[Khoái Xuyên] Lưu Ly

Quyển 4 - Chương 9-1: Cạnh em



Thời gian khẩn trương đã chẳng còn đủ để cho một vụ án có thể chậm rãi phơi bày ra ánh sáng.

Huống hồ đối thủ còn chưa chắc là người bình thường.

[Cũng không cần thiết phải để pháp luật trừng trị kẻ ác đâu.] Đang trong lúc bế tắc thì đột nhiên một giọng nói lâu ngày không nghe thấy bất chợt vang lên.

Trong vài giây ngắn ngủi, An An phóng vọt ra từ chiếc vòng bảo thạch trên cổ Ngọc Thiên Minh. Sau thời gian dài trốn trong đó, giờ đây trông nó có sức sống hơn lúc trước rất nhiều, dường như được hồi phục linh thể rất tốt.

[Ý nhóc là gì?] Ngọc Thiên Minh không để ý lắm đến sự thay đổi rõ rệt kia của An An, lại chú ý đến lời mà nó vừa nói.

An An bay vòng vòng trước linh hồn cậu bắt đầu giảng giải:[Sau khi chật vật kết nối dữ liệu với hệ thống chủ, em đã tìm ra sự thật rồi. Nơi này là một trong số những thế giới nhiệm vụ, tuy nhiên bởi vì xuất hiện "bug" nên chúng ta mới không hề có được thông tin thế giới!]

Ngọc Thiên Minh khẽ cau mày. Nếu nói đây là một thế giới nhiệm vụ, vậy "nguyên chủ" cần trả thù chẳng phải là cậu của trước kia sao? Nhưng theo lẽ thường, linh hồn cậu sẽ được nhập vào thân xác nguyên chủ khi họ chết đi và tiếp tục sống, vậy tại sao cậu lại xuất hiện ở trạng thái linh hồn?

Bởi vì đọc thấu những suy nghĩ của cậu, An An rất nhanh đưa ra được lời giải thích:[Bởi vì "bug" đã đánh lừa anh, và cả hệ thống chủ!]

Liên tục nhắc đến lỗ hổng thế giới, Ngọc Thiên Minh dường như có thể đoán ra "bug" này là thứ gì.

[Ngay từ đầu cốt truyện thế giới không có nam nữ chính nào cả, Ngọc Nhu Nhi chính là "bug" phát sinh.] An bắt đầu nói chi tiết những điều mà Ngọc Thiên Minh không biết cho cậu hiểu.

Về cốt truyện thế giới nguyên bản, vốn là chuyện tình giữa Ngọc Thiên Minh và Sở Vân Chính bình ổn trải qua từng kiếp. Bởi vì tơ hồng chỉ được buộc một lần và mãi mãi, nên sự xuất hiện của Ngọc Nhu Nhi chen vào giữa mối quan hệ của hai người đã phá tan cân bằng thế giới. Hơn nữa nhân vật này còn luôn chủ đích gây hại cho Ngọc Thiên Minh, đến mức thế giới phải phát ra cảnh báo triệu tập hệ thống làm nhiệm vụ. Về bí mật này, An An không có trực tiếp nói ra, nhưng nó vẫn lựa chọn những điều có thể nói cho Ngọc Thiên Minh biết.

[Thời điểm anh được triệu tập đến thế giới này, là cách đây 22 năm trước, khi nguyên chủ chỉ mới hai tuổi thôi. Thế giới này cũng là thế giới đầu tiên anh được triệu hồi, nhưng thế giới có vô số cốt truyện, cũng có rất nhiều người xuyên không, bởi vì anh không hề gây ảnh hưởng tới cốt truyện, nên hệ thống chủ cũng không tiến cử hệ thống con đến hỗ trợ.] An An nói đến đoạn này, cũng chỉ biết bất lực nhún vai:[Khi xuyên đến trí năng anh lúc đó mất hết, các hệ thống con cũng không thể làm việc với một ký chủ chỉ mới hai tuổi được. Mà Ngọc Nhu Nhi lúc đó còn chưa được sinh ra, cốt truyện thế giới cũng không xảy ra biến động gì.]

[Nói vậy tức là, "Ngọc Thiên Minh" của thế giới này đã chết từ lúc hai tuổi rồi sao?] Cậu nghi hoặc hỏi lại.

Nhận được cái gật đầu thừa nhận của An An, cậu không khỏi giật mình.

Quả thật, trong đầu cậu có một đoạn ký ức bị đứt đoạn sâu sắc. Những gì cậu nhớ về bản thân luôn luôn chỉ bắt đầu từ lúc cậu ở trong trại trẻ mồ côi, trước đó hoàn toàn không nhớ một chút gì cả. Trước nay dữ liệu thế giới đều là hệ thống cung cấp cho ký chủ, nếu chỉ đơn thuần là một linh hồn xuyên đến, hoàn toàn không thể có được ký ức nguyên chủ.

Đến lúc này Ngọc Thiên Minh thực sự không biết phản ứng như nào. Vậy nếu ngay cả thế giới này cậu cũng là một linh hồn ngoại lai, vậy thì "cậu" thực sự là ai?

Ngọc Thiên Minh cúi đầu nhìn tơ hồng đỏ chói nơi cổ tay, sao mà thấy đau lòng. Từng "Ngọc Thiên Minh" ở mỗi thế giới chết đi, đều có cậu đến tiếp tục đồng hành cùng Sở Vân Chính, vậy thế giới mà cậu vốn thuộc về, Sở Vân Chính nơi đó sẽ như thế nào đây?

Một ý nghĩ vô thức xuất hiện trong đầu, nhưng lại khiến cậu suy tư rất nhiều.

[Nếu muốn trở về, hãy nhanh chống hoàn thành nhiệm vụ!] An An dựa vào lợi thế tâm linh tương thông mà đọc thấu mọi suy nghĩ trong đầu ký chủ, quyết không để cho cậu có một giây chùn bước.

Dù sao thì cả cậu và Sở Vân Chính kiếp này cũng không thể dài lâu, chi bằng mau chóng kết thúc, rồi gặp nhau tại một thế giới khác.

Sinh ly tử biệt đôi khi lại chẳng hề đau lòng như tưởng tượng.

[Thế giới này tuy rất phức tạp, nhưng bây giờ chúng ta có hai phương thức để rời khỏi.] An An búng tay nhẹ nhàng, trước mắt Ngọc Thiên Minh ngay lập tức hiện ra hai phương án hiển thị trên màn hình ảo ảnh:[Về cái đầu tiên, bởi vì lúc trước không biết đây là một thế giới nhiệm vụ, anh chỉ có thể rời đi bằng việc được siêu thoát. Tuy nhiên giờ biết nó là thế giới nhiệm vụ rồi, thì chỉ cần hoàn thành việc cần làm là được.]

[Thay nguyên thủ trả thù.] Ngọc Thiên Minh ngay lập tức suy luận ra hướng giải quyết, ánh mắt lạnh lẽo:[Đối tượng trả thù Ngọc Kiến Bình.]

Cậu đã trải qua ba thế giới, sự non nớt ban đầu cũng dần biến mất. Về phương thức trả thù trong thế giới này, cậu đã sớm được người khác chuẩn bị thay rồi.

"Vụ án của tôi, không cần giải quyết nữa." Tiếng nói bất thình lình của Ngọc Thiên Minh khiến Sở Vân Chính và vị thư đồng vô cùng bất ngờ.

Chưa để hai người họ lên tiếng thắc mắc, cậu đã giải thích luôn:"Tôi còn có một nguyện vọng khác, nếu như hoàn thành có thể an lòng siêu thoát. Cha mẹ tôi lúc trước gặp tai nạn mà qua đời, thực chất là bị kẻ khác hãm hại. Bằng chứng vụ việc hiện tại vẫn còn lưu giữ."

Lời cậu nói đến đây, ngay cả An An cũng không hề tường tận chuyện này. Nó kinh ngạc nhìn cậu chăm chăm, ý muốn hỏi vì sao cậu lại biết được vẫn còn bằng chứng.

Ngọc Thiên Minh cúi đầu, hồi ức nhớ lại khi xưa thời điểm mà viện trưởng viện trẻ mồ côi vẫn còn sống, trong lúc giúp ông sắp xếp tài liệu, cậu vô tình đọc được một hợp đồng yêu cầu thực hiện hành vi giết người. Mà tên của bên yêu cầu là Ngọc Kiến Bình.

Thời điểm đó cậu mới khoảng bảy tuổi, cơ bản không biết đó chính là bản thỏa thuận cướp đi sinh mạng của cha mẹ mình. Đến giờ nghĩ lại, trong lòng cảm giác lạnh buốt.

Sau cùng thì, viện trưởng là người đối xử với cậu tốt nhất trong những năm tháng tuổi thơ, lại là người giết hại cha mẹ cậu. Số tiền mà Ngọc Kiến Bình để thực hiện phi vụ đó, thực sự là một con số khổng lồ. Tuy rằng sau đó đều được viện trưởng đầu tư để cải thiện chất lượng trại trẻ mồ côi, nhưng sự thật vẫn là sự thật, rằng ông đã giết cha mẹ cậu.

Có lẽ bởi sự hối hận, viện trưởng đã dành toàn bộ phần đời còn lại của mình để bù đắp cho Ngọc Thiên Minh. Ngay cả khi cậu đã rời viện trẻ, khi lâm bệnh mà chết, ông vẫn âm thầm để lại cho cậu quyền thừa kế một căn nhà tại ngoại ô, ngoài ra còn có một bức thư.

Bởi lúc đó cậu không biết chân tướng sự việc, hoàn toàn không hiểu nội dung bức thư ấy cho lắm. Bây giờ đã sáng tỏ, ý trong thư chính là nói bằng chứng khi xưa Ngọc Kiến Bình thuê ông giết hại cha mẹ cậu, vẫn được lưu trữ trong căn nhà ở ngoại ô kia.

Ngọc Thiên Minh chậm rãi kể lại câu chuyện thật như đùa đó ra, ngữ điệu nhen nhóm sự bất bình.

Sở Vân Chính lúc này khuôn mặt cũng khó có thể giữ được sữ bình tĩnh thường thấy. Hắn không thể tưởng tượng được Ngọc Thiên Minh đối mặt với cuộc sống bi kịch của trước kia bây giờ có tâm trạng gì.

Người mà cậu từng rất tin tưởng cho rằng là người thương yêu mình nhất trần đời, chẳng qua cũng chỉ vì hối hận tội ác đã làm.

Rốt cuộc thì, thế giới này tại sao lại có thể bất công với cậu như vậy?

Sở Vân Chính không thể đợi lâu hơn được nữa, hắn phải thật nhanh cho tất cả mọi người biết rằng Ngọc Thiên Minh của hắn trong sạch.

Dù là Ngọc Kiến Bình, hay là Ngọc Nhu Nhi, hắn nhất định sẽ khiến bọn họ chết mục trong tù.

Nỗi oán hận này không còn thuộc về riêng mình cậu nữa, mà nó cũng đã trở thành của hắn rồi.

Hận những kẻ khiến em đau khổ.

Thời gian đối với hắn lúc này từng giây đều là châu báu. Hắn không thể chờ đợi được nữa, lập tức rời khỏi biệt phủ trên núi của thầy Mạnh để đi tìm chứng cứ kia.

Gió rét mùa đông lạnh giá cũng không cản được tốc độ lao đi tên bắn của hắn, vận tốc của chiếc xe ô tô càng lúc càng nhanh. Chỉ ngay trong ngày hôm ấy, bằng chứng về vụ mưu sát hại chết cha mẹ Ngọc Thiên Minh đã được tìm thấy.

Ngoại trừ bản hợp đồng có dấu vân tay của Ngọc Kiến Bình, còn có đầy đủ những tài liệu thú tội của kẻ sát nhân.

Nhưng kể cả vậy, vẫn không đủ để kết tội lão cáo già độc ác kia. Thời gian quá lâu, vượt qua thời điểm có thể truy cứu trách nhiệm hình sự.

Tuy nhiên, Sở Vân Chính không phải là một tên luật sư tôm tép trong ngành. Hắn ngoài thực lực thì còn có gia thế.

Đã rất lâu rồi hắn chưa quay về nhà. Hôm nay ghé qua, căn biệt thự buổi tối vẫn bao trùm trong ánh đèn vàng ấm áp như trong ký ức khi trước của hắn.

Sở Vân Chính lái xe vào gara, vị quản gia cả năm nay giờ mới thấy mặt hắn, vô cùng vui mừng:"Cậu Chính, lâu lắm rồi tôi mới được gặp lại cậu. Dạo này sức khỏe cậu đã tốt hơn chưa?"

Hắn không muốn nói với người đàn ông già cả này rằng hắn sắp chết đến nơi rồi, sẽ khiến ông càng thêm đau lòng. Hắn qua loa đáp lời, nhanh chóng tiến vào nhà lớn.

Mẹ hắn đang ngồi xem phim truyền hình tại phòng khách, thấy hắn về không khỏi bất ngờ. Hơn nữa nhìn vào bản mặt vô cùng khó coi của con trai mình, ít nhiều đoán ra nó đến đây là có chuyện chẳng lành:"Xảy ra chuyện gì à?"

"Bố có nhà không ạ?" Hắn trực tiếp đi vào vấn đề.

Vân Quỳnh Dao hiểu rõ, đứa con này của bà chưa bao giờ dựa hơi gia thế để làm việc, nhưng lúc này đây hẳn nó tìm ông chồng của bà là để nhờ vả.

"Lão ta trên phòng làm việc." Bà cho hắn thông tin cần thiết.

Sở Vân Chính không dông dài, trực tiếp đi lên cầu thang. Vân Quỳnh Dao trong lòng bất an, cũng không kiềm chế được mà đi lên theo.

Trong thư phòng trang hoàng tinh xảo nhã nhặn, một người đàn ông trung niên ngồi tại bàn làm việc, máy tính vẫn đang mở, trước mắt ông là những bản báo cáo dự án của các cấp dưới cần được phê duyệt. Thời điểm Sở Vân Chính bước vào, ông cũng rất ngạc nhiên.

"Bố..." Sở Vân Chính đối mặt với người cha này, lần đầu biểu hiện ra bộ dáng khó xử như thế.

Sở Hoàn Kiệt nhấc mắt nhìn con trai, ông chỉnh lại gọng kính đang đeo, cất tiếng hỏi:"Cần nhờ vả gì à?"

Chẳng cần nói quá nhiều, trong gia đình Sở Vân Chính, chỉ cần bố mẹ nhìn qua cũng có thể biết tròng lòng cậu nghĩ gì.

"Con muốn..."

Ngọc Thiên Minh làm một hồn ma đi theo hắn, giờ đang kiên nhẫn chờ đợi Sở Vân Chính tại phòng khách hoa lệ. Thời gian lặng lẽ trôi qua, rất lâu sau đó, hắn mới trở lại.

"Về nhà thôi." Hắn đến gần đầu kia của sợi chỉ đó, ngón tay móc vào nút buộc phía đối phương vân vê. Giọng hắn rất nhỏ, giống như sợ người khác sẽ nghe thấy tiếng hắn nói chuyện với hư vô.

Cậu chậm chạp bay theo từng bước chân của hắn, khẽ hỏi:"Anh đã làm gì vậy."

Sở Vân Chính không nói, cho đến khi ngồi vào trong xe ô tô, âm thanh chẳng thể lọt ra bên ngoài nữa, hắn mới trả lời.

"Tôi xin bố mẹ, sau khi chết được chôn cất cạnh em."

...----------------...

...[Hết chương 9- Thế giới thứ tư]...