Không Biết Bao Giờ Gặp Lại

Chương 14



17

Tôi đã thức cả đêm.

Nắng rơi dọc khung cửa sổ chiếu xuống ảnh chụp chung của tôi và Giang Tự.

Anh ẩn trong bóng tối còn tôi được chiếu rọi sáng rực rỡ.

Tôi đưa tay ra nâng hình lên, hai chúng tôi đồng thời đẫm trong ánh mặt trời.

Các cặp đôi đăng ký đứng bên ngoài cục dân chính nối dài không dứt.

Tôi xếp hàng đầu tiên.

Tám giờ sáng, cửa lớn mở ra.

Giang Tự chưa tới.

"Cô ngớ ra làm gì, vào đi chứ."

"Chúng tôi còn đang chờ đấy."

Bạn thân cười cười giải thích, tôi kéo cô ấy nhường chỗ.

Chín giờ.

Mười giờ.

Mặt trời vừa rồi còn rực rỡ trên cao trong nháy mắt bị mây đen cuốn đi, gió cát thổi vào mắt tôi, điện thoại rơi xuống đất, màn hình chia năm xẻ bảy.

Tim tôi đập mạnh, giống như dao chọc thẳng vào tim tôi, vặn tôi gập người vì đau đớn.

Tôi nghe thấy tiếng Giang Tự khe khẽ bên tai.

"Tô Dĩ, rất xin lỗi."

"Tô Tô, sao vậy?"

Tôi ấn xương ngực, nghe thấy tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương gào thét lướt qua.

Môi tôi run run, mắt tôi nhìn chằm chằm Giang Tự đang vỡ ra trên màn hình.

"Màn hình của tớ hỏng rồi..."

Bạn thân như có dự cảm gì đó, cố gượng cười an ủi tôi: "Không sao, chờ lát nữa đăng kí xong rồi đi đổi cái mới, cái này của cậu đã cũ tới mức nào rồi chứ."

"Là tớ thì đã đổi từ lâu rồi."

Đây là điện thoại di động Giang Tự mua cho tôi vào dịp sinh nhật, tôi đã dùng rất nhiều năm.

Nó chứa đầy kỷ niệm của tôi và anh ấy.

Cổ họng tôi như bị ai đó bóp nghẹt, gân xanh trên trán giật giật, thở hổn hển như con thú nhỏ: "Không thể đổi, không thể đổi."

Màn hình đột nhiên sáng lên, tên Giang Tự đập vào mắt tôi.

Tôi vội vàng ấn nghe, nũng nịu than phiền với anh: "Giang Tự, anh tới trễ rồi."

Đầu bên kia điện thoại chìm vào yên lặng một lúc lâu.

Tiếng thở dốc đè nén dài như một thế kỉ.

Giọng khàn khàn giống như nuốt vô số cát, đâm vào tai tôi đau nhức.

"Chị dâu, em tới đón chị..."

18

Khối đá lớn kia cuối cùng cũng rơi vào biển sâu, cuốn theo tầng tầng sóng lớn.

Tôi lắc đầu: "Tôi chờ Giang Tự ở cục dân chính."

Tiếng khóc thút thít bị kiềm chế trong điện thoại khiến toàn thân tôi lạnh run.

"Cậu để Giang Tự nghe điện thoại đi!"

Sự nghẹn ngào rót ngược vào lục phủ ngũ tạng của tôi, tim nổ tung.

Tôi gào thét với anh ta: "Cậu để Giang Tự nghe điện thoại!"

"Cảnh sát Chu, tôi cầu xin cậu để Giang Tự nghe điện thoại được không..."

Gió tháng tám thiêu đốt thổi tôi như rơi lò băng.

Chu Xuyên người đầy máu quỳ xuống trước mặt tôi, ngẩng đầu bi thương, chữ nào cũng thương tâm: "Chị dâu... anh Giang..."

"Trong bệnh viện..."

Tôi hất tay anh ta đang đỡ tôi ra, vén quần chạy như điên lên lầu bệnh viện.

Chỗ ngoặt bỗng có người.

Tôi không dừng được chân, va phải cô ta.

"Chạy đi đầu thai à!"

Cô ta bất ngờ đẩy tôi một cái.

Tôi chưa kịp bảo vệ bụng, nặng nề ngã vào người Chu Xuyên.

Người thuê nhà dưới lầu mặt đầy hung dữ: "Nói xin lỗi tôi."

Tôi cố nén cơn đau trong bụng, dán mắt vào phòng cấp cứu trong ngoài toàn là người, chậm rãi bước tới.

Những người vây quanh lần lượt nhường đường cho tôi, biểu cảm trên mặt bọn họ rất lạ, nặng nề tới mức tôi không hiểu.

Trầm lặng giống như đêm đen như tựa mực hôm qua.

"Giang Tự đâu?"

"Tôi tới tìm anh ấy mà anh ấy còn không ra."

Vị cảnh sát lớn tuổi đã lâu không gặp đỡ cánh tay tôi: "Tiểu Tô."

Răng tôi run lập cập, cố rặn một nụ cười, hai tay bấu lấy ông như nắm sợi rơm cứu mạng.

"Chú Lý, để Giang Tự ra đây đi, đi đăng kí với cháu, anh ấy nói muốn chúng cháu là người đầu tiên đăng ký..."

"Anh ấy đã nói..."

Vị cảnh sát đỡ tôi đi vào phòng cấp cứu lạnh thấu xương kia.

Giường bệnh lẻ loi trong phòng có gì đó nhô lên, bị một tấm vải nho nhỏ che lại.

Tấm vải trắng tinh đâm cặp mắt tôi đau đớn, trên cổ tay thò ra ngoài là dây thỏ trắng tôi đưa cho anh.

Chân tôi nhũn tới mức đứng không vững, nỗi đau trong lồng ngực nhấn chìm tôi.

Tôi giống như khúc gỗ bồng bềnh trong nước, tay run không chịu nổi, chậm rãi đưa tay ra kéo tấm vải trắng nặng ngàn cân.

Trên khuôn mặt đẹp trai ấy toàn là vết rách, bị xé tọa giống như màn hình chia năm xẻ bảy.

Sẹo trải rộng toàn thân như con rết, có vô số vết thương hở.

Vết thương sinh sôi từ đáy lòng, cái cảm giác đau không lời nào diễn tả đượng giống như ngàn vạn kim châm đâm trên người tôi.

Tôi lấy tờ giấy khám thai trong túi xách ra, hai tay tê cứng chết lặng nắm không nổi, nhặt lên rồi lại đánh rơi, cuối cùng tôi cũng có thể cầm chắc để trước mặt anh.

"Giang Tự, em mang thai rồi."

"Anh sắp được làm bố."

"Em không trách anh lỡ hẹn, chúng ta không kết hôn nữa, anh thấy được không?"

Nước mắt như vỡ đê rơi xuống vết thương của anh, tôi cúi người hôn vết thương đã được khâu lại trên trán anh.

"Giang Tự, em sẽ không tùy tiện nữa."

"Anh thấy được không!"

Vị cảnh sát già kéo tôi.

"Giang Tự! Anh đứng lên cho em!"

Anh từng nói sẽ nuôi em, đời này không hối hận.

Anh từng nói anh sẽ bình an quay về.

Anh từng nói chúng ta sẽ cử hành hôn lễ dưới cờ đỏ năm sao.

Giang Tự, anh lấy hết may mắn về đi, em không cần nữa.

Em không cần...

19

​Tôi ôm anh khóc thảm thiết.

Tiếng​ nức nở xông vào địa phủ.

​Tôi thương tiếc vuốt ve từng vết cắt của anh.

"Giang Tự, anh có đau không?"

​Người cảnh sát già ngâp ngừng muốn nói lại thôi.

​Nhìn cả người đầy vết thương của anh, tôi có thể tưởng tượng nỗi đau đớn ấy.

​Hình ảnh thời niên thiếu của Giang Tự lại hiện lên trong tâm trí tôi.

​"Đàn ông bị thương một chút thì có sao, rơi lệ còn đau hơn đổ máu!"

​Tôi nghẹn ngào, áp lên mặt Giang Tự: "Anh không đau phải không?"

"Bởi vì anh từng nói, trên vai anh có sứ mệnh, trên đầu anh có vinh quang, anh sáng đỏ chói lọi sẽ xoa dịu mọi nỗi đau của anh."

"Những vết thương này đều huy chương của anh."

N​hưng, Giang Tự, em đau!

​Mỗi vết thương trên người anh đều khắc vào trong lòng em.

​Trái tim tôi bị những vết thương này cắt thành từng mảnh, bị lửa đốt, bị hầm nhừ, bị giày vò, bị xé nát...

​Tôi cười trong nước mắt hỏi chú Lý, cổ họng đau rát như bị đá nóng lăn qua.

​"Anh ấy hoàn thành nhiệm vụ không?"

​Chú Lý gật đầu, giọng trầm mạnh mẽ: "Giang Tự may mắn không làm nhục sứ mệnh."

​Nhiệm vụ vốn đã hoàn thành vào đêm qua, ai ngờ bọn tội phạm ẩn nấp trong tối phản công, lái xe tải lớn đâm về phía Giang Tự và những người khác.

​Có rất nhiều trẻ em và đồng đội trên đường.

​Vì giải cứu đứa bé phía trước xe, Giang Tự hét to: "Chạy mau!" Sau đó kéo lê cơ thể tàn tạ của mình lao lên.

​Cả người anh bị cuốn vào gầm xe...

​Vị cảnh sát đưa một tờ giấy dính đầy máu, chữ bên trên vẫn viết bằng móc bạc như cũ.

​"Tô Dĩ, rất xin lỗi, anh nuốt lời."

​"Giang Tự nói cháu thích chữ của cậu ấy nên không thể viết xấu."

​"Giang Tự nói đời này không hối hận."

​"Chỉ duy nhất thấy thẹn với cháu, cậu ấy rất muốn làm chồng cháu, nhưng cậu ấy không có may mắn được cưới tình yêu của đời mình."

​"Cũng may chưa đăng ký kết hôn, cậu ấy không thể kéo chân cháu..."

​Chu Xuyên cầm bộ quần áo đẫm máu và di vật quỳ trước mặt tôi: "Chị dâu, em không thể đưa anh Giang bình an trở về."

​"Mạng em là anh Giang cứu, từ nay về sau, mạng em là của chị!"

​Tôi cầm tờ giấy và bộ đồ đầy máu, khóc không thành tiếng.

​Trong chiếc ví cũ có một tấm ảnh.

​Trong tấm ảnh ố vàng, thiếu nữ cười ngọt ngào.

​Đó là ảnh thẻ cần nộp khi khai giảng hồi cấp ba, đêm đó, tôi tìm mãi cũng không thấy.

​Không ngờ tấm ảnh đã biến mất mười mấy năm lại được anh nâng niu trong chiếc ví tôi tặng anh.

​Tôi lật tấm ảnh lại, chữ viết quen thuộc viết cách gọi ngọt ngào nhất.

​"Vợ tôi."

​Tôi đưa tay ra đan mười ngón vào tay Giang Tự, không chừa một khe hở. Cảm giác chỉ cần nắm chặt, anh sẽ không rời xa tôi nữa.

"Có thể không hoả táng không?"

Trong mắt chú ​Lý đầy bi thương: "Lễ không cho phép."

​Giọng nói tôi trầm như bụi: "Tôi chỉ muốn anh ấy không đau đớn nữa, trên người anh không còn vết thương nữa, chỉ thế thôi..."

​Bụng dưới co rút đau đớn, máu tươi nhuốm đỏ hai chân tôi, nhỏ giọt trên sàn nhà sạch sẽ, nở ra từng đóa hoa tanh nồng.

​"Giang Tự."

"Anh đừng mang con đi được không..."

20

Như Giang Tự mong muốn.

Tôi đứng trong tang lễ anh, đọc điếu văn cho anh.

Tôi cảm thấy con người thật nhỏ bé, chỉ cần một tấm khăn trải giường trắng như tuyết là có thể cuốn lại.

Một cái hộp nho nhỏ lại có thể chứa toàn bộ cuộc đời anh trong đó.

Mưa không ngớt.

Tiếng gõ lên bia đá lộc cộc cũng không dừng.

Giang Tự của tôi.

Ngủ trong bùn.

Nhẹ nhàng nói với tôi.

"Tô Dĩ, em đừng khóc."