Khơi Lửa Khắp Chốn

Chương 21: “Rất nhớ chị ấy”



“Buổi chiều không đi học mà ở cùng với thằng nhãi kia?” Vẻ mặt ba Châu viết đầy mấy chữ mất hứng.

“Không có, con đi họp phụ huynh giúp em ấy.”

Họp phụ huynh?

Hình như năm đó ông cũng nhờ bà Châu giúp đỡ một việc tương tự.

Ba Châu ho khan hai tiếng: “Bây giờ nó còn là một đứa bé, nhỡ một ngày nào đó con không kiềm chế được phạm tội thì làm sao bây giờ?”

“Ba, ba cứ yên tâm đi, Châu Y con thề, tuyệt đối sẽ không phạm tội với trẻ vị thành niên!”

Lúc bà Châu đi từ phòng ngủ ra thì nghe thấy những lời này, có hơi quen, hình như năm đó bà cũng từng thề y chang.

“Ông xã, thằng bé nhà bên thích Châu Y thật sao?”

“Nếu không phải buổi chiều anh nhanh chân, không chừng thằng nhãi đó đã trộm hôn Nhất Nhất nhà chúng ta rồi!”

Bà Châu liếc ông một cái: “Làm như năm đó anh chưa làm ra chuyện như vậy ấy?”

“…”

Trước mặt con trẻ bị vợ vạch trần, trên mặt ba Châu có phần không khống chế được. Bà Châu lớn hơn ông hai tuổi, năm đó tâm tư của ông cũng không phân cao thấp với thằng nhãi nhà cách vách.

“Tóm lại là, Châu Y, con nhớ kỹ cho ba, thằng đó nhất định không có ý tốt với con. Tuổi con còn nhỏ, có rất nhiều nam sinh để lựa chọn, đừng thằng đó nói cái gì thì con tin cái đó.”

Bà Châu ngước mắt nhìn ba Châu, ánh mắt cong cong, nhìn ba Châu đỏ mặt, lại dặn dò vài câu rồi trở về phòng sách.

“Nhất Nhất, ba con nói con nghe một nửa thôi là được. Mẹ ủng hộ con yêu đương, nhưng một số chuyện vẫn phải giữ chừng mực.”

Châu Y trở về phòng, thông báo tin nhắn trên màn hình di động không ngừng ting ting, nhắm mắt Châu Y cũng có thể đoán được là Trần Cảnh Hòa.

[Chị, ba chúng mình hung dữ quá đi, có phải ba ghen tỵ với em không?]

[Chị, ba chúng mình có mắng chị không? Xin lỗi, đều là lỗi của em, lần sau em nhất định sẽ chọn một chỗ tốt, kiên quyết không để ba chúng mình phát hiện ra chúng mình.]

[A, chị ơi, sao lại nhớ chị rồi, nhắm mắt lại đều là chị, thật sự rất muốn mỗi ngày đều ở cùng chị]

Châu Y: [Ba chị bảo chị đề phòng em, nói em không có ý tốt.]

Trần Cảnh Hòa trầm tư nhìn màn hình, quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay, lập tức đoán trúng phóc tâm tư của cậu.

[Ba chị ghen tị em cái gì?]

Châu Y lười sửa chữa vấn đề xưng hô của Trần Cảnh Hòa, hiện tại cậu đã đem bản thân nhập hộ khẩu Châu gia luôn rồi.

[Ba chúng mình biết chị gặp được người phù hợp gả đi nên ba luyến tiếc!]

Châu Y: “…”

Cô rất tò mò, cuối cùng mạch não của Trần Cảnh Hòa bị cái gì vậy?

[Trẻ vị thành niên, bớt lo mấy chuyện này đi!]

Trần Cảnh Hòa trẻ tuổi, trong cái năm sắp trưởng thành này, thường xuyên chịu tổn thương.

Một tháng tiếp theo, Châu Y không về nhà, trong trường còn rất nhiều việc, lại thêm thi giữa kỳ, coi như có về cũng chỉ có thể ở nhà một ngày, vì vậy dứt khoát không về nữa.

Tiết tự học buổi tối, Hạ Dao vừa trốn học về phát hiện Trần Cảnh Hòa không ở chỗ ngồi. Gửi tin nhắn cậu cũng không trả lời, ghế ngồi còn chưa nóng, đã lại đi ra ngoài.

Hạ Dao tìm thấy Trần Cảnh Hòa trong phòng sinh hoạt, không bật đèn, tối đen như mực.

“Trần Cảnh Hòa?”

Cậu ta ngửi thấy mùi khói thuốc.

Trần Cảnh Hòa “Ừ” một tiếng, giọng mũi rất nặng.

Trần Cảnh Hòa rất ít hút thuốc lá, mấy người bạn bên cạnh cậu đều là chơi từ cái nhỏ đến cái lớn, Trần Cảnh Hòa thì không giống vậy. Thuốc lá rượu bia gì đó đều biết, nhưng không chơi. Có đôi khi không tránh được, nhiều nhất chỉ hút nửa điếu rồi dập. Hạ Dao ngửi mùi trong không khí, đoán chừng cái người này đã hút non nửa bao.

Hạ Dao không bật đèn, sờ soạng ngồi xuống bên cạnh Trần Cảnh Hòa, mượn ánh sáng yếu ớt nhìn thấy bao thuốc lá, nhặt lên nhét vào trong túi: “Gặp phải chuyện gì à?”

“Rất nhớ chị ấy.”

Cổ họng Trần Cảnh Hòa khàn hơn hẳn thường ngày. Hạ Dao chưa từng nghĩ tới nếu có một ngày Trần Cảnh Hòa ngã trên người một người phụ nữ thì sẽ như thế nào, nhưng hiện tại cậu ta thấy được rồi.

Cậu ta hơi nghẹn ngào, không nói nên lời an ủi Trần Cảnh Hòa.

“Tớ muốn gặp chị ấy, nhưng chị ấy bảo tớ phải nghe lời, học hành chăm chỉ. Đã một tháng chị ấy không về gặp tớ rồi.”

“Có phải chị ấy không thích tớ không?”

Trần Cảnh Hòa cho rằng mình đã thoả mãn với hiện tại, nhưng cậu phát hiện càng ngày cậu càng muốn nhiều hơn. Ở nơi cậu không cách nào với tới, phong cảnh phồn hoa Châu Y có được nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu, cậu không dám nghĩ, nhưng lại không nhịn được nghĩ đến, giống như khát vọng một quả táo độc.

Hạ Dao để ý cảm xúc của Trần Cảnh Hòa, cẩn thận trả lời: “Có thể gần đây chị ấy khá bận, chờ xong việc sẽ đến thăm cậu.”

Bắt đầu vào tháng mười hai, nỗi nhớ trong lòng cậu càng thêm chồng chất.

Hạ Dao đau lòng, khẽ cắn môi: “Hay là cậu đi nhìn một cái, lén nhìn một cái không nói cho chị ấy biết?”

Trước kia bọn họ gặp khó khăn đều là Trần Cảnh Hòa giúp đỡ góp ý, hiếm khi Trần Cảnh Hòa có chỗ cần giúp đỡ, Hạ Dao nghĩ nát óc mới ra được ý này.

Trần Cảnh Hòa ngửa đầu nhắm mắt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tất cả đều là Châu Y, Châu Y là tất cả.

Cậu chỉ đành giơ cờ đầu hàng.

Trần Cảnh Hòa vớ lấy áo khoác bên cạnh khoác vào, kéo khoá lên đến tận cổ.

“Tớ đi tìm chị ấy.”