Khoảng Cách - Rosannryy

Chương 31



Ngày lễ qua đi, các nàng lại tiếp tục vùi đầu vào sách vở chuẩn bị ôn thi cuối kỳ. Hạ Túy vẫn thường xuyên lui tới trong đội tuyển. Thỉnh thoảng cuối giờ Tần Nhược Anh vẫn sẽ gọi các nàng ở lại để ôn một chút.

Hạ Túy cầm một xấp tài liệu ôn tập do Tần Nhược Anh gửi tới đi trên hành lang. Thời gian không sai biệt lắm qua Tết các nàng sẽ lên đường đi thi. Như vậy có lẽ năm nay Hạ Túy sẽ không được ăn một cái Tết trọn vẹn. Nhưng muốn không để cho Tần Nhược Anh thất vọng, nàng còn phải cố gắng hơn nữa. Từ khi lên cấp ba Hạ Túy chỉ tập trung củng cố môn Toán, nàng rất ít khi bỏ thời gian ra cho môn tiếng Anh. Thi học kỳ thì xem lại một chút nội dung ôn tập, thậm chí những lần kiểm tra thường xuyên trong lớp nàng cũng không xem bài. Chính vì vậy mà lần trước Tần Nhược Anh cho kiểm tra đột xuất nàng cũng không tí mảy may, vì vốn dĩ như thế nào nàng cũng không học bài, nên đột xuất hay thông báo trước cũng chẳng có gì khác nhau.

Hôm nay chỉ học ba tiết, nàng có ý đến câu lạc bộ một chút, nhưng không ngờ bị Tần Nhược Anh gọi lại, nói là muốn dành ra một ít thời gian để ôn cho các nàng, nhưng không ngờ một ít đó của cô lại đến hết tiết năm. Hiện tại bụng nàng đã réo lên dữ dội, cũng chỉ có thể dời lại buổi chiều mới đến câu lạc bộ.

Hạ Túy về đến nhà đã là mười một giờ rưỡi, lại bất ngờ thấy Hạ An ngồi trên ghế. "Chị về lúc nào vậy?". Bình thường Hạ An chỉ về nhà vào cuối tuần, nhưng hôm nay là thứ năm a, Hạ Túy không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

"Mới về, lấy chút đồ."

Hạ Túy tỏ vẻ đã hiểu liền lên phòng chuẩn bị quần áo đi tắm. Nàng cởi bỏ được bộ đồng phục liền thở phào một hơi, đồng phục trong trường mặc vào vẫn có chút nóng bức khó chịu. Hạ Túy bỏ vào máy giặt, nhấn nút, sau đó liền đi tắm. Đến khi bước ra lại lấy quần áo phơi lên.

Hạ Túy một thân sạch sẽ tươi mát bước xuống phòng khách, không ngờ vẫn thấy Hạ An ngồi một chỗ, luôn duy trì một tư thế từ lúc nàng về đến nhà tới giờ. "Chị không ăn cơm sao?"

"Đợi em ăn cùng."

Hạ Túy không tin vào tai mình. Người chị này bình thường dùng 'bạo lực' và 'tiền bạc' để trấn áp nàng, hiện tại lại nói muốn đợi nàng ăn cơm? Hạ Túy nghi ngờ hôm nay chị ấy thật sự có vấn đề. Thật muốn bước đến đặt tay lên trán chị ấy hỏi một câu: "Chị ấm đầu rồi sao?"

Nhưng cuối cùng vẫn không làm, nàng không muốn bay mất tiền tiêu vặt lẫn đóng sách trong phòng đâu.

Cho đến khi ngồi vào bàn ăn, các nàng vẫn luôn duy trì một bộ dáng trầm mặc, Hạ Túy nhịn không được liền tìm đề tài để nói: "Đúng rồi, Tết năm nay chị có dẫn bạn về không?" Nếu không thì dẫn một mình Tần Nhược Anh về thôi cũng được.

"Không có, năm nay chắc là đổi sang nhà của ai đó, hoặc cũng có thể là gặp gỡ bên ngoài."

"Gặp gỡ bên ngoài...dẫn em theo được không?"

"Không được, bạn bè chị họp mặt, em con nít con nôi đi theo làm gì?"

Hạ Túy biễu môi: "Vậy thôi."

Hạ An lúc này mới nhớ ra điều gì đó: "À đúng rồi, nhắc mới nhớ, chuyện chị nhờ em-"

"Em no rồi, lên phòng trước đây, chiều em còn học tăng tiết nữa a." Không đợi chị ấy nói hết câu Hạ Túy dọn dẹp xong liền chạy trối chết. Không cần nghe tiếp cũng biết chị ấy đang muốn hỏi điều gì.

"Con bé này." Khiển trách một câu Hạ An lại tiếp tục quay sang động đũa. Suy nghĩ, nếu nhờ Hạ Túy không được, thì chị ấy có nên giới thiệu cho Tần Nhược Anh một đối tượng không?

Nên!

Đến khi Hạ Túy tắm xong Hạ An cũng đã ra khỏi nhà. Nàng cầm chìa khoá mở cửa, cái nắng chói chang của một giờ rưỡi trưa chiếu thẳng vào gương mặt nàng, Hạ Túy nheo mắt lại, lên xe chạy đến trường.

Vào tới lớp, Hạ Túy đặt cặp xuống thở một hơi, nhìn bên cạnh thấy Hi Phương có chút không đúng, hình như đang buồn thì phải. Hạ Túy đẩy đẩy cánh tay cô: "Làm sao vậy?"

Hi Phương quay sang nhìn nàng, gương mặt ủ rũ của cô đối diện tầm mắt Hạ Túy, nhịn hồi Hi Phương mới oà lên: "Tao chia tay bạn trai rồi a."

Hạ Túy còn nghĩ là chuyện gì nghiêm trọng, không ngờ cũng chỉ có như vậy. "Người thứ bao nhiêu rồi?"

Hi Phương nghe nàng hỏi thì đưa ngón tay lên đếm: "Thứ năm."

Sau đó cũng không thấy Hạ Túy có thêm phản ứng gì nữa, dường như nàng chỉ đơn giản là hỏi cho có. Nhìn bộ dáng này của Hạ Túy Hi Phương cũng đã thôi mặt ủ mày chau nhiều chuyện với nàng: "Mà tao thắc mắc một điều, dường như từ lúc quen biết mày đến giờ cũng không thấy mày có bạn trai, lúc nào cũng trông một bộ dáng đứng đứng đắn đắn. Mỗi lần tao hô "Trai đẹp kìa!" cũng không thấy mày quay sang nhìn. Sao vậy? Định sống thanh tâm quả dục à?"

Hạ Túy liếc cô một cái: "Nhiều chuyện."

"Gì chứ? Mày không suy nghĩ lại à? Hiện tại chúng ta đang ở độ tuổi mười bảy, là độ tuổi đẹp nhất của thanh xuân, mà thanh xuân đâu phải chỉ biết học học và học, cũng phải tìm kiếm thú vui cho bản thân mình chứ, như yêu đương chẳng hạn."

Hạ Túy vẫn im lặng, Hi Phương lại nói tiếp: "Mà nếu mày không có bạn trai đi nữa thì cũng phải có người mình thích chứ?"

Lúc này Hạ Túy chột dạ run người một cái, Hi Phương thấy phản ứng của nàng liền hiểu vấn đề, cười hì hì mấy tiếng: "Nói nhanh, đã thích ai rồi? Mày đứng có chối nữa, tao đã nghi ngờ lâu rồi nhưng không dám đưa ra kết luận thôi. Lần này phải nói rõ ràng cho bà."

"Được rồi, được rồi, giáo viên sắp vào rồi, mày ngoan ngoãn ngồi im cho tao đi."

"Mày...ra về phải ở lại nói chuyện rõ ràng với tao."

"Nghiêm!" Hi Phương vừa dứt câu giáo viên liền bước vào. Hạ Túy vẫn chưa kịp mở miệng đồng ý, cũng không thể từ chối, rốt cuộc là ra về có ở lại cùng Hi Phương hay không nàng vẫn còn đang suy nghĩ. Nhưng tốt nhất vẫn là nên rình mò chạy về.

...

"Hạ Túy! Mày đứng lại đó! Bà mà bắt được mày, chắc chắn sẽ băm thây mày ra!". Tức chết cô mà, rõ ràng là đã nói ra về sẽ ở lại hỏi chuyện đâu ra đó, nhưng tiếng chuông vừa reng đầu gỗ kế bên cô lại ôm cặp chạy trối chết ra ngoài cửa.

"Có giỏi thì ngày mai đừng đi học cho bà!" Hạ Túy đã chạy khuất bóng nhưng Hi Phương vẫn cố chấp hò hét giữa sân trường, lập tức học sinh xung quanh liền đưa mắt lại đây. Cô phát giác được điều đó liền xấu hổ đội cặp lên đầu chạy vội ra nhà xe.

Hạ Túy thập thò ở cửa, nàng sợ Hi Phương sẽ đuổi theo bản thân về tới nhà. Cho đến khi xác định không có ai bên ngoài mới dám đường đường chính chính ra khỏi cửa. Vừa thoát khỏi Hi Phương về đến nhà, nghỉ không được bao nhiêu lại phải đi học thêm, Hạ Túy cũng chỉ kịp tắm qua rồi ăn vội một bát cơm liền mang cặp chạy đến nhà Tần Nhược Anh.

Thời gian gần đây dường như nàng chỉ ở nhà nhiều nhất vào thời gian ngủ, là vào buổi tối, còn lại cũng chỉ 'tắm qua' và 'ăn vội', ban đêm có bài tập thì liền thức đến một, hai giờ sáng. Cường độ hiện tại của nàng phải nói là gấp mấy lần lúc còn ôn thi tuyển.

Hạ Túy đến nhà Tần Nhược Anh liền quen đường quen lối mở cửa đi vào. Sau khi biết Thục Tâm vì nàng mà cố tình đi sớm Hạ Túy liền dứt khoát đi trễ, nhưng cùng lắm chỉ muộn năm phút, nàng vẫn sợ Tần Nhược Anh a. Nàng thấy việc làm của Thục Tâm không có gì là sai, nhưng Hạ Túy cảm thấy không thoải mái liền cật lực né tránh cô. Vì biểu hiện bây giờ của Thục Tâm có khác gì Mạch Tử Thiên năm đó đâu?

Sau khi học xong Tần Nhược Anh liền gọi nàng: "Hạ Túy ở lại cô dặn một chút, các bạn còn lại cứ về đi."

Hạ Túy không biết Tần Nhược Anh muốn dặn dò điều gì, càng không biết phải ở lại bao lâu liền quay sang nói với Hà Uyển Ngưng: "Mày về trước đi, không cần đợi tao." Nàng ngại nhất là phiền đến người khác.

"Vậy tao về trước."

"Ừ, đi đường cẩn thận."

Hà Uyển Ngưng đã đi ra tới cửa, nghe Hạ Túy nói cô liền vẫy tay với nàng, cũng không quay đầu lại.

Tần Nhược Anh vừa bước vào trong làm chút việc cũng vừa vặn đi ra tới: "Em vào trong ngồi đợi đi."

"Vâng."

Hạ Túy nhìn theo bóng lưng cô bước vào phòng, lại đưa mắt nhìn sang căn bếp, Tần Nhược Anh đang nấu gì đó. Không lâu lắm cô lại bước ra, cầm trên tay một xấp tài liệu, Hạ Túy 'ngửi' được đây là mùi của tài liệu ôn tập.

"Ngày mai cô đi công tác rồi, nên nhờ em gửi những phần tài liệu đến các bạn trong đội tuyển giúp cô. Chút nữa cô sẽ nhắn trong nhóm cho các bạn hiểu rõ tình hình, sáng mai em chỉ cần phát ra thôi."

Hạ Túy đưa tay nhận lấy tài liệu: "Vâng." Cho đến khi bỏ tất cả vào cặp nàng mới cảm thấy kỳ lạ, ngoài mùi tài liệu ra hình như còn một mùi khác.

Hạ Túy vừa nhớ tới, Tần Nhược Anh còn đang nấu gì đó trong bếp. "Cô nấu thức ăn ạ?"

"Ừ, cô hâm lại một chút thức ăn, sao vậy?"

"Em ngửi thấy mùi khét."

Tần Nhược Anh nghe vậy liền hoàng hồn, lập tức chạy nhanh vào bếp. Cho đến khi Hạ Túy đi theo bước vào trong cũng chỉ thấy Tần Nhược Anh bất động đứng đó, nàng tò mò bước lại gần hơn để xem. Quả nhiên thức ăn đều đã cháy đen. "Làm sao đây a?"

"Chắc là phải nấu lại món mới." Hôm nay vốn dĩ cô không có ý định nấu ăn, đặt thức ăn bên ngoài sau đó chỉ cần hâm lại là có thể dùng bữa, nhưng không ngờ lại cháy đen thành thế này.

Hạ Túy nhìn lên đồng hồ, hiện tại cũng chỉ mới hơn bảy giờ rưỡi, vẫn còn sớm. "Em ở lại giúp cô."

"Em biết nấu ăn sao?"

Hạ Túy nghe cô hỏi liền chột dạ, nàng quả thật là không biết nấu...nhưng rửa rau, dọn bát nàng đương nhiên làm được.

Nhìn bộ dạng rối rắm của Hạ Túy cô liền cảm thấy buồn cười. Không biết nấu thì nói không biết nấu, cũng không cần phải ra vẻ như vậy. "Được rồi, em vẫn là nên về đi, một mình cô có thể làm được."

"Nhưng mà..."

"Về trễ mẹ em sẽ lo lắng đó."

Hạ Túy cuối cùng vẫn là không cam lòng ra về.

Tới nhà đã là tám giờ tối. Hạ Túy mở cửa chào mẹ nàng một cái, khí thế hừng hực xoắn tay áo lên đi vào bếp. Mẹ nàng nghĩ sẽ như mọi hôm, Hạ Túy đói bụng nên vào bếp kiếm gì đó để ăn, bà ấy còn tốt bụng nhắc nhở một câu: "Cả nhà ăn tối hết rồi, còn có mình con thôi đó, ăn thoải mái đi."

Ngồi một lúc bà mới thấy kỳ lạ, ăn cơm thôi có cần phải phát ra âm thanh loảng xoảng như thế không? Mẹ nàng tò mò bước vào xem, trước mắt bà không còn là căn bếp đẹp đẽ mà hằng ngày bà dày công lau chùi nữa, hiện tại đã trở thành bãi chiến trường của Hạ Túy.

"Con làm gì vậy?"

"Con muốn nấu ăn a."

"Nấu giờ này định cho ai ăn? Không phải mẹ đã chuẩn bị sẵn thức ăn cho con rồi à?" Bà nói một lúc liền dừng lại, "Chờ đã, con biết nấu sao?"

Hạ Túy thật lòng mỉm cười: "Dạ không."

"Vậy còn ở đây làm gì? Không mau ăn cơm rồi tắm rửa học bài đi ngủ?"

"Nhưng con muốn học nấu ăn mà, mẹ dạy con đi."

"Được được, để hôm nào đã. Còn hiện tại con đi khỏi này cho mẹ đi."

"Tuân lệnh!" Nàng vui vẻ chạy một mạch vào phòng ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, không phải vì tiếng chuông báo thức, nàng vì đói bụng mà bị đánh thức. Lúc này nàng mới chợt nhớ ra, tối hôm qua nàng không có ăn cơm. Hạ Túy khó khăn bước xuống giường, bụng đói thật khiến con người ta cảm thấy khó chịu.

Chưa tới nửa tiếng nàng đã có mặt tại bàn ăn. Cũng chỉ mới sáu giờ a, hôm nay đi học có chút sớm hơn thường ngày.

Cái bụng đói cùng việc học nấu ăn đã lấp kín đầu nàng, Hạ Túy đã quên mất một việc. Hiện tại, ngay trong lớp học, có một con sói hung dữ đang chờ đợi nàng.

Cho đến khi vào lớp Hạ Túy cũng không phát giác ra bản thân đã quên điều gì, chỉ là có vẻ nàng đi sớm hơn bản thân nghĩ, trong lớp cũng chỉ có vài người. Hạ Túy đi đến chỗ ngồi đặt cặp xuống, ngẫm lại thời khoá biểu hôm nay cũng không có kiểm tra cái gì liền vô tư nhìn ra cửa sổ ngoài hành lang. Thời gian không lâu lắm, đến khi người cần gặp cũng đã xuất hiện trước mắt, trong đầu Hạ Túy liền bắn ra một dòng ký ức, nàng hoảng loạn chui xuống gầm bàn.

Nàng vậy mà lại quên mất Hi Phương.

Hi Phương vẫn chưa kịp bước vào trong lớp, liền dừng lại trước cửa xoắn tay áo lên, hiện tại trông cô không khác gì giang hồ đi đòi nợ. Đúng vậy, con nợ của cô chính là Hạ Túy.

"Hạ Túy đâu rồi?"

Một vài bạn học vô cùng tốt bụng chỉ xuống chỗ ngồi của nàng: "Mới vô, ở dưới."

Hi Phương hừng hực lửa giận đi xuống, từng bước chân của cô như đánh thẳng vào lồng ngực nàng.

"Ở đây sao? Chui ra nói chuyện rõ ràng với bà."

Hạ Túy ngước lên nhìn Hi Phương, sau đó cười hì hì: "Mày mới vào a, đi đường mệt không? Xe có hỏng không? Mày ăn sáng chưa? Đi, tao bao mày."

"Đừng đánh trống lảng."

Hạ Túy buộc tay buộc chân ló đầu ra, ngồi đứng đắn trên ghế, dường như đang chờ toà tuyên án xét xử. "Muốn hỏi gì hỏi nhanh đi."

Hi Phương lúc này mới đặt cặp xuống, đối mặt với nàng: "Thẳng thắn thì được khoan hồng. Nói, mày có người mình thích thật sao? Ai vậy? Trong lớp? Nếu vậy thì không có khả năng. Hay khác lớp chung trường? Nhưng cũng có thể là khác trường a. Bao nhiêu tuổi? Theo tao nhớ thì mày từng nói thích người lớn tuổi hơn mày. Tóm lại là tao có biết người nọ hay không?"

"Sao mày có thể hỏi nhiều như vậy?" Hạ Túy đẩy Hi Phương ra, rồi lại nhìn xung quanh lớp học, người vào một lúc càng nhiều, cũng không thể bộc bạch ngay tại đây. "Tao không nói ở đây được, hôm nào đi."

"Hôm nào nữa sao? Tao còn không quên hôm qua mày lừa tao thục mạng chạy về."

"Không, lần này tao bảo đảm với mày, chắc chắn sẽ không giống như hôm qua nữa." Hạ Túy không chắc bản thân sẽ giấu Hi Phương được bao lâu, chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới, chẳng thà cho nó tới sớm hơn một chút?

Hi Phương nheo mắt lại nhìn nàng, có chút không tin tưởng Hạ Túy.

"Nghiêm!"

Tiết học cứ như vậy bắt đầu.

Cho đến giờ ra chơi, sau khi giáo viên bước ra Hi Phương liền lôi kéo nàng một mạch đi xuống nhà vệ sinh. "Muốn đi thì nói với tao một tiếng, làm gì mà mạnh tay vậy a." Hạ Túy xoa xoa cổ tay oán trách cô một câu. Bất ngờ Hi Phương lại tiếp tục kéo nàng vào một căn vệ sinh. Hai người đứng trong một chỗ chật hẹp...

Hạ Túy:....

Nàng không có nhu cầu đi vệ sinh, kéo nàng vào đây làm gì chứ? Nhưng thực sự có thể 'đi' chung?

"Mày đi một mình thôi, kéo tao vào đây cho tao xem mày 'đi' à?"

"Không phải mày nói trong lớp không thể nói chuyện không được sao? Chỗ này cũng đủ kín đáo rồi đi?"

Đứng ở một nơi vừa chật hẹp, vừa có mùi thế này...trò chuyện?

Càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề, Hạ Túy lặp tức mở cửa kéo Hi Phương ra. "Chiều rồi nói, mày cứ khùng khùng như vậy làm sao nói chuyện tử tế được? Kéo tao vào nhà vệ sinh để nói những thứ này, thật là không được bình thường mà."

Hai người giằng co một chút cũng lên tới lớp, nhanh chóng tiếng chuông vào học lại vang lên, mười lăm phút ra chơi hoàn toàn vô nghĩa.

Buổi chiều, hơn năm giờ, các nàng vừa tan học liền đi đến quán nước gần trường.

"Mày gọi đồ uống trước đi."

Trong lúc đợi phục vụ mang thức uống ra, Hạ Túy xoa xoa hai bàn tay, nhìn Hi Phương, nói: "Mày nghĩ sao về việc thích người đồng giới?"

Hi Phương đang nhìn xung quanh, lần cuối cô vào đây là đi cùng bạn trai cũ trước đó mấy tháng.

"Sao lại hỏi vậy?" Ngưng một chút dường như cô phát giác ra, Hạ Túy trước giờ sẽ không tự nhiên mà hỏi một vấn đề nào đó, trừ phi là có chủ đích. "Này, đừng nói người mày thích..."

Hạ Túy đương nhiên biết lời nói của Hi Phương là đang chỉ điều gì. Lúc này trùng hợp phục vụ đi đến, đặt hai ly xuống bàn, nhanh chóng liền rời đi. Hạ Túy dùng muỗng khuấy khuấy chất lỏng trong ly, đưa ống hút lên uống một ngụm rồi mới trả lời: "Ừ."

Hi Phương có chút ngoài ý muốn, cũng có chút chấn động, nhưng sẽ không nghi hoặc. Cô nghiêm túc nói: "Nếu mày hỏi tao nghĩ sao về việc này, thì cũng bình thường thôi, xung quanh tao cũng không thiếu, kể cả trong lớp cũng có. Chỉ là tao không nghĩ tới sẽ xuất hiện trên người mày."

"Bất ngờ không?"

"Bất ngờ chứ, nếu việc này xảy ra trên người tao, mày nói xem mày có bất ngờ không?"

"Đúng là có chút bất ngờ."

Hi Phương uống ngụm rồi lại giật mình: "Vậy người mày thích là ai?"

Hạ Túy há miệng, không biết có nên nói không, nhưng cuối cùng lại bị Hi Phương đoạt mất: "Chờ đã, để tao đoán."

"...Cô Nhược Anh đúng không?"