Không Có Chỗ Cho Đồ Giả Mạo

Chương 16: Xvi



Khi trở lại phòng, Philomel được nữ Bá tước Deles đã đứng sẵn đón.

"Công chúa Điện hạ, chào mừng."

"Có chuyện gì xảy ra khi ta đi vắng không?"

"Không có gì. Tôi đã chuẩn bị nước tắm cho Người."

"Cảm ơn ngươi. Ta sẽ cởi bỏ quần áo và đi ngay vào."

Những người hầu ngay sau đó đã giúp nàng cởi bỏ chiếc váy chật chội.

"Người có đi ngủ ngay sau khi tắm không?"

"Ta sẽ xem cái đó đã rồi mới đi ngủ."

Nàng chỉ vào chồng giấy tờ trên bàn làm việc.

Đây là những tài liệu liên quan đến kế hoạch ngân sách nội bộ của Hoàng gia cho tháng tiếp theo.

"Đừng thúc ép bản thân quá nhiều."

Nữ Bá tước lo lắng nhìn.

"Ta ổn. Nó chỉ là có rất nhiều con số nhưng nó không quá khó."

"Những ngày này Người có ngủ ngon được không?"

"Tất nhiên rồi."

Philomel mỉm cười một cách hoàn hảo.

Nữ Bá tước dường như muốn nói thêm điều gì đó nhưng bà đã rút lui khi được yêu cầu đi nghỉ ngơi.

Philomel gạt bỏ tất cả những người hầu giúp nàng tắm rửa, nàng sẽ bước ra, tự mình lau khô và thay đồ ngủ.

Ở một mình thoải mái hơn, không phải đeo lên người lớp mặt nạ.

Cơ thể nàng nặng trĩu nhưng nàng vẫn ngồi xuống bàn làm việc để xem lại giấy tờ.

Vị trí bên cạnh Hoàng đế vẫn còn trống.

Nhiều người phụ nữ vẫn nhắm vào Eustis khi ông vẫn còn đang ở độ tuổi sung sức nhưng không ai thành công trong việc quyến rũ ông.

Philomel đảm nhận một số nhiệm vụ của Hoàng hậu từng phụ trách mà Hoàng đế đã giao cách đây. Sau khi vật lộn với những con số trong khoảng một giờ, mắt nàng dần trở nên căng cứng.

"Mình có làm việc quá sức không?"

Philomel lẩm bẩm khi nàng dựa vào lưng ghế và duỗi người ra.

Là người kế vị của Hoàng đế, nàng có một công việc rất quan trọng và nàng sắp chết bởi cái nhiệm vụ như núi của Hoàng hậu.

"Trong tiểu thuyết, Philomel không làm gì khác ngoài việc tiêu tiền và lo cho mạng sống."

Hoàng đế và Hoàng gia gần như rơi vào tình trạng từ bỏ "Philomel" vì nàng chỉ là một Công chúa ngu ngốc.

Nói cách khác, nàng bây giờ chính là một Công chúa kiểu mẫu được mọi người mong đợi vì nàng phải đảm đương nhiều nhiệm vụ quan trọng.

"Sống như lũ chuột đã chết....Mình đâu cần phải chú ý tới nó, mình thậm chí còn không biết nó ở đó."

Khi nàng ở một mình, nàng luôn nhớ lại những gì bản thân đã nghe được vào sáu năm trước, khi nàng đi kiểm tra sự chân thành của Hoàng đế.

Lần đầu tiên nàng nghe nói tới cách mà ông sẽ mong nàng sống như thế nào.

Bị chôn vùi trong một góc của Cung điện hoàng gia và bị lãng quên trong ký ức của mọi người.

Tuy nhiên, bởi vì nàng đang làm rất nhiều việc khác nhau cho kế hoạch tẩu thoát, nàng đã cố gắng sống chăm chỉ như thế này.

Nàng đã lên kế hoạch, cố gắng hết sức để không bị chỉ trích nhưng chỉ "vừa phải". Với tư cách là người kế nhiệm có mục tiêu khá cao, Philomel giơ hai tay lên và sẵn sàng kéo những thứ đó lại gần mình.

"Mình đã sống một cuộc sống tử tế và siêng năng như vậy nhưng ngay cả khi nó chỉ là giả tạo, liệu mình có phải loại bỏ nó không? Họ có thể thấy xác mình thối rữa trong vài năm tù."

Điều tốt nhất sẽ là phải thành công trong việc trốn thoát và sống mà không bị bắt trong suốt quãng đời còn lại.

Nhưng nàng phải chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

Dù sao thì cũng không còn nhiều thứ.

"Mình chỉ cần giữ lâu hơn một chút."

Philomel lấy chìa khóa mà nàng luôn mang theo ra và mở két sắt.

Có một hộp trang sức, tiền mặt và một cuốn sách trong két sắt.

Nàng lấy ra một cuốn sách từ đó.

Nhìn bề ngoài, đó là một cuốn từ điển ngoại ngữ thông thường nhưng khi mở nó ra, một lần nữa nội dung của "Công chúa Ellencia" đập vào mắt nàng.

Đó chỉ là lớp ngụy trang, đề phòng.

Nàng đọc nhiều đến nỗi tờ giấy đã chuyển dần sang sắc vàng. Nàng dừng lại ở trang nàng đọc nhiều nhất.

Đó là cảnh Philomel bị hành quyết.

"Mình không muốn chết...!"

Khi nàng muốn từ bỏ mọi thứ từ khi còn nhỏ, nàng đã mở phần này ra và bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống.

Gần đây, tâm trí của Philomel rất bồn chồn. Khi nàng nghĩ về tương lai, nơi nàng sẽ được tự do sau khi rời khỏi nơi này, niềm vui và sự cô đơn đã đến với nàng cùng một lúc.

Nó thật mâu thuẫn.

Mục tiêu là sống sót trước, sau đó, vẫn cần phải sống sót và sống sót cả sau đấy nữa.

Hãy chỉ nghĩ về điều đó ngay bây giờ.

Philomel ngồi trong căn phòng tối và nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy.

* * *

Một ngày trước sinh nhật của nàng.

Họ đến Yutina cùng một nhóm người.

Được yêu thích như một khu nghỉ mát cho nhiều thế hệ Hoàng gia.

Nhiều như nàng nhận ra, Yutina tự hào về phong cảnh tuyệt đẹp. Trong số đó, tốt nhất là hồ Yutina và Cung điện biệt lập cũng được xây dựng gần bờ hồ.

Philomel đang cúi xuống và nhìn xuống hồ, cố gắng vươn tới làn nước trong vắt với sâu thẳm kia.

"Thật nguy hiểm khi đến quá gần."

Một giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm được vang lên.

Philomel nhấc váy và đứng dậy.

"Anh lo lắng rằng ta có thể bị chết đuối sao?"

"Tôi xin lỗi nếu tôi lo lắng một cách không cần thiết."

Mặc dù chỉ lớn hơn Philomel một tuổi, Nassar, người đã trưởng thành như một quý ông lịch lãm, đã cúi đầu.

Chiều cao khiến nàng phải ngước nhìn lên, mái tóc bạch kim sẫm màu hơn một chút và thậm chí cả vẻ ngoài như được điêu khắc của anh. Nassar, người gần như mang vẻ lịch lãm, là một nam chính hoàn hảo được mô tả trong tiểu thuyết.

Hơn nữa, bây giờ anh còn là một tiểu Công tước đã giúp cha mình làm các công việc liên quan tới gia đình Công tước và là thành viên thường trực của hội chính trị.

"Không sao đâu. Ta chấp nhận sự quan tâm của tiểu Công tước, vì vậy, một chuyến đi chơi gần hồ là đủ. Hơn thế nữa, anh có điều gì muốn nói với ta không?"

"Người sẽ cho tôi vinh dự được uống một tách trà với Điện hạ chứ?"

"Thật trùng hợp, ta đã lỡ uống trà với Hoàng đế trước đó. Sẽ rất tốt cho tiểu Công tước nếu tìm một đối tượng khác."

Philomel hướng ánh mắt về phía các vị tiểu thư trẻ trên cây cầu ở phía xa. Đôi mắt đang quan sát họ từ xa đều cùng hướng về một chỗ này.

Đó đều là các con gái của các bộ trưởng đã đi cùng họ trong chuyến đi chơi.

Họ muốn con gái mình có mối quan hệ bền chặt với Công chúa.

Mục đích là để trở thành phù dâu danh dự cho Philomel, nơi gần như bị bỏ trống.

Philomel vẫn chỉ có một bảo mẫu kiêm phù dâu, nữ Bá tước Deles.

Nếu đó là vị trí phù dâu cho một Công chúa có thể trở thành Hoàng đế trong tương lai, ai cũng đều sẽ thèm muốn.

Tuy nhiên, các vị tiểu thư trẻ dường như quan tâm nhiều hơn đến tiểu Công tước đẹp trai kia.

"Không. Nếu Điện hạ đã uống rồi, tôi cũng không sao."

Chân mày của Nassar trĩu xuống.

Đó là một ấn tượng buồn tuyệt đẹp.

Nàng sẽ có thể làm bất cứ điều gì cho anh khi nàng thích anh nhưng điều đó không truyền cảm hứng nhiều cho Philomel ngày hôm nay.

Anh chỉ cảm thấy tiếc vì không thể hoàn thành vai trò là vị hôn phu của Công chúa.

Nassar luôn làm những gì người khác mong đợi anh làm, vì vậy, anh phải xin lỗi vì sơ sót duy nhất của mình.

Philomel muốn nói với anh rằng đừng lo lắng nếu anh có thể.

"Khi Ellencia xuất hiện, anh sẽ là người phù hợp hoàn hảo cho Công chúa."

Nhưng nàng không thể nói điều đó.

"Vậy thì ta đã xong rồi. Tiểu Công tước, hãy tận hưởng phong cảnh tuyệt đẹp này."

"Mặt hồ thực sự rất đẹp."

Giọng nói của anh chợt cất lên sau những bước chân sắp rời đi.

"Tôi hiểu tại sao Công chúa thường đến thăm nơi này. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ rất thích nơi này từ hôm nay."

Philomel tiếp tục con đường của mình mà không nhìn lại.

Không có nhiều bằng chứng trong cuốn tiểu thuyết để suy ra vị trí nơi ở của Ellencia. Chỉ có cụm từ mà Ellencia thường xuyên đến chơi là ở Hồ Yutina, tức là nàng ta chỉ ở quanh đây.

Tuy nhiên, có một hoặc hai ngôi làng nông thôn gần đó. Đã nhiều năm kể từ khi Philomel giả vờ đến thăm hồ Yutina và đến thăm ngôi làng nơi Ellencia sinh sống.

Nhờ vậy, mọi người xung quanh đều biết rằng Công chúa có tình cảm đặc biệt với hồ Yutina.

Ngay cả những hiểu lầm như vậy cũng sẽ kết thúc vào ngày mai.

Đó là bởi vì nàng đã tìm thấy Ellencia trong chuyến thăm cuối cùng của mình.

"Bệ hạ, Người đã gọi ta sao?"

Đó là sau bữa tối mà Hoàng đế đã gọi.

Đáng lẽ không thường xuyên được gọi vào thời điểm này trong ngày, vì vậy, Philomel đến phòng của Eustis với một tâm trí tò mò.

"Ngồi đây."

Eustis ăn mặc thoải mái và chỉ vào ghế trước.

Có một chiếc bánh sô cô la trên bàn.

"Con thậm chí đã ăn món tráng miệng đi kèm với bữa ăn. Tại sao lại là bánh?"

Hơn nữa, đó còn là cả một chiếc bánh.

Nàng đã từng ăn bánh vào giờ uống trà nhưng đây là lần đầu tiên nó là cả một cái bánh chứ không phải là một miếng.

Khi Eustis tự mình cầm con dao làm bánh lên, Philomele đưa tay ra.

"Con sẽ làm điều đó."

"Được rồi. Bây giờ, hãy lắng nghe."

"Vâng, cảm ơn vì bữa ăn."

Philomel lấy phần bánh của mình trên đĩa.

Tại sao cha lại đưa ra một chiếc bánh dễ gây khó chịu khi ăn?

Ông không hề nói gì cho đến khi Philomel nhấm nháp trà của nàng và ăn một nửa chiếc bánh.

Một giờ khó xử trôi qua khi họ chỉ nhìn vào mặt nhau.

"Thật không thoải mái!"

Nàng không thể đọc ra được bất cứ điều gì từ khuôn mặt của Hoàng đế vô cảm.

Philomel đang tuyệt vọng tìm kiếm điều gì đó để nói.

Nhiều năm kinh nghiệm đã cho nàng khả năng bắt đầu một cuộc trò chuyện tốt với người đàn ông này.

Chính trị, xã hội, ngoại giao, những câu chuyện về thế giới,...

Chúng là những chủ đề có thể được nói đến mà không cần chạm vào ý định sâu sắc nhất của nhau.

"Được rồi, giả sử tấm vải dệt kia được làm từ đôi cánh thần tiên đang được buôn lậu qua Shuburn."

Nhưng trước khi Philomel có thể nói, ông đã đưa ra một cái gì đó.

Đó là một chiếc hộp gỗ mun có kích thước bằng lòng bàn tay của một người lớn.

"Đó là món quà sinh nhật cho con."

"Ồ..."

Chỉ sau đó Philomel mới nhận ra lý do tại sao Hoàng đế lại gọi cho cô.

"Ban đầu ta định đưa nó cho con vào ngày mai... Ta có thể bận vào ngày mai, vì vậy, hãy nhận nó ngay bây giờ."

"Cảm ơn Bệ hạ."

Nàng nhận chiếc hộp trong tâm trạng bàng hoàng.

Mở chiếc hộp, bên trong để lộ ra một vật bằng vàng.

"Đây có phải là một con tàu mô hình... phải không?"

Philomel đặt con tàu làm bằng vàng vào tay.

Hình dáng cầu kỳ như một con tàu thật, nhìn chung nó rất tinh xảo và sang trọng. Nó thậm chí còn được trang bị mái hiên để chắn ánh sáng mặt trời, giống như một chiếc thuyền của một nhà Quý tộc.

"Nó chỉ là phiên bản thu nhỏ và là đồ thật vẫn đang được sản xuất. Mất nhiều thời gian để làm hơn dự kiến."

"Nếu nó có thật...?"

"Một chiếc thuyền cob có thể đi. Khi nó được hoàn thành, nó sẽ được thả nổi trên Hồ Yutina, vì vậy, hãy thoải mái đến và ngồi trên nó bất cứ lúc nào."

"... Vâng, cảm ơn Người."

Philomel bàng hoàng lặp lại những lời cảm ơn mà mình vừa nói.

Lần đầu tiên, nàng nhận được một món quà trực tiếp từ Hoàng đế và...nàng đã được ông tổ chức sinh nhật cho mình.

"Nó chỉ là một mô hình nhưng không giống như thật, con có thể trang trí căn phòng của mình. Sau khi nghe báo cáo rằng nó sẽ không được hoàn thành cho đến khi con tàu thật sự có thể đi được, Pollan đã đề xuất một cái gì đó như thế này. Và..."

Thật kỳ lạ, Eustis nói nhiều hơn Philomel vào ngày hôm nay.

Nó phải luôn luôn ngược lại.

"Sinh nhật của con là ngày mai nhưng hãy để ta tổ chức cho con trước. Chúc mừng sinh nhật lần thứ mười sáu, Philomel."

Khuôn mặt của Hoàng đế, người đã nói như vậy, có vẻ hơi bình tĩnh. Nó hơi xấu hổ nhưng nó cũng có vẻ xấu hổ.

Nàng cảm thấy kỳ lạ.

Bụng nàng đang sôi sục.

Ngày mai là sinh nhật của con gái Người chứ không phải của con!

Sinh nhật thực sự của con là hôm nay!

Miệng nàng như ngứa ngáy muốn hét lên ngay lập tức.

Những lời không thể thốt ra từ miệng nàng vướng lại như bong bóng và Philomel chỉ đưa chiếc bánh sinh nhật lên miệng.

Hương vị sô cô la của chiếc bánh sinh nhật lan tỏa trong miệng nàng thật ngọt ngào.

Editor: Bạch Thiến