Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Chương 72



Giọng nói trong giấc mơ đột nhiên xuất hiện, thế nhưng lần này lại cực kỳ rõ nét. Đó là một luồng sáng trắng giữa một biển đen, là tia sáng duy nhất le lói trong tiềm thức của Lạc Viêm Chi.

"Đây là đâu?" Cậu mở miệng hỏi, sau đó liền bất ngờ vì giọng của mình bị vang vọng.

[Phát hiện lỗi, quy trình đang được thiết lập lại.]

Ánh sáng kia không trả lời câu hỏi của Lạc Viêm Chi, trái lại đáp ra một câu rất máy móc. Cậu nhíu mày muốn chạm thử vào nó, thế nhưng lại bị một lực vô hình đẩy ra.

[Thiết lập đạt 30%]

Lại một thông số nữa được đọc ra, có điều Lạc Viêm Chi không hiểu. Cậu khoanh chân ngồi nhìn nó chăm chú, muốn xem thử xem rốt cuộc nó định giở trò gì.

[Thiết lập đạt 50%]

[Thiết lập đạt 70%]

Tiếng nói của nó hình như là giọng nói được lập trình sẵn, máy móc như bị thứ gì đó điều khiển vậy. Lạc Viêm Chi cảm thấy nghi ngờ về cái thứ này, từ lúc cậu xuyên qua tới nay, đây là lần đầu tiên gặp phải dị tượng kỳ lạ tới vậy.

[Thiết lập đạt 80%]

Dường như chỉ số % càng lên cao thì tiến trình càng chậm lại, cậu ngồi suy đoán xem cái tiến trình này là cái gì. Dù sao từng là một người nghiện tiểu thuyết, tình tiết kỳ lạ nào cũng từng chiêm ngưỡng qua, thế nên có rất nhiều thứ để có thể suy đoán.

Ví dụ như tiến trình kia liên quan tới thế giới này. Hoặc nói, nó liên quan tới cuốn tiểu thuyết mà cậu đang xuyên vào.

Thiết lập lại mà nó nói ở đây là thiết lập điều gì? Tình tiết? Nhân vật? Hay là tình cảm?

Có quá nhiều giả thuyết, thế nhưng không có thứ nào là hay ho cả. Lạc Viêm Chi có cảm giác sắp tới sẽ xảy ra một chuyện gì đó rất đáng sợ mà cậu không muốn phải nhìn thấy.

[Thiết lập đạt 90%]

Đã sắp hoàn thành rồi, Lạc Viêm Chi vào tư thế phòng bị, đề phòng xem chuyện gì sẽ xảy ra.

[Thiết lập đạt 100%]

[Hoàn thành thiết lập.]

Sau khi dứt lời, cả cái chỗ mà Lạc Viêm Chi đang ở lập tức phát ra ánh sáng trắng mạnh khiến cậu phải đưa tay lên che hai mắt lại. Ánh sáng kia mạnh tới nỗi Lạc Viêm Chi cảm thấy mình sắp mù luôn rồi. Ánh sáng tựa như muốn càn quét mọi vật, cuốn Lạc Viêm Chi dần dần biến mất.

Trước khi tầm mắt của Lạc Viêm Chi sắp biến mất, chỉ kịp nghe được một câu.

[Sửa lỗi hoàn tất, toàn bộ đã đi về trật tự ban đầu.]

***

Lạc Viêm Chi không biết bản thân vừa rơi xuống chỗ nào rồi. Xung quanh cậu rất tối, quơ tay cũng không thể nhìn thấy năm ngón. Cậu cảnh giác nhìn xung quanh, đầu mũi ngửi thấy một mùi rất gay mũi.

Đây là chỗ nào vậy? Tại sao hết lần này tới lần khác cậu đều không thể rơi vào chỗ nào đó tử tế một chút chứ?

Thở dài oán than số phận, cậu vươn tay quờ quạng xung quanh. Vừa vươn tay được một chút đã chạm phải một cột sắt lạnh lẽo, liên tiếp đó lại chạm phải vài thanh sắt được xếp sát gần nhau. Cột sắt được làm thành chiếc lồng, chiếc lồng không lớn lắm, chỉ vừa chứa đủ cho một người mà thôi. Phạm vi của chiếc lồng này rất hẹp, thế nên Lạc Viêm Chi dễ dàng biết được mình đang bị nhốt.

Cái quái gì vậy chứ! Hết bị rơi vào hố sâu, giờ lại còn bị cầm tù, rốt cuộc cậu đã làm sai điều gì vậy?!

Lạc Viêm Chi lắc mạnh chiếc lồng muốn mượn sức mở nó ra, thế nhưng hình như nó được làm từ chất liệu đặc biệt, dù cậu có tụ nặng lượng xuống dưới hai bàn tay thì vẫn vô dụng. Cậu tức giận muốn dùng lửa nung chảy nó, không cân nhắc xem nếu vậy thì sẽ ảnh hưởng gì không.

"Vô ích thôi, chiếc lồng này được làm ra để ngăn ngừa chúng ta chạy trốn mà." Đột nhiên từ góc phòng vang lên âm thanh bình tĩnh, ngăn cản hành động của cậu.

Lạc Viêm Chi kinh ngạc quay đầu về hướng giọng nói ấy, cậu không hề phát hiện sự tồn tại của người này từ nãy tới giờ.

"Sao cậu biết?" Cậu không tiếp tục hoang phí sức mạnh nữa, ngồi xuống rồi học điệu bộ của người kia mà nói chuyện.

"Đã có rất nhiều người thử mọi cách, thế nhưng đếu không thể thoát ra. Người nọ cất giọng đều đều, nghe không ra vui buồn.

Nghe thấy thế Lạc Viêm Chi nhíu mày. Lợi hại tới vậy hay sao?

"Vậy đây là đâu?"

"Nghe giọng điệu của cậu, là người mới sao? Nếu như vậy thì khó trách, cậu bị bắt vào đây xem như xui xẻo rồi." Người kia thở dài một tiếng tiếc nuối.

Từ đầu tới cuối Lạc Viêm Chi không hiểu người này đang nói gì cả, chỉ biết là mình bị chuyển tới một chỗ không tốt đẹp cho lắm.

"Vậy có cách nào thoát ra hay không?" Cậu lắc chiếc lồng sắt này, cau mày.

Người kia như nghe thấy chuyện gì buồn cười, thế nên cười khẽ. "Vô ích thôi, nếu như cậu may mắn được người ta mua thì có cơ may thoát, còn không thì cứ ở lại đây mà chịu sự hành hạ từ từ đi."

Lạc Viêm Chi bắt trúng trọng điểm, người nọ nói "mua" là mua trên mặt chữ đúng không? Nhốt trong lồng sắt, chờ người đến mua, nghe kiểu gì cũng thấy đây là một nơi chuyên mua bán người để mua vui.

Thế cho nên bây giờ cậu cũng thành một vật phẩm bị người ta bán đi hay sao? Cái kiếp xui xẻo biết bao giờ mới có thể buông tha cho cậu đây chứ. Lạc Viêm Chi hết cách, chỉ có thể ngồi đợi xem chuyện gì sắp sửa diễn ra với mình.

Đột nhiên có một ánh sáng nho nhỏ hé ra từ phía dưới, sau đó có một bàn tay thô to thò vào, trên tay còn cầm một cái bát.

"Ăn nhanh đi." Bên ngoài vang lên âm thanh thúc giục thô bạo.

Nhìn bát cơm cùng thức ăn ở trên bát, Lạc Viêm Chi hơi nhíu mày không động đậy. Người bên cạnh cậu thì cứ như đã quen mà cầm lấy nó, thuận miệng nói với cậu.

"Cậu nên thấy may vì chúng ta ở chỗ này đi, nếu ở lều thấp hơn thì không được ăn tử tế đâu."

"Còn có chia cấp bậc sao?" Cậu liếc nhìn người kia.

"Tất nhiên rồi." Người kia cười khẩy một cách mỉa mai.

Trong lều lại lập tức im lặng, chỉ còn vang lên âm thanh ăn uống nho nhỏ. Lạc Viêm Chi hơi do dự, cuối cùng vẫn cầm cái bát kia lên. Cậu ngửi thử một cái, cũng may không có mùi hương nào kỳ lạ.

Hết cách rồi, người ta thường nói có thực mới vực được đạo, Lạc Viêm Chi không thể vác cái bụng đói mà chạy trốn được. Cậu ăn rất nhanh, chỉ vài ba miếng đã giải quyết xong, sau đó học theo người bạn bên kia mà để bát xuống.

Như căn đúng thời gian, bên ngoài lại có một bàn tay thò vào đưa chiếc bát kia đi.

Thấy tình trạng của mình như thế này, bất giác trong đầu cậu nhớ tới Bạch Cẩm Thành. Đột nhiên cậu bị di chuyển tới một chỗ xa lạ, vậy còn hắn thì như thế nào?

Chắc chắn đã có chuyện xảy ra ở bên ngoài, chỉ là bây giờ Lạc Viêm Chi bị bắt nên mới bất lực không nắm được sự việc mà thôi. Chỉ cần được đưa ta bên ngoài, cậu sẽ tìm cách thoát thân.

Lạc Viêm Chi hạ quyết tâm, yên lặng tựa người lên thanh sắt để tập trung sức mạnh. Cậu biết nếu muốn thoát khỏi đám người này thì sẽ không tránh khỏi phải đánh một trận.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài bỗng vang lên âm thanh ồn ào. Lạc Viêm Chi đang thiu thiu ngủ thì choàng tỉnh lại, cậu im lặng tập trung nghe ngóng.

Có tiếng khóc rất lớn cùng tiếng quát mắng nặng nề, cậu loáng thoáng nghe được vài chữ "đem đi" "đánh" của một người đàn ông.

Khỏi cần nói cũng biết số phận của người kia hiện tại sẽ như thế nào.

Tiếng kêu kia vang lên thảm thiết một lúc rồi đột ngột im bặt, xung quanh lại trở nên yên tĩnh trở lại. Hẳn là đã xảy ra chuyện gì không tốt.

Lạc Viêm Chi chợt cảm giác cơ thể uể oải rã rời, cứ như vừa bị ai đó đánh đập. Cậu khó hiểu với tình trạng cơ thể này, đầu óc cứ ngày một mơ hồ.

"Mệt đúng không?" Như hiểu được tình trạng bên này của Lạc Viêm Chi, người nọ liền hỏi.

"Này là bị gì?" Cậu nghiến răng để giữ tỉnh táo.

"Chút thuốc mê được đổ vào thức ăn ban nãy mà thôi, bọn họ làm vậy để ngăn ngừa vật phẩm muốn bỏ trốn." Giọng nói của người kia nhỏ dần, cuối cùng không còn nói gì nữa.

Lạc Viêm Chi không ngờ còn có chuyện như vậy xảy ra, đầu lông mày nhíu chặt từ từ dãn dần. Cơ thể mất đi tự chủ của bản thân mà nhắm mắt.