Khoảng Cách - Mễ Nháo Nháo

Chương 3: (Điều hòa trung tâm)



Mạn Thảo làm việc cho một công ty thời trang ở thành phố A. Cô gia nhập công ty này từ năm cuối cấp, đã làm việc ở đó được sáu năm.

  Mấy năm, cô thường xuyên tiếp xúc với mọi người, làm quen với nhiều người, theo thời gian, cô phát triển một cái miệng rất dẻo, khi gặp ai cũng luôn nói những lời ngọt ngào với mọi người.

  Không, bởi vì cô ấy ra ngoài an ủi Lâm Nguyệt một lúc, nhưng khi cô ấy quay lại thì tiến độ gần như bị trì hoãn, khi cô ấy bước vào, cô ấy khen ngợi ông chủ của mình và hứa sẽ hoàn thành đúng hạn, cho nên cô ấy đã thoát một kiếp nạn.

  Sau khi ra khỏi cửa văn phòng, đồng nghiệp Đông Đông không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Tôi thực sự thuộc nể phục cô."

  Mạn Thảo nhún vai, cầm lấy vật trong tay, hỏi: "Tầng 18 có phỏng vấn độc quyền sao?"

  Đông Đông gật đầu: "Một số đang thực hiện các cuộc phỏng vấn độc quyền, còn một số khác."

  Mạn Thảo ậm ừ, cô biết còn có người khác, nhưng dựa vào ấn tượng đầu tiên về người phụ nữ đó, rất có thể cô đã lên tầng 18 để phỏng vấn độc quyền.

  Kiểu người nào thực sự đã đến công ty của cô ấy để phỏng vấn độc quyền.

  Vừa quay lại làm việc lấy tài liệu, Mạn Thảo lại bận rộn, bận rộn đến chín giờ tối.

  Khi các đồng nghiệp lần lượt rời đi, cô gõ chữ cuối cùng, tháo kính ra vươn vai.

  Nhấc điện thoại lên, cô thấy Lâm Nguyệt đã gọi cho cô mười phút trước.

Lâm Duyệt: Tiểu Thảo.

  Lâm Nguyệt: Tiểu Tiểu Thảo.

  Lâm Nguyệt: Tiểu Thảo.

  Lâm Nguyệt: Cậu chưa tan làm sao?

  Lâm Nguyệt: Thảo Thảo

  Lâm Nguyệt: Thảo Thảo Thảo Thảo

  Mạn Thảo trả lời cô: Chửi người sao?

  Lâm Nguyệt: Hehe

  Lâm Nguyệt: Tớ đói.

  Mạn Thảo đeo tai nghe vào, tắt máy tính và thực hiện cuộc gọi.

  "Ở đâu?" Mạn Thảo hỏi.

  Lâm Nguyệt cười khúc khích: "Tớ đã ở trong quán rồi."

  Mạn Thảo: "Quán nào?"

  Lâm Nguyệt: "Quán tôm hùm đất"

  Mạn Thảo mỉm cười: "Cậu nghiêm túc đấy à?"

  Lâm Nguyệt làm nũng nói: "Tớ đói quá, tới đây, tới đây, tớ đã gọi món rồi, cũng gửi vị trí cho cậu rồi đấy, cách công ty của cậu không xa, tới đây, tới đây."

  Lâm Nguyệt quả thực đang đói, khi Mạn Thảo đến, vỏ tôm trước mặt Lâm Nguyệt gần như chất thành núi, nhìn thấy Mạn Thảo đi tới, cô dùng chân móc ghế.

  Lâm Nguyệt: "Ngồi xuống."

  Mạn Thảo đặt túi xuống, Lâm Nguyệt nói: "Tớ đã gọi món không cay cho cậu, cũng như những món ăn này."

  Mạn Thảo mỉm cười: "Tôm không cay có ngon không?"

  Lâm Nguyệt lắc đầu: "Không ngon."

  Mạn Thảo: "Bỏ đi, đợi bụng tớ dễ chịu hơn rồi mới ăn."

  Lâm Nguyệt gật đầu, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu lên: "Có phải bụng không tốt liền uống rượu cũng không được?"

  Mạn Thảo gật đầu: "Ừ."

  Lâm Nguyệt cau mày: "Cậu nói muốn cùng tớ uống rượu."

  Câu trả lời của Mạn Thảo là ngay lập tức nhặt một cái chai lên, dùng đầu đũa móc nắp, dùng tay ấn vào cạy nắp ra.

  Mạn Thảo: "Uống cùng cậu."

  Lâm Nguyệt bất đắc dĩ buồn cười, giật lấy rượu: "Không cần."

  Mạn Thảo mỉm cười rồi gọi người phục vụ bỏ phần không cay lại vào nồi để làm cay.

  "Tôm hùm đất không thể ăn, rượu cũng không thể uống, thế làm sao có thể tính gọi là bồi tớ?" Lâm Nguyệt với cái miệng đầy dầu đỏ nói: "Em đau lòng quá a tỷ tỷ."

  Mạn Thảo: "Ngồi đây với cậu, cậu muốn uống bao nhiêu cũng được, lát nữa tớ đưa cậu về nhà."

  Lâm Nguyệt bĩu môi nhìn Mạn Thảo: "piupiupiupiu."

  Mạn Thảo bắt chước cô: "piupiupiupiu."

  "Tớ đã hỏi một chút" Lâm Nguyệt lau miệng chuyển đến Mạn Thảo: "Người phụ nữ hôm nay tên là Sầm Tử Căng, cô ấy đã cùng Tinh Tinh hẹn hò hơn một tháng."

  Mạn Thảo kinh ngạc: "Cậu còn có thể hỏi chuyện này sao?"

  Lâm Nguyệt nhướng mày cười nói: "Đúng lúc, học muội của cậu là bạn của một người bạn của tớ, hôm nay bọn họ ở trong nhóm thảo luận chuyện này, nghe một chút."

  "Thật trùng hợp?" Mạn Thảo nói.

  Lâm Nguyệt xòe tay: "Vòng tròn chỉ lớn như vậy thôi."

  Mạn Thảo hất cằm: "Sau đó thì sao?"

  Lâm Nguyệt: "Thật ra thì không có gì đâu, họ chỉ ở bên nhau hơn một tháng thì có thể làm gì? Chỉ là nghe nói về chuyện của Sầm Tử Căng một ít" Lâm Nguyệt tặc lưỡi: "Cái tỷ tỷ này, bọn họ nói cô ấy đặt biệt có rất nhiều tiền, còn thường xuyên đổi bạn gái, chỉ là không có bao lâu liền sẽ chia tay."

  Mạn Thảo gắp rau ăn: "Là vậy."

  "Đúng a," Lâm Nguyệt tiếp tục: "Còn nữa, cô ấy cư nhiên là giám đốc điều hành của công ty Toàn Du." Lâm Nguyệt bóc một con tôm hùm đất cho vào miệng: "Cô gái trong công ty game cư nhiên xinh đẹp như vậy, còn rất biết ăn mặc có chức vụ cũng rất cao, tớ thực sự không ngờ tới ".

  Mạn Thảo nhét một miếng thịt bò vào miệng: "Thành kiến."

  Lâm Nguyệt lại hỏi: "Đúng rồi, Sầm Tử Căng vì sao lại tới công ty của cậu?"

  "Sầm Tử Căng?" Mạn Thảo đột nhiên lặp lại.

  Lâm Nguyệt gật đầu: "Ừ, Sầm Tử Căng."

  Mạn Thảo dừng một chút, hỏi Lâm Nguyệt: "Viết như thế nào?"

  Lâm Nguyệt hỏi bạn của mình sau đó đưa Mạn Thảo nhìn. "Viết như thế này."

  Mạn Thảo cau mày: "Sao lại cảm thấy đã ở đâu đó nghe qua?"

  Lâm Nguyệt nói: "Cậu nghe qua đã nhiều người, có thể hai người thật sự biết nhau, nhưng cậu đã quên."

  Mạn Thảo mỉm cười: "Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, tớ làm sao có thể quên được a."

  Lâm Nguyệt làm như biết rất rõ về bạn của mình "Thôi nào, cậu đã quên nhiều tỷ tỷ xinh đẹp, chỉ để nhớ đến các em gái ngọt ngào của cậu mà thôi."

  Mạn Thảo mỉm cười vô tư.

  Ngày mai là cuối tuần nên Mạn Thảo cùng Lâm Nguyệt đã dành rất nhiều thời gian ở quán tôm hùm đất đêm đó.

  Cuộc tình chia tay của Lâm Nguyệt lẽ ra sẽ nhanh chóng lành lại, trong trí nhớ của Mạn Thảo, nó không bao giờ kéo dài quá ba ngày, nhưng có lẽ lần này người yêu cũ của cô vừa chia tay đã tìm thấy một người phụ nữ khác, khiến cho Lâm Nguyệt lại thất tình một lần nữa.

  Ngoài ra, Lâm Nguyệt cũng uống rượu nên trong tăng hai, Mạn Thảo dành phần lớn thời gian của tăng hai để nghe Lâm Nguyệt kể về quá khứ của cô cùng Ngô Thường.

  Ngô Thường sẽ không hiểu cô, Ngô Thường nếu có được cô cũng sẽ không trân trọng cô, Ngô Thường chỉ là tra nam.

  Mạn Thảo nói suốt: "Uh-huh, ồ, đúng rồi, haha, buồn cười quá, haha, thật sự là quá đáng."

  Sau đó, không biết vì lý do gì, hình bóng người phụ nữ tên Sầm Tử Căng đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Mạn Thảo, sau khi hình bóng đó xuất hiện, khuôn mặt của Sầm Tử Căng cũng xuất hiện khi cô quay lại nhìn trong thang máy.

  Sầm Tử Căng?

  Cuối cùng Lâm Nguyệt uống hơi nhiều, sau khi Mạn Thảo đưa cô ấy về, cô ấy ôm Mạn Thảo và yêu cầu ở lại ngủ với cô ấy.

  Trước đây lẽ ra Mạn Thảo sẽ ở lại, nhưng hôm nay thì không.

  "Hôm nay thật sự không được, buổi tối tớ phải về nhà." Mạn Thảo nói với Lâm Nguyệt.

  Lâm Nguyệt vẫn không buông tay: "Tại sao?"

  "Ngày mai là sinh nhật mẹ tớ, bà ấy còn mời bạn về nhà chơi, buổi tối không thể ở cùng cậu được." Mạn Thảo sờ sờ đầu Lâm Nguyệt, sau đó vỗ nhẹ lên mặt Lâm Nguyệt, nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Nguyệt: "Ngủ ngon, ngày mai thức dậy, sẽ ổn thôi."

  Lâm Nguyệt ôm chặt Mạn Thảo: "Không được."

  "Ngoan nào~" Mạn Thảo ôm mặt Lâm Nguyệt nhìn vào mắt cô: "Ở đây có nước mật ong, tớ vừa pha thôi, nếu cậu thấy khó chịu thì cứ uống một chút, được không?"

  Lâm Nguyệt bĩu môi.

  Từng chút một, Mạn Thảo kéo tay Lâm Nguyệt đang cầm quần áo của cô ra, nói tiếp: "Trước khi uống nhớ rót ra cốc để nguội một tí, điện thoại của tớ không tắt tiếng, có cần gì thì gọi cho tớ nhé?"

  Lâm Nguyệt cuối cùng cũng buông tay cô ra: "Được."

Mạn Thảo trêu chọc cằm Lâm Nguyệt: "Tớ đi đây, ngủ ngon."

  Lâm Nguyệt gật đầu: "Ừ."

  Mạn Thảo mỉm cười với Lâm Nguyệt và rời khỏi phòng, giúp Lâm Nguyệt tắt đèn.

  Sau khi Mạn Thảo rời đi, Lâm Nguyệt quay lại, bật đèn bàn đổ một ít nước mật ong trong cốc giữ nhiệt.

  Cô nằm bất động trên giường, nhìn chằm chằm hơi nước bốc ra từ cốc rồi thở dài.

  Haizzz, trước đây cô ấy thích Mạn Thảo.

  Haizz, Mạn Thảo dịu dàng đến mức có thể tưởng như là muốn một mạng cẩu.

  Họ gặp nhau trong một quán bar khi còn học đại học, bây giờ nghĩ lại, cô ấy có lẽ đã yêu Mạn Thảo ngay từ cái nhìn đầu tiên.

  Mạn Thảo vừa là một người ngọt ngào vừa quyến rũ, cô là một người chị huyền thoại có thể mặn ngọt, có ấn tượng ban đầu rất tốt với Lâm Nguyệt, vì Lâm Nguyệt đêm đó sợ bỏ lỡ Mạn Thảo nên đã liên lạc ngay tại chỗ, làm thế nào để chào Mạn Thảo lần đầu tiên, cô ấy đã suy nghĩ rất lâu khi trở về.

  Sau này Lâm Nguyệt phát hiện, Mạn Thảo**** chính là một hải vương!

  Chỉ cần họ là bạn của Mạn Thảo, Mạn Thảo sẽ đối xử với họ như vậy, điều hòa trung tâm sẽ thổi vào người mọi người!

  khí**!

  Sau đó, vì giận Mạn Thảo, Lâm Nguyệt đã không liên lạc với Mạn Thảo trong vài tuần, nhưng cuối cùng cô nàng tốt bụng, Mạn Thảo không hề để ý, còn Lâm Nguyệt thì quay lại đeo bám.

  Không có cô, Lâm Nguyệt, Mạn Thảo vẫn còn một nhóm bạn bè Tiểu Triều, Diễm Anh, Huyền Tinh, Du Hoa,Balabala.

  Ồh, vẫn còn có Tinh Tinh.

  Sau này cô ấy mới hiểu, mình có thể quên chuyện hẹn hò với Mạn Thảo, tất nhiên không phải vì không đuổi kịp được Mạn Thảo, dù cô ấy có thể hoặc không thể đuổi kịp Mạn Thảo, nhưng điều đó không có nghĩa là không thể đuổi kịp, ai biết được a.

  Cho nên sau khi suy nghĩ, làm bạn bè chính là lựa chọn tốt nhất, tình bạn có thể kéo dài suốt đời.

  Cô ấy thậm chí còn vui mừng vì mình xinh đẹp, dù sao dựa trên sự hiểu biết của cô ấy về Mạn Thảo, Mạn Thảo chỉ thích phụ nữ xinh đẹp, và tất cả bạn bè xung quanh Mạn Thảo đều xinh đẹp.

  Ah......

  Lâm Nguyệt nghĩ nghĩ, mỉm cười.

  Ai lại không thích một chị gái xinh đẹp?

  Nhưng nói như vậy, hải vương Mạn Thảo là một chuyện, ai ngờ hải vương chỉ vậy mới 27 tuổi, chưa từng yêu.

  "Trên đời có biết bao nhiêu chị em xinh đẹp, chỉ yêu một người thôi cũng chán lắm."

  Đây là những gì Mạn Thảo đã nói với Lâm Nguyệt một ngày sau khi Mạn Thảo đã uống quá nhiều, tuy nhiên, ngày hôm sau Lâm Nguyệt đã hỏi Mạn Thảo những lời ban đầu, Mạn Thảo không còn nhớ và không chịu thừa nhận rằng mình đã nói điều đó.

  Nhưng Mạn Thảo quay lại và hỏi, phải không?

  Lâm Nguyệt hiếm khi nói chuyện với Mạn Thảo về cảm xúc của Mạn Thảo, chỉ lần đó sau khi uống rượu và không bao giờ nói lại nữa, Lâm Nguyệt dường như đã đồng ý rằng Mạn Thảo không cần điều đó.

  Nhưng Lâm Nguyệt lại rất thích nói về cảm xúc của mình với Mạn Thảo, bởi vì mỗi lần nói với Mạn Thảo về những khó khăn mà cô gặp phải trong đời sống tình cảm, Mạn Thảo luôn có thái độ rất nhàm chán, đó không phải là vấn đề gì to tát, còn cảm xúc của cô ấy thì không, có tính lây lan, Lâm Nguyệt ngay lập tức cảm thấy nó nhàm chán và không còn cay đắng nữa.

  Mặc dù Mạn Thảo thường xuyên khen ngợi người khác trước mặt, thường xuyên ngưỡng mộ vẻ đẹp của tiểu thư, thường xuyên nghe cô nói chuyện và giới thiệu cô là bạn gái với bạn bè ngẫu nhiên, nhưng cô chưa bao giờ nghe Mạn Thảo nói cô thích ai, cũng không thấy Mạn Thảo nghĩ đến việc yêu.

  Cho nên chỉ tán tỉnh mà không cưới cô, thật sự là quá đáng!

  Vua của sao Hải Vương trên Trái đất không yêu ai.

  Lâm Nguyệt xoay người lại.

  Nhưng Mạn Thảo hấp dẫn như vậy, không chỉ có Lâm Nguyệt bị hấp dẫn, mà còn có một đám người, bọn họ đều giống Lâm Nguyệt, biết là không có kết quả nhưng vẫn thích làm bộ, chơi đùa với Mạn Thảo, thưởng thức sự ôn nhu của Mạn Thảo

  Ahhh, sinh khí quá a.

  Ahhh, cũng không có thích, có gì mà sinh khí a!

  Lâm Nguyệt thở dài.

  Lâm Nguyệt và Mạn Thảo là bạn đã lâu, họ đã chứng kiến ​​​​nhiều người theo đuổi Mạn Thảo, nhưng Mạn Thảo thật tuyệt vời, hầu hết những người theo đuổi cô cuối cùng đều trở thành bạn bè của cô, mọi người rất hòa hợp với nhau, cười nói đùa giỡn..

  Những người còn lại không biết gì, như Du Hoa và Mạn Thảo, không hề quan tâm.

  Lâm Nguyệt lại quay lại.

  Haizzz, nguyên nhân chính là do ánh mắt của Mạn Thảo quá lừa dối, khiến người ta dễ hiểu lầm, cho rằng Mạn Thảo rất tình cảm.

  Lâm Nguyệt lại quay lại.

  Nhưng mà, Mạn Thảo chắc cũng thích con gái phải không?

  Lâm Nguyệt nghiêng đầu.

  Ồ, đó không phải việc của cô ấy.

  Một lúc sau, Lâm Nguyệt nhận được tin nhắn Mạn Thảo đang ở nhà, cô mở điện thoại ra.

  Mạn Thảo: Tớ đây

  Mạn Thảo: Đừng buồn, ôm con khủng long nhỏ tớ tặng cậu đi, cứ coi như ôm tớ đi.

  Mạn Thảo: Ngoan ngoãn a.

  Mạn Thảo: Chúc ngủ ngon

  Nhìn nhìn!

  Nhìn nhìn!

  khí**!

  Lâm Nguyệt: Được rồi~

  Lâm Nguyệt: Chúc ngủ ngon