Không Có Chỗ Cho Đồ Giả Mạo

Chương 33



Chẳng bao lâu sau, những người hầu đã xuất hiện cùng với chiếc xe đẩy.

"Công chúa Điện hạ, tôi đã mang tới cho Người bữa ăn đây."

Có thể nghi ngờ tại sao đến bây giờ họ vẫn gọi Philomel là Công chúa.

Không đời nào tin tức về vị Công chúa giả lan truyền khắp đất nước lại không thể đến được trong Cung điện Hoàng gia.

"Tôi sẽ sắp xếp một chiếc bàn đơn giản để Người có thể ăn trên giường."

"Không phải là ta không thể động và ta có thể ăn ở bàn cũng được."

"Xin hãy từ bỏ đi ạ. Điện hạ cần được nghỉ ngơi tuyệt đối ngay bây giờ."

Đó là sự điều trị rõ ràng cho bệnh nhân.

Ngoài ra, tất cả thức ăn được chế biến đều là các chất bổ dưỡng.

"Chúng tôi sẽ quay trở lại sau để Điện hạ có thể nghỉ ngơi. Gọi cho tôi bất cứ lúc nào nếu Người cần bất cứ thứ gì."

Những người hầu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và rời khỏi phòng trước khi họ có thời gian để hỏi bất kỳ thông tin nào mà họ tò mò.

Nàng không muốn mắc nợ Cung điện Hoàng gia, không, sau khi nàng vừa quyết định rằng mình sẽ rời đi...nhưng sau đó nàng lại nổi điên lên.

Nàng lúc này đã thực sự quá đói.

Nghĩ lại, nàng đã để bụng rỗng sau khi gặm ổ bánh mì và súp mà nàng đã ăn ở phòng tối qua.

Nàng đã phải để mặc tất cả để ăn thật thỏa thê và đó là một cảm giác tuyệt vời đến nỗi khi nhận ra đây là sự thèm ăn trở lại sau một thời gian dài.

"Mình không biết nữa. Hãy suy nghĩ về nó sau khi lấp đầy dạ dày trước."

Philomel cầm cái nĩa của mình lên.

Sau khi nàng ăn xong, người thị trưởng nữ lần này đã mang thuốc đến cho nàng.

Cô mang quả của cây Thế giới, chính là thứ mà Philomel luôn biết rõ.

"Ta không phải là bệnh nhân..."

Ngất xỉu là vì nàng đã bị sốc lên bởi chiếc xe và nó làm phiền giấc ngủ của nàng trong vài ngày.

Đó không phải là vấn đề với cơ thể đâu.

Nhưng thị trưởng nữ dường như không nghĩ như vậy.

"Người là một bệnh nhân. Khuôn mặt của Người đã mọc râu một nửa. Ồ, Người rất gầy, như chỉ còn lại da bọc xương thôi vậy."

Mặc dù đúng là nàng đã gầy đi một chút do cuộc sống lẩn trốn của bản thân nhưng đó là một sự phóng đại rõ ràng.

"Thật tuyệt vời khi Người đã đi bộ khắp chốn, nó đã tốt như thế nào."

Đối với thị trưởng nữ, Philomel dường như đang trong tình trạng nguy kịch, không biết khi nào nàng sẽ gục ngã.

Dưới ánh mắt lo lắng của cô, cuối cùng, nàng đã phải uống thuốc và một tách trà sau bữa tối.

Kết quả là giờ cơ thể nàng lại căng ra.

Nàng đã sống như một Công chúa cao quý cả đời. Và cơ thể nàng hét lên vì vui mừng sau khi phải chịu đựng một chiếc giường không thoải mái cùng thức ăn vô vị trong vài tháng qua.

Nàng thầm nghĩ rằng trái tim con người thật xảo quyệt. Và sau cơn thèm ăn, nàng đã khao khát được tắm và mặc quần áo sạch sẽ.

Nàng lại nhìn xung quanh chiếc váy mình đang mặc.

Nàng đã không thay nó trong nhiều ngày và thậm chí, nó còn bị bẩn khi phải nằm trên sàn trong phòng giam. Cuối cùng, khi nàng nhìn vào tình trạng của chiếc giường mà bản thân đã lăn lộn lên, chúng thực sự đã rất bẩn.

"Cái này....rất đắt."

Đó là bộ ga giường có một không hai mà các nàng tiên đã làm cho Hoàng đế của Đế quốc trong vài năm qua. Chiếc chăn bông được thêu vô cùng công phu với huyền thoại về sự thành lập của Belerov.

Nàng cũng được cho biết rằng nó là vô giá về tiền bạc vì thậm chí còn được ban phước bởi chính Nữ hoàng Tiên. Lo sợ rằng nó sẽ không thể tẩy được, nàng đã cố gắng chà xát nó bằng ống tay áo còn sạch của mình nhưng lại chỉ làm bụi bẩn hơn.

"Con trai Thần Mặt trời sáng chói, Belerov và khuôn mặt của Hoàng đế sáng lập trở nên lốm đốm...."

"Mình đã không biết! Mình đã mệt mỏi và mình chỉ muốn nằm xuống."

Philomel từ bỏ sự lo âu của mình và nằm xuống một lần nữa.

"Mình không thể tin rằng mình còn định tự sát về điều này?"

Philomel lắc đầu và quyết định nghĩ về hướng đi trong tương lai. Nàng thực sự vui vì bản thân đã không chết.

Nàng thật ngu ngốc như một con bò và là vô nghĩa khi nói rằng không ở lại.

Đây là...

Tiếng va chạm!

Nhưng sau đó, nàng không thấy ai gõ cửa và cánh cửa bị mở ra với tiếng động lớn khi nó đập vào tường.

"Cha! Con ở đây!"

Mái tóc vàng xinh đẹp của nàng ta thật gợn sóng.

Nàng ta là Ellencia.

"Hãy cùng con tiếp tục chơi xúc xắc đi, điều mà chúng ta đã ngừng làm lần trước!"

Philomel và Ellencia gặp nhau.

"A..."

"..."

Ellencia, người đã lập tức hóa thành đôi mắt ngây thơ, sải bước về phía trước.

"Ôi Chúa ơi! Philomel, phải không? Cô đến khi nào?"

"Sáng nay....Đã lâu rồi không gặp, Công chúa Ellencia."

Philomel đáp lại bằng cách chào với Ellencia.

Nó đã được cho thấy rằng nàng chỉ là một vị Công chúa giả và nàng ta mới là người thật.

"Cô vẫn ổn! Cô không biết ông ấy đã lo lắng như thế nào khi nghe tin cô mất tích đâu."

Ellencia lại gần Philomel và mỉm cười như thể nàng đang gặp một người bạn đã mất từ lâu của mình.

Điều đó có thể là tự nhiên đối với Ellencia nhưng nó lại thật khó xử với chính nàng.

"Cảm ơn. Tại sao Người lại lo lắng cho tôi như vậy chứ?"

Philomel cảm thấy xấu hổ về ngoại hình của chính mình.

Quần áo của nàng bẩn và tóc thì lộn xộn.

Đối diện trước mặt Eustis khiến nàng bất tỉnh nhưng vì lý do nào đó nàng muốn cho Ellencia thấy rằng mình ổn. Có lẽ đó là vì nàng đã ở vị trí hoàn toàn ngược lại với cuộc gặp gỡ trước đây với tư cách là Công chúa.

"Cô có định sống ở đây bây giờ không?"

"Nó không nên như vậy..."

Khi nàng ngập ngừng nói, Ellencia đã chỉ nhìn lướt qua nàng mà không đào sâu hơn.

"Nhân tiện, cha đâu rồi?"

"Chà, có vẻ như ông ấy đang đi đâu đó."

Đúng hơn thì chính Philomel là người muốn hỏi.

Nàng không biết làm thế nào để giải thích về việc chủ nhân nó đã đi đâu và tại sao nàng lại ở phòng riêng của ông như thế này.

"Đó là cái gì vậy?"

Philomel chỉ vào vật mà Ellencia đang cầm và cố tìm ra cái để nói.

Nàng nhìn thấy một cái đĩa và một cái hộp làm bằng giấy.

"Ồ, cái này? Thật tuyệt! Philomel sẽ chơi xúc xắc với tôi chứ?"

Nàng được dắt đi bởi bàn tay của Ellencia và kéo ngồi xuống một cái bàn đặt ở cạnh bên. Đó là chiếc bàn thường được Eustis và Philomel sử dụng cho giờ uống trà trước đây.

"Bạn đã bao giờ chơi xúc xắc chưa?"

Ellencia hào hứng lấy ra xúc xắc, một vài đồ nhỏ và cái bản đồ nhỏ để lên bàn.

"Tôi chưa bao giờ thử nó nhưng tôi biết đại khái nó là gì."

Nàng đã từng xem những người hầu của mình chơi một vài lần để giết thời gian.

Đó là một cách để di chuyển món đồ nhỏ của bản thân trên bản đồ và nó sẽ di chuyển theo con số xuất hiện bằng cách tung xúc xắc. Vị trí của nó sẽ hạ xuống hoặc nâng lên theo từng cụm từ được viết trên mỗi khoảng trống được vẽ trên bản đồ.

Tất cả bắt đầu với tư cách là nông nô và bất cứ ai đến vị trí Hoàng đế trước đều là người chiến thắng.

"Đó là một trò chơi mà tôi rất thích khi tôi ở nhà cũ nhưng khi tôi đến đây, một người hầu đã thấy tôi buồn chán và mang nó đến cho tôi. Bây giờ, cha hoặc bảo mẫu của ta đều sẽ chơi nó với tôi."

Một bảo mẫu sao?

"Bà ấy cũng là bảo mẫu của mẹ tôi! Tôi nghe nói rằng Philomel cũng được nuôi dưỡng bởi vị bảo mẫu này."

Lại có thêm một lý do nữa để rời khỏi Cung điện Hoàng gia này.

"Lần trước, khi tôi ở với cha, có một điều khẩn cấp đã xảy ra và ông ấy đã rời đi. Vì vậy, tôi đã chờ đến hôm nay..."

"Ông ấy sẽ quay lại sớm thôi."

Đó vốn là một cảnh trong tiểu thuyết. Nhưng về việc Hoàng đế chơi một trò chơi mà trẻ em thường dân sẽ chơi là không ổn chút nào.

Có một chút buồn cười khi thấy Hoàng đế thực sự chơi trò nhắm vào Hoàng đế.

"Mình đã phải làm thật tốt để duy trì trạng thái hiện tại của mình và nếu mình không làm điều đó, mình sẽ không thể như hôm nay."

Dù sao thì cả hai cũng đã bắt đầu chơi.

Nàng không biết tại sao cuối cùng bản thân lại chơi xúc xắc với Ellencia trong Cung điện Hoàng gia nữa.

Nàng không thể không nghĩ rằng có lẽ bản thân đã bị cuốn bởi sự thân thiện của nàng ta chăng. Tuy nhiên, đó không phải là một cảm giác tồi tệ vì trò chơi đầu tiên này chơi khá thú vị.

"Mình cũng từng muốn thử nó khi thấy những người hầu đó đang chơi."

Nàng lúc nào cũng luôn hành động như thể mình không hứng thú lắm nhưng thực sự thì nàng lại muốn chơi vô cùng.

Hai người họ cứ thế luân phiên tung xúc xắc, với con ngựa đi trước và theo sau.

Đó là một ngõ cụt.

Philomel di chuyển con ngựa của mình và khi nó dừng lại ở một ô, trên đó được viết 'Bạn sẽ vào Cung điện như một người hầu nữ.'

Thế mà nàng đã thay đổi công việc của mình từ một thương gia thành một người hầu nữ.

Trong giới quý tộc, chỉ những người có lai lịch rõ mới được đảm bảo có thể trở thành người hầu và họ sẽ thuộc tầng lớp trung lưu.

"Philomel, cô sẽ trở thành một người hầu gái chứ?"

"Vâng. Đúng rồi. Đến lượt tiếp theo của Công chúa rồi."

"Không phải chơi mà là thật. Cô có muốn làm người thị trường nữ của tôi không?"

Philomel, người đang do dự bởi lời dự hi chính mình, đã ngẩng đầu lên và nhìn Ellencia.

"Vì có những điều tôi vẫn chưa biết, tôi muốn Philomel dạy tôi nhiều thứ. Và tôi cũng lo lắng về Philomel. Cô cũng đã sống trong Cung điện Hoàng gia một thời gian nhưng bây giờ cô lại không có nơi nào để đi. Vì vậy, hãy sống ở đây như người hầu của tôi, được không?"

Khuôn mặt ngây thơ của nàng ta thật khiến cho Philomel không nói nên lời.

"Tôi đã....từ chối ông ấy vì đã muốn chăm sóc cho tôi. Tôi đây......không có ý định ở lại Cung điện Hoàng gia."

Philomel trả lời, cố gắng giữ thật bình tĩnh.

Việc nàng trở thành người thị trường nữ của Ellencia khiến nàng nổi da gà.

Không phải là nàng ghét công việc hầu nữ do lòng tự tôn. Đó là bởi vì nếu trở thành người hầu gái của Ellencia thì sẽ là sự phát triển của "Công chúa Ellencia".

Khi Ellencia xuất hiện và được tiết lộ rằng nàng chỉ là giả, 'Philomel' có nguy cơ sẽ bị trừng phạt vì tội mạo danh Công chúa. Tuy nhiên, Ellencia, người đã thương hại nàng, đã kêu gọi Hoàng đế thương xót. Và nàng đã đi xa hơn.

Nếu theo như đó, 'Philomel', người nên bị đuổi ra ngoài, lại được làm người hầu gái của chính nàng ta.

Nhưng 'Philomel' lại để cho cái ác của bản thân đi xa và đáp lại sự ưu ái ấy bằng việc trả thù.

Ngay cả khi dù mình có cố gắng trốn thoát, mình cũng không thể thoát khỏi số phận của mình sao?

Có phải định mệnh của mình là sẽ phải trở thành hầu nữ của Ellencia, ngay cả khi không muốn?

Một nỗi sợ hãi đến lạnh lẽo đã lan tỏa khắp ngực nàng.

"Thật ư? Chúng ta không thể cùng ở lại đây sao? Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô."

"Tôi sẽ chỉ chấp nhận trái tim của Công chúa."

"Chà...tôi hiểu rồi. Điều đó thật tệ."

Ellencia liên tục không ngừng nói và tung xúc xắc của bản thân do Philomel đã đưa cho.

Âm thanh của con xúc xắc lăn và vang lên thật lớn một cách kỳ lạ.