Khoảnh Khắc Yêu Em

Chương 36: Thời gian còn lại được ở bên em



Lục Ninh Diệp sượng mặt ngồi trong lòng Vương An Đình, cô trố mắt nhìn anh một cách khó tả cảm xúc. Nhưng anh thì ngược lại, vô cùng thản nhiên và hời hợt, dường như chẳng có việc gì to tát. Không lâu sau, Lục Ninh Diệp lấy lại bình tĩnh nhanh tay bắt lấy chiếc áo lót vô tội đang ở trước mặt, cô nhanh chóng đứng lên vội giấu chiếc áo lót vào hộc tủ bên cạnh giường "Rầm".

"Sao... sao anh lại tự tung tự tác động chạm cơ thể em như vậy hả...?" Cô đứng chống tay lên lườm anh hỏi.

Vương An Đình vô tư ngẩng đầu nhìn cô: "Mau đi ngủ đi, quá trễ rồi đấy! Nếu không chịu ngủ thì cùng "thức" đến sáng."

"Thức gì chứ? Còn việc gì nữa sao?"

"Rất nhiều là đằng khác, bây giờ có ngủ hay không?" Ánh mắt của anh như đưa ra lời cảnh cáo, cô thấy thế cũng đành leo lại lên giường. Lục Ninh Diệp ngồi cạnh anh, nhẹ nhàng đặt tay lên đùi anh như muốn hỏi gì đó. Vương An Đình không để cô mở lời liền cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào.

"Em muốn nói chuyện gì à?" Anh hỏi.

Lục Ninh Diệp mím môi, thì thầm: "... Bỗng dưng em nghĩ đến sáng mai anh rời khỏi Thượng Hải, buồn chết đi được!".

"Em cứ như thế làm sao anh đi được đây? Mặc dù anh đi, nhưng ở đây vẫn còn rất nhiều người xung quanh em mà, nếu buồn chán có thể đi chơi giải sầu với cô bạn của em đấy!"

"Haizz... Em sẽ cố gắng không buồn nữa vậy..."

"Cười lên anh xem nào?" Anh xoa đầu cô kêu gọi. Lục Ninh Diệp gượng gạo mỉm cười đáp lại anh.

"Cười giả quá đi, cười giống như mỗi lần em thấy đồ ăn ấy!" Anh nhướng mày với cô, vẻ trêu chọc.

"Ý gì đây hả?"

"Thì anh bảo em cười thật lên một chút thôi, chứ làm gì có ý khác..."

"Mệt quá! Đi ngủ." Lục Ninh Diệp nhích người ra, thoải mái nằm xuống chiếc giường mềm mại của anh.

"Sát lại anh một chút nào... Làm gì tránh xa thế hả? Ngã xuống dưới đất bây giờ!" Anh vừa nằm xuống vừa vỗ vỗ lên nệm ý bảo cô sát lại gần mình. Lục Ninh Diệp cũng ngoan ngoãn nhích người lại gần anh, nằm nghiêng người về phía anh ánh mắt như mong đợi điều gì đó.

Vương An Đình duỗi tay nâng đầu cô lên yêu cầu: "Nằm lên đây..." Giọng nói có phần lạnh lẽo nhưng hành động lại vô cùng ấm áp, cô nhẹ nhàng nằm lên cánh tay to lớn ấy, vòng tay ôm chặt lưng anh, đã vậy Vương An Đình còn dùng chân ôm lấy thân dưới cô. Cả hai dính sát nhau không một kẻ hở, cô nằm gọn trong lòng anh vô cùng ấm áp, còn ngửi được mùi hương đặc biệt của anh, cô vô cùng yêu thích cảm giác này.

"Thích quá đi!" Lục Ninh Diệp cười khúc khích thốt lên.

"Thích lắm sao?"

"Đúng vậy, anh thơm chết đi được!"

Vương An Đình nhè nhẹ vuốt ve lưng cô: "Ngủ đi, đừng ngửi nữa!".

"Vâng..." Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh. Anh cúi đầu đặt lên môi cô một cái hôn thật lâu, sau đó mới rời ra: "Ngủ được chưa?".

Lục Ninh Diệp cười hài lòng, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ thiếp đi. Anh lại hôn lên tóc cô, dỗ đến khi cô thật sự đã vào giấc thì anh mới chịu ngủ.

...

Sáng sớm hôm sau, lúc này mặt trời vừa mọc. Vương An Đình đã thức giấc từ lâu, nhưng anh vẫn nằm đó ôm trong lòng cô gái nhỏ, chỉ vài giờ đồng hồ nữa thôi cả hai phải xa nhau một khoảng thời gian có thể đoán là rất dài, anh luôn cố gắng ở bên cô những giờ phút còn lại, không muốn uổng phí dù chỉ 1 giây!

"Ting... ting!" Điện thoại anh sáng lên, có tin nhắn được gửi đến. Vương An Đình cử động tay nhẹ nhất có thể để không làm cô thức giấc, anh cầm lấy chiếc điện thoại mở lên xem. Thấy tin nhắn từ Giám đốc bệnh viện gửi vào nhóm chat riêng của bệnh viện, anh cũng đoán được nội dung tin nhắn là gì, thở dài ấn vào đọc.

: "Thông báo: Sáng nay, 7 giờ 30 phút có mặt tại bệnh viện, tập hợp đầy đủ những bác sĩ, y tá, 2 tổ y tế được đề cử đi đến Bắc Kinh hỗ trợ. Đúng 8 giờ tất cả sẽ được đưa đến sân bay Thượng Hải và lên đường bay đến Bắc Kinh!"

Bây giờ đã hơn 6 giờ, Vương An Đình ân cần gọi cô dậy: "Ninh Diệp à... thức dậy nào, còn về lại nhà em để thây đồ đi làm đấy!".

"Ưm..." Lục Ninh Diệp nhăn nhó lười biếng, dụi mắt nhìn anh, miệng không ngừng ngáp dài.

"Đêm qua ai bảo ngủ trễ làm gì? Bây giờ đã hơn 6 giờ, nhưng mà 7 giờ 30 phải đến bệnh viện rồi. Em còn không mau tỉnh ngủ đi!"

"... Vâng!" Cô lật đật ngồi dậy, nhưng vẫn không mau đứng lên, cô ngồi yên một cục ở đó, mắt thì nhắm, miệng thì ngáp ngắn ngáp dài trong vô cùng đáng yêu.

"Đi thôi, đi đánh răng rửa mặt nào, nhà anh có đồ vệ sinh cá nhân riêng cho khách đấy! Không cần phải lo, mau đi nào..." Vương An Đình kéo cô đứng lên, đẩy cô vào phòng vệ sinh. Vì gấp gáp nên anh và cô cùng đánh răng cùng một lúc với nhau luôn.

Sau khi xong tất cả, Lục Ninh Diệp vẫn ngồi trên giường đợi chờ anh thay đồ, vào xem tin nhắn thì thấy thông báo của Giám đốc bệnh viện, tim cô lặng xuống vài nhịp, buồn bã tắt điện thoại đi nhìn vào cánh cửa phòng vệ sinh.