Không Có Chỗ Cho Đồ Giả Mạo

Chương 27: Xxvii



Philomel rùng mình trước khí lạnh bốc lên từ sàn nhà. Ngay khi nàng đến trại giam, nàng đã bị còng tay và ném vào phòng.

Cả hai cổ tay đau đến do phải còng tay và một bên má sưng hồng vì cái tát.

Anh có nói tên cô ấy là Roseanne Manon sao? Cảnh sát trưởng đã gọi cô ấy là một tiểu thư.

Ban đầu, nàng không hề nhớ về nó nhưng ngay sau đó, nàng đã tìm thấy những ký ức về gia đình của Tử tước Manon.

Kể từ khi nàng được giáo dục như một người kế vị, nàng đã có tất cả thông tin về các gia đình Quý tộc trong đầu.

"Nếu đó là Tử tước Manon..."

Đó là một gia đình bình thường không có gì đáng chú ý về nó, ngoại trừ việc Tử tước là em gái của nữ Công tước Muriel. Mặc dù, tính cách của vị tiểu thư này không bình thường.

Đây là lần đầu tiên nàng bị tát, vì vậy, nàng đã chết lặng một lúc.

"Mình chưa bao giờ bị bảo mẫu tát vào má."

Hơn nữa, nghĩ về cơn đau ngứa râm ran ở má, không chỉ đau, còn có cảm giác như có thứ gì đó đã làm trầy xước nó.

"Roseanne đã đeo một vài chiếc nhẫn."

Nếu đó là một vết xước trên chiếc nhẫn, nó sẽ bị sẹo với xác suất rất cao.

Nhưng đó không phải là lúc để lo lắng về vết thương hay nỗi đau. Không chỉ là về các hiệp sĩ mà cả những tên tội phạm khác cũng được đưa vào đang theo dõi xem Philomel, cứ như thể nàng là con khỉ trong sở thú.

Thiếu nữ đó có phải là vị Công chúa giả mạo nổi tiếng không?

"Nó giống như bức vẽ miêu tả, vì vậy, điều đó là đúng."

Tại sao ả lại làm điều đó khi ả đang sống rất ổn?

"Mày biết gì không? Dòng máu xấu xa chảy qua cơ thể mày không thể nào nhìn thấy qua ao."

"Tao rùng mình khi nghĩ đến việc phải tuần tra 12 lần một ngày vì cô ả đó."

Nhưng ít nhất là các Hiệp sĩ đã tốt hơn.

"Này! Dù sao thì mày cũng sẽ chết. Hãy vui vẻ với chúng tao đi!"

"Tại sao thế? Mày không hài lòng với những người như chúng tao vì mày đã từng đóng vai cao quý và giả vờ là một Công chúa sao?"

Lăn trên giường với đám người họ?

Những kẻ tội lỗi này dám ngang nhiên nhìn về Philomel và nói những câu bông đùa không thể diễn tả được.

Vì các Hiệp sĩ không hề chủ động kiềm chế nó, mọi thứ chỉ có tăng lên.

Tình huống khi phải tiếp xúc với những kẻ như họ qua các quán bar đã gặm nhấm tinh thần của Philomel. Tuy nhiên, nếu tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, ngay cả điều này cũng không phải là vấn đề lớn.

"Mình thật là ngu ngốc."

Nàng đã để lộ ra chiếc nhẫn lửa đỏ quá nhiều. Vì hiệu ứng ma thuật chỉ hoạt động khi đeo nhẫn nên không thể tháo nó ra khỏi ngón tay.

"Lẽ ra mình nên giữ tay trong túi."

Ít nhất, nó sẽ không xảy ra đến mức này nếu nàng kích hoạt phép thuật phòng thủ bằng cách xoa xoa chiếc nhẫn trước khi bị nắm lấy cả hai cánh tay.

Nếu nàng được đưa đến trước Eustis như thế này, sớm muộn gì nàng cũng sẽ chết.

Nghĩ rằng cuộc trốn thoát mà nàng đã hằng mơ ước trong nhiều năm sẽ kết thúc một cách vô ích khiến nàng cảm thấy không công bằng trước nỗi sợ hãi.

Cho dù là nhân vật phản diện có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa, họ cũng không thể thoát khỏi số phận của mình sao?

Nàng sẽ phải làm gì đó. Nàng không muốn làm bất cứ điều gì và phải chờ đợi cho một kết thúc nhất định.

Philomel nhìn chằm chằm vào những người phía sau song sắt.

"Xin lỗi."

"Cái gì vậy?"

Các Hiệp sĩ nao núng khi Công chúa giả, người không di chuyển chút nào cho đến lúc đó lên tiếng nói chuyện với họ.

"Tôi sẽ nói lại với anh lần nữa, tôi không phải là vị Công chúa giả mạo đó. Tên của tôi là Charlotte Tate. Tôi chỉ là một khách du lịch ở đây đến để thăm gia đình tôi."

Philomel đã tạo ra một bí danh và lý do ngẫu nhiên.

Một trong những Hiệp sĩ, người dường như là địa vị cao nhất trong số họ, đã bước ra ngoài.

"Ôi, thần linh của tôi. Tôi đã không nói nên lời. Này, chúng ta hãy bắt đầu thật tốt thôi. Không có ai ở đây tin vào một lời nói dối như vậy."

Nó trông không giống như là một ấn tượng không hề tốt nhưng Philomel đã không bỏ cuộc.

"Chả lẽ không có một người nào trên thế giới này mà trông giống nhau sao?"

"Vậy cô nghĩ đây chỉ là một người giống nhau?"

"Từ những gì tôi thấy trên báo, tất cả các báo cáo nhận được cho đến nay đều là báo cáo sai sự thật. Anh không thể nói đó chỉ là tôi."

"Im đi! Tôi biết cô đang cố gắng ra khỏi đây!"

Philomel đã thực hiện động thái cuối cùng mà nàng đã thực hiện cách đây lúc trước đối với người đàn ông đang khịt mũi này.

"Trước hết, tôi có một nhân chứng sẽ xác nhận danh tính của tôi."

"Đó là ai?"

"Gọi ai đó từ tòa Ma Tháp và hãy gọi cả pháp sư Lexion. Tôi là em gái của anh ấy."

Khi câu chuyện về tòa Ma Tháp xuất hiện, bầu không khí giữa các thành viên đã thay đổi.

Nền kinh tế của Angelium phụ thuộc rất nhiều vào Ma Tháp đến nỗi sẽ không phải là cường điệu khi nói rằng nó được điều khiển bởi Ma Tháp.

Những người đến thăm Ma Tháp đã tiêu tốn rất nhiều tiền khi ở trong thành phố và các công cụ ma thuật từ đó là những đặc sản chính.

Trong lịch sử, xích mích nảy sinh giữa Ma Tháp và Đế quốc đã diễn ra. Sau đó, khi Ma Tháp đóng cửa, chính những người dân của Angelium là những người chết nhiều nhất.

Người ta nói theo quan điểm của họ, không có gì là tốt về họ bởi vì họ bị các pháp sư của Ma Tháp ghét bỏ.

"Ngài Lexion? Có phải người phụ nữ đó vừa nói Lexion?"

"Nếu đó là Lexion, vậy đó có phải là vị pháp sư trưởng của bộ phận quản lý công cụ ma thuật không?"

Một đệ tử của bậc thầy của Ma Tháp sao?

Hơn nữa, anh trai của Philomel mà nàng gặp lần đầu tiên hôm nay chắc hẳn là một người khá nổi tiếng.

Nếu quản lý các công cụ ma thuật là công việc của anh, các Hiệp sĩ đương nhiên phải chú ý.

Nếu không được thực hiện một cách cẩn thận, có thể có sự gián đoạn trong việc cung cấp các sản phẩm đặc biệt và sự hợp tác từ Ma Tháp là điều cần thiết để điều tra các tội ác liên quan đến công cụ ma thuật.

Philomel thở phào nhẹ nhõm. Nàng nghĩ rằng nếu tên của Lexion không hiệu quả, nàng cũng sẽ kéo Le Guin vào nhưng nàng không nghĩ điều đó là cần thiết.

Danh hiệu con gái của chủ nhân tòa Ma Tháp hoành tráng đến mức nghe có vẻ như một trò lừa bịp.

"Làm sao chúng tôi có thể tin cô?"

Hiệp sĩ kia ngập ngừng hỏi lại.

"Nếu anh không tin tôi, hãy gọi cho anh ấy và bảo Lexion đến đây."

"Nhưng vào một giờ muộn như vậy......Tôi không thể đánh thức anh ấy dậy vào nửa đêm, có ổn không khi để em gái của anh ấy ở một nơi như thế này?"

Theo quan điểm của Philomel, họ đã thể hiện một biểu hiện ủ rũ.

Đó là ngay trước khi đi qua.

Philomel quyết định rằng dù sao nàng cũng sẽ cần đến nó và nàng sẽ nhờ Lexion.

"Anh trai tôi là một người rất quan tâm đến em gái duy nhất của mình. Anh ấy sẽ rất đau lòng nếu anh ấy biết rằng em gái yêu quý của mình thậm chí đã bị đánh đập và bỏ tù ở một nơi như thế này bởi một sai lầm đơn giản."

Người đã đánh nàng là Roseanne nhưng nàng đã tinh tế đổ lỗi cho các Hiệp sĩ về trách nhiệm.

"Chà...Có ổn không khi hỏi em gái anh ấy có đến thăm Angelium không?"

"Anh nói đúng. Nếu tuyên bố đó là đúng, cuối cùng nó có thể trở thành người cấp cao duy nhất bước đi vô ích."

Khi ý kiến của các thành viên khác không còn xôn xao như trước nữa thì người đàn ông này không còn lựa chọn nào khác.

"Grunt. Tôi không thể tin được nhưng tôi sẽ liên lạc với họ. Tuy nhiên, nếu nó trở thành một lời nói dối, tôi sẽ không để cô đi, vì vậy, hãy chuẩn bị. Ngay cả khi chân tay của một tội nhân bị cắt bỏ, sẽ không ai quan tâm đâu."

Ngay cả những lời đe dọa đẫm đầy máu me này cũng không khiến Philomel sợ hãi.

Một cảm giác nhẹ nhõm lan truyền, bằng cách nào đó cuộc khủng hoảng này đã kết thúc.

Nghe nói rằng họ chỉ có hai anh em trai, vì vậy, nếu họ hỏi về em gái của anh, Lexion sẽ tự nhiên nghĩ về bản thân mình.

Tất cả những gì còn lại là mong đợi anh ta chấp nhận sự ngẫu hứng tối thiểu.

"Này, cô đây rồi. Đi đến Ma Tháp và xem người phụ nữ đó có đúng không..."

"Không cần điều đó."

"Đội trưởng!"

Ai đó vừa nghe người đàn ông đưa ra chỉ dẫn đã ngắt lời anh ta. Cái mà họ gọi là đội trưởng dường như là người đứng đầu.

"Một người biết vị Công chúa giả đã đến. Nếu anh hỏi anh ấy, anh ấy sẽ tìm ra nó ngay lập tức."

Đầu nàng liền trống rỗng.

"Họ đã ở đây chưa?"

Đội trưởng đã trả lời câu hỏi của một thành viên.

"Anh ấy đã có thể đến sớm vì anh ấy đang trên đường đi theo hướng này."

"Đó là cái quái gì vậy? Không, dù anh ấy là ai thì anh ấy cũng biết mình là ai, mọi chuyện đã kết thúc."

"Mình đã có thể ra ngoài nếu mình có thêm một chút thời gian...?"

Thần cũng không đứng về phía nàng.

Một số bước chân và giọng nói có thể được nghe thấy qua hành lang hẹp.

"Đến đây. Một báo cáo được đưa ra vài giờ trước và cô ấy bị nhốt. Người cung cấp thông tin là một cô gái trẻ tên là Rosanne Marnon và cô ấy yêu cầu tôi kể cho ngài nghe một chút về bản thân cô ấy."

"Chờ một chút. Ý ngươi là gì, người bị nhốt..."

Chẳng bao lâu sau, Nasar Avrydon đã xuất hiện. Philomel là một trong những người không muốn thể hiện khía cạnh này của bản thân.

Mắt của Nasar dán chặt vào Philomel trong phòng giam.

Mái tóc bạch kim màu mật ong của anh lung linh dưới ánh sáng của trại giam. Tiểu Công tước của Đế quốc tỏa sáng ngay cả trong một môi trường chật chội và ồn ào.

Nàng quay đầu lại, muốn trốn trong một cái lỗ chuột.

"Công chúa Điện hạ!"

Mặc dù vậy, phép màu về Nasar khi không nhận ra vị hôn phu của mình đã không xảy ra.

"Người vẫn ổn! Thực sự.........Tôi đã lo lắng. Nhưng tại sao Người lại ở một nơi như thế này...? Vui lòng đợi một chút."

Anh vội rút thanh kiếm ra khỏi dây thắt lưng của mình.

Anh có thể chỉ cần mượn chìa khóa từ họ nhưng ổ khóa kia đã sớm bị cắt đứt bởi thanh kiếm tràn ngập ánh hào quang.

Khi Nasar bước vào phòng giam, cổ tay bị còng tay của Philomel lọt vào mắt xanh của anh.

"Người có thể đưa tay ra không?"

Còng tay cũng bị gãy làm hai, giống như những mảnh giấy.

"Điện hạ. Xin hãy trở lại Cung điện Hoàng gia với tôi."

Anh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Philomel như thể đang chia sẻ sự ấm áp. Đôi mắt lấp lánh long lanh nước không quen thuộc.

'Tại sao Người lại làm khuôn mặt đó?"

Như thể anh thực sự quan tâm đến Philomel.

"Này, Tiểu Công tước. Đây là tình huống gì vậy..."

Người đứng đầu đã sửng sốt bởi sự kiện kỳ lạ này.

"Người có lạnh không? Mặc cái của tôi vào."

Cho dù đội trưởng có nói như vậy hay không, Tiểu Công tước vẫn trìu mến cởi áo khoác ngoài của mình và quấn nó quanh Philomel.

Sự bối rối xuất hiện trên khuôn mặt của không chỉ đội trưởng mà tất cả mọi người có mặt.

Đó là bởi vì Công tước Avrydon, người được cho là sẽ bắt vị Công chúa giả và tóm nàng đi đã thể hiện một hành động bất ngờ.

Trong hoàn cảnh đó, có vẻ như người phụ nữ mà họ đã bắt được là Công chúa Philomel nhưng họ không hiểu tại sao Công tước lại đối xử với nàng một cách tôn trọng như thế.

Công chúa Philomel là một kẻ giả mạo và nếu vậy, nàng không phải là một tội nhân sao? Mọi người trên đường phố đều nói như vậy và các tờ báo đã sử dụng giọng điệu đó...

Vào thời điểm đó, một cái gì đó lóe lên trong đầu của vị Hiệp sĩ.

Chưa bao giờ có một lần nào lệnh 'bắt giữ tên tội phạm Công chúa Philomel' được ban hành thông qua một tuyến đường chính thức.

Đó chỉ là về việc tìm kiếm Công chúa mất tích bằng mọi giá.

Kết hợp với tin đồn rằng Công chúa thực sự đã xuất hiện, một mệnh lệnh như vậy sẽ đương nhiên được chấp nhận như một cuộc tìm kiếm kẻ có tội.

Nhìn lại, họ đã không đặt câu hỏi về cách giải thích sai một cách kỳ lạ.

"Chờ đã, nếu Công chúa không phải là tội nhân, chúng ta đã làm gì vậy?"

Một giọt mồ hôi lạnh chảy ra sau gáy của vị đội trưởng.

Mặc dù, họ không thể phục vụ gia đình Hoàng gia trực tiếp nhưng chính họ đã đưa người đến và đưa vào một phòng giam...

Mình thậm chí không thể nghĩ ra nhiều hơn thế! Đó là một tội ác nghiêm trọng đến mức có thể lấy mạng người.

- ------------------------------------------------------

📌 Bản dịch thuộc về 桃花开

DO NOT REPOST trên mọi hình thức😌

#Mon

🦊🦊🦊