Khởi Hoài

Chương 3



Phó Thanh Như sờ rái tai không thấy gì, nên mới phát hiện mình thiếu mất một chiếc hoa tai.

Lúc về bị mắc mưa, cả người mệt mỏi, nằm suốt một ngày mới lấy đỡ nên không để ý.

Đêm hôm trước mưa lớn như vậy, nhất định đã rớt trên đường cô chạy về. Cô từ từ thả tay, nhìn vườn hoa sơn trà đang nở rộ, trong lòng đột nhiên thấy mất mát.

Quà Chương Dịch Chi tặng trước khi đi lại bị cô làm mất, quá bất cẩn... Chẳng lẽ đây là dự báo ở chốn u minh, bọn họ chia xa rốt cuộc vẫn không ngày gặp lại?

Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh nắng hóa thành màu vàng rực rỡ, chiếu vào lầu son cao lớn.

Mười giờ sáng chính là thời điểm thanh nhàn trong ngôi nhà lớn thế này. Mấy cây lê trong vườn hoa đã trổ lá đầy cành, còn những cánh hoa đỏ tươi trên chậu tiên khách lai (một loại cây cảnh) thấp thoáng chiếu vào những phiến lá xanh biếc ấy, cực kì diễm lệ.

Vì cha bận bịu cả ngày ở Chính phủ, nên mấy hôm liền đều làm việc từ sáng sớm đến hừng đông hôm sau mới ngủ. Mặc dù Tạ Kính Diêu được lệnh ở lại Bộ Tham mưu, nhưng có rất nhiều chuyện nhỏ nhặt quấn trên người, nên cũng không rảnh để đi đâu.

Đêm qua bớt chút thời gian về nhà, vừa dậy mặt trời đã lên tới mông.

Anh vừa xuống giường thay quần áo thì đã nghe bên ngoài có tiếng người gõ cửa: "Cậu ba dậy rồi? Nhanh lên, pha trà cho cậu súc miệng."

Nghe giọng là của Lưu quản gia.

Chỉ lát sau đã có nha hoàn đẩy cửa tiến vào, bưng ly và chậu nước rửa mặt. Nhưng vừa ngước mắt thấy cảnh trước mặt, cô lập tức cúi thấp đầu.

Tạ Kính Diêu chẳng để ý đến bộ dạng mặc đầy tình xuân của cô, ung dung thong thả cài xong nút áo sơ mi, chỉ chừa một nút ở cổ, rồi gấp tay áo lên. Súc miệng, tầm mắt bỗng nhiên nhìn thấy chiếc bông tai hình hoa mai bằng ngọc đặt trên ngăn tủ đầu giường.

Lúc về anh tiện tay để chỗ này, bây giờ cầm nó lên quan sát, thấy không có gì thú vị, rồi lại tiện tay bỏ xuống.

Vừa mới đến ngoài phòng khách, anh đã nghe thấy vài tiếng động, là tiếng em sáu Tuyết Anh nhỏ nhất Tạ gia đang ăn quả hương phỉ trong chiếc mâm trên bàn nhỏ, chị hai Mỹ Anh và chị dâu cả Tư Trân ngồi bên cạch giúp cô, nói cười.

Mỹ Anh trước giờ lanh mắt lanh miệng, là người thấy Tạ Kính Diêu bước vào đầu tiên, cô ân cần nói: "Em ba rốt cuộc cũng dậy rồi, hôm nay có bận việc trong quân không?"

Tạ Kính Diêu đã cởi bộ quân trang màu xanh đen trang nghiêm, mặc đồ bình thường ở nhà, không giống kiểu uy nghi, mà mang nhiều hơn chút khí chất nhẹ nhàng phong nhã.

Nếu là người không biết, sợ rằng cũng chỉ coi anh là một vị công tử múa văn nghịch mực.

Anh đẩy xe lăn, di chuyển đến ghế sa lông nói: "Chị hai đừng trêu em, cha thấy em không có việc làm, nên mới giao cho một chức vụ để khỏi xa đọa mà thôi. Trong Bộ vẫn còn các chú gánh vác, không có chuyện gì lớn rơi lên vai em, cũng chẳng vội."

Nói xong, anh thấy chị dâu bưng ly nhấp một ngụm trà, vì vậy hỏi: "Chị dâu đến đây khi nào vậy?"

Trần Tư Trân cười cười trả lời: "Mới đến mà thôi."

Mỹ Anh lấy chiếc khăn lau vỏ vụn dính trên tay, cười nói: "Nếu đầu năm em ba không té ngựa làm chân bị thương, hẳn là đã sớm mong muốn vác súng ra trận cùng Kính Hiên rồi..."

Chưa kịp nói hết, Mỹ Anh đột nhiên nghe thấy tiếng chị dâu ho khan. Cô biết mình lỡ lời, lập tức phản ứng vội ngừng câu chuyện.

Mặc dù chuyện này đã qua một thời gian rất lâu, nhưng đối với anh mà nói, sợ rằng vẫn khó tránh khỏi nuối tiếc và đau lòng.

Tuyết Anh cầm hương phỉ đã lột vỏ xong, nghe chị hai nói câu này, dẩu môi lầu bầu: "Chị hai lại không quản được miệng mình, nói linh ta linh tinh, không phải cha đã bảo rằng đừng nói chuyện trước kia nữa sao?"

Mỹ Anh không muốn mình lanh miệng mà phạm điều kiêng kị, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng cười cười, nói với Trần Tư Trân: "Chị dâu nhìn tính tiểu thư của nó kìa, trách mắng luôn cả em rồi đó?"

Trần Tư Trân không biết tiếp lời ra sao, mắt nhìn về phía Tạ Kính Diêu. Đúng lúc này, có người làm bưng điểm tâm và sữa tươi lên cho anh.

Tạ Kính Diêu nhìn như cũng chẳng thèm để tâm, không nhanh không chậm nhấp một ngụm sữa bò hỏi: "Mẹ không có ở nhà ạ?"

"Em đang định chuyển lời của bà hai cho cậu ba, bà hai nói người không được thoải mái, nghỉ ở phòng ngủ, nhắn cậu ba và cô sáu giúp bà chào hỏi khách."

"Khách? Ai tới thế?" Tuyết Anh mơ hồ hỏi.

"Là vợ và con gái bạn cũ của ông ạ, mấy ngày trước có tới một lần."

Nghe vậy Tạ Kính Diêu khẽ nhếch chân mày, mẹ con Phó gia?

Hôm qua cha cố ý gọi anh tới thư phòng nói chuyện, còn nói cho anh biết, năm đó lúc chia tay nhau, hai bên từng ước định, nếu hai đứa trẻ đều là nam hoặc đều là nữ, sẽ kết bái huynh đệ, tỷ muội, một nam một nữ thì hai nhà kết thông gia.

Mặc dù không công khai trực tiếp, nhưng đã biểu đạt ý này ra ngoài.

Vừa tán dương Phó tiểu thư tri thư đạt lễ thế nào, cao nhã thanh khiết ra sao, vừa nói Phó thị là quý tộc Mãn Châu, dù gia đạo có sa sút, thì đó là do thời thế tạo nên, danh vọng và mạng lưới quan hệ vẫn tồn tại.

Hiện nay quân phiệt mọc lên như rừng, mạnh ai nấy làm chính trị, tiêu diệt bè phái thế lực này lại xuất hiện bè phái thế lực khác, cục diện rắc rối phức tạp. Nếu Phó thị thành người của ta, cũng là chuyện có lợi.

Ở phương diện quân sự chính trị, anh luôn vâng theo sắp xếp của cha. Nhưng hôn nhân là chuyện cả đời, anh không muốn thỏa hiệp tùy tiện.

Huống chi anh chẳng có chút hứng thú nào với kiểu tiểu thư yêu kiều rửa tay nấu canh hoặc tay không dính nước xuân. Nếu gặp dịp mua vui thì thôi, nhưng nếu phải cưới làm vợ thật, anh khinh thường.

Thời đại thay đổi, trò đùa năn xưa của thế hệ trước sao có thể quyết định?

"Em còn mấy văn kiện vẫn chưa đánh xong, phải về Bộ Tham mưu một chuyến, buổi chiều còn phải đến hồ Bạch Lộc cô Lục hẹn để câu cá, phiền chị dâu và chị hai tiếp khách thay em." Tạ Kính Diêu lười biếng lau khô miệng, đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Trần Tư Trân nhìn bóng dáng đang lay động phía sau rèm ngọc biến mất, không khỏi thở dài nói: "Em ba thường ngày phụ trách công tác đâu vào đấy, gặp phải chuyện tình cảm nữ nhân thì lại chân trong chân ngoài."

Mỹ Anh dùng khăn che miệng, cười theo khanh khách: "Ai nói sai nào! Bình thường Kính Diêu ăn uống vui đùa, tri kỉ hồng phấn cũng không ít, nào là cô Triệu, nào là cô Lục. Đi thôi, chúng ta đi gặp em dâu chưa vào cửa nào!"

Phía bên kia, Ô Nhã thị và Phó Thanh Như theo người hầu xuống xe, đã tới cửa nhà. Phó Thanh Như quay đầu nhìn, người gác cổng đứng nghiêm, sống lưng thẳng tắp làm tư thế chào.

"Em Uyển, nhiều năm không gặp, vẫn khỏe chứ?" Người đàn ông trung niên mặc áo bành tô, khí độ bất phàm chậm rãi tới chỗ bọn họ.