Không Có Gì So Sánh Được

Chương 1: Anh có nhớ em không?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Em không tin ai cả, Triệu Tĩnh Du em chỉ tin anh"



Edit:Ninh Hinh

Vào ngày thứ 50 Triệu Tĩnh Du không có tin tức, Diệp Kỳ Cẩn đang tham gia một chương trình trò chuyện trực tiếp.

Trước khi phát sóng trực tiếp, người đại diện Thẩm Địch đã đưa sẵn bản phỏng vấn và "câu trả lời chuẩn" đã soạn trước qua cho cô, Diệp Kỳ Cẩn vừa trang điểm vừa tranh thủ trong thời gian chờ xem qua bản thảo hai lần cho nên buổi ghi hình diễn ra vô cùng trôi chảy.

Cuối chương trình, người dẫn chương trình trẻ tuổi nói với giọng hơi tiếc nuối và khá nghịch ngợm: "Mọi người nói xem thời gian hôm nay của chúng ta với Kỳ Cẩn có phải trôi qua quá nhanh rồi không, mới đây mà chương trình của chúng ta lại sắp sửa kết thúc, có phải mọi người hiện giờ cũng luyến tiếc khi phải chia tay với Kỳ Cẩn giống như tôi phải không nào?"

Người dẫn chương trình nhìn comment, rất nhiều biểu cảm đan xe cùng những món quà bắn tứ tung lộn xộn vô cùng sôi nổi bên dưới: "Tôi biết mọi người vẫn còn luyến tiếc, hay là tôi thay mặt mọi người đòi Kỳ Cẩn một cái phúc lợi gì đó nhé? Chỉ là không biết Kỳ Cẩn của chúng ta có nguyện ý...?"

Diệp Kỳ Cẩn hơi hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt ý bảo người dẫn chương trình tiếp tục.

Người dẫn chương trình trẻ tuổi giả vờ suy nghĩ một giây rồi nói: "Tôi nghĩ mọi người ở đây đều tò mò không biết mẫu người mà Kỳ Cẩn của chúng ta sẽ thích sẽ là như thế nào phải không nào?Tôi cũng đang rất tò mò đây, không biết Kỳ Cẩn của chúng ta có tiện chia sẻ một xíu gì đó về vấn đề mang tính riêng tư không? "

Một cách đặt câu hỏi rất khôn khéo và dễ chịu.

Diệp Kỳ Cẩn sửng sốt một giây, sau đó nghĩ đến người kia, lần trước khi hai người tách ra,anh còn ôm cô âu yếm nói lần sau ôm cũng không biết là khi nào.

Đôi mắt vốn dĩ còn đang lạnh lùng bất giác cũng trở nên nhu hoà hơn.

Người đại diện Thẩm Địch ở dưới đài nghe thấy vấn đề không nằm trong bản thảo phỏng vấn, vừa định đứng dậy ngăn cản, đã nghe thấy cô gái ngồi trên sô pha trên đài hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng trả lời: "Ấm áp, nhiệt tình, cả đời ngay thẳng, chỉ tiến chứ không lùi."

"Wow, nghe có vẻ rất hợp với Kỳ Cẩn của chúng ta, mọi người đều nói tình cảm là phải bổ sung cho nhau, xem ra Kỳ Cẩn chúng ta còn rất có chủ kiến!" Người dẫn chương trình còn định nói thêm ít lời với Diệp Kỳ Cẩn, quay đầu thấy Thẩm Địch lạnh mặt nhìn mình liền lập tức sửa miệng "Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau chúc phúc cho Kỳ Cẩn sớm ngày gặp được một người như vậy. Được rồi, buổi phỏng vấn hôm nay của chúng ta đến đây cũng nên kết thúc rồi, thay mặt chương trình, cảm ơn Kỳ Cẩn đã dành thời gian nhận lời đến đây cùng mọi người trò chuyện, cũng cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Dứa, hẹn gặp lại các bạn trong các số tiếp theo! "

Trở lại xe bảo mẫu, Thẩm Địch cầm di động một bên xem lịch trình công tác trên WeChat, một bên lải nhải ở bên tai cô: "Đúng là đáng giận mà, họ chính là muốn cố tình làm như vậy, thật là không từ thủ đoạn, trước khi phỏng vấn còn nói tốt, ngoài nói về phim truyền hình sẽ không nói bất kì điều gì khác, đúng là thương nhân, ỷ vào phát sóng trực tiếp, fans nhìn chằm chằm mới dám nói mà không cần kiêng nể gì! Tiểu Cẩn, không nhờ em nhanh trí, câu trả lời của em thật sự quá ok, rất chung và khó có thể hình dung được, muốn bới móc tìm ra manh mối gì đó, thật sự cũng không dễ dàng gì."

Cầm lấy di động, mở WeChat ra rồi lướt xuống một chút, vẫn như cũ không có bất luận tin tức gì.

"." Diệp Kỳ Cẩn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt và hờ hững đáp.

Sau khi kiểm tra lịch trình, Thẩm Địch ngẩng đầu lên nhìn cô.

Ánh đèn đường ngoài cửa sổ xe bị tốc độ xe kéo thành một hình ảnh mơ hồ, Diệp Kỳ Cẩn yên lặng không rõ, giống như mỹ nhân ngăn cách với thế giới bên ngoài. Di động bị cô nắm ở trong tay vẫn còn chưa khóa màn hình, hình đại diện được ghim duy nhất trên giao diện WeChat vẫn nằm yên lặng ở đó.

Thẩm Địch ở trong lòng thầm yên lặng thở dài.

Hầu hết thời gian, cô ấy cảm thấy rằng cô gái này hoàn toàn không có trái tim. Nó giống hệt với phiên bản cuộc sống của của cô ấy, lạnh lùng và không hay yêu,hay hứng thú với bất kỳ thứ gì. Nhưng sẽ luôn có một vài khoảnh khắc, cô gái này sẽ tạo cho người xung quanh một ảo giác rằng mình ngây thơ đến mức không biết gì về thế giới bên ngoài.

Ai cũng biết vòng tròn giải trí từ trước đến nay luôn loạn, Diệp Kỳ Cẩn mấy năm nay ở trong cái vòng này, không phải là không có đạo diễn cùng các nhà đầu tư ưu ái.

Có thể là rõ ràng, cũng có thể là ngụ ý.

Hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ thu được một số tín hiệu.

Nhưng cô gái này lại làm như cái gì cũng đều không hiểu, không biết đã cự tuyệt bao nhiêu lần cơ hội bò lên vị trí cao hơn.

Một người đơn thương độc mã đi đến vị trí hiện giờ phải chăng là cũng là do ông trời thiên vị cùng chiếu cố.

Thẩm Địch nhiều lần muốn khuyên cô, nếu cảm thấy mình rất không ổn thì rời đi đi. Anh ấy thì có thể mang cho cô được cái gì chứ. Thậm chí ngay cả một tình yêu bình thường cũng không làm được.

Nhưng mỗi lần lời nói đến bên miệng, lại bị chính mình nuốt trở về.

Ở cái vòng tròn này ngốc lâu rồi, con người ta sẽ dễ dàng bị ích lợi trước mắt mà hư người. Thẩm Địch tự nhiên cũng như vậy. Cô ấy xã giao tốt, quan hệ lại rộng, tất cả mọi thứ, lợi ích là thứ luôn được cô ấy ưu tiên lên hàng đầu.

Nhiều người hư tình giả ý, nịnh nọt, chỉ cần liếc mắt một cái cô ấy đều nhìn ra. Nhưng một người Tiểu Cẩn phải nói là thật sự khan hiếm.

Cho nên, hoặc nhiều hoặc ít cô ấy đều dung túng cho cô.

Dung túng cô vì cô nói không muốn xào cp.

Dung túng cô vì người kia đột nhiên từ chối cơ hội bay cao hơn.

Hay là dung túng cô, cho phép cô tùy ý thả mình, ẩn ẩn trong giới giải trí.

......

Có lẽ những dung túng đó,sau tất cả,mục đích đơn giản chỉ là muốn Diệp Kỳ Cẩn có thể được viên mãn hơn, Thẩm Địch nghĩ.

- -----

Vào ngày thứ 89 Triệu Tĩnh Du không có tin tức, Diệp Kỳ Cẩn chính thức khởi quay bộ phim truyền hình 《 Chim Bay 》 với tư cách là nữ chính.

Tối hôm đó, đoàn phim đăng tải một bức ảnh chụp ban ngày lúc mọi người cúng tổ cầu mọi chuyện suôn sẻ.

Diệp Kỳ Cẩn click mở ảnh chụp, nhìn thấy chính mình đang cười ngọt ngào đứng bên cạnh đạo diễn.

Theo thói quen định share cho người kia, sau đó sẽ nói mình lúc đó vui như thế nào nhưng đến khi chuẩn bị xác nhận thì do dự vài giây vẫn là quyết định hủy bỏ.

Trên cùng khung trò chuyện, thời gian vẫn dừng lại vào ngày 16 tháng 3.

?: "Đã về đến nhà"

?: "Một người ở nhà thật sự trống trải và cô đơn quá"

?: "Làm nũng.jpg"

Tin nhắn trên WeChat phát qua 20 phút, cô mới trả lời.

Diệp Kỳ Cẩn: "Mở cửa"

Cánh cửa mở ra trong vòng 3 giây, người bên trong nắm lấy tay cô và kéo cô vào, áp cô vào tường rồi hôn cô mãnh liệt.

Diệp Kỳ Cẩn nhớ rõ lúc ấy cô đang tham dự sự kiện, sau khi nhận được tin nhắn thì vội vã trở về, trên người vẫn còn mang áo khoát cùng lễ phục là váy đuôi cá, trên chân là giày cao gót dây cột cao 10cm, mặc dù là như vậy, cô cũng phải ngẩng đầu mới có thể phối hợp đáp lại nụ hôn mãnh liệt của Triệu Tĩnh Du cao lớn.

Không khí tràn ngập hơi thở sảng khoái do người đàn ông vừa mới tắm xong, trong nhà cũng có không ít sương mù, nhiệt độ trong nhà cũng theo đó vì có anh trở về mà trở nên ấm áp hơn.

Lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông xuyên qua lớp áo khoác véo phần eo chỉ bằng một tay có thể ôm trọn, Diệp Kỳ Cẩn mặc kệ, buông chiếc túi tinh xảo trên tay xuống,theo bản năng đưa tay lên câu lấy cổ anh.

Âm thanh chiếc túi rơi xuống sàn.

Cánh cửa cũng nặng nề từ từ đóng lại.

Âm thanh không hẹn mà hợp.

Triệu Tĩnh Du hơi đứng dậy, thở dốc trán áp với cô.

Giọng anh trầm và khàn "Em có nhớ anh không?"

Nhớ.

Vẫn luôn nhớ đến anh.

Hôm nay nhớ nhiều hơn cả hôm qua.

Cả hôm trước hôm trước nữa.

3 tháng rồi.

3 tháng rồi anh không hề có một chút tin tức gì.

Cũng không biết là anh đang bận cái gì và làm gì

Chỉ biết mỗi ngày cô đều nhớ anh, nhớ anh đến mức phải tức giận, tức giận vì anh nói chuyện không giữ lời.

Cũng tức giận vì anh biết ý hiện giờ của cô, nhưng anh lại không chịu nói ra bất cứ điều gì liên quan đến công việc anh đang thi hành.

Diệp Kỳ Cẩn nhớ không khí ngày hôm đó rất tốt nhưng không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy bất an một cách khó hiểu.

Cho nên sau khi tách ra, cô vẫn luôn kìm nén sự nhung nhớ,không dám liên lạc với anh, khiến anh phiền lòng.

Nhưng làm sao được, công việc của Triệu Tĩnh Du luôn được bảo mật tuyệt đối, điện thoại luôn nằm vùng phủ sóng, giống như một người sống chân thật bằng xương bằng thịt đột nhiên bốc hơi khỏi thế giới, không ai biết người này đi đâu làm gì, chỉ biết thật lâu sau anh mới xuất hiện.

Nhưng lần này,anh mất tích lâu đến mức cơn tức giận của Diệp Kỳ Cẩn đã sớm tan, mà anh thì vẫn bặt vô âm tín.

Được rồi, có quỷ hẹp hòi mới so đo cùng anh.

Diệp Kỳ Cẩn mở khung chat với Triệu Tĩnh Du rồi gõ từng chữ.

Diệp Kỳ Cẩn: "Triệu Tĩnh Du!"

Diệp Kỳ Cẩn: "Lần này biến mất lâu như vậy, cũng không có một chút tin nhắn báo bình an, lần này anh thật sự chết chắc rồi!"

Diệp Kỳ Cẩn: "Uy hiếp.jpg"

Khung chat vẫn như cũ, không có bất kì động tĩnh gì.

Hầu hết quá trình quay phim《 chim bay 》 đều diễn ra ở sa mạc và thảo nguyên, sau ngày khởi động máy khoảng một tuần, mọi người trong đoàn phim đều lén lút than phiền, than phiền vì tín hiệu trong đoàn phim thật sự quá kém.

Diệp Kỳ Cẩn lúc bắt đầu còn lâu lâu xoát WeChat, sợ bỏ lỡ tin nhắn báo bình an, hoặc là tin nhắn anh báo mình đã trở về.

Nhưng vẫn là không nhận được bất kì tin nhắn nào.

Từ từ cũng nghĩ thông suốt, nghĩ có thể là anh đang thực hiện nhiệm vụ rất quan trọng. Chờ đến lúc anh được nghỉ phép hoặc là có thể cầm được di động, tự nhiên anh sẽ liên lạc với cô ngay thôi.

Cô biết, anh luôn biết cô luôn đợi anh, dù anh có đi bao lâu.

Vì vậy, cô bình tĩnh gác lại chuyện cá nhân, một mình tập trung nghiên cứu kỹ kịch bản và trau dồi thêm kỹ năng diễn xuất của mình.

Thậm chí,trong nhiều cảnh quay chính, Diệp Kỳ Cẩn chỉ quay đúng một lần liền được thông qua, tiết kiệm được rất nhiều thời gian, mà tiến độ quay trong đoàn phim so với kế hoạch ban đầu cũng nhanh lên không ít, đạo diễn đối với thái độ làm việc chuyên nghiệp của Diệp Kỳ Cẩn luôn miệng khen không dứt.

- --

Triệu Tĩnh Du không có tin tức đến ngày thứ 233, 《 chim bay 》 đóng máy.

Sau đóng máy sẽ có một buổi tiệc, sau khi kết thúc buổi tiệc, Thẩm Địch bắt đầu thông báo về lịch trình tiếp theo của cô trên xe bảo mẫu.

"Còn hai tháng nữa bộ phim của đạo diễn Lý mới khai máy, khoảng thời gian này chị sẽ chọn cho em một cái chương trình tạp kĩ, lịch trình không quá dày đặc, nếu không sai, tuần sau chúng ta sẽ sang đó bắt đầu quay, quên mất.Chương trình lần này có tên là 《 Giữa bạn và tôi 》, em sẽ cùng với các minh tinh khác tâm sự, chơi trò chơi.Sau đó ở giữa có mấy lần phát sóng trực tiếp xen kẽ, giống như một sứ giả, hưởng ứng lời quốc gia kêu gọi, vì quốc gia xoá đói giảm nghèo,sau chương trình hình tượng của em trước mắt công chúng sẽ dần có nhiều thiện cảm hơn, đến lúc đó không sợ phải bị cộng đồng mạng suốt ngày bới lông tìm vết."

Thẩm Địch nói xong thì ngẩng đầu nhìn Diệp Kỳ Cẩn, thấy cô không có bất kỳ phản ứng gì.

"Chị đã hỏi thăm giúp em, quá trình quay sẽ không khó, cũng sẽ không có gì không ổn, lại nói,chị có quen với đạo diễn,cho nên em không cần lo lắng."

"Em không lo lắng" Diệp Kỳ Cẩn quay đầu lại nhìn Thẩm Địch, khẽ cười: "Có chị lo liệu, em thì có cái gì không yên tâm được cơ chứ."

"Được rồi, mấy ngày kế tiếp em có thể nghỉ ngơi rồi, em định đi đâu?"

"Về nhà đi."

Trong xe đột nhiên im lặng, Diệp Kỳ Cẩn ngẩng đầu, phát hiện Thẩm Địch và Nhạc Nhạc đều kinh ngạc nhìn mình.

Ý thức được điều khiến họ kinh ngạc, Diệp Kỳ Cẩn bật cười, bởi vì cô chưa bao giờ nói từ nhà trước mặt họ.

Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi Triệu Tĩnh Du.

Bởi vì anh rất thích nói từ nhà.

Anh gọi nhà thuê của cô ở Hàng Châu là nhà, nhà thuê ở Hoành Điếm để tiện quay phim cũng là nhà, thậm chí khách sạn mà đoàn phim đặt cho cô trong thời gian quay phim anh cũng gọi là nhà.

Anh luôn nói, anh về nhà rồi.

Hay là anh nói anh đang ở nhà chờ em.

Hoặc là nhà của chúng ta như thế nào thế nào.

Mỗi lần anh nói về nhà, Diệp Kỳ Cẩn luôn có một loại cảm giác không chân thật lắm.

Bởi vì cô không nhớ rõ là chính mình từ khi nào đã bắt đầu tránh nói ra từ nhà.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần có người hỏi cô về đâu, cô luôn có rất nhiều câu trả lời.

"Mẹ tôi", "Bố tôi", "Bà nội tôi", "Trường học", "Hàng Châu", "Hoành Điếm", "Khách sạn".

Trong số tất cả các câu trả lời, không có câu trả lời nào là có từ nhà.

Không vì lí do nào cả, là cô cố tình loại bỏ từ nhà ra khỏi thế giới của riêng cô mà thôi.

Hoặc có thể là cô không rõ, một đứa con lớn lên trong một gia đình bình thường nhìn gia đình và đối xử với gia đình của chúng như thế nào. Có phải sẽ thường xuyên cùng cha mẹ làm nũng, có phải cũng sẽ dễ dàng biểu đạt cảm xúc của mình với họ, hay nhiều hơn là dễ dàng biết cách làm chuyện khiến những người lớn tuổi vui vẻ hay không?

Nhưng cô biết chính mình không phải vậy.

Từ nhỏ tới lớn, cô đều một mình.

Một mình đi học, một mình ăn cơm, một mình sinh hoạt.

Tựa hồ như không cần bất luận kẻ nào làm bạn, không cần bất kì ai vẫn có thể sống hết một đời.

Cô ấy giống như một hòn đảo cô đơn trên biển, lặng lẽ và đơn độc tồn tại trên thế giới này.

Mãi cho đến khi Triệu Tĩnh Du bước vào cuộc sống và thay đổi tất cả, cô mới nhận thức được thì ra ngoài bản thân còn có một thế giới khác mà cô chưa từng được cảm nhận,cũng như dần dần học được cách yêu và cách đón nhận tình yêu của người khác.