Khơi Lửa Khắp Chốn

Chương 8: Cởi như này cũng sạch sẽ quá rồi



Châu Y lúc này vừa giận vừa buồn cười, đây là nụ hôn đầu tiên của cô đó. Cho dù cô có muốn so đo với Trần Cảnh Hòa, nhưng Trần Cảnh Hòa hiện tại chắc cũng chỉ biết cười ngây ngô thôi.

Cô nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Trần Cảnh Hòa, trong lòng nghẹn tức: “Đi thôi, chị đưa em về nhà.”

“…Không về đâu…Trong nhà không có ai…” Trần Cảnh Hòa bắt đầu khó chịu, ánh mắt đỏ lên, hơi thở nóng bỏng: “Khó chịu quá, chị ơi.”

“Để chị nghĩ cách.” Châu Y cảm thấy bộ dạng này của cậu cũng không nên về nhà, nhìn thế nào đều thấy không thích hợp: “Chị đi thuê phòng cho em, đêm nay em đừng về nhà nữa.”

Trần Cảnh Hòa lúc này cực kì nghe lời, đi theo phía sau Châu Y, giống như bạn nhỏ tan học nhà trẻ được phụ huynh đón về nhà.

Trên tầng có khách sạn, hai người đi thang máy lên. Nhân viên lễ tân chần chừ nhìn hai người, Châu Y mặt không biến sắc giơ chứng minh thư ra: “Trưởng thành rồi.”

Vì sao lại nhìn cô như kẻ dụ dỗ trẻ vị thành niên vậy?!

“…”

Lễ tân cúi đầu nhanh chóng làm thủ tục, mỉm cười đưa thẻ phòng cho Châu Y: “Chúc ngài có trải nghiệm vui vẻ.”

Trần Cảnh Hòa nghẹn đến khó chịu, lửa lan ra khắp người, nhất là Châu Y còn lượn qua lượn lại trước mắt cậu.

“Chị ơi, em thật sự không thoải mái...”

“Chị ra ngoài một chút, em cởi quần áo ra đi.”

Trần Cảnh Hòa ngẩn người, không biết làm sao nhìn cô.

“Chị ra ngoài mua chút đồ, em đừng tắm vội, đợi chị về. Khó chịu thì uống nhiều nước vào, biết chưa?

Bộ não yêu đương của Trần Cảnh Hòa đã bắt đầu online, mua cái gì? Cậu đi mua cùng được không?

Chị ấy cuối cùng đã quyết định muốn lợi dụng cơ hội này sao?

Cậu mong chờ, cậu thật sự rất mong chờ.

Cậu sẽ ngoan, chị nhất định sẽ thích cậu.

Động tác của Châu Y rất nhanh, lúc đi ra còn không quên đóng cửa phòng. Cô đi đến quầy lễ tân lấy chút đồ, trở về lập tức bốn mắt chạm nhau với Trần Cảnh Hòa đang ngồi trên giường.

Khoé môi thiếu niên nhếch lên, ánh mắt lấp lánh, còn có chút khẩn trương nhìn cô.

“Chị ơi, em cởi hết rồi.”

Châu Y trầm mặc.

Trần Cảnh Hòa nghi hoặc hỏi: “Không phải chị bảo em cởi quần áo sao?”

“…Em cởi cũng sạch sẽ quá rồi.”

Trần Cảnh Hòa, giờ phút này trần như nhộng, ngồi xếp bằng trên giường, ngửa đầu đỏ mặt đối diện với cô.

Châu Y tinh mắt nhìn thấy xương quai xanh, cơ bụng, cùng với gậy th*t ngủ đông dưới thân cậu đang giương cao thẳng.

Lúc này mới quen biết được hai ngày, Châu Y đã hai lần nhìn thấy Trần Cảnh Hòa không mặc gì, nếu còn tiếp tục như vậy, Châu Y cảm thấy rất có thể sau nay Trần Cảnh Hòa sẽ trần truồng chạy trước mặt cô.

“Mặc quần vào.”

“Sẽ thít chặt em.” Trần Cảnh Hòa lời ít ý nhiều.

“Vậy tùy em.” Châu Y lựa chọn bỏ qua một số bộ phận của Trần Cảnh Hòa, nhìn chằm chằm vào mắt cậu: “Nằm sấp xuống, chị bôi thuốc cho em.”

“Nhưng mà, nó vẫn chưa xuống.”

Châu Y vò đầu bứt tai: “Em tự nghĩ biện pháp đi.”

“Chị, chị thật sự không giúp em sao?” Trần Cảnh Hòa lại bắt đầu. Bây giờ cậu đã hiểu Châu Y thích nhất dáng vẻ nào, huống hồ trên lưng còn có vết thương, vết thương này còn là vì Châu Y mà có, cô sẽ không ngồi yên mặc kệ.

“Lưng của em đau quá, trên người cũng nóng, em thật sự không biết nên làm gì bây giờ.” Trần Cảnh Hòa cúi đầu, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Nó cũng đau, có phải em sắp chết rồi không…”

“Chị…” Trong mắt Trần Cảnh Hòa đã có nước mắt.

Châu Y đau tim, a a a, cô không chịu được nhất là nhìn người khác khóc.

“Em đừng khóc em đừng khóc, chị giúp em là được chứ gì?”

Cô đầu hàng.

“Đây là chị nói đấy.”