Khói Hoa Lãnh Cung

Quyển 5 - Chương 18: Người Vẫn Thế, Tình Vẫn Thế, Kiếp Này Kiếp Trước, Ai Phụ Ai 6



Hái được một bông hoa rồi, Tưởng Hoàng và Phương Dao dành thời gian nghiên cứu tính chất của hoa. Phương Dao nghĩ đến tâm trạng của hoàng thượng suy sụp, tự dày vò mình mấy ngày qua, mượn cớ lần này bảo hắn tạm rời xa Thẩm Huyền Quân: "Trước mắt phải luyện hóa tránh hoa héo tàn, người am hiểu dược tính, hoa này lại có độc. Chi bằng đến miếu hoang ở ngoài thành bế quan tinh luyện."

Tưởng Hoàng cười nhạt: "Hoàng Uyên bảo hái hoa trước khi tàn không cần tinh luyện. Ta biết ngươi nghĩ gì, nếu cần ở đây vẫn áp chế dược độc của hoa được."

Lúc nào bên cạnh ca ca cũng có Lục Minh Quy kè kè bên cạnh, hắn không muốn nhìn thấy họ nhu tình ngọt ngào. Nếu tránh mặt, tâm trí hỗn loạn không ngừng mường tượng xem họ đang làm gì, ôm ấp thế nào, môi hôn dịu dàng ca ca dành cho người kia có giống như từng trao cho hắn. Hình ảnh hai người họ đêm đêm nồng nàn ám ảnh hắn, giày vò tinh thần hắn đến kiệt quệ, hắn đã nghĩ đến rất nhiều cách, dần nhận ra cứ vào ngày mười lăm đến mười tám, Lục Minh Quy sẽ vào động bế quan không ra.

Những lúc như thế sắc mặt Lục Minh Quy rất tệ, hành động chậm chạp hơn. Ngoài động canh giữ nghiêm ngặt, đáng nghi hơn là có một luồng ma khí đáng sợ bao vây. Đều đặn mỗi tháng đều làm như thế, thời gian trong ảo cảnh có trôi nhanh đến đâu việc bế quan vẫn không bị gián đoạn, thời gian theo đó chững lại, cứ như đang hỗ trợ cho kẻ kia luyện công.

Tưởng Hoàng tự hỏi việc này bắt đầu từ bao giờ, không thể lúc đánh trận quan trọng lại xin nghỉ phép, nếu hắn nhân lúc Lục Minh Quy điều khí đâm một nhát…

"Phương Dao, tìm cho ta một bộ da."

Phương Dao giật nảy mình nghĩ đến việc nhập hồn, nhưng không dám khẳng định, nhập hồn để lại rất nhiều hậu họa, trong huyễn mộng lấy đâu ra bộ da thích hợp chứ?

"Người định làm gì?"

"Ta phải nhập hồn làm một chuyện quan trọng."

Tưởng Hoàng không để Phương Dao từ chối, dùng quyền hành đè bẹp ý nghĩ muốn ngăn cản. Khuyên răn hết lời không được, Phương Dao rời đi tìm người có bát tự phù hợp, chỉ mong hoàng thượng đừng liều mạng.



Lục Minh Quy trở về phòng đúng lúc Thẩm Huyền Quân nghe Xuân Hoa kể lại chuyện trong phủ, nghe tới mấy trò của Thu Nguyệt không khỏi dở khóc dở cười: "Suốt ngày đọc mấy trang sách thêu dệt bên ngoài, trong đầu muội ấy còn chứa cái quỷ gì nữa hả? Hứa hẹn lung tung với người ta, hừ lát nữa bắt chép nội quy."

Nói xong nghe thấy ngoài cửa có tiếng cười quen thuộc, Thẩm Huyền Quân trừng mắt với người đang mở cửa vào phòng: "Ai cho đệ nghe lén?"

Lục Minh Quy sà xuống bên cạnh y nằm ôm lấy người, ngón tay quấn nhẹ lọn tóc mềm mại của ai kia: "Giờ ta mới biết ca ca nói không ghen là dùng khổ nhục kế, muốn mượn tay ta đem bán những người chứng mắt kia ra khỏi phủ." Hắn cười rộ lên: "Không cần phiền phức như thế, ca ca nói một tiếng ta trói người đem đi bán hết."

Thẩm Huyền Quân liếc mắt: "Cả đệ cũng hùa theo nữa à? Nhìn mặt đệ có vẻ hí hửng nhỉ, đệ vui vì Phấn Kiều sắp đến đây hay là vui vì tin đồn này lan ra, người khác mắng ta chỉ biết ghen ghét, dùng mọi thủ đoạn giữ đệ ở bên cạnh."

"Thu Nguyệt chỉ nói đến xin công tử thôi, người không đồng ý Phấn Kiều chẳng dám ý kiến đâu." Xuân Hoa che miệng cười: "Nhưng cô ta không biết sợ là gì sao, còn mò đến đây? Nô tỳ nghe nói cô ta xuất thân nhà quan vốn được nuôi dạy để tham dự tuyển tú, sau đó vì chuyện tham nhũng cả gia đình bị trừng phạt, nam đày ra biên ải, nữ bán thành nô bộc. Nhưng cô ta may mắn hơn một chút, được đưa đến một Phàn Lâu nổi tiếng dạy nghề ca múa, do phong thái nổi trội cùng diện mạo xinh đẹp chủ nhân rất quý cho nơi ở riêng, có người hầu hạ. Lần tuyển tú lần trước cô ta có tham gia, hoàng thượng đã giữ lại thẻ. Không biết tại sao bị đưa đến đây."

Mi mắt Thẩm Huyền Quân giật giật: "Chuyện này đệ biết không?"

Vấn đề xuất thân của cô ta tám chín phần là do bên ngoài đồn đãi, chưa chắc đúng. Nhưng việc hoàng thượng từng giữ lại thẻ của cô ta sao Xuân Hoa dễ dàng biết được chứ, nội cung canh phòng nghiêm ngặt, ai dám lan truyền tin tức?

Lục Minh Quy gật gật: "Có nghe qua, lúc hoàng thượng triệu vào cung công công có nhắc đến mấy quý nhân được chọn. Bởi vì cô ta là người do Lâm phu nhân đưa tới, lại từng ở chỗ ca múa mua vui, trong cung biết bao cặp mắt nhìn chằm chằm vào. Hoàng thượng giữ cô ta ở lại trong cung một ngày, không biết ai tâu với người chuyện binh lính biên ải quanh năm cô độc không người chăm sóc, hoàng thượng mở lòng từ bi tìm vài cô nương xinh đẹp cho họ cưới làm vợ, ta cũng có phần."

Thẩm Huyền Quân suy tư giây lát, nói: "Lâm phu nhân? Lâm phu nhân kia chắc không phải là vợ của thừa tướng chứ? Ta nhớ con gái thứ hai của thừa tướng được lập làm phi, Phấn Kiều nhất định được đưa vào hỗ trợ tranh sủng, hoàng thượng không thèm nể mặt thừa tướng luôn sao? Cứ mắt nhắm mắt mở ban cho một tước vị được rồi."

"Là bà ấy, từng có tiền lệ phi tần là ca vũ trong cung, Lâm phu nhân tiến cử hồng nhan cho hoàng thượng ta không thấy lạ. Còn việc hoàng thượng không giữ lại, ta nghĩ là bởi… "

Y nghiêm túc lắng nghe.

"Bởi vì cô ta xấu!"

Thẩm Huyền Quân "..."

Y vừa nằm xuống lại tức anh ách ngồi dậy: "Không biết có đi đồn đãi ở đâu không, vài ngày nữa ta lại thành kẻ ngang ngược độc ác nhất phủ. Hoàng thượng giữ cô ta lại chưa chắc vì muốn nạp người vào hậu cung, biết đâu… đáng lẽ ta không nên đưa cô ta đến phòng giặt giũ."

Không phải thường có rất nhiều người mua bán mỹ nhân vào nhà quan làm thiếp, tiền bạc là phụ, thu thập tin tức mới là chính. Không ít người bị buộc tội vì người bên gối bán đứng, hoàng thượng ở trên ngôi cao, không đến mức học mấy chiêu trò này chứ?

"Cô ta được đưa vào đây hầu hạ chủ nhân, sao không được đưa đi làm việc nặng?" Lục Minh Quy ôm y vỗ về, hắn từng mong khi hoàng thượng đưa những người đó đến y sẽ chạy đến chỗ hắn quậy ầm ĩ một phen. Nhưng y chẳng đoái hoài gì đến, lúc nghe tin họ bị ném ra ngoài làm việc hắn rất vui đấy: "Ca ca đừng để ý đến chuyện này nữa, dưới bếp có hầm canh ca ca uống một chén đi."

Lúc trưa ăn rất ít giờ trong bụng hơi đói, Thẩm Huyền Quân gật đầu không quên dặn: "Nói với Thu Nguyệt đưa cô ta đến đây đi, không những người hoàng thượng đưa vào đều gọi tới, ta phân công việc khác cho họ."

Xuân Hoa nhìn sang hắn, thấy hắn không nói gì gật đầu lui ra.

"Chuyện này sao đệ không nói cho ta biết." Lời chất vấn vừa nói ra, y biết mình sai rồi, chuyện trong nội cung làm gì đến lượt mình xen vào, giọng điệu mềm đi đôi chút: "Lỡ như cô ta truyền tin vào cung nói chúng ta bạt đãi thì sao, Phấn Kiều… không chắc nữa, tất cả đều phải phòng."

Lục Minh Quy không biết nên khóc hay cười, ca ca sợ cô ta chỉ là bình phong, tin tức kia truyền ra dẫn dụ họ chú ý vào cô ta lơ là với người khác, thật ra trong số người được đưa vào cùng Phấn Kiều mới là kẻ đáng nghi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ca ca càng lo đây là kế sách của hoàng thượng để họ nghĩ Phấn Kiều là con tốt thí, không quan tâm đến cô ta, lúc đó cô ta có thể thừa cơ hành động.

"Thế ca ca muốn làm gì tiếp theo." Hắn quanh co do dự một hồi, giọng điệu ám chỉ, xoa xoa cằm: "Hay là ca ca lại muốn đưa bọn họ đến đây quản chế, phạt đánh, hay dễ bề tìm cớ trói lại bán đi đúng không? Chuyện Thu Nguyệt nói không phải không có căn cứ, lần trước ca ca nói cái gì mà 'đệ muốn tìm bao người vào phòng cũng được', cả câu 'ở điền trang cũng tốt, thỉnh thoảng đệ đến thăm ta' đều là lấy lui làm tiến? Sau lưng ta đã giấu bao nhiêu âm mưu đây?"

Mặt Thẩm Huyền Quân nóng lên tỏ vẻ như sợ sệt, khẽ nói: "Không dám, không dám, ta đưa họ đến viện bên tắm rửa sạch sẽ, mỗi ngày chọn một người đến hầu hạ tướng quân. Thu Nguyệt lên danh sách các cô nương xinh đẹp, Xuân Hoa chuẩn bị dạy họ quy tắc, đảm bảo ai cũng có phần."

Lục Minh Quy thấy buồn cười ngón tay nhéo mặt y xoa nắn: "Đừng có hối hận, phải tìm cho ta người trắng trẻo nõn nà, dịu dàng nghe lời. Không được ngang bướng, càng không cho phép tính khí chiều lâu ngày bắt đầu cãi lời, liếc xéo ta, quan trọng hơn ở trên giường phải ngoan."

Thẩm Huyền Quân nheo mắt, đầu vẫn gật gật trông rất thành thật.

Đợi canh được mang đến, y no bụng ý chí chiến đấu hừng hực, trong đầu vạch ra ba, bốn kế hoạch. Lục Minh Quy thấy y đăm chiêu thì cái nết xấu xa trỗi dậy, ngồi một bên phá rối một hồi. Càng phá càng cao hứng, không thèm để ý đến ánh mắt đầy phán xét của ai kia, lật người đè cắn mấy phát.

Chiều hôm đó, Thu Nguyệt dẫn các cô nương đến trước sân như lời y dặn. Trên đường đi Phấn Kiều bỏ hết các tỷ muội ở phía sau chạy đến ôm khuỷu tay Thu Nguyệt, giọng điệu thân thiết: "Biết ngay tỷ không thất hứa với muội mà."

Thu Nguyệt cười nhạt trong lòng, khẽ nói: "Thật ra ta có cầu xin nhưng công tử không đồng ý, chỉ là…" Nàng nhìn trước nhìn sau một hồi lấm la lấm lét như kẻ trộm: "Tướng quân từ trong cung về sắc mặt không tốt, suýt nữa là cãi nhau với công tử. Ta thấy nhất định là công chúa quá phiền phức cái kia không được, cái này không xong, xoay người khác xoay vòng tướng quân mới mệt mỏi khó chịu. Lúc dùng bữa đột nhiên nhắc đến những người được hoàng thượng ban, sắp đến ngày vui của công chúa, phải dẫn một người vào cung cho hợp lễ."

Phấn Kiều vỡ lẽ, hoàng thượng ban họ cho tướng quân là muốn thể hiện lòng quý mến với những người chinh chiến ngoài biên ải, những dịp thế này tướng quân phải thể hiện lòng biết ơn. Dắt theo một người vào cung, rêu rao cho mọi người biết người hoàng thượng ban thưởng người rất trân trọng. Nhưng rất nhanh Phấn Kiều bực bội nghĩ thầm, không chỉ nàng mà các cô nương khác cũng trưng diện đẹp đẽ, bóng kiều thướt tha tranh phần.

Thẩm Huyền Quân ngồi ở trên ghế dài nhìn một đám cô nương đứng chen chúc, mấy ngày qua chịu nhiều cực khổ sắc mặt bọn họ không tốt. Y có thể nhìn thấy vài vết bầm trên mặt, mu bàn tay, thậm chí có người còn sơ ý để lộ cánh tay đầy vết roi chưa lành. Phải gánh nước giặt giũ, tay đã có vết chai nhỏ, dáng đi trở nên thô to, trong lòng hơi thấy có lỗi. Y không phủ nhận mình xấu xa đề phòng bọn họ, có thể trong số họ có những người thật sự vô tội. Số phận đẩy đưa đến bước đường hôm nay, chính bản thân cũng từng cùng đường chịu nhục lại đi dùng quyền hành chèn ép người khác.

Phấn Kiều nép bên cạnh Thu Nguyệt nói nhỏ: "Sắc mặt công tử không tốt, chắc là vừa bị quở trách."

Nào có, là do tướng quân khụ khụ… nếu không phải buổi chiều cần vào cung e là tướng quân vẫn hăng say thảo phạt. Thu Nguyệt che giấu ý cười: "Không được để ý đến chuyện riêng của chủ nhân."

Phấn Kiều vâng dạ nghe lời.

Xuân Hoa đã chuẩn bị sẵn giấy bút, kê bàn ngồi bên trái trước y một khoảng sân nhỏ, ánh mắt nhìn từng người mang theo sát khí.

Thẩm Huyền Quân nâng một chén trà lên uống, thong thả nói: "Lần trước các ngươi phạm lỗi ta phạt đi làm việc nặng, nay cũng qua mấy tháng, thấy các ngươi chăm chỉ thành thật, kể ngày mai có thể trở về viện nghỉ ngơi."

Trong lòng các nàng đều không phục, phạm lỗi gì chứ? Công tử sai người bắt họ đến phân công việc làm, ai dám ý kiến đều bị phạt đánh. Bọn họ sợ đòn roi đành vâng dạ nghe theo, hừ ở đó làm bộ làm tịch cho ai coi?

Phấn Kiều khinh bỉ, nắm chắc mười phần y ở trước mặt tướng quân cũng nói những lời thế này, vu cáo việc họ phạm lỗi, tướng quân nhiều việc cần để ý, đâu có quan tâm tra xét có thật như thế không? Hừ đáng ghét.

Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng họ rối rít vâng dạ tạ ơn, Thẩm Huyền Quân hài lòng ngẩng đầu quan sát một hồi chỉ vào cô nương có gương mặt trái xoan trắng nõn mềm mại, vừa nhìn đã hợp mắt: "Ngươi tên Vương Vi Liễu đúng không?"

Cô gái bị chỉ vào hoảng hốt, lần trước không phải báo tên rồi sao?

Sắc mặt Vi Liễu tái mét: "Dạ phải."

"Xinh đẹp lắm, tối nay ngươi đến hầu tướng quân nghỉ ngơi, Mai Lan, ngươi dẫn cô nương đi về viện tắm rửa ăn uống trước đi."

Thu Nguyệt "..." Xuân Hoa "..."

Vi Liễu sững sờ, những cô nàng khác lập tức bắn ánh mắt thù địch về phía Vi Liễu, cô nàng này không phải yêu kiều nhất, so về nhan sắc vẫn thua xa Tần Trinh hay Lâm Phấn Kiều. Bởi thế thấy cô ta được chọn, hai cô nàng vặn chặt khăn tay, mặt tím ngắt. Thấy công tử không có ý đùa giỡn, Mai Lan lật đật mời người đi sang viện bên.

Đợi khi Vi Liễu đi mất, Thẩm Huyền Quân mới nói tiếp: "Ai là Phấn Kiều?"

Nghe gọi Phấn Kiều đi lên vài bước khom người hành lễ: "Là nô tỳ."

Dáng vẻ của Phấn Kiều vô cùng cao sang quyến rũ, cử chỉ nhã nhặn giọng nói ngọt ngào. Lúc đứng cạnh các cô nương khác thẳng lưng ngẩng cao đầu, phong thái quý khí như hạc giữa bầy gà.

Y nhìn nàng ta một lát, điệu bộ hơi mất đi vẻ tự nhiên: "Biết chữ không?"

"Biết ạ?"

Y gật đầu: "Có tài lẻ nào không?"

Nàng hơi đắc ý cất giọng ngọt ngào: "Nô tỳ biết đánh đàn ca múa, thêu thùa và vẽ tranh ạ."

"Thu Nguyệt có nhắc đến ngươi." Phấn Kiều chưa kịp vui mừng đã nghe y nói tiếp: "Chỗ ta đang thiếu người sai bảo, ngươi ở lại chỗ ta theo Thu Nguyệt làm việc đi."

Phấn Kiều rơi nước mắt lộp bộp luôn miệng cảm tạ, trong lòng hận đến nghiến răng, rõ ràng công tử thấy nàng diễm lệ vô song trong bụng ghi thù. Đáng lẽ người tối nay được hầu hạ tướng quân là nàng mới đúng, so về tài sắc nàng ăn đứt Vi Liễu, trực tiếp hầu hạ vẫn tốt hơn làm nô tỳ của người khác, ngày ngày mong ngóng tướng quân ngó ngàng tới.

Dạo trước nghe gọi tới nàng đã sợ hãi bất an cố tránh thật xa, cúi mặt không làm gì để người ta chú ý, nay thấy Vi Liễu gặp may nàng còn tưởng mình sắp bay lên cành cao, không ngờ vẫn không thoát khỏi kiếp bị chèn ép.

Nghĩ một lát Thẩm Huyền Quân lại nói: "Ngươi lớn tuổi hơn Thu Nguyệt, Xuân Hoa lại là người hoàng thượng đưa tới lễ nghĩa trong cung được học qua ít nhiều, ta không thể để ngươi chịu thiệt. Nhưng hai muội ấy quản lý trong viện bấy lâu có kinh nghiệm, quyền hành cứ chia đôi đi."

Phấn Kiều đỏ mắt cảm ơn, nước mắt rơi liên tục.

Sau đó y chọn vài người làm nô tỳ trồng hoa, hay dọn dẹp phòng ốc, các cô còn lại tạm thời đưa về viện.

Phấn Kiều lấy lại tinh thần rất nhanh, vào viện không lâu đến tối đã quen hết việc, tự nhiên như ở nhà. Nàng ta thường tìm Thu Nguyệt và Xuân Hoa trò chuyện nịnh nọt, đối với Mai Lan, hay Cúc Trúc thì thận trọng dạy bảo, khuyên răn nhiệt tình. Tối đến lại tìm cớ vào phòng Thu Nguyệt tâm sự. Nàng ta rất biết lễ nghĩa chia cho Thu Nguyệt sáu phần bạc vừa được cấp, Thu Nguyệt không ngờ mình nói xạo, tỏ ra muốn nàng ta cống tiền để tránh bại lộ lời kể dối trá kia, nàng ta lại tin thật.

"Chuyện tỷ kể làm muội cứ trằn trọc mãi cuối cùng cũng ngộ ra một điều."

Thu Nguyệt lập tức cảnh giác: "Điều gì cơ?"

Phấn Kiều nằm nghiêng nhìn Thu Nguyệt thủ thỉ: "Muội nghĩ ngay từ đầu tướng quân đã biết công tử muốn xử phạt các cô nương, mắt nhắm mắt mở xem như không rõ. Nhưng công tử phạt đánh họ quá nặng, tướng quân không biết ăn nói sao với hoàng thượng mới phạt người quỳ bên hông viện. Đây chỉ là phạt nhẹ thôi, hoàng thượng cũng không thể trách cứ nữa, ý tứ bao che quá rõ."

Thu Nguyệt ngắc ngứ một hồi, không hiểu sao lại nhắc chuyện này: "Ta cũng nghĩ thế, ta thừa biết tướng quân yêu thương công tử nhà ta nhất mà ha ha."

"Tiếp đó là việc ca vũ trong yến tiệc, tướng quân e là khi lôi những người đó ra sân sau đã biết rõ là công tử cố ý."

"Thế nên công tử nhà ta mới bị lạnh nhạt, để ả hồ ly tinh kia thừa cơ hội." Thu Nguyệt bè theo: "Nhưng người thắng cuối cùng vẫn là công tử của ta, chẳng qua tướng quân thấy công tử bướng bỉnh quá, nghiêm khắc trách phạt một chút thôi."

Phấn Kiều nói ra nghi hoặc: "Nhưng muội không hiểu sao tướng quân lại phạt công tử nặng như thế, nếu chỉ vì muốn người nhận lỗi, lệnh phạt mấy chục roi là được rồi. Tướng quân thông minh như thế sao lại không có cách rút lui chứ?"

"Cái đó…"

"Muội nghĩ tướng quân thích ả hồ ly thật mới phạt nặng. Nhưng công tử bệnh, người nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ, không còn hứng thú với cô nàng kia nữa." Phấn Kiều tin tưởng vào suy nghĩ của mình: "Cho nên muội rất lo lắng ả Vi Liễu kia lấy được tình cảm của tướng quân, công tử nhà ta phải chịu khổ, tỷ nhất định phải đề phòng. Cả chuyện công tử dùng khổ nhục kế, chưa chắc tướng quân không để trong lòng, về lâu về dài sẽ xảy ra chuyện đó!"

"Đương nhiên là đề phòng." Thu Nguyệt đập tay xuống nệm: "Muội không biết đâu lúc cô ta xuống phòng bếp lấy canh cho tướng quân, mặt ngẩng lên trời, lắc eo một cái tưởng có thể trèo lên cao sao, hừ. Muội cũng phải phụ ta lo lắng cho công tử biết chưa?"

Ở chỗ vị tướng quân nào đó cũng có nhiều chuyện để lo biết bao.

Lục Minh Quy vừa về đã vào thư phòng xem xét nhiều thứ, bận rộn tối mặt tối mày. Đột nhiên cô nàng nào đó chạy tới nói công tử đưa đến hầu hạ hắn ngủ nghê. Trên người mặc quần áo mỏng tang mùi hương thơm nức, ưỡn ngực đi đến bên cạnh hắn.

Sáng hôm sau Thẩm Huyền Quân thấy hắn ngồi trước bàn ăn ngoài sân mặt mày đen xì, y cười tủm tỉm: "Tối qua Vi Liễu có ngoan không, ta chọn được người tốt có phải sẽ được thưởng không?"

Tối qua hắn về phòng gõ cửa, Thẩm Huyền Quân ôm chăn ngủ say, nô tỳ trong phòng cũng giả vờ ngủ. Không lẽ hắn phải đạp cửa vào, hậm hực ở trước cửa một hồi không ai nhìn tới, phải qua gian phòng bên cạnh ngủ.

"Sao thế, lẽ nào cô ta không tốt, tối nay ta sẽ đưa Tần Trinh sang chăm sóc cho đệ."

Mặt Lục Minh Quy càng khó coi: "Không tốt, tối qua ta bị đuổi ra ngoài phòng, hừ đáng bị đánh đòn lắm. Mai ta phải vào cung dự lễ thành thân của công chúa, cần phải được nghỉ ngơi dưỡng sức."

Thẩm Huyền Quân làm như không nghe ra ý tứ trong lời nói kia, lại nói: "Vậy ta bảo Bảo Tuyết đến xoa bóp đấm vai, ở bên giường quạt mát cho đệ."

Hắn vội xua tay: "Không cần."

"Không được, không đưa người đến cho đệ ôm ấp lại có người bảo ta có âm mưu, trong lòng ghen tuông giả vờ lấy lui làm tiến." Nói rồi lại liếc hắn: "Ngày thường ta ở trên giường không ngoan, chăm sóc tướng quân không chu đáo, phải bị phạt đóng cửa kiểm điểm vài tháng."

Hắn nhướn mày nghi hoặc: "Thế nếu tìm người ta không thích đến hầu hạ làm ta khó chịu, có đáng bị phạt đến hình phòng không?"

"Tướng quân muốn phạt ta đến hình phòng sao?"

Đệ thử nói phải xem!

Lục Minh Quy cười lạnh nhạt: "Phải phạt chứ, có điều ta đang bận rộn, tạm thời cho ca ca nợ."

Ăn xong Thẩm Huyền Quân hung hăng nện từng bước về phòng, Thu Nguyệt không hiểu tại sao ân cần hỏi han: "Công tử, ai chọc giận người?"

"Muội đi mời hai ba bốn vị cô nương đến thư phòng làm phiền chết hắn đi."

Thu Nguyệt "..."

Y vẫn còn chưa nguôi giận, muốn phạt mình hả hừ hừ: "Thiển Thiển không phải mỏng manh như cành liễu sao, Du San dịu dàng như liễu ấy, đem hết đến chỗ hắn để xem còn chê chưa đủ nhu thuận không?"

Các cô nàng lũ lượt đến tìm hắn ánh mắt của ai cũng ướt rượt, nửa ngày sau trong phòng có tiếng đổ vỡ, nghe đâu là có người làm nát bình ngọc trong phòng. Tướng quân đùng đùng tức giận đuổi người về viện đóng cửa hối lỗi, sai người truyền lời đưa y đến gặp hắn.

Lục Huy quay về báo công tử đến hình phòng rồi, Lục Minh Quy hoảng hồn chạy ào ra ngoài, vừa xót vừa giận. Nhưng đến nơi thấy y đi dạo bên ngoài đếm lá rơi, điệu bộ nhàn nhã vô cùng.

"Ca ca đến đây làm gì?"

Y không thèm nhìn hắn thản nhiên đáp: "Tướng quân bảo ta đến hình phòng thì ta đến thôi. Quên mất tướng quân chưa nói phạt cái gì, ta định dạo một lát mới đến thư phòng xin phạt."

Lục Minh Quân giơ tay chịu trói, liên tục xin tha, Thẩm Huyền Quân đắc thắng: "Biết lỗi là tốt rồi, ta còn lâu mới vào đó chịu khổ. Có điều đi quanh quẩn một hồi chân mỏi rã rời hết rồi, phải làm sao đây?"

Hắn biết ý nịnh nọt cõng người về phòng, đấm chân rót nước, ra sức dỗ dành tâm can bảo bối của hắn.

Phấn Kiều nghe công tử đi đến hình phòng còn tưởng sắp có chuyện, nàng không biết nguyên nhân do đâu, tướng quân có thích Vi Liễu cũng đâu có nhanh như thế? Nàng cẩn thận thăm dò người hầu trong viện, họ đều không biết. Nàng còn muốn tìm hiểu thêm, Mai Lan đến báo công tử về rồi, bảo phòng bếp chuẩn bị bữa nhẹ.

Trong phòng Thẩm Huyền Quân thay quần áo khác, ngồi dựa trên kháng cho hắn đấm chân. Trời đã ấm hơn trong phòng không cần đốt lò sưởi, bày trí mùa đông dần đổi sang mấy món đồ mùa xuân, chăn gấm hay giường đệm lần lượt đổi mới. Thu Nguyệt mang quần áo mùa xuân đã may xong cho y xem, nhớ đến tháng trước vừa có ba bốn bộ rồi. Suốt ngày ở nhà may nhiều quần áo làm gì chứ: "Đệ định để ta mở tiệm quần áo sao?"

Mành trúc khẽ động, Phấn Kiều bưng các món ăn nhẹ trên khay vào phòng. Xuân đến phòng bếp làm các món từ hoa đào, nàng nhìn tổ yến chưng hoa đào đầy ắp màu sắc đẹp đẽ, nhớ đến mấy chén nhỏ toàn vụn yến bé xíu nàng từng ăn, ý cười giả tạo nhạt bớt.

Thẩm Huyền Quân không thích ăn tổ yến lắm, nhưng gần đây thuốc thang y uống cần kiêng vài dược liệu bồi bổ khác, hắn cứ bên cạnh lãi nhãi phải uống cái này, uống cái kia, y đành nghe theo cho đỡ đau tai.

Lục Minh Quy sờ thử vỏ ốc làm từ dương chi bạch ngọc vừa làm được, phần đuôi vẫn chưa đủ độ tỉ mỉ, hắn muốn hoàn thành trước khi cây táo ra quả. Lúc táo còn xanh bẻ vài cành cắm vào bình ốc này đặt trong phòng khách cho ca ca ngắm.

Phấn Kiều nâng đôi mắt hạnh lén quan sát, Xuân Hoa vẫn chuyên tâm hầu hạ, mắt dán xuống sàn không dám nhìn về hướng của chủ nhân. Nàng lại thận trọng liếc hai người ngồi trên kháng cạnh cửa sổ, gương mặt Thẩm Huyền Quân thanh tú dịu dàng, đôi mắt sáng, trên má có lúm đồng tiền ngọt ngào, nhìn chung những đường nét đó không đủ kinh động lòng người. Nhưng ánh mắt hạnh phúc kia biết bao nhiêu người nhìn đỏ con mắt, người hầu trong viện này ngoài nàng và Hạ Thu, Minh Trang, Lộ Doanh ra, người khác đều do tướng quân lựa chọn đến hầu.

Nàng nhìn thấy Xuân Hoa, Thu Nguyệt được xem trọng kính nể. Nghe ai đó nói trước đó còn có Viên Châu, Viên Nhàn hầu hạ, dạo trước tướng quân thu mua điền trang công tử có ý tiến cử, họ được cử đến đó quản lý nhà cửa. Điền trang lớn thế kia, địa vị hai nàng chỉ đứng sau tổng quản, ở đó có thể tự coi mình là cao quý bằng một nửa chủ nhân rồi.

Nhìn thấy y có thể diện với người trong phủ, Phấn Kiều càng khó chịu.

"Ta thấy trong phủ có thợ xây ra vào, đệ định sửa sang phủ đệ sao?"

Lục Minh Quy nhắm mắt lim dim ôm ấp người trong lòng, giọng điệu dịu dàng: "Không phải sửa sang, ta định xây một viện nhỏ bên cạnh cho con chúng ta ở. Trước sân trồng một khu vườn nhỏ nhé, hồ cá thì thôi đi, trẻ con nghịch ngợm lắm."

Phấn Kiều nghe được hết cả hồn.

Y cũng bừng tỉnh, chuyện này hai người đã bàn kỹ nhưng không thể tìm đại một nhà nào đó cướp con, chuyện này tạm thời để đó. Khi nào rảnh rỗi đi thăm thú xung quanh, tìm một nhà nào đó không nuôi nỗi xin một đứa, nếu thấy không thể chia lìa, cứ để cha mẹ vào trong phủ phụ nuôi dưỡng.

"Đệ gấp gáp đến thế sao? Năm trước vừa xây thêm nhà ở sân sau, nay lại xây tiếp, không sợ…" Không sợ hoàng thượng thấy đệ hống hách, mở rộng nhà cửa không thèm để ý đến mặt mũi của các trọng thần khác sao? Những người khác đều tỏ ra liêm khiết, tiêu xài tiết kiệm đấy. Có Phấn Kiều ở trong phòng y không dám nói toẹt ra, ôm khuỷu tay hắn rành rọt khuyên bảo: "Vẫn chưa tìm được đứa nhỏ nào nhận nuôi mà."

Phấn Kiều nghe nói nhận nuôi con chợt ngẩn ngơ, tướng quân muốn có con cứ cưới vợ về phủ, cần gì phải…

Lục Minh Quy cười sủng nịnh: "Chuẩn bị trước có sao đâu."

Phấn Kiều muốn nghe tiếp nhưng Xuân Hoa ra giấu lui ra, người hầu trong phòng rón rén đi ra cho họ nghỉ ngơi.

Tối hôm đó Thẩm Huyền Quân ngồi xem sổ sách ở ấm trồng hoa, trong phòng chỉ có Xuân Hoa, Thu Nguyệt, khẽ hỏi: "Mấy người đưa đến hầu trong viện tính khí thế nào?"

Thu Nguyệt nhanh nhảu nói: "Minh Trang hòa nhã, Hạ Thu thì mặt lúc nào cũng cau có, u uất, Lộ Doanh luôn tỏ vẻ mình là tiểu thư không muốn nghe lời ai. Còn Phấn Kiều… hừ cô ta muốn cái gì trong lòng biết rõ, tạm thời tỏ vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm việc cẩn thận đặng dễ bề kể công."

"Ta thấy cô ta chưa chắc muốn làm lẽ." Xuân Hoa chỉ phỏng đoán, Thu Nguyệt lại xem là thật suýt nữa là chạy đi tìm Phấn Kiều hung hăng mắng cả nhà cô ta. Xuân Hoa nhanh tay túm người vào trong phòng, vuốt giận: "Bà cô của tôi ơi chuyện vẫn chưa có bằng chứng, cô định đến đó làm gì cô ta hả?"

Thu Nguyệt hầm hầm tức giận: "Đương nhiên là cắt ý định kia từ trong trứng nước, công tử nhà chúng ta có tướng quân chống lưng cần gì phải sợ! Nếu không thể đánh cũng không thể mắng, hừ đem ra ngoài thành nhét vào am ni cô dành cho nữ quyến nhà quan phạm tội ấy."

Thẩm Huyền Quân buông bút xuống, Xuân Hoa bưng nước đến cho y rửa tay, không quên nói: "Uổng cho muội đọc nhiều sách về các cuộc đấu đá tranh giành trong nhà quan lại, nếu dễ thế cần gì để cô ta bên cạnh kiểm soát? Tỷ đừng quên chúng ta chỉ giữ lại bốn người, bên viện bên đâu có ích cô nương. Có thời gian đi thăm dò bọn họ tốt hơn!"

"Đúng, họ cứ tìm cách lảng vảng trước mặt tướng quân." Lúc mới vào phủ bị nhét một góc viện, họ không dám phơi bày thủ đoạn. Nhưng từ khi buông bỏ trách phạt, lại nghe đo là tướng quân ra lệnh, họ còn tưởng tướng quân thật sự quan tâm đến mình, mơ tưởng.

Thẩm Huyền Quân trừng mắt với Thu Nguyệt: "Tuy họ chưa có danh phận nhưng muội cũng không được ngang ngược, gặp người ta nhớ cúi đầu một chút."

Thu Nguyệt chu môi: "Muội là đang nghĩ cho công tử mà."

Xuân Hoa cười cười: "Tỷ tỷ của tôi ơi, nếu không cho họ cơ hội khoét tường chui vào hũ gạo, có con chuột nào chui vào ăn vụng được hả?"

Thu Nguyệt biết ý cúi đầu cười tủm tỉm.