Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 110: Trò chơi đào hố



Vừa khóc lóc nói buồn quá, vừa giống như tự ngược, mới bước ra khỏi rạp liền mua một vé khác vào xem, đa số những người đến xem phim đều hành động theo đúng quy luật này, từng cặp từng cặp hoặc là khóc đến mức lồng ngực phập phồng, hoặc là hai mắt đỏ hoe làm cho những người mới đến rạp sững cả người.

"Này là bị sao vậy?"

Những người mới đến vô cùng khó hiểu, vừa đi lấy vé, vừa tò mò hỏi người đang khịt mũi kế bên.

"Không.... Chỉ là bộ phim này quá cảm động, trong lòng tôi cứ day dứt, có chút muốn khóc."

Cô gái đó khịt mũi, trả lời.

Kế bên cũng có người mới bước từ rạp ra nhìn thấy thao tác này của cô gái, đôi mắt sưng húp sắp mở không nổi kia trừng lớn đến mức không thể lớn hơn...

Trên đời vẫn có người mặt dày vô sỉ như vậy sao?

Có điều, thao tác này rất là kíƈɦ ŧɦíƈɦ đó nha.

Không biết ai khởi xướng, có lẽ do đều có ý tưởng muốn đào hố người khác nên ai ai khi được hỏi cảm giác sau khi xem đều sẽ nói là ấm áp, cảm động, kết hợp với trailer của cùng với những cảnh nói chuyện trên trời dưới đất được cắt ra của Lý Đạt Căn và cậu bé tiểu học kia, nhất thời khiến cho nhiều khán giả bất hạnh bị lọt xuống hố!

Sau đó, những khán giả bị hố đến mức mặt đầy máu này lại quay đầu nhận lấy trọng trách đi hố người khác, đem những bình luận thật thà như "nặng nề", "buồn", "tư tưởng sâu sắc" đều dìm xuống dưới hết.

Đến cuối cùng, cả một đoàn người bị người thân, bạn bè mình đào hố đi xem, sau đó khóc sưng húp mắt bước ra, trong lòng mắng chửi thậm tệ người thân, bạn bè nào đó đã hố mình một trận.

Nhưng trò chơi "người đào hố" này lại thật sự khiến cho rất nhiều người đi xem, cho dù có vài người không cảm nhận được điều nó muốn truyền tải rốt cuộc là gì, nhưng sau khi xem xong, trong lòng vẫn mơ hồ lưu lại một tư tưởng mới nào đó.

Ái oán tình thù, sướng khổ đời người, thật sự đã được thể hiện rất trọn vẹn và sắc sảo trong bộ phim này.

Rõ ràng là không có quá nhiều phân đoạn cảm động, thậm chí vì hình tượng nhân vật của Lý Đạt Căn mà những lời hắn nói đa số đều không có tác dụng gì, có chút chất phác, thô tục, nhưng chính cái dáng vẻ chất phác, thô tục này lại cứ làm người ta không nhịn được mà so sánh hắn của hiện tại và khi còn nhỏ...

Nếu như không bị bắt đi, hắn có lẽ sẽ lớn lên như những bạn học khác nhỉ?

Nhã nhặn, lịch sự, lương thiện, thông minh, chứ không phải như bây giờ, thành một tên tội phạm gϊếŧ người.

Chỉ sợ là rất lâu rất lâu về sau, khi những khán giả từng xem qua bộ phim lại một lần nữa xem lại cảnh Lý Đạt Căn ngồi trên xe nhìn theo bóng dáng dần xa của người bạn thời tiểu học của mình, trong lòng sẽ dâng lên một loại cảm giác bi thương.

Lúc đó, Lý Đạt Căn đã nghĩ gì nhỉ?

Hắn có từng oán hận vận mệnh không công bằng không?

Chỉ thầm nghĩ như vậy, dường như đã có thể cảm nhận được sự bất lực và phẫn nộ cực độ ẩn giấu trên người Lý Đạt Căn.

thành công rồi, thành công này không đơn giản chỉ là doanh thu của nó vượt qua tất cả các phim trong vài năm trở lại đây, mà càng nhiều hơn là nói đến tất cả những thứ mà nó muốn truyền tải, thật sự đã truyền tải được vào lòng rất nhiếu, rất nhiều người.

Có rất nhiều người đánh giá cao bộ phim này, thật ra cuộc sống vẫn có thể nói là không tệ, mặc dù thường xuyên cảm thấy kiệt sức giữa cái xã hội có nhịp sống ngày càng nhanh này, rất mù mịt, nhưng suy cho cùng vẫn là cuộc sống của mình, bạn bè của mình, tự do của mình, rất hiếm khi nghĩ tới những câu chuyện đầy tăm tối và tuyệt vọng đang ẩn giấu sau cuộc sống yên bình này của mình.

Nhưng đứa trẻ bị bắt cóc khi đi trên đường kia, những người phụ nữ vì lương thiện mà bị bắt kia, sự biến mất của họ đã tạo ra đả kích lớn như thế nào đối với gia đình của mình?

Bản thân bọn họ, sẽ phải chịu những sự dày vò như thế nào?

Những đứa trẻ sau khi bị bắt cóc sẽ bị bán đi, đa số kết cục vẫn khá tốt, suy cho cùng thì những người mua trẻ em này đa số đều là do bản thân không sinh được con nhưng vẫn muốn hưởng chút "hương hỏa" sau này; nếu như không bán đi được sẽ bị đánh gãy hai tay hai chân, làm khàn giọng, ném đi ăn mày, đây mới thực sự là cực hình.

Mà những người phụ nữ kia lại càng thê thảm, đa số họ sẽ bị bán cho những lão già đầu hói không cưới nổi vợ, có lúc sẽ bị bán cho cả một hộ gia đình, những người trong hộ gia đình này sẽ "sở hữu" họ, đó là cảnh tượng tàn nhẫn và tuyệt vọng đến nhường nào cơ chứ?

đã quay ra những thứ vô cùng chân thực, những cảnh quay này và cảnh những người bị bắt cóc được cảnh sát giải cứu xen kẽ vào nhau, làm lòng người như thắt lại, đồng thời không nhịn được mà sinh ra một loại cảm giác đại khái như "thật tốt quá!"

Nhưng, chỉ cần lợi ích vẫn còn đó, mối nguy hại này vẫn sẽ còn tồn tại.

Những kẻ buôn người trong phim đã nhận sự trừng phạt từ pháp luật, vậy còn trong hiện thực thì sao, những kẻ buôn người kia có hay không sẽ bị tóm, khiến cho bọn chúng không thể nào buôn người được nữa?

Bộ phim vẫn luôn phê phán cách làm của Lý Đạt Căn, cho dù là đến cuối, đáp án mà Lý Đạt Căn viết ra cũng là hắn đã sai rồi.

Đề tài của bộ phim không phải là khởi xướng "tự mình báo thù", mà là kêu gọi, kêu gọi đại chúng chú ý đến hiện tượng này.

Cũng may, nó thành công rồi.

Năng lượng mà một bộ phim bùng nổ có thể thu hút là rất lớn, khi công chiếu được gần một tuần, những tờ báo, kênh truyền thông quốc gia đã tỏ thái độ bằng những lời bình và tự thuật.

Những kênh truyền thông này không đề cập quá nhiều đến nội dung phim, mà nghiêng về hướng những nội hàm mà nó phản ánh hơn.

Một hành động vừa có quy mô lớn, vừa bí mật đang được triển khai, những ác ma đang ẩn mình trong bóng tối, thứ đang chờ đợi chúng không phải là giàu sang phú quý, mà là chiếc còng số tám bóng loáng.

Tập đoàn Sở thị cũng tỏ thái độ của mình đối với cuộc thảo luận mang tính xã hội này, nó đã thành lập một quỹ từ thiện hỗ trợ những phụ nữ và trẻ em không tìm lại được gia đình sau khi bị bắt cóc, cung cấp đồ ăn thức uống, trang phục cũng như hỗ trợ công ăn việc làm và giáo dục cho họ.

Điều này đối với tập đoàn Sở thị mà nói, chỉ là góp sức chung tay thôi, nhưng làn sóng do tạo ra lần này thật sự quá lớn, thái độ của anh lần này tuy khiến một số người mắng chửi tập đoàn Sở thị mua danh bán lợi, nhưng càng có nhiều người ủng hộ tác phong làm việc sấm rền gió cuốn của Sở Minh hơn.

Cho dù là mua danh bán lợi thì có sao chứ?

Chỉ cần việc anh làm là việc tốt, vậy thì cái danh này, anh không cầu thì vẫn là của anh!

Mối hiềm nghi mua danh bán lợi này vừa xuất hiện, đã có rất nhiều những tổ chức từ thiện thật sự đứng ra làm chứng cho Sở Minh... Anh thành lập quỹ từ thiện này không phải là trùng hợp.

Rất lâu về trước, anh đã thông qua một vài tổ chức từ thiện để hỗ trợ tài chính cho những phụ nữ và trẻ em bị bắt cóc không có nhà để về, giúp họ giải quyết vấn đề sinh tồn.

Những bản sao kê được ghi chép rõ ràng, rành mạch, khiến cho những người lớn tiếng kêu gào "mua danh bán lợi" phải ngậm miệng lại.

Danh tiếng của tập đoàn Sở thị sau trận sóng gió này càng thêm sáng chói, thậm chí đã trở thành doanh nghiệp lương tâm.

".... Chúng tôi vốn dĩ là doanh nghiệp lương tâm mà."

Sở đại cẩu đọc những lời ca ngợi trên mạng, có chút ấm ức nói.

Tống Thanh Hàn ngồi kế bên buồn cười nhếch khóe miệng, giơ tay xoa cái đầu chó của Sở đại cẩu.

Sở Minh nghiêng đầu dụi dụi vào tay cậu, sau đó tủi thân sáp lại bên người Tống Thanh Hàn, cả người treo trên eo Tống Thanh Hàn, yếu đuối ngẩng đầu, lạnh mặt nói: "Khó chịu, muốn hôn hôn mới tốt lên được."

"... Anh dạo này lại xem cái gì với mẹ rồi?"

Quý Như Diên dạo này không biết thế nào, đột nhiên mê xem mấy bộ phim đáng yêu, dễ thương, mình bà xem thì cũng thôi đi, còn thích kéo Sở Minh và Tống Thanh Hàn cùng xem.

Nhưng Tống Thanh Hàn không ngờ rằng, Sở đại tổng tài bình thường nghiêm túc, lạnh lùng, vậy mà lại nhập tâm xem mấy bộ phim như thế này!

Còn học đi đôi với hành, áp dụng lên người Tống Thanh Hàn.

"Có gì đâu."

Sở đại tổng tài nghiêm túc trả lời, ngước mặt lên nhìn Tống Thanh Hàn, đôi mắt bình thường thâm thúy, sắc bén khi nhìn cậu lại lộ ra sự dịu dàng khó tả.

Tống Thanh Hàn mặt không cảm xúc nhìn anh một lúc, cuối cùng vẫn không chịu nổi ánh mắt chất chứa đầy mong đợi của Sở Minh, giơ tay che mắt anh lại, cúi đầu hôn lên môi anh.

Nhưng đôi môi vừa mới đặt xuống, gáy đã bị tay Sở Minh giữ lại, ôm chặt eo cậu hôn ngược lại.

Màn hình máy tính dừng lại ở trang bình luận, nhìn chủ nhân của mình vô liêm sỉ "cưỡng ép trai nhà lành."

"Ưʍ..." Sở Minh hôn rất dịu dàng, cũng rất sâu, mang theo sự kiềm chế du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt, dạo chơi trên người Tống Thanh Hàn.

...

"Hàn Hàn."

Sở Minh sấy tóc cho Tống Thanh Hàn, giống như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, xoa tóc Tống Thanh Hàn, nói: "Ngày mai cùng anh tham gia một bữa tiệc tối nha."

"Hả?"

Tống Thanh Hàn mệt đến mức đầu ngón tay cũng không muốn động, dựa vào lòng Sở Minh, híp mắt lại, nghe rồi không nhịn được mà ngẩng đầu lên, sau đó liền bị Sở Minh dùng sức giữ lại: "Đừng động."

"Tiệc công ty?"

Tống Thanh Hàn không nhịn được hỏi.

"Ừm."

Sở Minh chỉnh máy sấy tóc đến nhiệt độ thích hợp, tỉ mỉ sấy cho Tống Thanh Hàn, "Sắp qua năm mới rồi, công ty muốn làm tiệc đầu năm, em cũng đi cùng anh đi."

Tiệc năm mới của những công ty hơi lớn một chút thường sẽ mời những MC hoặc minh tinh nổi tiếng đến tham gia, MC hoặc diễn viên sẽ có vài tiết mục góp vui, càng khỏi phải nói tới tập đoàn Sở thị còn có một công ty giải trí dưới trướng, để nghệ sĩ nhà mình đến khuấy động không khí thì không có gì là bất thường cả.

Đương nhiên, Sở đại tổng tài chắc chắn sẽ không để bạn đời của mình đến để biểu diễn rồi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự có mặt của Tống Thanh Hàn.

Mặc dù bây giờ vẫn chưa thể công khai, nhưng anh cũng muốn để Tống Thanh Hàn quang minh chính đại ở bên mình.

Tống Thanh Hàn như đi guốc trong bụng Sở Minh rồi, cậu híp mắt ngáp một cái, nhanh chóng đáp lại: "Được."

Mắt Sở đại cẩu sáng rỡ, nếu như không phải tay đang cầm máy sấy tóc cho Tống Thanh Hàn thì đã sáp tới cọ cọ rồi.

Mái tóc đen tuyền, mềm mại quấn lấy đầu ngón tay anh, Sở Minh chậm rãi sấy, tựa như đang nhìn thấy khung cảnh mình và Tống Thanh Hàn cùng nhau bạc đầu đến già.

Thật tốt.

Sau khi Sở Minh sấy tóc Tống Thanh Hàn đến mức chỉ còn sót lại một chút cảm giác mát lạnh, liền bỏ máy sấy qua một bên, sau đó cần thận bế Tống Thanh Hàn đang híp mắt ngủ gật lên, chầm chầm đi về phía giường.

Lúc nãy anh có chút mất khống chế, trên cổ, tai và cả xương quai xanh của Tống Thanh Hàn đều có dấu vết mà anh lưu lại, dấu vết nhàn nhạt kéo dài đến những nơi bị khuất sau quần áo.

Sở Minh ngồi trên giường, dùng mắt cẩn thận quét qua mỗi centimet trên người Tống Thanh Hàn, rất lâu sau mới nở một nụ cười vừa dịu dàng, vừa thỏa mãn.