh mắt Trần Lập Quả nhìn xuyên qua tấm mạng che nửa khuôn mặt Nhiễm Đồng Đồng, lòng nhịn không được mà đưa tay lên đầu nàng xoa nhẹ, sau đó hắn mới khẽ ừm một tiếng như đáp lại. Tuy rằng những người khác đều cho rằng hắn rất yêu Nhiễm Đồng Đồng, nhưng thực chất hắn chỉ coi nàng là em gái mình mà chăm sóc.

"Mau đi qua đón khách đi, đều trưởng thành cả rồi mà cứ như con nít thế." Trần Lập Quả cười cười: "Không cần để ý tới tớ đâu."

"Ừm..." Mặc dù Nhiễm Đồng Đồng có chút không muốn nhưng làm cô dâu, nàng quả thật rất bận. Nhìn thấy Trần Lập Quả, nàng cũng bất giác yên tâm hơn hẳn, hàn huyên với hắn vài câu liền phải rời đi.

Trần Lập Quả ngồi tới vị trí mà Nhiễm Đồng Đồng đã vì mình sắp xếp, phát hiện thêm bên cạnh có vài gương mặt quen thuộc.

"Văn Du, vụ cậu về nước sao không thông báo cho bọn tớ một tiếng thế?" Một nữ sinh từng học cùng trường cấp ba với Trần Lập Quả lên tiếng khơi mào đề tài.

"Ừ... trở về có chút vội vàng nên không kịp báo." Trần Lập Quả có chút xấu hổ mà cười xòa.

Tất cả mọi người đều hiếu kỳ về việc tại sao Trần Lập Quả lại lựa chọn ra nước ngoài nhưng hắn chỉ trả lời vài câu có lệ sau đó lấy cớ đi vệ sinh, liền tránh được một kiếp tra hỏi như cánh nhà báo đối với idol.

Mọi người phát giác được hắn cũng không muốn nói thêm về vấn đề trên nên cũng thức thời đổi chủ đề bàn chuyện.

Trần Lập Quả một thân đi tới nhà vệ sinh, từ trong túi áo móc ra một gói thuốc lá, thuận tay châm lửa sau đó đưa lên miệng ngậm vào. Nhưng mà thuốc vừa bén lửa chưa kịp nhả khói, phía sau lưng hắn liền vang lên một chất giọng nam: "Mấy năm không gặp ấy vậy mà học được cách hút thuốc rồi sao?"

Tay Trần Lập Quả run một cái, thuốc lá trong tay mém chút nữa thì đáp đất.