Không Ai Am Hiểu Công Lược Hơn Tui

Chương 21: Kẻ Điên Ngoài Vòng Pháp Luật



Cao Minh Hiên cùng bốn đồng đội đã bước tới, dừng lại cách Chu Nam Trạch mấy mét, mỉm cười chìa tay.

"Đợt tập huấn này mong được giúp đỡ." Gã đưa đẩy.

Chu Nam Trạch nở nụ cười thương nghiệp, bước tới bắt tay Cao Minh Hiên: "Đâu có đâu có......"

Mọi người cho rằng cậu sẽ khiêm tốn nói "Cũng nhờ đội các bạn giúp đỡ" các thứ, nhưng một giây sau thì lại nghe thấy cậu bảo: "Đã mạnh thế rồi còn nhờ giúp đỡ làm gì?"

Mọi người: "......"

Nghe thì lịch sự đấy, nhưng sao lại có mùi mỉa mai?

"Ha, tinh mắt đấy!" Lúc này, tên đàn em kéo thấp IQ lẫn EQ của đội Cao Minh Hiên tiếp lời: "Cậu Cao của tụi này sắp lên cấp S rồi, trong cái vùng hoang dã này nên đi theo để an toàn!"

Chỉ với một cú ba hoa đã tiết lộ cấp bậc dị năng của gã, tầm mắt Cao Minh Hiên tối sầm lại, thật sự nổi sát tâm.

"Thì ra là thế, giỏi quá ta, vậy cậu Cao đi trước nhé?"

Chu Nam Trạch vô cùng chân thành, trong mắt còn lập lòe sự ngưỡng mộ.

Thành viên đội học viện Thượng Đại chẳng hề hay, nhưng bên đội Bắc An đã nhận ra, đồng lòng thắp nên cho Cao Minh Hiên.

Vì Chu Nam Trạch mà bắt đầu diễn kịch thì có nghĩa là cậu ta định gài bẫy người ta.

Sở dĩ Chu Nam Trạch tốt với Cao Minh Hiên như thé là vì trong giây phút đối mặt với gã, giao diện nhiệm vụ đã nhảy ra.

【 Cao Minh Hiên - boss nhỏ trung đoạn( đã mở khóa cốt truyện) 】

【 cốt truyện 1: Âm mưu tính kế 】

Cao Minh Hiên là một kẻ khôn ngoan, không từ thủ đoạn để được thừa kế, trước đợt tập huấn này gã đã điều tra ra lý lịch của Trạm Mặc, biết được sự thật.

Chiêm Thanh Thanh chết dưới tay thuộc hạ của gã, kẻ như thế sẽ không cho phép Trạm Mặc tồn tại.

Gợi ý: Ngăn chặn âm mưu của gã, không để Trạm Mặc bị thương.

Đọc đến dòng Chiêm Thanh Thanh đã chết Chu Nam Trạch liền hiểu ngay, đối thủ trước mắt mình chẳng khác gì rắn độc, còn ác liệt hơn những gì chị đã điều tra được.

Nhìn sang Trạm Mặc có thể sẽ bị thương vì âm mưu ngu dốt này, cậu liền muốn phát huy danh hiệu phòng ngừa chu đáo của mình, khẩn cấp gửi Cao Minh Hiên ra khỏi Trái Đất với tốc độ 11.2km/s.

Nhưng tưởng tượng thì luôn tốt đẹp, hiện thực lại chẳng được miếng xương nào, họ không thể không vào chung một sân tập.

Sân tập được phân là một khu rừng, phạm vi rất lớn. Mục đích của họ là sinh hoạt ở đây trong vòng 6 ngày, đồng thời tìm hoặc cướp được cờ đỏ. Thi đấu chính thức cũng có quy tắc như vậy.

Họ chọn một lối vào rừng khác với những đội kia, tầm mấy tiếng sau, đàn em của Cao Minh Hiên nói: "Sao không tìm ra cờ nhỉ?"

"Bây giờ ta tìm nơi cắm trại với nguồn nước." Nhìn những người còn lại dều nhìn trời không nói gì, khóe miệng Ôn Y Dao run rẩy, tốt bụng giải thích một câu.

"Ồ, thế cờ thì làm sao?"

Ôn Y Dao: "......" Chỉ số thông minh này sao mà được qua kiểm tra vậy??

Khát thì chết rồi chứ cờ gì nữa má!

Đúng lúc đó họ nghe thấy tiếng nước ào ạt.

Nơi phát ra âm thanh không phải là con suối nhỏ, mà là một suối nguồn trong vắt chảy ra từ một hang động, hóa thành những giọt nhỏ rồi ngấm xuống đất.

Cao Minh Hiên đi tuốt đằng trước dừng lại, xoay người mỉm cười nói với đồng đội: "Tôi thấy nơi này không tệ. Mọi người nghĩ sao?"

Thằng đàn em của gã mớm lời đầu tiên: "Được! Nước đẹp!"

Nước đẹp...... Lí do to quá cơ.

Những người khác cũng đi mệt rồi, không thấy có gì lạ, chỉ nghĩ rằng nơi này đúng là sự lựa chọn của thiên đường, kiểm tra xung quanh không có dấu vết sinh sống của động vật liền quyết định cắm trại ở đây.

Mọi người nhanh chóng phân công, dựng lều thì dựng lều, nhóm lửa thì nhóm lửa, lúc này đã qua giờ cơm rồi, ai cũng đói bụng.

Nhân lúc mọi người tản ra, Cao Minh Hiên gọi đồng đội đi tìm củi, chui vào rừng cây ngoài kia.

Chu Nam Trạch thấy thế bèn giữ chặt tay Trạm Mặc, ý bảo: "Chúng ta đi theo."

Bọn họ cách một khoảng xa bám theo Cao Minh Hiên, chỉ thấy gã đi vào rừng cây, đi thẳng đến một con đường mòn. Không lâu sau, được vài bước lại ngồi xuống quan sát mặt đất, còn dùng ngón tay vẽ trên đất phân biệt gì đó.

Cuối cùng gã dừng lại, bắt đầu nhìn Đông nhìn Tây. Xác định xung quanh không có ai rồi thì ngồi xổm xuống trước một lùm cây, lén lút lôi cái gì đó từ trong túi ra rồi thả vào.

Trạm Mặc hơi nhíu mày. Y vừa định gọi Cao Minh Hiên hỏi cho ra nhẽ thì bị Chu Nam Trạch kéo lại.

Chờ Cao Minh Hiên đi rồi, họ mới bước ra từ sau thân cây.

"Để tớ kiểm tra xem nó đang làm gì."

Chu Nam Trạch tò mò dùng "xúc tu" của mình chọt chọt chỗ đó, chắc chắn không phải bẫy rập hay là tò mò mà dùng hắn "Xúc tua" chọc chọc nơi đó, xác định không phải bẫy rập hoặc là tiền trojwc ấp nguy hiểm rồi mới lấy nó ra.

Đây là một cái bình thủy tinh nhỏ, bên trong là chất lỏng không rõ, nút bình đã bị mở làm tản ra một mùi hương kì lạ.

"Đây là gì vậy?" Chu Nam Trạch hỏi.

Cậu không mong chờ Trạm Mặc sẽ cho mình đáp án, nhưng ngoài dự đoán, Trạm Mặc chỉ ghé sát vào một chút liền khẳng định: "Pheromone của loài thú đột biến nào đó."

"Pheromone?" Mạch não Chu Nam Trạch hướng thẳng tới thứ nổi tiếng trên núi vào mùa thu.

Chuyện này cũng không trách cậu được, đứa trẻ nào bị cuốn bởi "Mùa xuân đến là mùa giao phối của động vật...." đều sẽ có suy nghĩ tương tự, nếu là đứa trẻ nào không đúng đắn, đọc quá nhiều truyện ABO thì thậm chí còn sẽ nghĩ kỳ lạ hơn.

Trạm Mặc vừa thấy liền biết cậu hiểu sai, bèn giải thích: "Đánh dấu lãnh thổ."

Chu Nam Trạch mở mang tầm mắt.

Ở trên núi rừng mà quăng thứ này lung tung thì đúng là như phóng □□. Bình thường, nếu thú đột biến cấp cao ở vùng hoang dã muốn phân chia lãnh thổ thì có thể khoanh vùng mấy nghìn mét trong phạm vi pheromone.

Bọn họ cắm trại ở phía trước, kiểm tra xung quanh không có dấu vết động vật thì có khả năng con thú đánh dấu ở đây đã đi rồi, cũng có thể là bị ban tổ chức thi đấu đuổi ra ngoài. Nhưng lỡ như nó còn ở đây thì vui to rồi.

Mặc kệ Cao Minh Hiên có mục đích gì, để cái thứ chết tiệt này lung tung, nói tóm lại là không có ý tốt.

Cậu nhanh chóng đưa ra quyết định, lấy một cái lọ tương đương từ trong túi ra, coi như treo đầu dê bán thịt chó. Thứ này cũng không nên mang theo bên người, vậy dời nó sang chỗ khác, chôn xuống đất.

Còn cái chai thì để chỗ cũ, nhưng không có chuyện gì xảy ra.

"Đi thôi." Chu Nam Trạch mỉm cười thần bí. "Nếu tớ đoán không sai thì nó muốn gài bẫy tụi mình.. Đêm nay chắc chắn nó sẽ ngủ không ngon đâu."

Màn đêm buông xuống.

Trải qua một ngày hoạt động vất vả, đám học sinh bình thường mười ngón không dính nước xuân mệt mỏi rã rời, nhanh chóng vào lêu đi ngủ.

Có người đặt ra vấn đề gác đêm, nhưng Cao Minh Hiên đưa ra giả thiết rằng khu vực thi đấu đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, chỉ cần đặt vài cái bẫy đơn giản là được.

Ngoài Chu Nam Trạch và Trạm Mặc ra thì những người khác đều tin lời gã.

Cao Minh Hiên nằm trong lều mình, quần áo ngay ngắn, trên tay còn cầm một chiếc balo con đã sắp xếp đầ đủ. Lều gã không kéo khóa, ánh trăng chiếu vào trong cửa động tạo thành một quầng sáng mỏng trên người gã.

Gã cẩn thận kiểm tra tiếng hít thở xung quanh. Biết mọi người đã ngủ hết bèn xách túi rồi lén đi ra khỏi lều.

Gã cầm la bàn, càng đi càng xa, thẳng cho tới khi gặp phải một cục đá dựng đứng trên đường. Gã nhìn chằm chằm cục đá là mốc biên giới một hồi rồi tìm nơi bên cạnh để ngồi xuống.

Khóe miệng gã nhếch lên tạo thành một nụ cười gian xảo.

Tiếp theo thì chờ tiếng hét thảm thiết.

Những gia đình giàu có luôn có một ít con đường để nhúng tay vào loại hình thi đấu công bằng này, nhà họ Cao cũng không ngoại lệ.

Người đúng đầu họ Cao, cũng chính là ông của Cao Minh Hiên đã để lại một vài lỗ hổng trong trận đấu này. Tất cả những con thú đột biến cấp cao ở đây đều đã bị đuổi đi, chỉ để lại một con.

Họ Cao sở hữu một công ty dược phẩm sinh học, vô cùng quen thuộc với tập tính của thú đột biến, phối hợp với thuốc trong tay thì có thể đặt đến trình độ "Luyện thú", bởi vậy nên Cao Minh Hiên vô cùng tin tưởng vào kế hoạch của mình.

Gã biết nơi này là lãnh thổ của một con hổ cấp S. Tương tự như dị năng của người, con hổ này có thể điều khiển được lửa.

Con hổ này không có bạn đời, chẳng biết có phải độc thân lâu rồi mà đang trong kỳ giao phối nên hăng không, làm chim chóc trên ngọn núi này bay không thấy tăm hơi. Trong thời gian này, chỉ cần núi bên có hổ cái cấp cao thôi là nó tức tốc chạy đến ngay, ngày nào cũng ở bên kia, riết rồi thành một con hổ hám gái.

Tuy không hay về nhà nhưng nó rất coi trọng lãnh thổ của mình, như con người coi trọng phòng mình vậy. Dù vắng mặt cũng không thể để ai đặt chân đến.

Gã nhét lọ pheromone vào mấy lùm cây, đủ để khiến con hổ kia phát hiện ra lãnh thổ mình có vấn đề, do đó sẽ phát hiện ra con người.

Bị một con thú đột biến cấp S theo dõi, chuyện sau đó thì để xét vận may. Ngay cả Cao Minh Hiên sắp lên cấp S cũng không dám nói mình chắc chắn có thể đối phó được với con hổ kia. Gã cho rằng, tuy Trạm Mặc và Chu Nam Trạch có dị năng tương đối đặc thù thì chúng cũng chỉ mới đến cấp A thôi.

Lúc này Cao Minh Hiên đang ngồi xổm trong bụi cỏ, đêm dài lộ rõ bao chuyện, gã không mang đủ quần áo, lạnh phát run. Gã run nhưng cái mồm thì vẫn mỉm cười theo khuôn Nike.

Ba gã chẳng được cái tích sự gì, ông gã bèn đưa gã lên làm người thừa kế, nhưng giờ chẳng ổn là bao. Rất ít người biết ông gã vô cùng xoi mói, lại còn hay than thở ba gã chưa đẻ thêm mấy đứa nữa mà đã phá tan cái thân mình rồi, nếu không cũng chẳng tới lượt gã làm người thừa kế.

Em trai à, em đừng trách anh. Nếu trách thì nên trách em không nên sinh ra trên cuộc đời này ấy!

Đồng đội cũng đừng trách gã, chỉ tại chúng mày xui quá thôi. Ông đã nói rồi, không tàn nhẫn thì chẳng làm gì nên thân, gã tàn nhẫn một chút thì có gì sai?

Gã tự lẩm bẩm mấy câu như thằng điên phạm pháp, vừa run rẩy. Không có lều chắn, gió đêm đầu xuân như con dao cứa vào người khiến gã rơi lệ.

Hắt xì!

Hắt xì! Hắt xì!

Qua một hồi lâu, đầu óc gã cũng dần choáng váng. Theo như tính toán thì 10 giờ gã ra ngoài, con hổ kia sẽ bị dụ đến hang động. Bây giờ đã hơn 2 giờ sáng rồi, người kén thức đêm như gã chịu không nổi nữa rồi. Sao con hổ kia vẫn chưa tới?

Nhưng không được ngủ, kế hoạch này chẳng phải dễ, với lại đây cũng là vùng hoang dã, ngủ sẽ nguy hiểm.

Gã tiếp tục run rẩy trong gió lạnh, chật vật trong nửa mơ nửa tỉnh rồi ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại thì đã là sáng sớm hôm sau.

Vừa lạnh vừa đói, tứ chi như bị nghiền qua vậy, gã trở lại trại thì thấy mọi người vẫn êm đẹp, mặt mũi hồng hào nhờ ngủ ngon, cũng đã ăn sáng rồi.

Thậm chí còn không chừa cơm cho gã.