Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 30



Tống Thanh Hàn bị tiếng chuông ầm ĩ đánh thức. Cậu nhẹ nhàng hừ vài tiếng, chậm rãi rời giường, nâng tay xoa gáy đau nhức.

Di động còn đang kêu, Tống Thanh Hàn sờ lấy điện thoại, ấn nghe.

"Alo, anh Trần......" sau khi cồn có tác dụng, giọng Tống Thanh Hàn có vài phần mất tiếng, mát lạnh lại hơn vài phần gợi cảm.

Cơn giận của Trần An đầu kia nháy mắt nghẹn trong cổ họng, lúc mở miệng ngữ khí đã không tự giác hòa hoãn đi: "Giờ cậu ở đâu?"

"Ở ký túc xá." Tống Thanh Hàn đã tỉnh tỉnh không ít, xoay người đứng lên, vừa cầm di động, vừa vào buồng vệ sinh, vặn nước lạnh rửa mặt, "Xảy ra chuyện gì ạ?"

"Cậu xem hot search hôm nay chưa?" Trần An nghe giọng Tống Thanh Hàn, hơi sốt ruột.

Tống Thanh Hàn trực giác thấy không tốt, cậu nhíu nhíu mày, thấp giọng đáp: "Vẫn chưa."

Trần An cũng biết ngày hôm qua Tống Thanh Hàn cùng đám Hàn Nghị đi ăn cơm, rượu ở trên bàn cơm tránh không được, Tống Thanh Hàn phỏng chừng bị chuốc không ít, cũng không phải ngoài ý muốn, chỉ thở dài: "Có người tuôn ra cậu tham gia câu lạc bộ hút ma túy, tụ tập chơi thuốc."

Tống Thanh Hàn: "......"

Trần An: "Chuyện này đã leo lên top đầu hot search."

Trần An cũng giận sôi máu, Tống Thanh Hàn là người anh mới nhận, hiện tại tuôn ra loại chuyện này, không phải đang đánh mặt anh à?! Hơn nữa chuyện này người sáng suốt cũng nhìn ra được rõ ràng là nhằm vào Tống Thanh Hàn, cho dù không dìm Tống Thanh Hàn không ngẩng đầu lên được, cũng muốn ép Tống Thanh Hàn không trở mình được.

Ma túy là thứ mà quần chúng không thể tha thứ nhất, một khi dính vào, quản cậu hot như mặt trời ban trưa cũng sẽ bị chửi thành cứt chó, người xem sẽ hung hăng nhớ kỹ cậu, sau đó phỉ nhổ cậu.

Lúc trước có nghệ sĩ nam dựa vào một bộ điện ảnh đi lên, sự nghiệp vừa mới khởi bước, đã bị tuôn ra phốt hít ma túy, kết quả xuống dốc không phanh, dù muốn quay người, cũng bị đại chúng chống lại, cuối cùng ảm đạm lui giới.

Đó còn là nghệ sĩ khá nổi tiếng, mà Tống Thanh Hàn hiện tại không nổi, lại còn không có thành tích sáng mắt gì, loại bôi nhọ này vừa ra, Tống Thanh Hàn xử lý không tốt, trong giới này chỉ sợ không còn chỗ chừa cho cậu. 

Tống Thanh Hàn lẳng lặng nghe, buông bàn chải đánh răng ra, hồi lâu mới nói: "Tôi không hít ma túy."

Trần An phiền muộn: "Tôi đương nhiên biết cậu không hít thuốc, nhưng trên mạng đã lưu truyền khắp nơi, còn có ảnh chụp, nói lại, hiện tại cậu không có fan trụ cột......"

Sợ là khó làm.

"Tóm lại, tôi nghe nói Hàn Nghị cho các cậu nghỉ, mấy ngày nay ở yên trong ký túc xá, không được đi ra ngoài." Trần An đơn giản dặn Tống Thanh Hàn vài câu, sau đó cúp máy.

Tống Thanh Hàn buông di động xuống, cầm lấy bàn chãi đánh răng tỉ mỉ đánh răng, rửa mặt, đổi quần áo, mới cầm lấy di động mở Weibo ra.

Quả nhiên, đứng đầu hot search chính là tin tức cậu hít ma túy, đằng sau còn chữ "Bạo" chói lọi, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt.

Tống Thanh Hàn ấn vào đề tài này, bất ngờ là số bài đăng liên quan đến đề tài này cũng không nhiều, nhưng lượt forward cao kinh người, chưa đến thời gian nửa phút mà đã tăng đến vài ngàn!

Tống Thanh Hàn tùy tiện chọn một bài đăng hot nhất nhìn, người đăng bài nói năng có khí phách, lưu loát viết hơn một ngàn chữ lên án hành vi phạm tội cậu hít ma túy, bên dưới còn đính kèm vài tấm ảnh chụp mơ hồ, mà diễn viên trên ảnh rõ ràng là Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn mở ảnh chụp kia, chụp rất đúng góc, nếu không phải Tống Thanh Hàn xác định mình không hít ma túy, chỉ bằng người qua đường xem ảnh này, chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy cậu hít thuốc thành nghiện.

Không thể không nói, tấm ảnh này chụp rất tốt, đặc điểm mặt và kiểu tóc của Tống Thanh Hàn bại lộ không thể nghi ngờ, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra người trong ảnh đích thị là Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn trong ảnh thần sắc suy sụp, hai má gầy, cầm một cái kim tiêm, giống y con nghiện. Người này cẩn thận ngồi ở một cái sô pha, cầm kim tiêm trong tay nhẹ nhàng, tựa hồ là sẽ đâm vào da thịt trắng nõn của cậu.

Góc độ ảnh chụp bất đồng, ánh sáng cũng không đồng đều, nhưng đều không ngoại lệ là, Tống Thanh Hàn trong ảnh lúc nào cũng cầm một cái ống tiêm thật to, giống như đã nghiện quá lâu rồi.

Mà bình luận dưới bài đăng này, đều chửi Tống Thanh Hàn, giống như chuyện cậu hít ma túy đã là ván đã đóng thuyền, còn có một ít fan lớn tiếng hô hào, ép đoàn phim 《 Người thứ bảy 》cắt bỏ tất cả phần diễn của cậu, đuổi cậu khỏi bộ phim này!

@ Mặt hoa đào hồng: Yêu cầu đoàn phim @ Đoàn phim Người thứ bảy @ Đạo diễn Hàn Nghị khai trừ kẻ nghiện, nếu không chúng tôi sẽ quay lưng với phim!

Dưới bình luận này, có một đống dân mạng lòng đầy căm hận tán thưởng.

Vào một số lúc, lời của dân mạng rất độc miệng, ngôn luận của bọn họ tựa như một khẩu súng, nhằm vào người bạn mà bắn.

Sự tình lên men rất nhanh, sau khi đề tài Tống Thanh Hàn hít ma túy leo lên hot search, yêu cầu đoàn phim Người thứ bảy đá Tống Thanh Hàn đi cũng theo đó nổi lên, nhưng ấn vào lại chẳng có mấy Weibo bình luận, mà nhìn số like, mở ra cũng chỉ là nick clone mới đăng kí, nhìn là biết là thuỷ quân.

Xem ra, người thao tác sau màn này không chỉ muốn muốn ép chết Tống Thanh Hàn, càng muốn dụ dỗ đoàn phim《 Người thứ bảy 》này.

Mà đoàn phim《 Người thứ bảy 》hiện tại có hai lựa chọn, một là trực tiếp hủy hợp đồng với cậu, thay diễn viên diễn vai Phương Du; hai là án binh bất động, nhưng nếu Tống Thanh Hàn không cho một lời giải thích thỏa đáng, đoàn phim cũng sẽ bởi vì cậu lâm vào vũng bùn dư luận.

Đại khái là bởi vì đề tài này quá bất ngờ, tạm thời còn chưa truyền đến tin đoàn phim hủy hợp đồng với cậu. Nhưng nếu Tống Thanh Hàn còn không thể mau chóng làm sáng tỏ, như vậy......

Mặc dù cậu là người dưới tay Trần An, dựa theo tính tình của Hàn Nghị, chỉ sợ cũng sẽ bảo cậu rời đoàn.

Tống Thanh Hàn tiếp tục nhìn vài lần, sau đó tắt Weibo đi, thử gọi cho Trần An mấy cuộc điện thoại, lại không có ai nghe.

Cậu thở dài, rốt cuộc vẫn cất điện thoại đi, đứng lên vào phòng bếp qua loa ăn bữa sáng, ăn xong cầm kịch bản tiếp tục ngồi ở sô pha đọc.

Tống Thanh Hàn đọc chưa được một lát, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa vội vàng.

Tống Thanh Hàn buông kịch bản đi qua, nhìn qua mắt mèo, bên ngoài là Trần An thần tình kích động, mà theo sau anh còn có vài người. 

Tống Thanh Hàn mở cửa ra, Trần An nhanh chân vào, mà người đứng sau anh cũng lộ ra thân ảnh.

"Sở tiên sinh?" Tống Thanh Hàn mở rộng cửa một chút, Sở Minh bước vào, ánh mắt dạo qua phòng khách một vòng, sau đó gật gật đầu: "Ừ."

Ngụy Khiêm đi theo sau Sở Minh, trên mặt treo mỉm cười hiền lành: "Tống Thanh Hàn, chúng ta lại gặp mặt."

Tống Thanh Hàn cười cười với hắn.

Sở Minh theo ánh mắt của Tống Thanh Hàn, thản nhiên nhìn Ngụy Khiêm một cái.

Ngụy Khiêm: "......" cho mày quản không được miệng mình! Cho mày quản không được miệng mình! Giờ thì vui rồi, tiền thưởng sợ là cũng đi tong!

Ngụy Khiêm than thở trong lòng một tiếng, lộ ra một nụ cười réo rắt thảm thiết tuyệt vọng với Tống Thanh Hàn, ngay cả bước đi dường như cũng nặng nề vài phần.

Tống Thanh Hàn: "?"

Cậu nhìn nhìn ngoài cửa không có những người khác, thuận tay đóng cửa lại, sau đó có chút ngượng ngùng nhìn họ ngồi vào sô pha, mình thì đi đến tủ lạnh tìm, quay đầu lại hỏi: "Sở tiên sinh, anh Trần, Ngụy tiên sinh, trong nhà không có đồ uống khác, chỉ còn lại có một ít trà, có được không?"

Sở Minh hơi hơi lắc lắc đầu: "Được, tôi không kén chọn."

Ngụy Khiêm nghe vậy giật nảy mình, tâm tình khó có thể nói hết nhìn Sở Minh một cái, ánh mắt kia giống như là chư hầu xem hôn quân diễn gió lửa.

Khi Sở Minh sắp nhìn qua, hắn vội vàng thu hồi ánh mắt, cũng theo lời Sở Minh nói hàm hàm hồ hồ nói: "Tôi cũng không kén chọn."

Trần An tự nhiên cũng không phải cái loại người không biết quan sát bầu không khí, anh cũng nói một câu không kén chọn.

Tống Thanh Hàn cười cười, suy nghĩ một chút, xoay người vào bếp lấy túi trà mua lúc trước, pha vài chén trà.

Lá trà không phải lá trà thượng đẳng gì, Tống Thanh Hàn cũng chỉ dùng nước ấm nhúng qua hai lần, nhưng xem Sở Minh đoan đoan chính chính ngồi vẻ mặt nghiêm túc uống trà, biểu tình kia giống như là đang nhấm nháp trà tuyệt hảo, ánh mắt Ngụy Khiêm nhìn Tống Thanh Hàn càng thêm phức tạp.

Xem ra nghệ sĩ nhỏ tên Tống Thanh Hàn này, là phu nhân chủ tịch ván đã đóng thuyền rồi.

Hắn vội vàng nhận chén trà Tống Thanh Hàn đưa qua, hòa ái từ thiện cười, thái độ ôn hòa, tư thái thân thiết, làm cho Trần An ngồi ở một bên nhìn thêm mấy lần.

Chẳng qua...... ánh mắt Trần An trượt đi, từ trên người Ngụy Khiêm chạy tới trên người Sở Minh, lén la lén lút nhìn vài lần, lại tới trên người Tống Thanh Hàn, ngụm được ngụm không uống nước trà.

Anh biết Tống Thanh Hàn và Sở Minh có chút quan hệ, nhưng lúc trước anh đoán cũng chỉ là Sở Minh đột nhiên hứng lên muốn chơi đùa với diễn viên, hơn nữa Tống Thanh Hàn khẳng định chắc chắc cũng không quen biết Sở Minh, anh cũng đã buông chuyện này xuống. 

Nhưng hiện tại xem ra...... Vị cầm quyền tập đoàn Sở thị này, sao cứ như là đang cố ý làm chỗ dựa cho Tống Thanh Hàn thế?

Vừa nãy anh nói chuyện với Hàn Nghị, cũng là Sở Minh trực tiếp mở miệng, tạm thời bảo Hàn Nghị đừng có ý nghĩ đổi diễn viên.

Lúc này nếu còn nói Tống Thanh Hàn và Sở Minh không có quan hệ gì, vậy Trần An anh thật sự không cần lăn lộn trong giới nữa.

"Khụ, Thanh Hàn." Trần An đặt chén trà xuống, nhìn thẳng Tống Thanh Hàn, "Lần này tôi lại đây, là muốn nói cho cậu, làm sáng tỏ chuyện hít ma túy này thế nào."

Tống Thanh Hàn không tự giác nhìn thoáng qua Sở Minh, thấy hắn bất động ngồi ở sô pha, lại thu hồi ánh mắt, gật gật đầu: "Anh nói đi."