Khoảng Cách - Rosannryy

Chương 36



Hạ Túy kinh ngạc mở mắt, lời này là có ý gì? Là đang thổ lộ với nàng hay là muốn ra lệnh cho nàng đây? Hạ Túy mạnh dạng đoán chính là cái thứ nhất, cũng hi vọng là cái thứ nhất. Nàng cười phì một tiếng, muốn trêu chọc Tần Nhược Anh: "Vậy nếu em thích con trai thì sao đây?"

Hơi thở Hạ Túy phả lên cổ Tần Nhược Anh, sau gáy cảm nhận được sự nóng rực, cô trầm ngâm một lúc. Đúng vậy, nếu nàng thích con trai thì sao? Trước đó Tần Nhược Anh cũng đã từng nghi ngờ Hạ Túy thích cô, nhưng lại bị cô nhanh chóng gạt đi vì bản thân vẫn còn nghi vấn mối quan hệ giữa nàng và Bân Uý. Sau đó dù hiểu lầm đã được gỡ bỏ nhưng dường như cô cũng đã quên mất chuyện này.

Nếu không có quan hệ gì với Bân Uý, vậy nàng có khả thích cô, đúng không? Suy nghĩ rằng Hạ Túy thích cô bắt nguồn từ đâu? Là từ sau cái đêm cô bị ốm, cũng từ đêm hôm đó mà cô đã có cảm giác rung động với Hạ Túy, muốn có một người giống như nàng ở bên cạnh.

Hạ Túy cảm thấy Tần Nhược Anh trầm mặc rất lâu, có phải nàng chọc cô tức giận rồi không? Hạ Túy muốn thoát khỏi cái ôm để nhìn rõ biểu cảm của cô bây giờ, nhưng thân vừa lui ra một chút liền bị người nọ đột nhiên ôm chặt lấy, thanh âm của cô vang lên bên tai: "Cũng không nhất thiết là em phải thích con gái, chỉ cần em thích cô là được."

Có lẽ đây là lần đầu tiên Hạ Túy thấy Tần Nhược Anh ngang ngược thế này, cũng không phải muốn thấy liền thấy, nàng phải trân trọng từng thời khắc quý giá với Tần Nhược Anh. "Cô là đang tỏ tình em sao?"

"Không phải bình thường em thông minh lắm à? Hiện tại liền trở nên ngốc như vậy?"

Nàng thông minh sao? Làm gì có ai thông minh mà lại ngu Toán chứ.

"Cô đã hết sợ chưa?" Hạ Túy cảm thấy ôm nhau thế này không nhìn rõ mặt đối phương, rất khó giao tiếp. Mỗi lần nói chuyện đều phải nhìn bức tường, tivi, chậu hoa ở đằng kia.

"Hết rồi thì sao, không hết rồi thì sao?"

"Em khó thở..."

"Vậy cô sẽ thả lỏng tay." Nói xong, lực độ trên tay cô liền giảm đi. Lúc này Hạ Túy mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. "Như vậy đã được chưa?"

"Nhưng chúng ta tách ra sẽ dễ nói chuyện hơn..."

"Em có thể nói, cô thể nghe, có chỗ nào khó nói chuyện đâu?"

"..."

"Hay là em chê cô? Cô tắm rồi, ôm lâu thế này em có thể ngửi được mà đúng không? Không hôi tí nào."

"..."

Hạ Túy cảm thấy bản thân không nên nói lý lẽ với Tần Nhược Anh, vì dù thế nào nàng cũng đều sẽ nói không lại. Nhưng may là Tần Nhược Anh còn không có nói tiếng Anh, nếu không, chắc chắn nơi này sẽ trở thành một buổi diễn độc thoại.

"Sao em lại ngốc như vậy chứ." Tần Nhược Anh thở dài, dùng cằm cọ lên vai nàng một cái. Hạ Túy cảm thấy nhột liền rụt vai lại, không ngờ lúc này cô lại thả nàng ra không một tiếng báo trước. Tần Nhược Anh nhìn thẳng vào mắt Hạ Túy, nghiêm túc nói: "Hạ Túy, cô chỉ nói một lần thôi, cô thích em. Cô không tin em ngốc tới nỗi không hiểu những lời cô vừa nói, đừng trốn tránh nữa, cô sẽ cho em thời gian suy nghĩ."

Hạ Túy nhìn Tần Nhược Anh, nàng có chút bất ngờ, những lời cô nói từ nãy đến giờ nàng đều hiểu, chỉ là không nghĩ Tần Nhược Anh sẽ nói thẳng ra như vậy khiến nàng không kịp phản ứng. Trong một ngày...không đúng, là trong một đêm, cụ thể hơn là chưa đến một giờ nàng nhận được hai lời tỏ tình.

Những người rơi vào tình huống thế này chắc chắn sẽ cảm thấy khó xử. Nhưng đối với nàng chuyện này rất dễ giải quyết, một là từ chối cả hai, hai là chấp nhận một trong hai người, ba là...có thể đồng ý hết cả hai không? Đương nhiên không thể. Nàng thích Tần Nhược Anh, chắc chắn sẽ đáp ứng cô. Còn Thục Tâm, nàng có thể lấy điện thoại ra nhắn cho cô ấy ngay bây giờ, nhưng những chuyện này vẫn là nên để gặp mặt trực tiếp nói sẽ tốt hơn. Hạ Túy sẽ không như Tần Nhược Anh nói, nàng sẽ không vì suy nghĩ cho người khác mà thiệt thòi bản thân. Hạ Túy không sợ tổn thương Thục Tâm, người nàng không thích nàng sẽ dứt khoát từ chối, nếu không...cũng chỉ là thương hại cô ấy, sau này Thục Tâm biết được sẽ còn đau khổ hơn hiện tại bị nàng từ chối.

"Cô cho em thời gian trong bao lâu?"

"Ba phút."

Nhanh như vậy? Nàng nghĩ ít nhất cũng phải đến một tuần. Nhưng Hạ Túy cảm thấy thời gian không quan trọng, bao lâu cũng được, vì từ lâu nàng đã xác định được tình cảm của bản thân dành cho Tần Nhược Anh.

Tần Nhược Anh lại nhìn nàng nói tiếp: "Sau ba phút, nếu em đồng ý thì ôm lấy cô, nếu từ chối..." Tần Nhược Anh dời mắt, chỉ tay về phía bên kia: "Thì làm hết đống đề luyện IELTS đó cho cô."

Hạ Túy nhìn theo hướng Tần Nhược Anh đang chỉ, chỉ thấy đống đề dày bằng gang tay của nàng ở trước mặt, cơ thể nàng bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, buồn nôn. Hạ Túy liếm môi dời mắt, âm thầm cảm thấy may mắn khi bản thân đã thích Tần Nhược Anh, nếu không, nàng chắc chắn sẽ phải làm hết đống đề đó. Vậy ra đây là đặc quyền của giáo viên, tỏ tình cũng rất có phong cách của nghề nghiệp. Hiện tại nàng cảm thấy nghề nào cũng quý, cũng có lợi ích riêng của nó, không nên khinh thường, không nên khinh thường.

Lần thứ hai Tần Nhược Anh lợi dụng thân phận của bản thân vì vấn đề tình cảm, cô cảm thấy có chút ấu trĩ. Tần Nhược Anh chột dạ đảo mắt, liệu Hạ Túy có cảm thấy cô quá ngang ngược không? Nhưng để bắt nàng tới tay cô nhất định phải dùng cách này, học sinh sợ nhất chính là bài tập, vậy thì chỉ cần lợi dụng điều này để nàng không từ chối cô là được.

Tần Nhược Anh im lặng đợi ba phút trôi qua.

Hạ Túy không trả lời, chỉ hỏi: "Cô thích em từ lúc nào?"

Tần Nhược Anh không chần chừ nói: "Là sau đêm mưa cô bị ốm, em cố tình ở lại để chăm sóc cô đúng không? Còn nói dối bản thân không đem áo mưa, nhưng cuối cùng vẫn bị cô phát hiện được, em khờ quá."

Hạ Túy biễu môi, "Em mới không khờ, là do em quên thôi." Vừa rồi còn khen nàng thông minh, bây giờ lại chê nàng khờ, trong mắt Tần Nhược Anh nàng là muôn hình vạn trạng.

"Được được, em không khờ, là cô khờ."

Hạ Túy nhanh chóng phản bác: "Cô cũng không khờ."

"Vậy cô không khờ."

"..."

Hạ Túy mất tự nhiên không dám nhìn Tần Nhược Anh. Nàng cảm nhận được sự dung túng trong lời nói của cô ấy, có chút không quen, cũng có chút...ngượng ngùng. Tần Nhược Anh làm sao lại cùng nàng nói những lời trẻ con như vậy chứ.

"Nếu tính thời gian vậy cô thích em cũng đã được hơn nửa năm rồi nhỉ?"

"Ừm, có gì à?"

Càng nói Hạ Túy càng đỏ mặt: "Vậy là cô thua em rồi."

"Thua cái gì? Tại sao lại thua em?" Tần Nhược Anh cảm thấy khó hiểu.

"Vì em đã thích cô gần hai năm rồi a."

"Hả?" Tần Nhược Anh bất ngờ trước câu trả lời của nàng. Nếu nói một năm cô còn tin, chứ hai năm...thời gian đó các cô vẫn chưa gặp nhau thì làm sao có thể thích cô đây. "Em lừa cô à?"

"Em lừa cô làm gì? Nhìn em giống loại người sẽ nói dối lắm sao?"

"Giống."

"..."

Hạ Túy từ trạng thái ngượng ngùng chuyển sang giận dỗi, nàng cảm thấy nói với Tần Nhược Anh những chuyện này thật vô ích. Hết chê nàng khờ rồi lại nói nàng giống loại người sẽ nói dối. Hạ Túy đứng lên có ý định rời khỏi chỗ ngồi, Tần Nhược Anh kịp thời nắm lấy bàn tay nàng, "Xin lỗi, cô đùa thôi. Nhưng làm sao em lại thích cô...gần hai năm? Không phải thời gian đó em vẫn còn học cấp hai sao? Theo cô nhớ bản thân cũng chưa từng gặp em trước đây, tuy cô là bạn của Hạ An nhưng Tết năm ngoái chính là lần đầu tiên cô đến nhà cậu ấy...Hay là Hạ An có nói gì đến cô trước mặt em?"

"Không phải chị ấy, là chị họ em."

"Là vậy..." Tần Nhược Anh đã hiểu vấn đề, "Nhưng em có thể thích một người chỉ qua là kể của người khác?"

Hạ Túy nhíu mày: "Cô nghi ngờ tình cảm của em?"

Cô nhanh chóng xua tay: "Kh-không phải."

Hai người im lặng một lúc, nàng và cô hiện tại đều đã biết được tình cảm đối phương, Hạ Túy cảm thấy còn có chút không thực. Nếu đây là mộng là thì sao? Nàng bấm ngón tay vào lòng bàn tay, dù móng tay đã được cắt tỉa gọn gàng nhưng vẫn sẽ mang lại cảm giác đau đớn, không phải mơ. Vừa rồi còn nói chuyện bình thường nhưng hiện tại nàng cảm thấy quá khó tin. Hạ Túy chớp mắt mấy cái, cuối cùng Tần Nhược Anh là người đánh vỡ trầm mặc: "Vậy...em cũng thích cô sao?"

Cảm giác của Tần Nhược Anh hiện tại cũng không khác gì Hạ Túy, chung quy là mọi chuyện rất không thực, rất khó tin, cô muốn xác nhận lại một lần nữa câu trả lời của nàng. Người vừa rồi còn có ý định từ chối Thục Tâm, hiện tại lại nói thích cô gần hai năm, trong lòng vẫn còn xót lại một chút cảm giác bay bổng.

Hạ Túy cảm thấy Tần Nhược Anh bây giờ rất chậm tiêu, chậm tiêu còn hơn cả nàng. Nàng cuối cùng cũng chứng thực được câu nói, không ai yêu vào là bình thường cả. Nhưng nếu Tần Nhược Anh muốn nghe lời xác nhận từ nàng, Hạ Túy vẫn tình nguyện nói, nói một trăm, một nghìn lần đều được.

"Đúng vậy, em thích cô." Dường như sau khi biết cô cũng có tình cảm với nàng, Hạ Túy nói câu này đã vơi bớt đi một ít ngượng ngùng, thay vào đó là sự kiên định.

"Cô cũng thích em."

"Vâng, em biết rồi."

"..."

Hai người lại rơi vào trầm mặc. Câu chuyện chuyển biến quá mức đột ngột, khiến Hạ Túy quên mất mục đích của Tần Nhược Anh gọi nàng đến đây vì chuyện gì. Đến Tần Nhược Anh cũng không còn nhớ, đến bây giờ cô vẫn chưa ăn tối.

Tiếng ọt ọt của chiếc bụng đói vang lên, không biết là âm thanh của ai, cả hai đồng loạt sờ lên bụng.

"Em vẫn chưa ăn tối."

"Cô vẫn chưa ăn tối."

Hai người đồng thanh, sau đó lại cùng nhau nở nụ cười, Tần Nhược Anh hỏi nàng: "Ở lại ăn tối cùng cô?"

"Vâng."

Tần Nhược Anh đứng lên đi vào bếp, Hạ Túy nối gót theo sau. Cô đi đến mở tủ lạnh lấy nguyên liệu, hỏi nàng: "Em biết nấu ăn rồi đúng không? Có thể giúp cô."

Hạ Túy kinh ngạc nhìn cô: "Sao cô lại biết chuyện này." Nàng học nấu ăn rất thầm kín, chỉ có gia đình nàng biết. Hạ Túy cảm thấy biết nấu ăn là một việc rất có thành tựu, nhưng nàng vẫn chưa khoe mẽ với Hi Phương, đến Mạn Nhu cũng không biết chuyện này. Nhưng Tần Nhược Anh lại biết, nàng đương nhiên sẽ cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng cảm thấy ngượng ngùng, vì nàng học nấu ăn phần lớn đều vì Tần Nhược Anh, phần nhỏ còn lại là sự sống còn của nàng khi lên đại học. Nếu Tần Nhược Anh biết nàng học nấu ăn vì cô ấy...là vì sợ cô ấy đuổi về...

Cô cầm nguyên liệu đi đến bên cạnh nàng, đồng thời giải đáp thắc mắc trong lòng Hạ Túy: "Là Hạ An nói."

Hạ Túy "a" một tiếng, ngoài mặt tỏ vẻ đã hiểu nhưng trong lòng lại thầm mắng Hạ An. Người này rõ ràng là chị ruột của nàng, nhưng một chút cũng không giống nàng. Hạ Túy trước giờ không nhiều chuyện, không thích lo chuyện bao đồng, vậy mà chị gái nàng có chuyện gì đều sẽ kể cho người khác nghe, người này lại còn là Tần Nhược Anh. Trong lòng nàng Tần Nhược Anh chính là người thương, nhưng trong mắt Hạ An Tần Nhược Anh chính là giáo viên của nàng. Đa phần sinh nào cũng đều sẽ có hai nhân cách, một là nhân cách khi ở nhà, hai là nhân cách khi ở trường, làm sao có thể để cho giáo viên biết nhân cách còn lại của các nàng? Vậy mà Hạ An lại bán đứng nàng.

Trong nhà nàng, Hạ Túy sinh ra không giống cha, không giống mẹ, cũng chẳng giống Hạ An, nàng giống Hạ Đình Vũ. Từ tính cách cho đến sở thích, kể cả gương mặt cũng bảy tám phần giống anh ấy. Đến khi Hạ Đình Vũ có con, Hạ Vĩ Kỳ và Hạ Tịnh Nhiên tám chín phần giống anh ấy, thì cũng sẽ bảy tám phần giống nàng. Khi bản thân có cháu, trở thành cô của mấy đứa nhỏ, nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao Hạ Đình Vũ luôn cưng chiều nàng, chỉ vì nàng rất giống anh ấy, cũng như Hạ Túy không thích trẻ con nhưng khi nhìn vào hai đứa nhỏ có đôi phần giống nàng, Hạ Túy cũng sẽ không kìm được mà cưng chiều bọn chúng.

"Làm sao vậy?" Tần Nhược Anh kéo Hạ Túy ra khỏi mớ suy nghĩ oán giận của nàng, lúc này Hạ Túy hoàn hồn: "Không có gì ạ."

Vì có thêm Hạ Túy hỗ trợ, hai người hoàn thành bữa tối rất nhanh chóng. Hiện tại Hạ Túy và Tần Nhược Anh đang ngồi đối diện trên bàn ăn, rất có cảm giác gia đình. Nghĩ đến việc này, cô chợt nhớ ra điều gì đó: "Em về trễ như vậy ba mẹ có lo lắng không?"

"Không đâu, vì hôm nay em có tiết học thêm, nhưng...em cúp, không nói với ba mẹ. Nếu thông thường thì hôm nay đến mười giờ tối em mới về đến nhà."

Tần Nhược Anh bất đắc dĩ nhìn nàng: "Em đó, học cô thì không thấy vắng tiết nào, sao học giáo viên khác lại lười biếng như vậy?"

Hạ Túy nhanh chóng biện minh, nàng mới không lười biếng. "Không có a, năm nay tính cho tới thời điểm hiện tại em mới cúp có một lần, cộng với năm trước em cúp một lần nữa là hai lần. Mỗi năm cúp một lần, cũng đâu tính là lười biếng?" Hạ Túy vừa nói vừa đưa ngón tay lên để minh hoạ cho lời nói của nàng. Nàng còn nhớ rất rõ, lần trước nàng cúp là vào buổi tối bị mất điện ở phòng giáo viên nữ.

Tần Nhược Anh chỉ có thể bất đắc dĩ cười, "Em đi học phải tính toán như vậy sao? Nhất định phải phân chia ra mỗi năm đều sẽ cúp một lần?"

"Không phải, là do trùng hợp thôi, cũng không nhất thiết là mỗi năm đều phải cúp một lần...cũng có thể là hai lần..."

"Em còn nói?"

"Vâng vâng, em không nói nữa." Hạ Túy lập tức im miệng, vùi mặt vào bát cơm. Nàng cảm thấy bản thân đã có thêm một người chị thứ hai, ngoài Hạ An thích quản việc học của nàng ra, còn có thêm một Tần Nhược Anh.

Sau khi các nàng ăn tối xong cũng đã hơn chín giờ tối, Hạ Túy cảm thấy gần đến giờ về liền muốn tạm biệt Tần Nhược Anh ra cửa.

"Khoan đã, từ nhà cô đến nhà em chỉ mất mười lăm phút, gần hơn chỗ giáo viên dạy Toán của em, nếu đã nói dối thì phải nói dối cho trót, ở lại thêm chút nữa đi." Các cô chỉ mới xác định quan hệ chưa được bao lâu liền phải tách ra, Tần Nhược Anh có chút tiếc nuối, dù ngày mai các cô vẫn còn có tiết trên trường.

Hạ Túy cũng cảm thấy không nỡ, liền đồng ý.

"Em xem tivi không?"

"Sao cũng được ạ."

"Vậy đợi cô chuẩn bị trái cây." Nói xong Tần Nhược Anh liền đi vào bếp, năm phút sau cô cầm đĩa dưa hấu bước ra, lúc này Hạ Túy đã ngồi ở sô pha đợi cô ấy. Tần Nhược Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm điều khiển tùy tiện chọn một chương trình giải trí, các nàng liền rơi vào trạng thái tập trung cao độ.

Tối hôm nay Tần Nhược Anh cảm thấy ấm áp hơn bình thường, mọi khi cũng chỉ có một mình cô sống trong căn nhà này, sáng đi chiều về, mỗi lần đi căn nhà như thế nào, khi về đều sẽ như thế ấy, không có một chút hơi thở của con người tồn tại. Nếu ở cùng Hạ Túy, có phải mỗi ngày đều sẽ có người chờ cô tan tầm không? Hoặc cũng có thể là cô chờ nàng ấy, nhưng ít ra vẫn còn có cảm giác được chờ đợi và chờ đợi. Mỗi lần nấu cơm đều sẽ có Hạ Túy đứng bên cạnh hỗ trợ, ngồi vào bàn ăn cũng sẽ có nàng ngồi đối diện, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho cô. Tần Nhược Anh nhìn sườn mặt chăm chú của Hạ Túy, cũng không biết nàng sẽ ở lại đây trong bao lâu, đến khi nàng về rồi, căn nhà này sẽ trở lại lạnh lẽo giống như thường.

Nhìn một lúc ánh mắt cô lại đảo qua chiếc áo hoodie ở bên cạnh, lúc nãy Hạ Túy đã vội vàng cởi ra trước khi ôm cô. Là vì chiếc áo này có vấn đề à?

Tần Nhược Anh thắc mắc liền với tay muốn cầm lấy chiếc áo. Động tĩnh này thu hút ánh mắt của Hạ Túy, nàng nhanh chóng nắm lấy tay Tần Nhược Anh, "Cô đừng chạm vào, em muốn mang về giặt."

"Bẩn rồi sao?"

"Vâng, bẩn rồi." Nàng cũng bẩn rồi, rất muốn mang bản thân về tắm, nhưng cũng muốn ở lại cùng Tần Nhược Anh.

Cô nghe nàng nói cũng không còn tò mò nữa, lập tức thu tay lại.

Hạ Túy ở lại thêm mười lăm phút nữa liền rời đi, trước khi ra khỏi cửa Tần Nhược Anh còn không quên dặn dò nàng phải nhắn cho cô sau khi về tới nhà. Hạ Túy vâng vâng dạ dạ liền lên xe chạy đi mất.

Tần Nhược Anh nhìn theo, cho đến khi chiếc xe khuất dần trong đêm cô mới đi vào nhà.

Cánh cửa mở ra, không còn Hạ Túy nữa, bên trong trở nên im ắng lạ thường.

Cảm giác trống vắng lại ùa về.