Khói Hoa Lãnh Cung

Quyển 5 - Chương 14: Người Vẫn Thế, Tình Vẫn Thế, Kiếp Này Kiếp Trước, Ai Phụ Ai 2



Mưa tuyết rơi ngày càng dày, Tưởng Hoàng và Phương Dao vào thành không thuận lợi lắm, người trông coi thành cực kỳ thận trọng, bọn họ chưa tìm được cơ hội lẻn vào thành.

"Trời sắp nổi bão rồi, trận bão tuyết này e là sẽ kéo dài rất lâu." Phương Dao nhận ra người thường không thể nhìn thấy bọn họ, tưởng chừng nắm chắc lợi thế, nhưng không may bao quanh thành trì là kết giới vô cùng kiên cố, cổng thành gắn gương trừ tà, bốn bề bày trận pháp. "Đêm qua thần thử tìm các tiểu yêu hỏi thăm. Loáng thoáng có tin tướng quân Sở Trường An đến thôn trang thị sát, kết giới và lính canh do người này sắp xếp."

Nghe mấy lời này sắc mặt Tưởng Hoàng tối đen lại, tướng quân họ Sở không phải là tên Vô Diện đáng chết trăm ngàn lần đó ư? Đám lính canh kia có vẻ là thủ vệ thân tín được huấn luyện kỹ càng, có đặc tính của sói hoang dồn ép con mồi, nếu lúc họ phá trận bị đám người này vây khốn lành ít dữ nhiều. Từ lúc vào huyễn cảnh này, linh lực của họ giảm đi một nửa, môn chủ không nhắc đến nửa lời về việc này, cô ta không biết hay cố ý dồn họ vào nguy hiểm?

Tưởng Hoàng cười nhạt: "Mưa có cái tốt của mưa, bão tuyết kéo đến người canh thành sẽ lơi là phòng bị, vừa rồi đã giảm đi một nhóm người, đợi tuyết lớn đất trời trắng xóa, chúng ta hành động nhanh gọn lẻn vào bên trong."

Vất vả chống chọi với gió tuyết đến khi bầu trời tối đen, Tưởng Hoàng chờ đến khi lính canh giao ca ném vài viên pháo độc vào trong nhà canh. Hắn cẩn thận lùi lại, mấy viên pháo độc bên trong nổ liên hồi, vô số người ngã xuống. Thuốc độc này không khó chữa, hắn không có ý định kéo thêm phiền phức ở nơi đây. Lục được lệnh bài trên người lính canh xong, âm thầm hạ chút phấn hương bí truyền lên người bọn chúng, cả hai âm thầm rút vào trong thành.

Phá được trận pháp sắc mặt hai người đã trắng bệch, cổng thành phía sau lưng khuất sau màn mưa. Hắn muốn đi tìm thuốc ngay nhưng Phương Dao vội vàng ngăn lại: "Tìm nơi điều thương hoạt khí trước, chúng ta còn phải ở trong huyễn cảnh rất lâu, nếu sơ sót dòng thời gian thay đổi, có thể công tử sẽ..."

Tưởng Hoàng hoảng hốt, lỡ như dòng thời gian thay đổi, ca ca rời bỏ hắn...

Khó khăn lắm mới kìm được mong muốn của bản thân, càng nghĩ càng thấy sợ hãi, hắn phải tìm nơi an toàn hồi phục sức lực trong người. Phương Dao vào thành lại tìm thêm vài tiểu yêu nữa hỏi thăm, mấy con hôm qua hắn tra hỏi từ phương xa vất vưởng trôi tới, vì không chịu được gương trừ tà trước cổng thành, cảnh vật trong thành tròn méo ra sao chẳng biết.

Quỷ hồn trong thành cực ít, hầu như đều là kẻ tu luyện nhiều mới vượt qua kết giới bên ngoài. Chúng ẩn mình trong mấy cái miếu hoang tàn cũ nát nhận hương khói của những kẻ cùng đường mạt lộ. Những ngôi miếu này đổ nát mọc đầy cỏ dại chứng tỏ ít người tìm đến cúng bái, thần tiên trong miếu không linh. Chỉ có những kẻ đã đến đường cùng sa vào quỷ lộ, họ thừa cơ dẫn dắt bọn họ đến đây, yêu cầu cúng nạp thật nhiều dương khí!

Xem tình hình có thể thấy thôn trang này giàu có, dân chúng buôn bán thuận lợi, chẳng có đàn áp hay cướp bóc, dân chúng không đến mức phải đi cầu khẩn bọn quỷ yêu này. Quỷ hồn ăn đủ no, nhiều năm không lớn mạnh, bên ngoài có kết giới, không ai muốn bị dồn ra đó chịu cảnh thiêu đốt thành tro bụi, tạm thời Phương Dao vẫn có thể trao đổi với chúng.

"Cổn Minh Đăng ngày càng sáng, chúng ta cách hoa Tâm Lan không xa nữa. Hoàng thượng người đừng gấp, vội vàng không giúp ý được gì cả!"

Tưởng Hoàng ngồi cạnh bệ thờ cũ kỹ nứt mấy mảng mọc đầy rêu phong, lắc đầu: "Không phải hoa Tâm Lan?"

"Không phải sao?" Phương Dao không hiểu: "Nhưng Hoàng Uyên đã dặn dò chúng ta như thế?"

"Yên tâm, ta biết đó là thứ gì?" Hoàng Uyên có nhiều điều che giấu, hắn không muốn vạch trần nàng ta, trong sách cấm từng nhắc đến bông hoa này. Hắn cũng từng tìm kiếm, bấy lâu vẫn vô vọng, không ngờ cửa vào hắn đã từng đặt chân qua: "Ngươi cũng nghỉ ngơi đi."

...

Thẩm Huyền Quân ngủ đến tối Lục Minh Quy vẫn chưa về, dưới ánh mắt nghiêm khắc của Viên Huyễn và bà Ngô, y đành bỏ qua ý định ngủ tiếp, ngồi dậy rửa mặt dùng bữa tối.

Nếu không ăn nửa đêm bụng kêu cồn cào, công tử thấy phiền không gọi người hầu thức dậy ép bản thân nhịn đến sáng, tướng quân mà biết được sẽ trách phạt bọn họ.

Hôm nay dưới bếp nấu canh sườn củ sen, cơm thố xá xíu, bò hầm khoai cay tiêu, cháo rau củ ngũ sắc, gà xào măng khô, đều là món ngon. Trong phòng rất yên tĩnh, Thẩm Huyền Quân vừa ăn vừa nghe Viên Huyễn báo cáo tình hình, tòa nhà phía nam chưa tu sửa xong, bên trong vẫn chưa bố trí người ở canh giữ, dọn dẹp, Viên Huyễn nhắc y phải chọn vài người giao việc.

Thẩm Huyền Quân ngẩn ra một hồi, cảm thấy kỳ quái, những chuyện này hắn sắp xếp được rồi cần gì bắt y ra mặt? Thẩm Huyền Quân dứt khoát từ chối việc này, giả bộ hồ đồ: "Mấy việc này ta không rành lắm, giao cho ta chỉ mắc thêm sai lầm thôi. Ngươi cứ tự mình quyết định đi, đệ ấy nói ở đây chơi mấy ngày thôi, ngươi cứ từ từ làm, về đến phủ tướng quân làm cũng không muộn."

"Lại giở trò lười biếng đúng không?"

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng Lục Minh Quy vang lên bên ngoài, Thẩm Huyền Quân cười hết sức đáng yêu: "Đâu có, đâu có, ở bên ngoài chắc chưa ăn gì, hôm nay có món bò hầm đệ thích."

"Còn nói không phải? Lần nào giao việc nhà ca ca cũng mượn cớ trong người không khoẻ, nhức đầu chóng mặt không dậy nổi, lần này lại viện cớ gì nữa?" Lục Minh Quy cởi áo khoác để sang một bên, ngồi xuống bàn múc một bát canh uống thử: "Mùa này chỉ có măng khô thôi, đợi xuân đến chúng ta xách xẻng đi đào chút măng về."

Thẩm Huyền Quân gật gật, năm trước hắn bận rộn, y cùng mấy người trong phủ đào được một mớ măng mang về ngâm. Lúc hắn về hay tin giận dỗi mấy phen, bảo y chơi một mình không rủ hắn.

"Ca ca gật cái gì, trong phủ không thể không có người đứng ra cai quản, suốt ngày lo đi chơi." Lục Minh Quy thở dài sâu trong lòng, ca ca luôn tìm cách trốn việc, thoái thác ý định của hắn: "Vài ngày nữa ta sai người mang sổ sách đến."

Thẩm Huyền Quân cười tủm tỉm: "Trong phủ không thiếu người, hay đệ nhờ Lục tổng quản sắp xếp đi."

Y không muốn quản việc nhà, nhiều người nhiều chuyện, nắm giữ tiền bạc trong tay phân chia không đều cả chó mèo trong phủ còn ghét. Hơn nữa hoàng thượng luôn nhìn chằm chằm Lục phủ, y là tướng quân nước thua trận đưa tới, ông ấy luôn xem họ là cái gai trong mắt. Ý định ban hôn nhằm sỉ nhục, lỡ như biết được mọi chuyện đã đi khỏi vòng kiểm soát của ông ấy, chuyện quan trọng trong nhà đều do y trông coi, bí mật sẽ có ngày lộ ra, ông ấy còn không lo sợ kế hoạch hay bản đồ lò luyện binh, phòng tuyến quan trọng nào đó bị y nhìn thấy?

Thẩm Huyền Quân không muốn cuộc sống yên ổn chờ đợi gặp mặt người thân của mình bị đảo lộn, càng không muốn dồn hắn vào nguy hiểm.

Quê nhà vẫn còn song thân nằm trong sự giam lỏng canh phòng của người khác, đệ ấy đã hứa sẽ tìm cách đưa họ ra. Nhưng y vẫn không an tâm, đêm ngày sợ bóng sợ gió không hết chuyện.

Người ngoài nhìn vào đều nghĩ Thẩm Huyền Quân là người bị giam trong lồng mua vui, tướng quân gọi là đến, đuổi là đi. Sau nhiều lần nài nỉ cầu xin, còn nói đùa rằng: 'Hoàng thượng nhìn thấy ta sống không tốt, trong lòng vui mừng khôn xiết không chừng sẽ ban cho đệ thêm vài mẩu ruộng, đệ mang chúng đi trồng lê cho ta có phải thích hơn không?'

Lục Minh Quy không chịu được sự dụ dỗ mèo nheo của y đành phải xuôi theo, ở bên ngoài không tùy ý tỏ ra cưng chiều y nữa.

Viên Huyễn nhìn qua nhìn lại không biết chuyện này giải quyết như nào. Tướng quân muốn giao hết việc cho công tử quản lý là vì không muốn công tử nghĩ mình là người ngoài, ngày càng xa cách. Còn công tử luôn chủ trương việc gì cũng không quản, mắt nhắm mắt mở mà sống. Viên Huyễn thở dài nói: "Tướng quân bận rộn nhiều việc thường xuyên ở lại trong quân, Lục quản gia vẫn cần có người trên chỉ bảo sai sử. Công tử không quản, người làm trong phủ được nước trèo lên, người ngoài nhìn vào ảnh hưởng đến tướng quân lắm."

Da đầu Thẩm Huyền Quân tê dại, trừng mắt với Viên Huyễn. Viên Huyễn làm như không thấy nghiêm túc nói thêm: "Hoàng thượng lại nhét thêm vài người hầu, các vị gian thần nịnh nọt cứ một thời gian là dâng lên vài người đến lót đường. Những người này yếu ớt rỗi việc vào phủ thường chỉ tay năm ngón, có người còn tưởng mình thật sự là thiếu gia tiểu thư trong phủ, tướng quân giữ cũng không được, không giữ cũng chẳng xong. Thuộc hạ ý kiến mấy lần, họ đều gào lên trong phủ không có người nắm giữ quyền hành, tướng quân đi xa, cùng là người hầu nhưng họ là từ nơi khác cử đến, thân phận khác biệt."

Viên Huyễn chưa nói hết Thẩm Huyền Quân đầu đau nhức óc lên, trước kia cũng có người nhét người vào phủ mình. Lan Tường giải quyết tốt biết bao, ai dám lười biếng trói lại bán đi, ai hay ra vào phòng ốc của chủ nhân hành tung mờ ám đều đem đến ngục hình tra khảo. Ngày đó y vẫn chưa nhận ra vị minh chủ mình phò tá lòng dạ ra sao, nghĩ lại đệ ấy biết rõ vẫn không thể cương lại, bực bội phiền toái nhiều điều. Quan lại đưa đến chủ yếu là cô nương xinh đẹp ca múa giỏi giang. Đệ ấy muốn từ chối không khó, nhưng về phía hoàng thượng làm sao đẩy ra chứ? Thậm chí còn có thuộc hạ hay tiên sinh gì đó, cứ đem việc giúp đỡ và dạy học muốn tốt cho hắn chụp mũ. Thừa biết cử họ vào lộ liễu chưa chắc đã dò la được gì, thứ hoàng thượng cần là thái độ của hắn.

"Được rồi, hai người đừng tấn công ta nữa, xem sổ sách là được chứ gì?"

Lục Minh Quy đắc ý cười khà khà: "Ca ca gà này xào ngon lắm."

Thẩm Huyền Quân ăn cơm nóng canh ngon tâm trạng vui vẻ trở lại: "Mùa đông ăn đồ nướng còn gì bằng, mai đệ không có gì làm ở cạnh cắt thịt cho ta đi."

Vẻ mặt Lục Minh Quy thoả mãn ôm gọn y vào lòng hôn lấy hôn để: "Tuân lệnh."

"À, lúc chiều đệ chạy ra ngoài có phát hiện gì không?" Biểu hiện của hắn khi đó rất nghiêm trọng, nhưng nếu thật sự có người nghe lén bị phát hiện, trong điền trang đã không yên tĩnh đến giờ.

"Không có là tiếng gió thôi." Kết giới bị rách một lỗ lớn, chưa điều tra rõ nguyên do, hắn gia cố lại chỗ thủng ấy vẫn vô cùng mỏng manh. Nay đã là ngày mười ba, hắn không đủ sức hành sự lỗ mãng.

Gió thổi thôi mà đi mấy canh giờ mới về? Hay là lúc y ngủ say hắn đã về rồi?

Ăn uống xong, bà Ngô đã sai người đến hồ tắm thắp đèn đốt hương, Lục Minh Quy quăng chuyện kết giới sang một bên vui sướng ôm người đi ngâm hồ: "Ôn tuyền cách đi không xa, hôm nay trời lạnh quá không nên ra ngoài, vài hôm nữa ta dẫn ca ca lên đó chơi."

Thẩm Huyền Quân bám vai hắn nhìn ra cửa sổ treo đèn lồng, cười nói: "Ta hứng thú với lễ hội đốt lửa nướng thịt trên thuyền hơn."

"Tối mai chúng ta đi, lễ hội năm nay chỉ kéo dài ba bốn ngày, sợ là bão tuyết năm nay vẫn còn mấy trận, mọi người trong thôn dời ngày lên sớm hơn vài ngày. Ca ca muốn đi thuyền lớn hay ở cùng mọi người?"

"Đương nhiên là cùng mọi người."

Thẩm Huyền Quân ngâm nước thoải mái đến mức mắt mở không ra, dựa vào người hắn rúc đầu cựa quậy, khẽ nói: "Bên ngoài đang mưa đúng không?"

"Đúng là đang mưa, ca ca mệt cứ dựa vào người ta ngủ đi. "Lục Minh Quy liếc nhìn mấy vết tích xanh tím trên người y do mình để lại, hắn đã cố kiềm chế vậy mà... hắn giúp y xoa mấy dấu vết đó, vuốt ve ôm hôn. Thẩm Huyền Quân cứ gật gù để hắn xoa nắn trên đầu mình xua tan mệt mỏi, quấn người vào khăn lau khô, mặc quần áo, đưa về phòng, y nằm trên giường bị sờ tới sờ lui một hồi, giận dỗi nêu ý kiến: "Đệ đừng có nghịch ngợm nữa, mai ta còn nhiều việc lắm."

Lục Minh Quy ngoan ngoãn được một lát lại tiếp tục lần mò, vùi đầu vào cổ y hôn, vỗ về cho người y nóng lên. Thẩm Huyền Quân phải dùng sức đạp hắn xuống giường, chui vào chăn lăn tròn mấy vòng, bọc mình trong chăn thành một con sâu mới cảm thấy an toàn.

Vừa sáng Thẩm Huyền Quân đã chuẩn bị xong xuôi, biết hôm nay nhiều việc y ăn như quỷ đói đầu thai, đầu bếp mang rất nhiều rau củ trữ đông ra hầm canh, ăn cực kỳ ngon miệng sức khỏe dồi dào sẵn sàng chiến đấu với đống sổ sách hắn mang tới.

Lục Minh Quy ở bên cạnh gọt cho y mấy quả trái cây ngọt mát, thấy y xem chăm chú, hắn không nhịn được nói: "Ai sai phạm cứ xử phạt, không cần báo lại với ta."

Thẩm Huyền Quân cười híp mắt, lúc mới đến phủ có nhiều người nói ra nói vào, mấy kẻ đó đều là do hoàng thượng ban cho hắn làm người hầu, ỷ thế kiêu ngạo. Thẩm Huyền Quân không để ý họ, Viên Huyễn biết được, không cần đợi hắn ra lệnh đã xử lý xong. Những người khác đều được dạy dỗ nghiêm ngặt, trước sau như một đối với y vô cùng kính trọng, có thể vì được hắn bảo vệ, y chưa nghe thấy lời khó nghe nào từ dân chúng ngoài thành.

Cả hoàng thượng còn sợ lời đàm tiếu của dân, y thấy mình giờ đây tốt lắm.

Lục Minh Quy đến trưa phải ra ngoài, Thẩm Huyền Quân đối chiếu sổ sách đến chiều, có người đến hỏi dọn cơm y mới giật mình buôn đồ trên tay xuống. Hôm nay làm đủ rồi, ai bắt ép y sẽ đình công!

Thẩm Huyền Quân vô cùng nóng lòng đợi tối đến đi chơi lễ, thấy trời đã tím thẫm trong bụng đã nghĩ đến việc nếu hắn về trễ sẽ phạt hắn thật nặng. Ý niệm này quá mạnh, Lục Minh Quy về trước khi lễ hội bắt đầu, quét mắt kiểm tra xem y mặc đủ áo ấm chưa mới đưa đi chơi lễ.

Bên ngoài náo nhiệt bao nhiêu, góc hẻm tối gần đó tĩnh mịch bấy nhiêu. Tưởng Hoàng mở to mắt nhìn theo bóng người đang cười nói vui vẻ, trên tay cầm mấy xâu thịt nướng ánh mắt thỏa mãn chứa cả ngàn sao. Con ngươi của hắn đỏ lên, Phương Dao cảm nhận được sát khí, mày nhíu lại: "Người bên cạnh là Vô Diện? Đã truy lùng bao lần thần vẫn không nhớ nổi gương mặt của hắn."

Tưởng Hoàng nghiến răng: "Không phải bộ dạng bây giờ của hắn rất giống trẫm?"

"Giống sao?" Phương Dao không hiểu nổi nhìn hắn.

Tưởng Hoàng xoa thái dương, bóng ma này chỉ mình hắn nhìn thấy ư? Kể cả vào trong huyễn cảnh vẫn không thoát nổi? Tưởng Hoàng không kìm được cười lạnh lùng, xâu chuỗi lại sự việc có lẽ hắn rơi vào bẫy rồi, huyết trùng Hoàng Uyên nhắc đến là từ chỗ Vô Diện, biết đâu Mã Lý Trường có được huyết trùng cũng là do Vô Diện nhúng tay vào?

Tay Tưởng Hoàng đổ đầy mồ hôi: "Phương Dao, trong phủ của ngươi thật sự an toàn chứ?"

Nhìn y hạnh phúc, hắn có cảm giác mình không dám đối mặt.

...

Hai người thấy Thẩm Huyền Quân lên thuyền lập tức rời khỏi hẻm đuổi theo. Họ đi xuyên qua đám đông không có gì cản trở, gần như có thể đi sát sau lưng, Lục Minh Quy như nhận ra gì đó ngoái đầu nhìn lại mấy lần.

Cảm thấy linh tính Vô Diện quá tốt, hai người lùi dần giữ khoảng cách an toàn.

Đi được nửa đường Thẩm Huyền Quân đột nhiên suy nghĩ lại: "Chúng ta đi chơi lộ liễu thế này liệu có bị người ta dòm ngó không, vẫn nên đi thuyền nhà tránh tai mắt."

Lục Minh Quy không tập trung lắm chỉ gật đầu qua loa, ánh mắt rơi vào dòng người đông kín phía sau. Đột nhiên hắn kéo Thẩm Huyền Quân vào lòng ôm thật chặt, âm thanh xung quanh như ù đi, y không hiểu tại sao, trong lòng có chút đắng chát, khẽ gọi tên hắn.

Đầu hắn cọ cọ bên cổ Thẩm Huyền Quân, thổn thức hồi lâu, đến khi nghe tiếng ồn ào thông báo sắp bắn pháo hoa hắn mới giật mình, cắn nhẹ lên cổ y: "Đi thôi."

Thẩm Huyền Quân dở khóc dở cười theo hắn lên thuyền. Vừa rời khỏi cầu ván bắt lên thuyền, Lục Minh Quy quay đầu nhìn thêm lần nữa, niệm chú dựng kết giới bao quanh thuyền che mắt những kẻ theo đuôi.

Lúc Tưởng Hoàng nhận ra kết giới đã liền mạch hoàn toàn bao phủ che chắn cho những người bên trong.

Trong thuyền Thiên Hương nghe tin công tử đổi ý, vội vàng chuẩn bị lửa than nướng thịt, Thiên Hà pha trà rót nước, bê đồ dưới bếp lên phía mũi thuyền.

Thiên Hương thấy hắn cầm dao cắt thịt vội đến quỳ bên cạnh: "Để nô tỳ làm."

Lục Minh Quy xua tay: "Các ngươi lên bờ chơi đi."

Đêm mùa đông ngồi bên bếp lửa nghe tiếng hát xa xa vọng lại êm đềm như đang trôi trong giấc mộng, Thẩm Huyền Quân đã cầm sẵn đũa trên tay chỉ chờ ăn, thấy hắn chậm chạp liền cắn cổ hắn. Lục Minh Quy thu lại trầm tư khẽ cười, nhưng ý cười đông lại ở khóe miệng, sau lưng lạnh toát. Dường như hắn đã lờ mờ đoán ra vì sao kết giới bị thủng, kẻ không mời mà đến phá đám, nhưng hắn không đoán được là yêu ma quỷ quái kiếm chuyện hay kẻ thù tìm đến?

Thẩm Huyền Quân thấy hắn cắt thịt nướng chăm chỉ thỉnh thoảng lại đút hắn một miếng thịt cuốn trong mấy loại rau làm rất đẹp mắt.

"Cuối cùng cũng được ăn ngon, mấy ngày qua chẳng ăn uống được gì đau khổ quá đi mất." Thẩm Huyền Quân ăn thêm mấy miếng bánh thịt viên sốt cà chua, hạnh phúc đến sắp mọc cánh bay lên trời.

"Không có ta ở nhà đầu bếp dám lười biếng không nấu đồ ăn ngon cho ca ca ăn ư?"

"Là do ta không có khẩu vị thôi." Thẩm Huyền Quân nghển cổ nhìn về phía đoàn thuyền trôi giữa hồ, cứ như đang muốn xem pháo hoa, môi dẫu ra đầy bất mãn.

Lục Minh Quy nhướn mày, chợt nhớ ra chuyện công chúa từ phương xa đến môi không nhịn được cười tủm tỉm.

Trước khi hoàng thượng gọi hắn vào cung đã có mấy lời nói ra nói vào ở ngoài tửu lâu. Hôm đó Thẩm Huyền Quân từ bên ngoài về sắc mặt hơi tái, Lục Minh Quy còn tưởng y đi đường mệt ôm người vào trong phòng xoa chân bóp tay. Thẩm Huyền Quân ở trong lòng hắn, ý cười yếu ớt không gượng nổi, y cứ thế nhìn qua cửa sổ, không biết nhìn vì điều gì?

Gần đây hắn phải rời nhà vào buổi đêm, y thường đứng trước cửa tiễn hắn, đợi đến khi hắn đi thật xa, thật xa mới quay về phòng. Có khi cứ đứng bất động bên ngoài cửa son hứng gió lạnh, dọa Viên Huyễn hết hồn mấy phen.

Đến nửa đêm nghe tiếng mở cửa, Thẩm Huyền Quân giật mình tỉnh dậy còn tưởng hắn về, nhìn thấy hạ nhân thay trà, ý cười chào đón trên môi y nhạt bớt, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Nỗi chua xót chồng chất đến nghẹt thở, sức nặng của quyền lực thật quá đáng sợ, hắn có lòng bảo vệ y đi nữa vẫn không chống được hoàng quyền.

Có lẽ công chúa cũng không muốn cướp hạnh phúc của y, cô ta chưa chắc muốn gả đến đây, rời xa gia đình người thân.

Thẩm Huyền Quân tự an ủi mình, y đã có rất nhiều thứ, dù hắn có lấy công chúa y cũng không thiệt thòi. Chuyện này trước kia y đã từng nghĩ đến, cũng đã chấp nhận. Tình yêu của hắn để lại vô số dấu ấn trong cuộc đời chán ngắt này. Được hắn nuông chiều tâm tính ngày càng ỷ lại, ích kỷ, những điều đó y phải gạt bỏ hết.

Mỗi lần ở cạnh nhau y sẽ tận hưởng thật trọn vẹn, xem như đó là lần cuối cùng nhau ôm ấp.

Sau đó nghe hắn truyền tin sẽ đưa mình đến thôn trang, Thẩm Huyền Quân dần sợ hãi, y không muốn rời xa hắn.

Hắn ở trong cung mấy ngày, y ở trong phủ ngủ không ngon, đêm nào cũng nhân lúc không có ai ngồi hứng sương lạnh. Tưởng đâu lương duyên thiên trường địa cũ, hai người vĩnh viễn nương nhau mà sống, rời đến thôn trang, có lẽ hắn vẫn sắp xếp cho y chỗ tốt sống yên ổn. Nhưng nghĩ đến tháng ngày xa cách mong mỗi không thể gặp nhau, tim gan héo mòn từng cơn.

Đêm nay Thẩm Huyền Quân rất vui vẻ, không biết có người bị giày vò, chờ đợi trong hoang mang lo sợ. Hoàng Uyên nói vào mộng có thể cảm nhận được nỗi đau niềm mong mỏi của những người hắn xem trọng. Tưởng Hoàng biết cơn đau đớn đang tra hắn bắt nguồn từ đâu, hắn không còn sợ mắc kẹt trong mộng không trở về bên cạnh y nữa, thứ hắn phải đối diện là sự thật phũ phàng, ca ca ở bên cạnh người khác mãn nguyện hơn người khác.

Tưởng Hoàng thấy lạnh toàn thân, hồn phách lay động trước gió tưởng chừng sắp bị đánh tan tác. Phương Dao túm chặt hắn, sắc mặt nghiêm trọng: "Hình như đây là kiếp trước của công tử."

"Kiếp trước?" Tưởng Hoàng thấy tâm trí dần mù mịt.