Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 34



Đây là cảnh diễn cuối cùng của Tống Thanh Hàn, cũng là cảnh cuối cùng ở phim trường của đoàn phim. Chờ hết hôm nay, đoàn phim sẽ liên tục chiến đấu ở các chiến trường để diễn ngoại cảnh.

Kỳ thật nói tiếp, 《 Người thứ bảy 》 thuộc loại phim trinh thám, nhiều ngoại cảnh hơn. Chẳng qua những cảnh ngoại cảnh đó phần lớn của Tạ Diệc An và Trần Gia Minh, Tống Thanh Hàn chỉ là ngẫu nhiên có mấy màn thôi.

Hàn Nghị khen Trần Gia Minh cùng Tạ Diệc An vài câu, sau đó lại ngoắc tay gọi Tống Thanh Hàn đến: "Hôm nay biểu hiện không tồi."

Hàn Nghị vỗ vỗ bả vai Tống Thanh Hàn: "Ngày mai đi quay ngoại cảnh, cảnh diễn của cậu không nhiều lắm, phỏng chừng vài ngày có thể quay xong. Chờ sát thanh là có thể cần bổ sung vài cảnh, đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho cậu, phải nghe đấy."

Tống Thanh Hàn ngại ngùng cười cười: "Đạo diễn Hàn nói đùa."

Hàn Nghị ha ha cười, phất tay cho cậu về.

"Ngày mai nhớ tới đây tập hợp!" Hàn Nghị nói một tiếng với đám người xem náo nhiệt, ý cười trên mặt chưa dứt.

Tống Thanh Hàn một đường từ phim trường trở về phòng trang điểm, cởi diễn phục trả lại cho đoàn phim, thay quần áo của mình, sau đó mặc cho Lâm Vân tẩy trang cho mình.

"À, "Lâm Vân thu dọn đồ trang điểm, sau đó lấy hộp cơm của Tống Thanh Hàn từ túi của mình, "Hộp cơm này."

Tống Thanh Hàn lễ phép nói một tiếng cảm ơn, nhận hộp cơm.

Thời gian qua lâu như vậy, hộp cơm hơi ấm đã lạnh ngắt. Tống Thanh Hàn tạm biệt Lâm Vân, cầm hộp cơm về khách sạn.

Khách sạn im ắng, đám Tạ Diệc An tựa hồ vẫn chưa về.

Tống Thanh Hàn tìm tìm, mượn ông chủ phòng bếp hâm nóng đồ ăn Sở Minh đưa tới.

Đồ ăn được hâm nóng lại nóng lên, Tống Thanh Hàn lại ấn lại vào hộp cơm, sau khi cảm ơn ông chủ lại cẩn thận ôm về phòng.

Mặt khác không đề cập tới, Sở Minh ở phương diện ăn uống, quả thật là rất hiểu biết Tống Thanh Hàn. Mặc kệ là đồ ăn lần trước hay là đồ ăn lần này đều rất hợp khẩu vị của Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn cúi đầu chậm rãi ăn xong, sau đó rửa hộp cơm, xếp lại cùng hộp cơm lần trước.

Tống Thanh Hàn vào phòng tắm tắm rửa một cái, nghỉ ngơi cả đêm, sáng hôm sau chạy tới phim trường.

Nội cảnh đã quay xong rồi, kế tiếp quay ngoại cảnh cũng rất thuận lợi.

Ngoại cảnh của Tống Thanh Hàn cũng không nhiều, Hàn Nghị cũng không muốn khiến người khác chỉ vì mấy cảnh mà chờ ở đoàn phim, tập trung hết mấy cảnh của Tống Thanh Hàn lại quay một lần.

Đánh nhau, đối thoại...... Cho dù Hàn Nghị cố ý đẩy hết mấy cảnh của Tống Thanh Hàn lên, nhưng mấy cảnh kia của Tống Thanh Hàn vẫn tốn thời gian hơn nửa tháng.

Khi quay ngoại cảnh cuối cùng, sắc trời bên ngoài rất đẹp.

Trong thời tiết dễ chịu, camera làm hết phận sự vận chuyển. Bãi sông cách đó không xa, một thi thể được tổ ekip chuẩn bị trước từ từ lộ ra khỏi bờ đá, từ xa nhìn lại, giống như thật sự có mùi nồng đậm xông vào mũi.

Tống Thanh Hàn -- phải nói là Phương Du, mặt không đổi sắc ngồi xổm trên mặt đất, tay đeo găng tay, nhìn kĩ "thi thể", sau đó lắc lắc đầu với Tần Phi.

"Cut --" Hàn Nghị nhìn lại cảnh này, không thể không thừa nhận...... Tống Thanh Hàn lại tiến bộ.

Ông gọi Tống Thanh Hàn lại đây, vỗ bờ vai của cậu, cười lớn tuyên bố: "Tốt lắm! Chúc mừng cậu, toàn bộ phần diễn của cậu xong rồi!"

Tống Thanh Hàn đỏ mắt, cũng cười gập người với Hàn Nghị: "Mấy ngày này, cảm ơn đạo diễn Hàn quan tâm."

Hàn Nghị phất phất tay, lấy một bao đỏ thẫm từ túi ra: "Cho cậu, đây là quy củ của đoàn phim."

Tống Thanh Hàn cũng không từ chối, nhận lì xì, sau đó cáo biệt mấy người chưa đóng máy, cuối cùng mới vào thay diễn phục, tẩy trang.

Chờ cậu tẩy trang xong đi ra, Trần An không biết khi nào thì đến đây đã chờ ở một bên, đứng nói chuyện với Hàn Nghị.

"...... Anh Trần?" Tống Thanh Hàn kinh ngạc hô, "Sao anh lại đến đây?"

Trần An quay đầu gật đầu: "Vừa rồi đạo diễn Hàn gọi điện thoại, nói cậu đóng máy, tôi tới đón cậu."

Anh cao thấp đánh giá Tống Thanh Hàn, thấy cậu tựa hồ đã chuẩn bị tốt, nói vài câu với Hàn Nghị, đưa Tống Thanh Hàn rời đi.

"Lần quay này cảm giác thế nào?" Hàn Nghị ngồi ghế sau, vừa lật sổ ghi chép, vừa hỏi.

Tống Thanh Hàn vuốt phẳng cổ tay áo, mắt tiệp buông xuống, trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói: "Cảm giác...... Tốt lắm."

Mặc kệ tính cách Hàn Nghị có gì không ổn, ông có thể đi đến vị trí này, đã thuyết minh năng lực của ông. Trong mắt Tống Thanh Hàn, Hàn Nghị nắm chắc chi tiết, cùng với điều chỉnh ánh sáng, cực kì sâu sắc, màn ảnh dưới đạo diễn của ông tựa hồ đều có ý thức độc đáo. Cái loại ánh sáng này cùng vận dụng xảo diệu tạo ra những cảnh phim đẹp đẽ.

Tác dụng của đạo diễn với diễn viên kì thực cũng lớn. Dưới dẫn dắt của Hàn Nghị, những hiểu biết, lĩnh ngộ, vận dụng lại không hiểu thấu mà đời trước Tống Thanh Hàn học được từ những tiền bối chậm rãi bắt đầu hòa tan trong xương cậu.

Nếu nói Tống Thanh Hàn vừa mới vào đoàn diễn xuất chỉ có thể nói làm cho người kinh diễm liếc một cái, vậy diễn xuất của cậu bây giờ ít nhất cũng có thể làm cho người ta kinh diễm một lúc.

Tống Thanh Hàn có thể rõ ràng cảm nhận được mình tiến bộ, đối với cậu mà nói, là một thu hoạch cực lớn.

Trần An tuy rằng không biết ý nghĩ trong lòng Tống Thanh Hàn, nhưng anh nhìn thấy sắc mặt Tống Thanh Hàn coi như không tồi, cũng gật gật đầu: "Hàn Nghị quay phim nghiêm khắc và tốc độ có tiếng, lúc trước tôi còn sợ cậu ăn không tiêu, hiện tại xem ra, coi như không tồi."

Anh lật lật sổ ghi chép, sau đó nói: "Chuyện truyền bá hít ma túy đã xử rồi, bồi thường tám trăm nghìn, đã gửi một phần vào tài khoản, rảnh có thể đi xem xét."

Tống Thanh Hàn gật gật đầu: "Vâng, cám ơn anh Trần."

Xe ngừng lại ở cửa kí túc xá Tinh Hải, Trần An cũng không xuống xe, ngay tại trong xe nói với Tống Thanh Hàn: "Phim của Hàn Nghị cũng không tệ lắm, cậu vừa mới quay phim của ông ấy xong, lúc chiếu phim, phỏng chừng phải chạy đến tuyên truyền. Chẳng qua danh tiếng của cậu còn chưa đủ, không thể ngồi chờ chiếu phim mới hoạt động, cho nên kế tiếp cậu có thể phải nhận thêm một bộ."

Tống Thanh Hàn lẳng lặng nghe, chờ Trần An nói xong mới gật đầu: "Tôi cũng có ý nghĩ này."

Chẳng qua Trần An suy nghĩ vì danh tiếng của cậu, mà Tống Thanh Hàn chỉ đơn thuần cảm thụ cảm giác vui vẻ khi diễn.

"Tôi đã nhận mấy kịch bản cho cậu rồi, tự cậu xem một chút, nhìn xem muốn chọn cái nào." Trần An lấy một xấp kịch bản giao cho Tống Thanh Hàn, sau đó phân tích, "Đây là một bộ phim truyền hình lịch sử, đạo diễn cũng là người quen cũ của tôi, nhưng đề tài này hơi khổ sở, nhìn ý hình như là phải sửa lại, cụ thể tự cậu xem kịch bản. Đây là phim tình cảm, kịch bản tôi thấy không tồi, nhưng bên sản xuất dường như đã có người muốn chọn, chỉ có thể tham khảo. Còn có này......"

Trần An tổng cộng cầm năm kịch bản lại đây, từng kịch bản đều có cái độc đáo của mình, đủ để nhìn ra năng lực chọn lựa kịch bản của Trần An.

Kỳ thật diễn viên mới như Tống Thanh Hàn, Trần An hoàn toàn có thể tùy tùy tiện tiện nhận cho cậu một phim, chỉ để cho người xem nhìn quen mắt là đã được rồi.

Dù sao chỉ là một diễn viên nhỏ, chẳng lẽ còn đáng để một người đại diện lo nhiều như vậy à?

Chẳng qua tiềm lực của Tống Thanh Hàn quả thật không tồi, Trần An không chỉ nể mặt Sở Minh, lại nhìn trúng tiềm lực của Tống Thanh Hàn.

Hàn Nghị lúc trước suy sút, Trần An cũng xem trong mắt, bộ điện ảnh kia được cho là trận thư chiến, chỉ nhìn diễn viên tham diễn, cho dù là một vai nam n, đó cũng là một nhân vật chỉn chu. Mà Tống Thanh Hàn có thể ở tình huống như vậy được lựa chọn, trong đó cố nhiên có nguyên nhân Hàn Nghị nể mặt anh, nhưng càng nhiều vẫn là Tống Thanh Hàn có thực lực.

Nếu Tống Thanh Hàn có thực lực, vậy Trần An anh cũng dám push cậu.

Nổi lên nhờ push, hot dựa vào mệnh, xem Tống Thanh Hàn có mệnh kia không.

Tống Thanh Hàn nhận kịch bản trong tay Trần An, trực tiếp mở kịch bản đầu tiên đọc.

Những kịch bản này cũng không đầy đủ, chỉ có một phần đầu, cho nên Tống Thanh Hàn xem rất nhanh.

Chờ cậu xem xong kịch bản cuối cùng mới chậm rãi ngẩng đầu, môi khẽ mím, hiển nhiên là đang tự hỏi.

"Chọn xong chưa?" Trần An liếc mắt nhìn kịch bản tán loạn trên đùi cậu, nhẹ giọng hỏi.

Trong mắt anh, mấy kịch bản này kỳ thật cũng không tồi, chẳng qua đều có một ít lợi và hại, chỉ có thể xem Tống Thanh Hàn lựa chọn như thế nào.

Chọn lựa kịch bản thích hợp mình, cũng là một môn bắt buộc của diễn viên.

"...... Cái này." Tống Thanh Hàn do dự một chút, vẫn lấy ra một cái trong đó, đưa vào tay Trần An.

"Sao lại chọn cái này?" Trần An mở ra nhìn thoáng qua, thoáng kinh ngạc.

Anh vốn tưởng rằng Tống Thanh Hàn sẽ chọn phim truyền hình lịch sử, dù sao đạo diễn kia cũng có thâm niên, ekip đều rất không tồi, chỉ cần Tống Thanh Hàn có thể nhận được vai trong đó, đến lúc đó PR một chút, không sợ không nâng danh tiếng lên được.

Kết quả ai biết Tống Thanh Hàn chọn bộ phim tình cảm đô thị anh không coi trọng nhất.

Bình tĩnh mà xem xét, kịch bản bộ phim tình cảm này không tồi, nhưng mà đạo diễn, biên kịch đều là người mới, căn bản không biết có thể nắm giữ được màn ảnh hay không. Quay bộ phim này, quả thực là đang đánh đố với thời gian.

Chẳng qua Trần An nhìn khuôn mặt Tống Thanh Hàn, rốt cuộc vẫn thở dài: "Chắc chắn là bộ này chứ?"

Ánh mắt Tống Thanh Hàn trong trẻo nhìn anh: "Kịch bản rất được, tôi muốn thử một lần."

Tác giả có lời muốn nói:

Chủ tịch · không có họ tên · Sở:...... Hức hức hức QAQ

Hàn Hàn: Tui lâng lâng, bộ phim này rất có tiền đồ!