Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 23: Báo thù



Long nói với thanh niên cao cao: "Cường, chỗ này giao cho mày nhé!"

Người thanh niên cười "haha" nói: "Long, đừng quên giữ phần cho em nhé!"

Nói xong, vẫy tay ra lệnh cho em em giết nốt mấy thằng đàn em của Vinh gù.

Dao lóe sáng, một tên thét lên ngã xuống đất, một cánh tay bị Phạm Cường chặt đứng không thương tiếc.

Long dẫn theo hai người nữa đuổi theo tên Vinh gù đang bị thương. Lúc này, Vinh gù không còn vẻ uy phong lẫm liệt như lúc mới đến nữa mà chạy bay về bar Hello như một con chó mất chủ.

Trong lòng hắn vẫn còn một tia hi vọng cuối cùng, đó chính là chạy ngay đến bar Hello, ở trong đó có hàng chục anh em của hắn! Long ung dung đi theo phía sau như thợ săn đang vờn con mồi của mình.

Vinh gù nghe thấy tiếng thở dốc phía sau mình, quay đầu lại nhìn thì sợ mất mật. Chỉ thấy Long vừa thở lấy hơi vừa cười dữ tợn, cách hắn không đến năm mét.

Vinh gù sợ hãi, lúc này, hắn dùng hết sức bình sinh của mình chạy bạt mạng. Hắn phát huy tối đa sức mạnh của mình nhưng Long vẫn đuổi kịp, Long theo ngay sát phía sau, không thể cắt đuôi được, mà cậu ta lại làm như mình không đuổi kịp.

Tấm biển của bar Hello đã lờ mờ xuất hiện phía trước, Long bắt đầu dồn hết sức lực xông về phía trước. Vinh gù cũng dốc hết tốc lực của mình, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.

Cuối cùng, khi Vinh gù vừa chạy đến cửa bar Hello thì Long cũng đuổi kịp tới, cậu vung mạnh con dao đâm về phía hắn, con dao chém vụt vào không khí tạo thành âm thanh rợn người.

Vinh gù biết không thể tránh được bèn hét lớn lên, giơ dao lên cố gắng chống đỡ sự tấn công của Long. Hai con dao va chạm vào nhau, "keng" lên một tiếng. Sức của Long rất lớn khiến con dao của Vinh gù gãy ra làm đôi, lực đẩy mạnh mẽ khiến hắn bay thẳng vào trong bar Hello.

Vinh gù sợ hãi nhưng ngay sau đó lại thấy vui mừng, dù sao thì cuối cùng hắn cũng đã vào được bar Hello rồi.

Vinh gù nằm dưới đất, không còn sức để bò dậy nữa, miệng thì gào lên: "Anh em đâu, giết thằng chó ở ngoài cho tao!"

Có hai người bước tới kéo Vinh gù dậy, nhưng hắn lại không thèm quan tâm thiện chí của hai thằng tay sai đỡ mình dậy, hắn đẩy bọn họ ra, nói: "*, mày không nghe thấy tao nói cái đéo gì à? Giết thằng chó ở ngoài cho tao!"

"Mày nghĩ rằng chúng nó sẽ nghe lời mày sao?"

Một giọng nói lạnh băng vang vọng khắp sàn bar, Vinh gù ngỡ ngàng, thầm nghĩ người trong bang phái không thể nào dám dùng cái giọng điệu đó nói chuyện với hắn được. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, một thiếu niên mặc đồng phục đi học đang ngồi trên chiếc sofa hắn thường ngồi, đôi mắt mảnh dài, lạnh lùng nhìn hắn. Có rất nhiều người đứng xung quanh.

Vinh gù sợ hãi, mồ hôi chảy ròng ròng, run rẩy hỏi: "Mày.. mày là ai?"

Thiếu niên kia gằn giọng nói: "Lê Thế Minh!"

Vinh gù nghe vậy thì đầu ong ong, hắn biết đại ca của bang Thế Minh hội tên là Lê Thế Minh, nếu mà cậu đang có mặt ở đây thì chứng tỏ anh em mà hắn để lại ở bar Hello xong đời hết rồi, hắn rơi vào tay cậu cũng khó mà bảo toàn tính mạng.

Nghĩ đến đây, hai chân Vinh gù mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi chảy tèm nhem nói: "Anh Minh, lần này anh tha cho em đi, lần sau em không dám nữa. Anh tha cho em với!"

Thế Minh lạnh lùng nhìn Vinh gù, vô cảm nói: "Lỗi của mày không thể nào tha thứ được!"

Lúc này, Long cũng từ bên ngoài bước vào, đi đến phía sau Vinh gù, đạp hắn một cái thật mạnh, nói: "Mày còn nhớ lời tao từng nói không! Mười bảy nhát dao trên người anh em của tao, tao sẽ trả lại mày không thiếu nhát nào!"

Nói xong, cậu ta bắt đầu rạch một nhát dao lên lưng Vinh gù.

Vinh gù đau đớn khôn cùng, suýt chút nữa thì ngất đi, hắn vội bò sang một bên, miệng thì vẫn không ngậm lại, hét lớn: "Anh Minh, em sai rồi, đừng giết em mà!"

Hắn nghĩ mình vẫn có cơ hội sống tiếp.

Long "hừ" một tiếng: "Đã đến lúc mày phải chuộc tội rồi!"

Long cầm dao gõ lên bàn, bước từng bước về phía Vinh gù.

Tiếng dao "cạch, cạch" vang lên khi tiếp xúc với bàn như một cái búa giáng từng nhát vào tim Vinh gù, hắn không ngừng muốn bò lên phía trước. Đàn em của Thế Minh vây tròn quanh Vinh gù. Hắn cứ bò một bước thì ăn một nhát dao.

"Nhát thứ mười hai!"

Long đếm số nhát dao mình đã chém lên người Vinh gù, mà hắn vẫn đang dốc sức bò tiếp, máu trên người chảy đầy xuống đất nhưng hắn không dám dừng lại vì dao của Long đang ở ngay phía sau hắn, chỉ cần dừng lại thì con dao kia lại chém xuống người hắn.

Long cố gắng khống chế sức chém của mình, không định để cho Vinh gù chết quá nhanh. Lúc chém đến nhát thứ ba mươi lăm, Phạm Cường đi vào, nhìn thấy Vinh gù bò dưới đất thì mỉm cười, nói:

"Long, lát nữa để lại cho tao!"

Long nói với thanh niên cao cao: "Cường, chỗ này giao cho mày nhé!"

Người thanh niên cười "haha" nói: "Long, đừng quên giữ phần cho em nhé!"

Nói xong, vẫy tay ra lệnh cho em em giết nốt mấy thằng đàn em của Vinh gù.

Dao lóe sáng, một tên thét lên ngã xuống đất, một cánh tay bị Phạm Cường chặt đứng không thương tiếc.

Long dẫn theo hai người nữa đuổi theo tên Vinh gù đang bị thương. Lúc này, Vinh gù không còn vẻ uy phong lẫm liệt như lúc mới đến nữa mà chạy bay về bar Hello như một con chó mất chủ.

Trong lòng hắn vẫn còn một tia hi vọng cuối cùng, đó chính là chạy ngay đến bar Hello, ở trong đó có hàng chục anh em của hắn! Long ung dung đi theo phía sau như thợ săn đang vờn con mồi của mình.

Vinh gù nghe thấy tiếng thở dốc phía sau mình, quay đầu lại nhìn thì sợ mất mật. Chỉ thấy Long vừa thở lấy hơi vừa cười dữ tợn, cách hắn không đến năm mét.

Vinh gù sợ hãi, lúc này, hắn dùng hết sức bình sinh của mình chạy bạt mạng. Hắn phát huy tối đa sức mạnh của mình nhưng Long vẫn đuổi kịp, Long theo ngay sát phía sau, không thể cắt đuôi được, mà cậu ta lại làm như mình không đuổi kịp.

Tấm biển của bar Hello đã lờ mờ xuất hiện phía trước, Long bắt đầu dồn hết sức lực xông về phía trước. Vinh gù cũng dốc hết tốc lực của mình, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.

Cuối cùng, khi Vinh gù vừa chạy đến cửa bar Hello thì Long cũng đuổi kịp tới, cậu vung mạnh con dao đâm về phía hắn, con dao chém vụt vào không khí tạo thành âm thanh rợn người.

Vinh gù biết không thể tránh được bèn hét lớn lên, giơ dao lên cố gắng chống đỡ sự tấn công của Long. Hai con dao va chạm vào nhau, "keng" lên một tiếng. Sức của Long rất lớn khiến con dao của Vinh gù gãy ra làm đôi, lực đẩy mạnh mẽ khiến hắn bay thẳng vào trong bar Hello.

Vinh gù sợ hãi nhưng ngay sau đó lại thấy vui mừng, dù sao thì cuối cùng hắn cũng đã vào được bar Hello rồi.

Vinh gù nằm dưới đất, không còn sức để bò dậy nữa, miệng thì gào lên: "Anh em đâu, giết thằng chó ở ngoài cho tao!"

Có hai người bước tới kéo Vinh gù dậy, nhưng hắn lại không thèm quan tâm thiện chí của hai thằng tay sai đỡ mình dậy, hắn đẩy bọn họ ra, nói: "*, mày không nghe thấy tao nói cái đéo gì à? Giết thằng chó ở ngoài cho tao!"

"Mày nghĩ rằng chúng nó sẽ nghe lời mày sao?"

Một giọng nói lạnh băng vang vọng khắp sàn bar, Vinh gù ngỡ ngàng, thầm nghĩ người trong bang phái không thể nào dám dùng cái giọng điệu đó nói chuyện với hắn được. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, một thiếu niên mặc đồng phục đi học đang ngồi trên chiếc sofa hắn thường ngồi, đôi mắt mảnh dài, lạnh lùng nhìn hắn. Có rất nhiều người đứng xung quanh.

Vinh gù sợ hãi, mồ hôi chảy ròng ròng, run rẩy hỏi: "Mày.. mày là ai?"

Thiếu niên kia gằn giọng nói: "LÊ THẾ MINH!"

Nói xong, cậu ta đi về phía Thế Minh, nói: "Anh Minh, đám tôm tép bên ngoài xử lí xong cả rồi, chẳng có mấy tên là chạy được cả!"

Thế Minh gật đầu, đứng dậy đi đến trước mặt Vinh gù, đá vào đầu hắn, nói: "Vinh gù, mày cũng không cần phải nói gì nữa, người anh em của tao vẫn đang nằm trong viện kìa, mày đéo sống nổi đâu."

Lúc này, đầu óc của Vinh gù đã không còn tỉnh táo nữa, nghe thấy lời Thế Minh nói vậy, Phạm Cường nở nụ cười dữ tợn, túm tóc Vinh gù nói:

"Sao nào? Bây giờ mày muốn chết rồi hả. Yên tâm đi, tao sẽ không để mày chết nhanh như vậy đâu!"

Thế Minh nói xong thì cũng không để ý đến hắn nữa, đi ra khỏi bar Hello, cậu lờ mờ nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Vinh gù vọng ra từ trong bar.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, Thế Minh không khỏi rùng mình. Tuy đã trả thù cho Đông Thắng, nhưng nhớ đến ánh mắt của Vinh gù, Thế Minh lại không thấy vui cho nổi. Cậu chỉ cảm thấy bi ai một cách khó hiểu. Không phải vì Vinh gù sống giở chết giở trong kia, cũng không phải vì Đông Thắng đang bị thương nặng.

Cậu chỉ cảm thấy bi ai cho chính mình! Bây giờ cậu có khác gì so với dã thú chứ? Thậm chí cậu còn tàn nhẫn hơn chúng, không từ thủ đoạn nào để giày vò đồng loại của mình.

Thế Minh lắc lắc đầu, bỏ những suy nghĩ nhàm chán này ra khỏi đầu. Cậu thầm nói với bản thân mình, mày không sai, mày làm vậy là để bảo vệ chính bản thân mày, bạn bè của mày, anh em của mày, cũng vì lí tưởng trong lòng mày.

Thế Minh nhớ đến gương mặt nhợt nhạt của Đông Thắng, những giọt nước mắt nóng hổi của Long, bọn họ đến bên cậu cũng vì lí tưởng của riêng mình, thậm chí còn có thể hi sinh cả tính mạng mình. Lí tưởng trong lòng cậu cũng không chỉ dành cho riêng cậu nữa vì tất cả mọi người xung quanh cậu đều đang trông chờ nó.

Nghĩ đến đây, Thế Minh lại kiên định nhìn về phía trước, sắc trời tuy đã tối mịt, nhưng cậu biết bình minh rồi cũng sẽ đến thôi.

Phạm Cường giải quyết Vinh gù xong thì đi đến chỗ Thế Minh hỏi phải giải quyết chị Thủy như thế nào.

Thế Minh cúi đầu nghĩ một lúc: "Chị Thủy cũng phải chết, nhưng không phải bây giờ, quán bar của chị ta là nguồn thu nhập quan trọng nhất của chúng ta, đợi đến khi bang phái chúng ta có nguồn vốn ổn định rồi thì hãy giải quyết, người bán đứng chúng ta thì tuyệt đối không thể giữ lại."

Phạm Cường gật đầu đáp "vâng" rồi cũng không nói gì nữa, bây giờ điều duy nhất cậu ta lo lắng chính là sức khỏe của Đông Thắng.

Ngày hôm sau, thi thể của Vinh gù được phát hiện, bên trên có một tấm thẻ đen, ở chính giữa có một chữ 'Tử' được viết bằng máu. Sau khi điều tra, trên người hắn có tất cả năm mươi mốt vết thương, mà nhát chém chí mạng chính là nhát chém vào tim. Phía cảnh sát rất quan tâm đến vụ án này nên bắt tay vào điều tra.

Sau chuyện của Phạm Cường thì Thế Minh cũng đã hiểu ra một đạo lí, đời có thể đổi trắng thay đen.

Hóa ra phi pháp và hợp pháp có qua có lại mới bền lâu. Lăn lộn trong thế giới ngầm, không có những người ở trên luồn lách chống lưng thì mãi mãi không thể làm được việc gì lớn.

Tối đó, Thế Minh lấy danh nghĩa cảm ơn dẫn Phạm Cường đến nhà giám đốc Trần. Thế Minh thấy giám đốc Trần thì việc đầu tiên làm là xin lỗi cho hành vi mất lịch sự của mình hôm trước.

Giám đốc Trần cười nói: "Không sao, thanh niên mà, hành động lúc nào chả nông nổi!"

Thế Minh khách sáo qua lại vài câu nữa, sau đó chỉ vào Phạm Cường, nói:

"Giám đốc Trần, đây là người anh em bị bắt của cháu. Chuyện này may mà có chú!"

Giám đốc Trần nhìn Phạm Cường, nói: "Tên nhóc này trông phấn chấn nhỉ!"

Sau đó lại quay sang nói với Thế Minh: "Theo kinh nghiệm của chú, lần này cháu đến còn có việc khác đúng không?"

Thế Minh thầm khen ngợi trong lòng, giỏi thật! Cười nói: "Giám đốc Trần quả nhiên là có mắt nhìn, chưa chi đã bóc trần cháu rồi, lần này đến quả thực cháu có một chuyện muốn xin giúp đỡ!"

"Cháu còn có việc gì nữa?"

"Cháu hi vọng sau này chú Trần có thể nhắm một mắt, mở một mắt với chuyện của bang Thế Minh!"

Nói xong, Thế Minh lấy một túi giấy trong người ra, bên trong dày cộp, đặt xuống bàn nói tiếp: "Đương nhiên, chúng cháu cũng không thể nhờ giám đốc Trần giúp đỡ không công được, ở đây có chút lòng thành, mong chú hãy nhận."

Giám đốc Trần nhìn túi giấy trên bàn, ngập ngừng một lúc, giận dữ nói:

"Nhóc con, khẩu khí cậu lớn quá đấy, giúp cậu lần này tôi đã mạo hiểm lắm rồi, bây giờ cậu còn muốn trói tôi lên ngồi chung thuyền với mấy cậu, cậu được đằng chân lân đằng đầu quá rồi đấy. Dưới tôi còn có mấy phó giám đốc đang rình cái ghế của tôi như hổ đói, lần này thả bạn của cậu ra tôi đã bị bọn họ nắm đằng chuôi rồi, nhóc con, cậu đừng quá đáng quá."

Không phải ông ta không thích tiền, nhưng ngồi cùng thuyền với bang Thế Minh thì quá nguy hiểm, nếu không giấu được mà để xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chức quan cũng chẳng giữ được, còn nói gì đến tiền nong nữa.

Thế Minh gật đầu nói: "Chuyện này thì dễ thôi, chú viết địa chỉ, tên tuổi của mấy người ở phe phản của chú lên giấy, cháu sẽ tìm bọn họ để" bàn bạc ", đảm bảo sau này bọn họ sẽ không gây chuyện với chú nữa, nếu bọn họ còn dám chống lại giám đốc Trần vậy thì cháu sẽ chịu trách nhiệm giải quyết bọn họ, thế nào ạ. Đây là thành ý của cháu, nếu cháu không làm được thì giám đốc Trần có thể ngừng việc hợp tác với cháu bất cứ lúc nào."

Giám đốc Trần nghe xong thì không đáp lại, Thế Minh sao lại không hiểu ý của ông ta cho được, cậu nói tiếp: "Chúng cháu còn có việc khác, giờ cũng không làm phiền giám đốc Trần nghỉ ngơi nữa."

Giám đốc Trần gật đầu nói: "Được, còn trẻ mà cậu thông minh lắm. Thế bang Thế Minh ở đâu?"

"Phía Nam ạ!"

"Ồ."

Giám đốc Trần yên tâm, phía Nam xa trung tâm thành phố, không chịu sự kiểm soát của ủy ban thành phố thì cũng dễ giải quyết, bèn nói:

"Tôi sẽ đánh tiếng với đồn trưởng đồn cảnh sát bên đó, nhưng có một điểm này, các cậu không thể gây chuyện quá lớn, nếu không tôi cũng không tiện ra mặt!"

Thế Minh cười nói: "Việc này mong giám đốc Trần cứ yên tâm, chúng cháu sẽ cẩn thận."

Giám đốc Trần nhìn túi giấy trên bàn, nói: "Vậy được thôi, số tiền này tôi sẽ giữ lại, haha!"

Thế Minh và Phạm Cường nhìn nhau cười, chuyện này coi như đã xong xuôi rồi.

Sau khi hai người rời khỏi nhà giám đốc Trần, Phạm Cường nói: "Anh Minh, có thế thôi mà ông giám đốc này đã giúp bang phái chúng ta rồi á?"

Thế Minh cười nói: "Ừm, giúp là chắc."

Nói xong, lấy một chiếc máy ghi âm trong túi ra, nói: "Đến lúc ông ta không muốn giúp nữa cũng không được, vì mạng của ông ta ở trong tay chúng ta rồi!"

Phạm Cường cười lớn: "Anh Minh, lần này chúng ta bắt được con cá to như vậy thì sau này không có gì phải lo nữa rồi!"

Thế Minh lắc đầu nói: "Không được coi trời bằng vung! Như ông ta đã nói, nếu chúng ta làm loạn quá, ông ta cũng không bảo vệ nổi chúng ta, đến đâu hay đến đó vậy. Chúng ta vẫn phải tìm một cái ô lớn hơn!"

Ngày hôm sau, có tin tức tốt từ bệnh viện, Đông Thắng đã bình an vượt qua thời kì nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi thêm mấy tháng nữa thì sẽ không có vấn đề gì. Tin tức này khiến mọi người trong bang Thế Minh đều vui vẻ tươi cười.

Sau khi bang Thế Minh tiêu diệt bang Hải gù thì cũng thuận nước đẩy thuyền chiếm lĩnh bar Hello. Thanh thế bọn họ lập tức vang dội khắp miền Nam thành phố H, những tên lưu manh ở xung quanh liên tục đến nương nhờ. Hàng của Năm Ma được chuyển đến, có sự "chăm sóc" của giám đốc công an thành phố, bang Thế Minh bắt đầu kinh doanh mảng hàng cấm ở T-bar và bar Hello không chút kiêng nể. Vì loại hàng này rất tinh khiết, giá cả lại tương đương với thị trường nên không biết bao nhiêu người đã đánh được hơi mò tới đây. Gần mười cân bột trắng đã bị bán sạch trong một tháng, kiếm được hơn hai trăm triệu.

Các anh em ngày một đông hơn, bang Thế Minh cũng ngày càng lớn mạnh, họ nhanh chóng giải quyết được hàng loạt các bang phái ở phía Nam, quản lí tới sáu địa điểm.

Trong vài tháng ngắn ngủi, bọn họ đã trở thành bang phái mạnh nhất được công nhận ở phía Nam. Mỗi lần bang Thế Minh xóa sổ một bang phái thì đều để lại một tấm thẻ đen, bên trên đều có chữ "Tử" viết bằng máu. Những tên lăn lộn trong giới đều coi nó là tấm thẻ tử thần. Mà chị Thủy phản bội bang Thế Minh cũng biến mất khỏi thế giới này không chút dấu vết.

Sự trỗi dậy của bang Thế Minh ở phía Nam thành phố H cũng đã thu hút sự chú ý của các bang phái thế giới ngầm ở thành phố H. Bang Trìu cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa, giờ được thay thế bằng bang Hổ Trắng. Đây là một tổ chức của Myanmar, được đồn đại là có quan hệ với các thế lực xã hội đen ở Vân Nam, Trung Quốc. Thật ra thế lực của bọn họ còn mạnh hơn cả Thanh bang và bang Anh em. Bang Anh em đến tỏ ý lấy lòng bang Thế Minh, có ý muốn móc nối. Sau đó, Thanh bang cũng làm theo..