Không Cho Ngươi Cắn

Chương 2: Hơi ấm



Trì Nhạc bỏ lỡ một tiết học sau đó, trước khi chuông tan học vang lên, cậu dần dần sắp xếp lại mọi thứ trong mơ.

Đứa trẻ đó lớn lên rất giống cậu và Thịnh Trạc, trông giống như con ruột vậy. Chỉ có Alpha và Omega mới có thể sinh ra con cái, Beta và Beta ở bên nhau thì sẽ không có con cái. Vì vậy, nếu cậu và Thịnh Trạc sau này có con, thì đại diện cho Thịnh Trạc và cậu sau này một người sẽ phân hóa thành Omega, một người sẽ phân hóa thành Alpha.

Tình huống phân hóa lần thứ hai tuy rằng không thường thấy, nhưng cũng không phải không có, mỗi năm đều sẽ có một hai trường hợp xuất hiện trên báo chí.

Trì Nhạc không chút nghi ngờ cho rằng phân hóa thành Omega nhất định là Thịnh Trạc, bởi vì trong mơ cậu đã nghe thấy tin tức tố hương vị của Alpha trên cơ thể mình. Bình thường Beta là không thể ngửi thấy mùi tin tức tố, trừ phi trong mơ cậu đã phân hóa.

Trì Nhạc mắt sáng rực lên, chẳng lẽ lần thứ hai phân hóa của cậu sẽ thành Alpha sao!

Tuy nhiên, thời điểm phân hóa lần thứ hai sẽ rất thống khổ, nhưng nếu là phân hóa thành Alpha, Trì Nhạc tuyệt đối là nguyện ý!

Cậu từ nhỏ đến lớn đều muốn làm Alpha, trong lòng cậu vị thế của Alpha đặc biệt cường đại, có thể bảo vệ chính mình, cũng có thể bảo vệ những người khác. Nếu cậu có thể phân hóa là Alpha, nhất định sẽ không bao giờ ức hiếp các Omega, ngược lại còn sẽ bảo vệ những Omega nhỏ bé đó!

Nếu cậu là Alpha, vậy chẳng phải Thịnh Trạc chính là Omega sao?

Trì Nhạc không khỏi lại lần nữa nhìn về phía Thịnh Trạc.

Thịnh Trạc không tùy ý quay đầu lại, liền thấy Trì Nhạc đôi mắt lấp lánh đang nhìn chằm chằm mình, trong đôi đen tròn tròn dâng lên những cảm xúc mãnh liệt mà anh không hiểu nổi, như thể cậu đã phát hiện ra một thế giới mới.

Thịnh Trạc nhẹ nhàng nhướng mày, trong lòng có chút kinh ngạc, Trì Nhạc vẫn luôn đem anh như kẻ thù, mỗi lần nhìn đến anh đều có một biểu cảm đen mặt hoặc là lạnh lùng, chưa bao giờ cậu trưng ra ' vẻ mặt ôn hoà ' như vậy.

Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt Trì Nhạc bỗng chốc đỏ bừng.

Tuy rằng không biết sau nào cậu sảy ra chuyện gì, nhưng bảy năm sau, Thịnh Trạc là Omega của cậu nha!

Tiếng chuông tan trường vang lên, Trì Nhạc xách theo cặp sách, chạy trốn ra ngoài như một mũi tên.

Thịnh Trạc: "......"

________________

Trì Nhạc mất một đêm để trấn tĩnh tinh thần, rốt cuộc cũng chấp nhận sự thật khó tin rằng Thịnh Trạc là người vợ tương lai của mình, ngày hôm sau cậu vác theo hai quầng thâm mắt đến trường.

Trên đường, Trì Nhạc ngồi trên ô tô riêng, uể oải mà dựa vào cửa sổ xe phát ngốc, phía trước tắc đường, xe nửa ngày mới có thể nhúc nhích một chút.

Ngoài trời những bông tuyết bắt đầu rơi, Trì Nhạc ghé vào bên cửa sổ ngạc nhiên mà cười cong khóe mắt, "Tuyết rơi rồi!"

Bác Lý quay đầu lại, mỉm cười nhìn Trì Nhạc. Trong mắt ông, tiểu thiếu gia này vẫn còn là một đứa trẻ.

Trên đường, họ đi qua một cặp vợ chồng AO trẻ đang đi ngang qua đường. Người Alpha cẩn thận bảo vệ người Omega của mình trong lòng, còn người Omega thì đeo vòng cổ và xách theo đồ đạc của cả hai. Thậm chí, người Alpha còn cầm giúp người Omega cốc trà sữa. Người Omega thỉnh thoảng cúi xuống uống một ngụm.

Trì Nhạc chán nản nhét một viên kẹo sữa vào miệng, nhìn họ thêm vài lần, trong mắt hiện lên chút tò mò.

Bác Lý chú ý đến biểu cảm của cậu, cười nói: "Nhạc Nhạc lớn rồi, muốn yêu đương à?"

"Không có."

Trì Nhạc đỏ mặt phủ nhận. Mặc dù cậu miễn cưỡng chấp nhận Thịnh Trạc là Omega của mình, nhưng vẫn chưa sẵn sàng để yêu đương với Thịnh Trạc.

"Yêu đương muộn cũng không sao, lớn tuổi rồi mới biết yêu. Nhìn xem, người Alpha kia yêu thương người Omega của mình như thế nào. Nhạc Nhạc nhà chúng ta tuy là Beta, nhưng sau này cũng phải gặp được người tốt như Alpha này mới được. Tốt nhất là biết cách chiếu cố người khác."

Trì Nhạc không tự chủ được mà nhớ tới Thịnh Trạc. Nói đúng ra, từ khi mơ thấy giấc mơ đó, cậu đã luôn nghĩ đến Trịnh Thạc.

Mặc dù cậu không biết bảy năm sau vì lý do gì mình sẽ chọn Thịnh Trạc, nhưng cậu cũng không phải là người bội tình bạc nghĩa. Nếu Thịnh Trạc là Omega của cậu, cậu nhất định sẽ đối xử thật tốt với hắn. Alpha mà ức hiếp Omega là kẻ khốn nạn, cậu tuyệt đối không thể làm kẻ khốn nạn. Vì vậy, cậu cần phải chuẩn bị sẵn sàng trước khi yêu đương với Trịnh Thạc.

Trì Nhạc nghiêng người về phía trước nhìn bác Lý đang lái xe phía trước hỏi: "Bác Lý, bác nghĩ Alpha nên yêu thương Omega như thế nào?"

Bác Lý lắc đầu khó khăn: "Ta và vợ đều là Beta, ta cũng không biết. À, chẳng phải các bạn trẻ ngày này đều thích lên mạng sao, không bằng cháu cũng lên mạng tìm hiểu thử."

Hiện tại, Omega và Alpha đều là những tồn tại rất hiếm, phần lớn mọi người đều là Beta. Vì vậy, tình cả BxB mới là phổ biến nhất.

Vì vậy, trong suốt hơn mười tiếp theo, Trì Nhạc đắm chìm trong biển cả internet.

_________

Hôm nay, Thịnh Trạc là ủy viên ban kỷ luật của trường, phụ trách kiểm tra trang phục của học sinh ở cổng trường.

Từ xa, một cậu thiếu niên mặc giày thể thao trắng, khoác áo lông vũ dày cộp đi tới. Cậu vừa đi vừa cúi đầu xem điện thoại, nửa khuôn mặt bị cổ áo xù xì che khuất, mặt rất nhỏ, nhìn qua cực kỳ mềm mại, như thể có thể búng ra sữa được.

Thịnh Trạc chặn đường của Trì Nhạc, cúi đầu nhìn đỉnh đầu cậu, "Bạn học, có mặc đồng phục không?"

Trì Nhạc ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt xinh, làn da trắng, con ngươi đen nhanh, độ cong của đuôi mắt rất uyển chuyển, là loại đẹp sắc bén. Trên đỉnh đầu cậu có một bông tuyết, nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi... Không hiểu sao trông có vẻ đáng yêu.

Thịnh Trạc liếc nhìn màn hình điện thoại của Trì Nhạc, thấy một tiêu đề rất lớn —— "Hướng dẫn chăm sóc Omega".

Thịnh Trạc: "???"

Trì Nhạc: "!!!"

Trì Nhạc vội vàng bỏ điện thoại vào túi quần. Nếu trước đây cậu nhất định sẽ giận dữ nói với Thịnh Trạc một câu "Nhìn cái gì mà nhìn", nhưng hiện tại lời còn chưa kịp nói ra, cậu đã nhớ ra Thịnh Trạc là Omega tương lai của mình, ma xui quỷ khiến mà thu lại lời nói.

Quên đi, yêu thương Omega là trách nhiệm của Alpha tương lai như cậu, cậu không phải một Alpha tính toán chi li!

Thịnh Trạc thấy Trì Nhạc muốn vòng qua mình tiếp tục đi về phía trước, lại một lần nữa chặn đường cậu, lạnh giọng lặp lại một lần, "Bạn học, có mặc đồng phục không?"

Trì Nhạc ngây thơ chớp chớp mắt, một mảnh bông tuyết dính trên mắt cậu, thấm ướt lông mi cậu, trông có vẻ ướt đẫm, như một chú chó con vô tội.

Trước khi Trịnh Trạc hết kiên nhẫn, cậu rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại, kéo khóa kéo của áo khoác xuống, để lộ bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng bên trong, sau đó cậu vội vàng kéo khóa kéo lên trước khi có gió thổi từ cổ áo thổi vào.

Cậu từ nhỏ đã sợ nhất lạnh, lúc còn nhỏ thường xuyên bị cảm lạnh, vì vậy mỗi năm khi đến mùa đông cha cậu đều dặn dò cậu phải mặc quần áo thật tốt, dần dần điều này dần thành thói quen của Trì Nhạc.

Thịnh Trạc thấy Trì Nhạc mặc đồng phục, định lùi một bước nhường đường cho cậu.

Trì Nhạc cúi đầu nhìn thấy dây giày của mình bị bung ra, đang định ngồi xổm xuống cột lại thì Thịnh Trạc đạp lên dây giày của cậu.

Cậu nhìn Thịnh Trạc với ánh mắt trách cứ, Thịnh Trạc chậm rãi dịch chân ra, chậm rãi nói: "Xin lỗi."

Trì Nhạc nghiến răng nghiến lợi, hai người họ có thể là trời sinh không hợp, những mâu thuẫn "trùng hợp" như vậy xảy ra quá nhiều lần, cũng không khó hiểu tại sao cậu coi Thịnh Trạc là kẻ thù không đội trời chung.

Nhưng bây giờ khác rồi, bây giờ cậu chọn tha thứ.

Trì Nhạc không để ý đến Thịnh Trạc, ngồi xổm xuống nhanh chóng cột lại dây giày, sợ cậu cùng Thịnh Thạc ở lâu hơn sẽ gây chiến, cậu nhấc chân định đi, nhưng hôm nay dây giày cứ như đang chống đối cậu vậy, cậu mới đi được một bước thì dây giày lại bung ra.

Thịnh Trạc cười khẽ, giọng nói có chút châm chọc: "Cháu gái út nhà tôi năm nay mới ba tuổi, mỗi ngày đều tự mình cột dây giày, có thời gian tôi sẽ bảo cháu tôi dạy cho cậu."

Trì Nhạc nghe giọng điệu thiếu đánh của Thịnh Trạc, trán giật giật.

... Muốn chọc tức cậu!

Nhưng vì đứa con của mình và Thịnh Trạc trong tương lai, Trì Nhạc quyết định nhịn!

Nghĩ đến đây, cậu cả người đột nhiên sững sờ, cậu nghẹn một hồi lâu, khiến mình mặt đỏ bừng.

Chết tiệt! Thịnh Trạc sau này sẽ sinh con cho cậu!

Thịnh Trạc chú ý đến Trì Nhạc càng ngày càng hồng bên tai, kinh ngạc nhướng mày

Trì Nhạc như muốn chứng minh cho Thịnh Trạc xem, cậu nhanh chóng cột lại dây giày, còn thắt một cái nơ con bướm xinh xắn.

Ý cười bên môi Thịnh Trạc không tự giác mở rộng vài phần.

Khi Trì Nhạc đứng dậy, ánh mắt có ý tứ không rõ mà đảo qua bụng Thịnh Trạc, quay đầu đi ho khan một tiếng.

Đợi hai giây, cậu đột nhiên cởi áo lông vũ trên người nhét vào tay Thịnh Trạc, "Cái này...... Thời tiết lạnh, mặc nhiều một chút."

Nghe nói Omega cảm lạnh sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể, sau này thời điểm sinh con sẽ rất đau khổ!

Trì Nhạc nói xong, nhanh như chớp bỏ chạy.

Thịnh Trạc không kịp phòng bị, trong ngực đột nhiên bị nhét áo lông vũ, mặt trên còn vương mùi trái cây ngọt ngào, trong long anh cảm thấy ấm áp và mềm mại.

Phương Du Niên từ bên cạnh đi tới, nhìn thấy áo lông vũ trong lòng Thịnh Trạc, ngạc nhiên hỏi: "Cậu với Trì Nhạc quen nhau từ khi nào vậy?"

Thịnh Trạc nhìn bóng dáng Trì Nhạc biến mất như một cơ gió, thu lại tầm mắt, "Tôi với cậu ấy quen nhau thế nào cậu không biết à?"

Phương Du Niên nghĩ lại cũng đúng, nhếch mép cười: "Trì thiếu gia không phải lúc nào cũng coi cậu là đối thủ một mất một còn sao, hôm nay lại làm trò điên rồ gì vậy?"

Thịnh Trạc mặc áo lông vũ vào, "Có thể là...... muốn sưởi ấm cho tôi chết?"

Áo lông vũ rộng thùng thình của Trì Nhạc vừa vặn mặc lên người Thịnh Trạc, chỉ là tay áo hơi ngắn một chút.

"Cậu thật sự mặc?" Phương Du Niên vẻ mặt khó tin.

Thịnh Trạc đương nhiên kéo khóa kéo lên, "Trời lạnh như vậy, có quần áo thì mặc chứ sao?"

Phương Du Niên: "......" Nói đúng lý hợp tình, quả thực khó để phản bác.

Trần Vân Chu ngồi xổm bên cạnh vỉa hè, tay cầm một ly trà sữa nóng, vừa uống vừa nói: "Trạc ca không mặc áo lông vũ, chẳng lẽ phải đuổi theo đưa lại cho Trì thiếu gia sao? Cậu có dám tưởng tượng bộ dáng Trạc ca đuổi theo sau Trì thiếu gia không?"

Trần Vân Chu hắn không phải là ủy viên kỷ luật, ở đây chỉ vì thích xem hai cẩu huynh đệ của mình chịu khổ trong gió lạnh.

Phương Du Niên: "......" Đừng nói,thật đúng là...

Thịnh Trạc và Trì Nhạc đều rất đẹp trai, dù Phương Du Niên không thích Trì Nhạc, cũng phải thừa nhận Trì Nhạc là một trong những học sinh đẹp trai nhất trường. Năm ngoái khai giảng ngày đầu tiên, Trì Nhạc và Thịnh Trạc đã phá vỡ truyền thống của trường. Nhiều năm nay trường trung học Bắc Tuần chỉ có một giáo thảo nay hai người này sánh vai trở thành hai giáo thảo. Vì vậy hai người ở trường rất được chú ý, nếu như thật sự những gì Trần Vân Chu nói phỏng chừng không quá thời gian của một tiết chuyện này có thể lan truyền khắp toàn trường

Cảnh tượng quá đẹp đến nỗi tôi không dám nhìn thẳng vào nó.

Trần Vân Chu nhìn sắc mặt sợ hãi của Phương Du Niên, ở bên cạnh cười một tiếng.

"Cậu đừng lúc nào cũng gây sự với tên cái nhà giàu mới nổi kia." Phương Du Niên dùng khuỷu tay đụng Thịnh Trạc một cái, "Cách cậu ta xa một chút, dù cậu ta có khuôn mặt ngây thơ vô tội nhưng thủ đoạn của cậu ta rất mờ ám."

Thịnh Trạc mở nắp chai nước, ngửa đầu uống một ngụm nước.

"Tiểu thiếu gia đó đúng là có một bộ dáng đẹp, Trang Tâm Thuần là con trai của tài xế nhà cậu ta, cùng cậu ta từ nhỏ đã quen biết, nhưng cậu ta ỷ vào thân phận, từ nhỏ đến lớn bắt nạt Trang Tâm Thuần, sau đó còn bôi nhọ Trang Tâm Thuần trộm đồ, khiến cha của Trang Tâm Thuần bị mất việc." Phương Du Niên vẻ mặt tức giận bất bình, "Lên cấp ba nếu không phải có chúng ta che chở Trang Tâm Thuần, Trì Nhạc còn không biết muốn làm gì cậu ấy nữa."

Thịnh Trạc liếc mắt nhìn Phương Du Niên, hỏi: "Cậu nghe ai nói vậy?"

Phương Du Niên đáp: "Là Trang Tâm Thuần nói. Lúc cậu ấy nói những chuyện đó, cậu cũng ở đó mà."

Thịnh Trạc nhìn Phương Du Niên, trên mặt không có chút biểu cảm nào, nói: "Cậu đừng quên Trang Tâm Thuần họ là 'Trang'."

Phương Du Niên sửng sốt: "..."

Thịnh Trạc tiếp tục nói: "Có liên quan gì đến họ 'Trang'? Họ "Trang" không có nghĩa là cậu ấy đang nói dối? Cậu có ý gì? Cậu không thích Trang Tâm Thuần à? Nhưng cậu ấy rất thích cậu. Gần đây cậu ấy không phải đang đi thi toán học ở thành phố bên cạnh sao? Cậu ấy đã gọi điện cho cậu rất nhiều lần hỏi thăm tình hình của cậu đấy."

Thịnh Trạc không thèm để ý đến lời nói của Phương Du Niên, cầm chai nước vứt vào thùng rác, rồi xoay người bỏ đi.

"Mau đi học đi."

Phương Du Niên nhìn Thịnh Trạc đang mặc áo khoác lông vũ dày cộp, run rẩy trong gió lạnh. Hôm nay thời tiết đột nhiên trở lạnh, cậu sáng nay đi vội nên chưa kịp mặc quần áo, lúc này mới cảm thấy thật lạnh.

=================

🍞🍞: Mọi người cho tui xin ý kiến với!!! Nên để xưng hô của Thịnh Trạc với lũ bạn là "mày- tao", hay "cậu- tôi" nhỉ??? éc ô éc. Tại tui thấy "mày - tao" giống bạn bè hơn nhưng có vẻ hơi thô:<