Không Có Chỗ Cho Đồ Giả Mạo

Chương 25: Xxv



"Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông. Người đàn ông này không cha không mẹ hay anh chị em ruột nhưng anh ta có sức mạnh lớn nhất trong một nghìn năm lại đây."

"Mọi người gọi đó là 'Estelion' vì sức mạnh ma thuật đặc biệt của nó có thể gây ra cơn sóng thủy triều, thay đổi thời tiết và giết chết một con rồng chỉ bằng một cái động ngón tay.Estelion đã đưa người đàn ông lên top đầu với tư cách là một pháp sư..."

"Có lẽ chủ nhân của quyền lực to lớn, người đàn ông ấy, thiếu hầu hết các cảm xúc mà một người bình thường nên có.

Có sự quan tâm và không hài lòng nhất thời nhưng điều không đổi là sự tò mò và tò mò về Estelion. Có rất nhiều phần bí ẩn của sức mạnh đó mà ngay cả người đàn ông sở hữu nó cũng không biết."

"Một ngày nọ, người đàn ông đắm chìm trong việc học của mình đã có một nỗi sợ hãi. Liệu nếu ông chết, nghiên cứu mà bản thân đã cống hiến cả cuộc đời mình sẽ vô ích. Người đàn ông hy vọng rằng một người có Estelion như ông sẽ xuất hiện và tiếp tục nghiên cứu của mình. Người đàn ông không cần một gia đình mà cả đời này chỉ muốn có con. Vì vậy, người đàn ông ấy đã làm một thí nghiệm. Đó là một phương pháp gọi là truyền "hạt giống" được thực hiện bằng cách kết hợp Estelion với mô cơ thể vào tử cung của người phụ nữ bằng phép thuật thâm nhập thân thể. Và các biện pháp phòng ngừa được thực hiện khi nuôi cấy "hạt giống" với một nhiệm vụ khá khó khăn..."

"Ồ, bỏ qua các chi tiết rườm rà, phải không? Được rồi, tôi đoán tôi đã làm quá sức."

"Trên toàn Đế quốc, các ứng viên có nguồn gốc và đặc điểm thể chất khác nhau đã được tuyển dụng từ khắp nơi trên đất nước. Đó là một thí nghiệm của con người nhưng khi một số tiền lớn mà một thường dân thậm chí không thể mơ ước được hứa hẹn như một phần thưởng, nhiều ứng viên đã đổ xô đến đó. Nếu ai không khá giả thì đều có thể ăn và chơi mãi mãi. Mẹ anh vẫn đi du lịch vòng quanh thế giới với số tiền bà nhận được sau đó."

"Vì bà sinh ra anh một cách an toàn cũng như nuôi nấng anh nên bà đã nhận được thêm tiền. Và bây giờ bà đã giàu có như một tiểu quý tộc. Nhưng không phải tất cả đều giống như những người mẹ. Nhiều thí nghiệm đã thất bại. Cho dù sự sống được tạo ra nhờ nhân tạo là trái với luân thường đạo lý, bởi vì Estelion là một sức mạnh nguy hiểm, hay vì bản thân thiết kế thử nghiệm là sai, lý do vẫn chưa được biết."

"Nửa trước là do bào thai thậm chí còn chưa được thụ thai, nửa còn lại lại bị sảy thai khi mang thai và hầu hết các ca sinh may mắn đều chết trong giai đoạn trứng nước. Chà, đó cũng là một lý do tại sao bọn anh lại tuyển dụng rất nhiều ứng viên vì những thất bại liên tiếp. Số trẻ em sống sót cho đến ngày nay là ba, bao gồm cả anh. Không, bởi vì em cũng trong số đó nên nó đã tăng lên bốn."

"Cả ba bọn anh đều lớn lên trong cơ sở và biết nhau đủ rõ để chán ngấy. À, cơ sở này là nơi mà Le Guin đã thành lập bên trong Tháp Ma thuật. Đó là nơi tập hợp các ứng viên ở chung một chỗ để quản lý hiệu quả sức khỏe của họ. Hồ sơ cho thấy mẹ em đã từ chối vào cơ sở và có một số ít ứng viên không muốn rời khỏi nơi cư trú của họ."

"Họ sẽ hướng dẫn những ứng viên như vậy nhằm đưa ra kết quả kiểm tra thông qua một lá thư riêng nhưng anh tự hỏi tại sao mẹ em lại không làm điều đó. Vì bọn anh không được liên hệ nên trong dữ liệu này hoàn toàn không thể nắm bắt được sự tồn tại của em. Quay trở lại chủ đề ban đầu, câu chuyện thí nghiệm, kết quả là, thí nghiệm đã không thành công. Cả ba anh em của anh đều là phù thủy và mỗi người đều có tài năng của mình, để nói rằng đó là ít nhất. Tuy nhiên, em chỉ có một phần nhỏ sức mạnh của Estelion được thừa hưởng. Như em có thể thấy, em dường như cũng không có nhiều sức mạnh."

"Sau đó, Le Guin đã từ bỏ việc cố gắng có một đứa con để thừa kế Estelion. Thay vào đó, anh ấy ngừng lão hóa và quay lại với việc sống trường thọ. Ngay cả khi em trông như vậy, tuổi thật của em vẫn sẽ già hơn nhiều so với ngoại hình của em. Có lẽ ông vẫn sẽ còn sống dù sau khi mọi người xung quanh đã chết. Cá nhân anh thấy đó là một cuộc sống cô đơn, nhưng... sao cũng được. Người đó thậm chí còn không cảm thấy cô đơn."

* * *

Sau khi nghe câu chuyện dài lê thê của Lexion, Philomel lên tiếng hỏi.

"Vậy thì sao? Thật khó để không nói đó là một người cha vô tâm."

"Anh không có ý bào chữa. Điều anh chỉ muốn nói là đây là lần đầu tiên ông có một đứa con như em, vì vậy, anh có cảm giác rằng ông thậm chí còn thiếu quan tâm và lên tiếng hơn."

Giống như mình...?

"Thành thật mà nói, cả ba anh em anh đều thế, mặc dù, không nhiều như Le Guin. Đặc biệt là khi nói đến tình yêu."

Lexion nâng gọng kính của mình lên.

"Le Guin không đối xử với bọn anh như những đứa trẻ và bọn ạn cũng không muốn coi đó là cha. Mặc dù, ông đã cung cấp cho bọn ạn thức ăn, quần áo và nơi trú ẩn cũng như dạy bọn anh phép thuật, ông vẫn chỉ giống như một người cố vấn hoặc ông chủ hơn là một người cha."

"Em nghĩ rằng em thuộc về trục bình thường khi nói đến cảm xúc."

"Đó là lý do tại sao nó thật tuyệt vời. Anh không nghĩ Le Guin biết em sẽ thất vọng như vậy."

"..."

Thật khó để kiểm soát cảm xúc sâu bên trong của nàng nhưng có quá nhiều thông tin cần load.

Giống như Estelion hoặc một thí nghiệm gì đó.

Đó chỉ là một câu chuyện dài, vì vậy, nó không chạm tới nàng nhiều lắm.

Một điều chắc chắn là... Không có tình cảm ở bất cứ đâu trong sự ra đời của Philomel.

Ngoài ra, không giống như Lexion và các anh trai của mình, Philomel được tuyên bố là không có sức mạnh ma thuật.

Nó có nghĩa là một thất bại hoàn toàn.

Hai người họ lặng lẽ bước đi cho đến khi họ đến lối vào mà họ đã bước vào lúc đầu.

"Em sẽ đi thôi....Cảm ơn anh đã hướng dẫn."

"Phil..."

Lexion gọi biệt danh của Philomel, định nói lời xin chào một cách máy móc và sẽ rời đi ngay.

"Nếu em cần giúp đỡ, hãy đến với anh bất cứ lúc nào. Nếu em gặp ai đó từ Ma Tháp Pháp và nhờ họ gọi cho Lexion, em có thể gặp anh."

"Tại sao anh lại quan tâm đến em nhiều như vậy? Bởi vì em là em gái của anh?"

"Nếu anh nói đó là lý do duy nhất, em sẽ không tin anh, phải không? Anh chỉ nói rằng anh đang ở phía yếu của cảm xúc."

"Vâng. Ngay bây giờ, em không thể tin được, ngay cả khi mặt trời mọc ở phía tây."

Ban đầu, đó không phải là một kiểu có thể mang niềm tin sâu sắc vào người khác nhưng có vẻ như sự ngờ vực của con người sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.

"Anh có hứng thú được giao lưu với em. Tại sao em được sinh ra với cùng một thí nghiệm nhưng chúng ta thì lại chỉ có một nửa cảm xúc còn em thì hoàn toàn bình thường? Anh muốn nghiên cứu điều này."

Không phải vì mình chỉ có một ít Estelion sao?

Nàng chắc chắn anh nghĩ vậy, nhưng... Nàng nghĩ có một lý do khác, một lý do đơn giản.

Đó chỉ là một cảm giác.

Lexion đã kiên trì.

"Nếu em không thích nghiên cứu, tại sao em không làm trợ lý bên cạnh anh? Anh sẽ trả lương cao cho em."

"Em thậm chí còn không biết chữ 'M' trong từ phép thuật là gì. Bất cứ điều gì có thể giúp..."

"Em có thể học nó. Em có thể học nó ngay lập tức."

Lexion dường như coi trọng Philomel hơn bản thân mình.

"Nếu em muốn che giấu danh tính của mình, tòa Ma Tháp là hoàn hảo. Ngay cả khi danh tính của họ được tiết lộ, Ma Tháp là nơi mà ngay cả Hoàng đế cũng không thể chạm vào."

"Được rồi....Hãy cho em chút thời gian để suy nghĩ."

"Bất cứ lúc nào em muốn. Nếu em đổi ý, hãy đến Ma Tháp bất cứ lúc nào."

Lexion đứng đó cho đến khi Philomel biến mất. Nhìn bóng lưng nàng cô đơn đi trên con đường mà không có dấu hiệu buồn bã hay thất vọng.

"Bây giờ. Vậy thì, chúng ta nên làm gì với người không có câu trả lời? "

Lexion trở về phòng của Le Guin. Anh nhận thấy một người đàn ông vẫn đang ngồi xổm sau bàn làm việc, dường như giống với trước đó đã làm trong chuyến thăm trước của mình.

Trên sàn rộng nơi sự lộn xộn được sắp xếp lại, có một vòng tròn ma thuật được sơn màu đỏ.

Le Guin đang nhìn chằm chằm vào vòng tròn ma thuật được tạo thành từ nhiều biểu tượng và chữ tượng hình khác nhau trong khi cầm một cái bàn chải bằng một tay.

"Le Guin, con ở đây."

Ông biết Lexion bước vào nhưng ông thậm chí còn giả vờ không biết, vì vậy, anh đã thông báo thật to điều đó.

"Tại sao con lại ở đây?"

"Ngài là người đã bảo con ở lại vì Ngài cần nói chuyện với con."

"Ta thấy con nhìn chằm chằm vào ta như thể con định giết ta. Tại sao con lại không đi với con bé. Đó là em gái của con."

"Không phải con đã giết em gái con đâu mà là Cardin. Hoặc là cái đó hoặc là Ngài.

Phil, Ngài có chút nào quan tâm đến con bé không?"

Le Guin trả lời thẳng thừng.

"Không, không phải đâu."

"Con nghĩ nó làm phiền Ngài. Vòng tròn ma thuật không thay đổi chút nào so với trước đây."

"..."

Phải mất hơn hai mươi phút chỉ để hộ tống Philomel đến lối ra và quay trở lại. Đối với Le Guin, đã quá đủ thời gian để hoàn thành thêm ba vòng tròn ma thuật nữa.

"Ai quan tâm. Con bé chạy ra ngoài vì con bé không thích ta, thế thôi."

Thật trẻ con.

Ngoài khả năng tuyệt vời của mình với tư cách là một pháp sư, cha anh còn có một khía cạnh ít hơn một đứa trẻ trong các mối quan hệ cá nhân. Có lẽ đó là vì ông không có cơ hội kết nối cảm xúc sâu sắc với những người khác.

"Được rồi. Nếu Le Guin nói như vậy, con sẽ không quan tâm nữa. Tuy nhiên, thật đáng tiếc. Đứa trẻ dường như không có nơi nào để đi. Làm thế nào một đứa trẻ chưa đủ tuổi trưởng thành sẽ sống trong thế giới khắc nghiệt này...".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa
2. Tỉnh Mộng
3. Ảnh Đế Có Thuật Đọc Tâm
4. Sao Boss Còn Chưa Trốn?
=====================================

Lexion cố tình ném một hòn đá nhỏ vào Le Guin với mục đích thêm chút hơn nữa thông tin cần có.

"Con tình cờ nhìn thấy con bé và nếu Jeremiah không giúp con bé sớm hơn, con bé gần như sẽ mất tất cả tiền của mình vào tay cái tên móc túi."

"Ta không quan tâm."

Lắng nghe câu trả lời nhỏ xíu, Lexion ước tính khi nào Le Guin sẽ thành thật.

Một tuần để đoán? Không. Đánh giá qua cái phản ứng lo lắng đầy kỳ lạ này, nó có thể được quyết định trong vòng hai hoặc ba ngày.

Mười giờ sau.

Lexion, người đã đi ngủ sớm vì bản thân hiện tại là một pháp sư, đã bị đánh thức bởi âm thanh của tiếng gõ cửa. Le Guin, với khuôn mặt nhăn nhó đang đứng cạnh giường của mình.

"Ngài đang làm gì vào giờ này?"

Lexion hỏi khi ông dò dẫm qua chiếc bàn cạnh giường ngủ để tìm kính của mình.

"Con biết con bé đang ở đâu, phải không?"

"Cái gì?"

Mái tóc màu đỏ rực kia dí sát vào cái đầu đang ngủ.

"Ồ, Phil? Con chắc chắn con bé sẽ ở lại Angelium."

"Gọi con bé đến Ma Tháp ngay lập tức. Chúng ta cần gặp con bé một lần nữa."

"Ngài có biết mấy giờ rồi không? Con chắc rằng con bé cũng đang ngủ. Con sẽ gọi cho con bé ngay khi buổi sáng đến, vì vậy, hãy ngủ một chút."

Sau khi đáp trả Le Guin một cách thô bạo, Lexion trở lại giấc ngủ với một cảm giác hơi dễ chịu khi nghĩ đến việc chào đón một gia đình mới.

Nhưng sáng hôm sau, Lexion, người đã đến Angelium để tìm Philomel, không thể không hối hận về sự lựa chọn mà anh đã đưa ra đêm qua.

Như Le Guin đã nói, anh đã phải đi tìm nàng ngay hôm qua. Bởi vì giờ Philomel đã rời khỏi thành phố.

Theo cách tồi tệ nhất có thể.

Editor: Bạch Thiến