Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 32



"Tốt! Cut --" Hàn Nghị hô cut một tiếng, sau đó xem lại đoạn vừa rồi qua máy giám sát, hơi vừa lòng.

Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, túm túm cổ áo sơ mi.

Tình cảm trên mặt Tạ Diệc An cũng thu đi, đi theo sau Tống Thanh Hàn.

"Ekip của cậu rất lợi hại." môi Tạ Diệc An nhẹ nhàng rung động một chút, trên môi treo mỉm cười, giọng vừa nhẹ vừa gấp.

Tống Thanh Hàn nghe vậy, dừng chân một chút. Cậu quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Diệc An, thoạt nhìn tựa hồ ngượng ngùng cười gật gật đầu: "Tôi cũng hiểu được."

Tạ Diệc An nhướng mày, cười cười, không nói nữa.

Tống Thanh Hàn ở phim trường bận rộn, Trần An bên kia cũng không lơi lỏng.

Tuy rằng nói tiếng xấu trên người Tống Thanh Hàn đã sắp rửa sạch hết, nhưng Trần An anh cũng không phải là người dễ chọc. Dám ra tay với người dưới tay anh, vậy không thể trách anh không nể mặt.

Động tác của Trần An rất bí ẩn, nhưng vừa ra tay cũng một dao chết sạch. Chỉ là thời gian hai ngày ngắn ngủi, Trần An cũng đã tra rành mạch người đứng sau.

"Liễu Phỉ?" Trần An nhìn tên trong kết quả điều tra, khẽ nhíu mày, lại lật một tờ nữa, lại thấy được tên Diệp Dịch.

Tống Thanh Hàn và Diệp Dịch từng từng có một đoạn tình cảm lưu luyến, anh cũng biết, đây cũng là một uy hiếp với Tống Thanh Hàn. Một khi có người phát hiện tính hướng của Tống Thanh Hàn, vậy cậu ở giới này rất khó đi.

Cho nên, sau khi Tống Thanh Hàn chia tay Diệp Dịch, Trần An cũng từng chú ý Diệp Dịch một đoạn thời gian, phát hiện Tống Thanh Hàn và Diệp Dịch tựa hồ thật sự chia tay sạch sẽ, cũng tất nhiên không chú ý nữa. Dù sao chuyện này một khi bại lộ ra, liên lụy lớn nhất không phải Tống Thanh Hàn, ngược lại là Diệp Dịch đã có địa vị nhất định trong giới.

Chẳng qua nước giếng không phạm nước sông như vậy, ăn ý bỏ qua cũng sẽ chẳng có gì, cố tình Diệp Dịch và Liễu Phỉ không biết điên cái gì, dám đập tiền muốn dùng chuyện hít ma túy để dọa Tống Thanh Hàn......

Đây quả thực là vứt thể diện của Trần An anh lên mặt đất đá mấy cái còn phun mấy ngụm nước miếng.

Trần An đặt tài liệu xuống, nghĩ nghĩ, gọi điện thoại.

"Alo, anh Hoàng đúng không? Là tôi đây, Trần An......"

Trần An nói ba xạo chọc cười đối phương, cúp máy, chuyển khoản cho một tài khoản, làm như không có việc gì cất điện thoại di động đi.

Mấy Big V và truyền thông lúc trước tung tin Tống Thanh Hàn hít ma túy vốn có chút lo lắng Tống Thanh Hàn sẽ tính sổ, nhưng qua hai ngày, Tống Thanh Hàn không có một chút động tĩnh gì, bọn họ cũng hơi thả lỏng một ít.

Nhưng mà ai biết, ngay khi bọn họ sắp thở dài nhẹ nhõm một hơi tiếp tục đi thám thính, Trần An lại đột nhiên đăng bài.

@ Bộ pháp lí Tinh Hải: Nhân viên công ty đã tra xét, lưu tên các tài khoản @ Một ngày béo ú @ Người mơ mộng nhỏ bé @ Game du hí yêu đương...... năm mươi mốt tài khoản bịa đặt truyền bá nghệ sĩ Tống Thanh Hàn trực thuộc công ty hít ma túy, công ty đã chứng thực, kiện các chủ tài khoản này lên tòa án, yêu cầu đền số tiền tổn thương tinh thần là tám trăm nghìn tệ(*).

(Khoảng hơn 2.6 tỉ)

Hình ảnh đính kèm là tài liệu liệt kê tên của tất cả các tài khoản có liên quan, đóng dấu của Tinh Hải, hiển nhiên muốn làm thật.

Big V Một ngày béo ú đầu đàn rõ ràng luống cuống. Lúc trước bọn họ không phải chưa từng trải qua loại chuyện này, nhưng chỉ cần không quá phận, đại đa số nghệ sĩ kỳ thật cũng không quan tâm. Bởi vì khi bôi đen họ, danh tiếng của bọn họ cũng sẽ dâng lên, đối bọn họ mà nói, chỉ cần lợi nhiều hơn hại, sẽ mở một mắt nhắm một mắt.

Chuyện Tống Thanh Hàn này, họ cũng chỉ nghĩ là diễn viên nhỏ này đắc tội nhân vật lớn nào, làm nhân vật lớn kia không vui, muốn đè đầu cậu khiến cậu không ngóc dậy được, thấy giá không tồi, bọn họ nhận ngay.

Dù sao cũng chỉ là diễn viên nhỏ, dù thế nào người đại diện của cậu ta cũng sẽ không tiêu phí nhiều sức trên người cậu, dù có tẩy trắng, cũng chỉ là kết cục đường cùng.

Nhưng ai biết Tống Thanh Hàn là một ngoại lệ như vậy, tẩy trắng bất ngờ không kịp phòng. Càng không thể nghĩ là, Tinh Hải thật sự ra mặt vì diễn viên nhỏ này.

Không thể không nói, chiêu thức ấy quả thật là ác. Cho dù lúc trước đăng video làm sáng tỏ, Tống Thanh Hàn cũng mở livestream chứng minh mình cũng không tiêm ma túy, nhưng vẫn có vài người nửa tin nửa ngờ, thậm chí công nhiên chỉ trích Tống Thanh Hàn giấu đầu hở đuôi.

Nhưng đưa chuyện luật sư ra nói, những người này cũng lén lút câm miệng. Bọn họ có thể không tin Tống Thanh Hàn, không tin Tinh Hải, nhưng pháp luật công bằng ở đó.

Tống Thanh Hàn dám trực tiếp kiện lên toà, vậy cậu tất nhiên đi thẳng ngồi thẳng.

Lên tòa án không phải một hai ngày là xong, nhưng thái độ của Tinh Hải lại làm cho rất nhiều người có thiện cảm. Tống Thanh Hàn chưa có tiếng tăm mấy, nhưng công ty lại vẫn như cũ che chở cậu như vậy, vậy có nghĩa công ty này hẳn cũng là một công ty tốt.

Liễu Phỉ trực tiếp ra tay, tìm cung mất tên, cuối cùng chẳng những không đè đầu Tống Thanh Hàn xuống được, ngược lại tặng cậu tiền đồ tốt, thậm chí còn giúp công ty đối thủ thêm danh tiếng. Khi cô ta xem hot search, lòng thiếu chút nữa nôn chết.

Chẳng qua nghĩ đến sắc mặt ngày đó của Lâm Lâm, cô ta vẫn miễn cưỡng nhịn cơn tức xuống, tính toán cắt hết mấy công việc tiếp theo của Diệp Dịch.

Tới tình trạng này, hứng thú của Liễu Phỉ với Diệp Dịch cũng sắp tiêu tán gần hết. Đàn ông kiểu gì trong giới chẳng có, cô ta không đáng bởi vì một người như Diệp Dịch mà vứt bỏ tất cả những con bài chưa lật trong tay.

Tống Thanh Hàn ở đoàn phim, cũng biết sự thật. Có chuyện Trần An nói cho cậu, cũng có chuyện...... Sở Minh nói cho cậu.

Tựa hồ là từ ngày Tống Thanh Hàn đồng ý nấu một bữa cơm cho hắn, Sở Minh đột nhiên cải biến sách lược, thường thường nhắn một tin, hoặc là dặn cậu chịu khó ăn cơm, hoặc là "lơ đãng" chia sẻ lịch trình với Tống Thanh Hàn, hoặc là nói những chuyện đã xảy ra với Tống Thanh Hàn.

Mà sau mỗi tin nhắn đều kèm theo những biểu cảm làm mất mặt chủ tịch.

Sở Minh: Thanh Hàn ~ hôm nay chị hỏi em, tôi nói cho chị em đang đi diễn Q3Q

Tống Thanh Hàn: "......"

Tống Thanh Hàn ăn mềm không ăn cứng, Sở Minh như vậy, cậu ngay từ đầu còn lãnh đạm, làm bộ cái gì cũng không phát hiện. Nhưng có một lần cậu bắt gặp Sở Minh, nhìn thấy trên cái mặt lạnh lùng kia của Sở Minh lộ ra thần sắc ủy khuất, cậu lại thấy mệt tim khuất phục.

Sở Minh đang ăn cơm trưa, di động nhẹ nhàng rung một cái, hắn rút ra nhìn, biểu tình hơi hơi nhu hòa.

Hàn Hàn: Nghiêm túc làm việc đi.

Sở Hàm ngồi đối diện Sở Minh hứng thú nhìn hắn, sau khi Sở Minh cất điện thoại di động đi, cô mới cắt một miếng bít tết: "Hàn Hàn nhắn tin à?"

Sở Hàm làm chị của Sở Minh, lại từng được Tống Thanh Hàn cứu một mạng, đã sớm phát hiện em mình có ý đồ bất lương với người ta. Lúc mới bắt đầu, cô quả thực là cạn lời với kiểu theo đuổi ngây thơ của em mình.

Như vậy mà theo đuổi được người đẹp chắc?

Sau cô lại biết Sở Minh bị Tống Thanh Hàn từ chối một lần, cô không cảm thấy Tống Thanh Hàn khinh thường Sở Minh, ngược lại còn xem trọng Tống Thanh Hàn hơn.

Cô thật ra không sợ Tống Thanh Hàn cố ý thả thính Sở Minh. Người bình thường ai cũng biết, ở vào vị trí này của Sở Minh, đối mặt với hấp dẫn kỳ thật ít hơn bọn họ tưởng, muốn chơi chiêu lạt mềm buộc chặt này, cũng phải không sợ nửa đường đứt cương mới được.

Hơn nữa chuyện khác không nói, xem người cô xem chuẩn. Tống Thanh Hàn có lẽ không phải bạch liên hoa thiện lương, nhưng cái gì nên có vẫn có.

Huống hồ so với bạch liên hoa thiện lương, cô cũng càng nguyện ý giao tiếp với người như Tống Thanh Hàn.

Sở Minh đón ánh mắt trêu tức của cô, mặt không đổi sắc cắt một miếng bít tết, mặt lạnh như băng, nào có một tia nhu hòa như lúc trước.

"Nói đi!" Sở Hàm nhíu mày, "Nói nhanh xem, phát triển đến giai đoạn nào rồi?"

Sở Minh khẽ nhíu mày, buông dao nĩa trong tay: "Hàn Hàn nhắn tin lại cho em."

Sở Hàm: "......"

"Phụt," Sở Hàm nhịn không được cười ra tiếng, "Ngại quá, chị không nghĩ tới......"

Cô nhìn ánh mắt thâm thúy của hắn, sắc mặt nháy cái nghiêm túc lên: "Chị không nghĩ tới các em ngọt ngào như vậy."

Sở Minh mím môi, cúi đầu cắt một miếng bít tết đưa vào miệng, không nói.

Sở Hàm nghĩ trước nghĩ sau một lần, vẫn nhịn không được cúi đầu cười vài tiếng.

"Em ăn xong rồi." chủ tịch Sở mặt không chút thay đổi đứng lên, nhìn Sở Hàm một mực cười trộm một cái, xoay người rời nhà ăn.

"Cái gì thế, tuyệt không hiểu được thương hương tiếc ngọc, sao theo đuổi Hàn Hàn được?" Sở Hàm lắc lắc đầu, ngoắc tay gọi bồi bàn tính tiền.

Sở Minh lần này tự lái xe đi, hắn ngồi trên xe nghĩ nghĩ, vẫn gọi điện thoại cho tài xế trong nhà, kêu lái xe đến đón Sở Hàm rồi mới lái xe rời khỏi nhà hàng.

Hôm nay Sở Hàm không biết sao lại thế này, đột nhiên gọi hắn ra ăn cơm, giờ cơm ăn được một nửa, cũng không muốn về công ty.

Không bằng, đi gặp Hàn...... Tống Thanh Hàn đi.

Cằm Sở Minh banh banh, mặt không chút thay đổi vòng tay lái, đến nhà hàng mình hay vào mua ba món một canh mới thỏa mãn đi đến phim trường mà Tống Thanh Hàn đang quay.

Đường đến đoàn phim hơi xa, nhưng đường cũng rất thông. Khi Sở Minh tới, Tống Thanh Hàn còn đang diễn.

"Brừ -- brừ --" di dộng Tống Thanh Hàn rung lên vài lần, màn hình nhấp nháy.

Sở Minh nhìn tin nhắn giống như đá chìm đáy biển, mắt tiệp hơi hơi rũ xuống.

Hắn cất điện thoại di động vào túi, đưa tay sờ sờ hộp cơm còn ấm, yên lặng ngồi trên xe, nghiêm mặt, hơi thở trên người quả thực tựa như con chó lớn đang lấy lòng chủ nhân.

Không biết là qua bao lâu, hơi ấm trên hộp cơm tựa hồ đã gần hết, di động của Sở Minh mới đột nhiên rung rung.

"Alo?Sở Minh?" giọng Tống Thanh Hàn hơi run, kèm theo một tia thở dốc, khi Sở Minhnghe vào, phá lệ làm người nghĩ nhiều.