Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Chương 79: Tiếng hát



Lạc Viêm Chi được bao bọc bởi hơi thở quen thuộc thế nên ngủ rất say, khi mở mắt lại mới nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường lớn. Chiếc giường này ngập tràn mùi hương của Bạch Cẩm Thành nên khiến cậu cảm thấy đỡ bỡ ngỡ.

Ngồi dậy nhìn ngó căn phòng mới lạ này một lúc, Lạc Viêm Chi đoán là mình được Bạch Cẩm Thành bế vào. Chỉ là không biết hiện tại hắn đang đi đâu.

Đây là chỗ ở của Bạch Cẩm Thành sao?

Áo khoác lẫn một vài vật dụng mà Lạc Viêm Chi từng thấy hắn đeo đều được đặt ở đây nên cậu liền đoán như vậy. Nhưnh xem ra có lẽ không sai.

Trong nguyên tác có miêu tả về nơi này, lược vài nghìn chữ thì nơi đây rất rộng, hơn nữa dàn hậu cung nhiều nên càng thêm trang hoàng. Đây chính là toà thành mong ước của rất nhiều tên đàn ông độc thân.

Ăn sung mặc sướng hơn nữa còn được oanh oanh yến yến xung quanh quấn lấy rồi nịnh nọt, ai mà chẳng thích. Đó là cũng điều mà Lạc Viêm Chi từng thích, thế nhưng hiện tại thì không.

Nếu như Bạch Cẩm Thành sống cuộc sống đó bây giờ thật, cậu sợ mình sẽ không kìm được mà dứt áo ra đi mất. Khó khăn lắm mới giác ngộ ra được một chút tình cảm của bản thân, nếu bị dội nước lạnh bắt ép thu trở về không phải thảm lắm sao.

Nghĩ rồi lại cảm thấy nguy cơ, Lạc Viêm Chi ngồi dậy mở cửa phòng ra. Vừa mới mở cửa đã bắt gặp người lạ khiến cho cậu giật mình. Có hai cô gái trùm kín mặt, khi thấy Lạc Viêm Chi bước ra thì ngay ngắn cúi đầu đồng thanh nói.

"Xin ngài sai bảo."

Bọn họ đều che kín mặt nên cậu không nhìn rõ được ngũ quan, chẳng lẽ đây là quy định ở nơi đây?

"Ờm, thành chủ của mấy người đi đâu rồi?" Lạc Viêm Chi không quen cảnh này cho lắm nên cảm thấy hơi ngượng ngập.

"Tung tích của thành chủ không được tùy tiện suy đoán."

"Cũng không được tùy tiện điều tra dò hỏi."

Hai người bọn họ nghiêm giọng lại, mỗi người một câu khiến cho Lạc Viêm Chi sửng sốt. Nơi này còn lắm quy định như vậy, đúng là rất nghiêm túc chấp hành.

"Còn có chuyện gì không thể không?" Cậu tò mò hỏi.

"Người bên gối của thành chủ không được phép tò mò quá nhiều." Nói xong cả hai ngẩng cái mặt được che lại nhìn chằm chằm Lạc Viêm Chi.

Khoé môi Lạc Viêm Chi giật giật, ba chữ "người bên gối" không ngừng tua đi tua lại trong đầu cậu. Cái gì mà người bên gối chứ, bọn họ xem cậu là kẻ làm ấm giường không hơn không kém sao?!

Lần đầu tiên bị người ta nghĩ như vậy, còn là hai người phụ nữ, cậu không biết phải phản ứng ra sao. Thật là một lời khó nói hết.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, để cho bọn họ nhầm tưởng thành "người bên gối", phải chăng bình thường Bạch Cẩm Thành sống rất phóng túng nên thuộc hạ mới quen thuộc như vậy?

Nghĩ tới đây sắc mặt Lạc Viêm Chi sầm lại, cậu nheo mắt đánh giá hai người trước mặt, sau đó liền quay đầu vào phòng. Cậu tiện tay tìm một chiếc áo khoác của Bạch Cẩm Thành khoác lên người rồi mới ra bên ngoài.

Không cho biết tung tích thì tự cậu đi tìm vậy, dù sao ngồi không cũng rất chán.

Hai người kia không ngăn cản Lạc Viêm Chi, thế nhưng khi cậu đi được một đoạn thì bọn họ lại đồng thanh.

"Không được vào những nơi không được phép."

Bây giờ Lạc Viêm Chi mới để ý dưới chân mình bày ra một trận pháp nhỏ, cấp bậc này chỉ đặt ra mới mục đích biết được người nào đi qua mà thôi. Cậu nhìn hai cô gái kia, nhướn mày một cái sau đó mặc kệ mà bước qua đó.

Hai người kia không ngờ một tên chỉ để ấm giường lại dám làm càn như thế, nhất thời trở tay không kịp. Bọn họ nhìn nhau, vội vàng chạy qua muốn túm cậu trở về.

Có điều thân là đàn ông con trai, hơn nữa sức mạnh của cậu cũng không phải dạng tầm thường, thế nên bọn họ có muốn đuổi cũng không kịp. Lạc Viêm Chi lách mình vào một lối kín đáo, chờ cho bọn họ chạy qua mới chậm rãi bước ra.

Lạc Viêm Chi chỉ muốn tham quan nơi này một chút thôi, có thể nói người vô hại nhất với hắn chính là cậu. Dù cho người ở đây chết hết thì cậu cũng không phải là người sẽ lật mặt với Bạch Cẩm Thành.

Toà thành này đúng là rộng như tưởng tượng của cậu, cũng may nơi này không âm u giống như mấy toà thành mà cậu từng ở. Có điều mỗi nơi ở chỗ này đều được trang bị một ít trận pháp nhỏ, muỗi cũng chẳng thể lọt qua an toàn mà không bị phát hiện. Bạch Cẩm Thành cẩn thận như vậy, hẳn là đã trải qua rất nhiều chuyện.

Nơi này hơi nhiều lối đi, Lạc Viêm Chi lại đi bừa nên thoáng chốc đã không biết bị lạc tới đoạn nào. Trước mặt lại xuất hiện một vài người trùm kín mặt, cậu liền né vào một chỗ để tránh phiền phức.

Đột nhiên từ phía tây vọng tới tiếng hát, Lạc Viêm Chi hiếu kỳ nhìn về hướng đó. Sao ở đây lại có ai hát được cơ chứ?

Cậu đảo mắt xác định nơi này không có ai qua lại nữa mới chậm rãi đi tới chỗ có tiếng hát ấy. Âm thanh khi gần khi xa, nghe rõ sẽ thấy đó là tiếng hát của một cô gái. Giọng hát trong trẻo cao vút, tuy rằng cậu không biết người này đang hát bài gì, thế nhưng vẫn cảm thấy rất lọt tai. Cô gái này mà ở thời hiện đại thì không khéo đã trở thành ca sĩ nổi tiếng.

Lạc Viêm Chi vừa đi vừa cảm thán, đi tới gần mới phát hiện đó là một cái đình rộng tránh nắng. Xung quanh đình này còn được trồng rất nhiều hoa, thoạt nhìn là nơi lý tưởng để nghỉ ngơi. Cậu nhíu mày, một người như Bạch Cẩm Thành làm gì có chuyện sống hưởng thụ theo kiểu này được chứ, như vậy không hợp với tính cách của hắn.

Nhưng mà Lạc Viêm Chi đã tìm được đúng chỗ, tiếng hát chính xác vang từ cô gái ngồi giữa đình, bên cạnh còn có hai cô gái che mặt khác.

Cậu không định nhấc chân đi tiếp nữa, nếu lỡ đụng mặt thì không hay cho lắm. Dù trong lòng vẫn còn nhiều cái cần biết, thế nhưng cũng phải đợi Bạch Cẩm Thành tự mình giải thích. Nghĩ thế cậu bèn xoay người muốn rời đi, có thể bây giờ hắn đã trở về phòng rồi, không tìm thấy cậu sợ lại phải mất công chạy đi kiếm.

Nhưng Lạc Viêm Chi vẫn bị muộn một bước, chân phải vừa bước đi, bên tai đã vang lên âm thanh mềm mại ngăn cản.

"Người từ đâu tới, có thể dừng lại một chút hay không?"