Không Có Người Như Anh

Chương 57: Con cũng không nỡ cãi nhau với cô ấy



Lúc xe Trần Ngật dừng lại trong sân là khoảng bốn giờ chiều. Bà ngoại anh – Liễu Văn Thanh ngạc nhiên từ trong nhà đi ra, “Không phải cháu nói tối mới qua đây à?”

Anh đi xuống xe, thuận tay đóng cửa xe lại, tiến lên vài bước đỡ bả vai bà cụ, “Không có chuyện gì nên cháu về sớm ạ.”

Lâm Gia Hủy cần phải nằm viện một thời gian để hồi phục. Trước khi anh đi chị ấy còn chưa tỉnh, Nguyễn Miên sốt ruột trở về chăm sóc, chưa nói được mấy câu với anh đã đi lên rồi.

“Bạn gái cháu đâu?” Liễu Văn Thanh cười ôn hòa, “Lúc trước từng bảo có người mình thích rồi mà, sao giờ vẫn chưa thấy hai đứa xác định quan hệ vậy.”

Lần này Trần Ngật không che giấu nữa, “Xác định rồi ạ, để lần khác cháu dẫn cô ấy đến đây ăn cơm.”

“Thật không?”

“Đương nhiên là thật rồi, cháu lừa bà làm gì.” Trần Ngật đỡ Liễu Văn Thanh đi vào nhà, trong phòng khách không bật điều hòa, trần nhà có lắp quạt trần, gió thổi từ đó xuống.

Liễu Văn Thanh gọi giúp việc mang bát chè đậu xanh giải nhiệt lên cho Trần Ngật, trong bát chè có bỏ thêm mấy cánh hoa lily, may không thêm đá, Trần Ngật cầm lên uống vài ngụm.

Bà cụ ngồi xuống bên cạnh, “Cậu cháu với ông ngoại đến viện dưỡng lão thăm đồng đội cũ rồi, chắc năm, sáu giờ mới về, mợ cháu thì dẫn Bảo Nhi đi dạo phố.”

Bảo Nhi – tên đầy đủ là Tống Bảo Nhi, là con gái của cậu Trần Ngật. Vì muốn con gái độc lập hơn, Tống Hoài đưa cô bé tới trường nội trú, nghỉ đông và nghỉ hè con bé còn phải tham gia các hoạt động trại hè, cả năm rất ít khi về nhà, lần này đúng dịp vừa trở về từ trại hè trên thảo nguyên, mấy ngày nữa lại phải đi khai giảng.

Trần Ngật hàn huyên với bà cụ được một lúc thì ngoài cửa vang lên tiếng còi xe ô tô. Chẳng bao lâu sau, có tiếng bước chân dồn dập chạy vào, “Bà nội ơi, anh đến rồi ạ?”

Giây tiếp theo, Tống Bảo Nhi thấy người ngồi trên sô pha, kích động đến nỗi gọi “Anh” rõ là to, bị mẹ mình là An Ngu vỗ vai mắng thì mới tém tém lại.

Trần Ngật chào An Ngu một câu, cô gái nhỏ chạy đến trước mặt anh, “Anh ơi, chúc anh sinh nhật vui vẻ, 27 tuổi rồi.”

“Em không nhắc đến tuổi anh sẽ vui hơn một chút đấy.” Trần Ngật đánh yêu cô bé, mặc dù kém nhau mười tuổi nhưng hai anh em họ không hề có khoảng cách thế hệ, rất thân thiết với nhau.

Tống Bảo Nhi cười tinh nghịch, kéo Trần Ngật đi chơi đĩa game mà cô bé để dành. Hai anh em chơi hơn nửa buổi chiều. Tối ăn cơm xong, Trần Ngật vào bếp tìm dì giúp việc, muốn cho một phần canh gà vào hộp để mang đi.

Dì giúp việc đi tìm hộp giữ nhiệt, Liễu Văn Thanh nghe thấy thì đi tới, “Muộn vậy rồi cháu còn mang đồ ăn đi cho ai vậy?”

“Bạn gái ạ.” Trần Ngật sờ sờ chóp mũi, “Cô ấy đang trực ở bệnh viện.”

“Thằng nhóc này, sao không nói sớm.” Liễu Văn Thanh đi vào bếp, rửa sạch hai hộp dâu tây để chung với hộp giữ nhiệt, “Hay bà làm ít hoành thánh để cháu mang tới cho con bé nhé?”

“Dạ thôi bà ơi, ăn khuya không ăn hết nhiều vậy đâu.” Trần Ngật nhận lấy đồ ăn đã được dì giúp việc gói ghém cẩn thận, “Cháu đi trước đây.”

“Rồi rồi, đi đường cẩn thận nhé.”

“Cháu biết rồi ạ.”

Trần Ngật đang thay giày ở cửa, Tống Bảo Nhi vừa tắm xong chạy xuống tầng, nhìn thấy anh chuẩn bị ra ngoài thì lập tức chạy tới, “Anh, anh đã nói tối nay ở lại đây mà? Sao giờ lại đi rồi.”

Liễu Văn Thanh cười nói: “Anh cháu không đi, nó đi đưa đồ ăn cho chị dâu tương lai của cháu thôi.”

“Úi chà!” Tống Bảo Nhi thấy thích thú, “Cháu cũng muốn đi! Anh! Anh dẫn em đi cùng với! Lỡ lần sau anh dẫn chị dâu về mà em không ở nhà thì tiếc lắm!”

Cô bé cứ bám theo không buông, Trần Ngật hết cách đành phải dẫn theo. Sau khi lên xe, anh gửi cho Nguyễn Miên một tin.

[CY]: Anh mang bữa khuya đến cho em.

[CY]: Em gái anh cũng đi cùng.

[Nguyễn Miên]: Dạ, anh tới đi.

Tin nhắn này chỉ tồn tại mấy giây, Trần Ngật tận mắt nhìn thấy nó từ khung trò chuyện màu trắng trở thành “Đối phương đã gỡ tin nhắn này”.

Trần Ngật: “…..”

Anh thấy buồn cười, lấy cớ phải nghe điện thoại bảo Tống Bảo Nhi ngồi trong xe còn mình thì xuống xe gọi điện cho Nguyễn Miên.

Cuộc gọi nhanh chóng được nhận, loáng thoáng nghe thấy tiếng đóng cửa ở đầu dây bên kia.

Trần Ngật đi đến cái ao nhân tạo trong sân, nước suối mát lạnh chảy từ khe núi giả xuống đổ vào trong ao.

Anh cố tình giả ngốc, “Em gỡ tin nhắn gì thế?”

“A, không có gì, em gửi nhầm thôi.” Nguyễn Miên đè thấp giọng, “Anh đã qua chưa? Đi cùng em gái anh ạ?”

“Ừ, đang trên đường tới.”

“Sao trước đây em chưa từng nghe nói anh có em gái vậy.”

“Con gái nhà cậu anh.” Trần Ngật cúi đầu nhìn cá trong ao, “Năm nay con bé lên lớp 12, bình thường còn bận hơn cả anh, anh cũng rất ít khi mới được gặp con bé.”

Nguyễn Miên ồ một tiếng, “Vậy anh đến nơi thì nhắn cho em, em xuống tìm anh.”

“Được.”

Trên đường đến bệnh viện, Tống Bảo Nhi nhận được điện thoại của bạn nên không rảnh bám lấy Trần Ngật hỏi này hỏi kia. Đến khi tới cổng bệnh viện, cô nhóc ngồi đó ôm di động kêu gào.

Trần Ngật đậu xe xong, nhắn cho Nguyễn Miên một tin rồi đứng bên ngoài xe chờ người, nghe thấy Tống Bảo Nhi nói với đầu dây bên kia, “Ai bảo tớ ra ngoài chơi mảnh, tớ đi theo anh tớ mang đồ ăn khuya đến cho chị dâu nhá.”

Anh cúi đầu cong môi cười, thấy tin nhắn trả lời của Nguyễn Miên, anh cất di động dựa vào cửa xe. Gió đêm lành lạnh, những tòa nhà cao tầng như chạm vào bầu trời.

Mấy phút sau, một bóng người xuất hiện dưới tòa nhà, ban đầu vẫn chạy, đến khi nhìn thấy anh thì dần dần chậm lại.

Tống Bảo Nhi nhoài người ra khỏi cửa sổ, giọng điệu kích động, “Là chị ấy đúng không, phải chị ấy không?”

Trần Ngật ừ, quay đầu nhìn cô nhóc, “Chị dâu em da mặt mỏng lắm, lát nữa em an phận một chút cho anh, đừng có làm người ta sợ.”

Tống Bảo Nhi cười tủm tỉm không đáp, thấy người nọ tới gần, không thèm đợi Trần Ngật nói đã mở miệng trước, “Em chào chị dâu!”

Cô nhóc có ngoại hình xinh đẹp sống động, thoạt nhìn khiến người ta yêu thích không thôi, nhưng giọng hơi mất khống chế, giữa không gian yên tĩnh có vẻ vô cùng vang dội.

Nguyễn Miên giật mình vì bị gọi như vậy, mất mấy giây để bình tĩnh lại, sau đó quay sang mỉm cười với cô nhóc, “Chào em.”

Tống Bảo Nhi vội vàng xuống xe, cô bé cao 1 mét 73, cao hơn Nguyễn Miên gần nửa cái đầu, cứ kéo cánh tay Nguyễn Miên không ngừng nói chuyện.

Cuối cùng Trần Ngật phải lôi người vào xe, đến cả cửa ra lẫn cửa sổ cũng bị khóa mới được yên tĩnh.

E ngại có cô bé ở đây, Trần Ngật cũng không có hành động thân mật nào khác, chỉ đưa hộp giữ nhiệt cho cô, “Đàn chị của em thế nào rồi?”

“Giờ vẫn ổn, lúc em xuống đây chị ấy vừa mới tỉnh.” Nguyễn Miên quay đầu nhìn Tống Bảo Nhi trong xe đang nhe nanh múa vuốt với Trần Ngật, không nhịn được phì cười, “Em gái anh đáng yêu quá.”

“Đáng yêu? Ma vương thì có.” Trần Ngật quay đầu nhìn, Tống Bảo Nhi lập tức ngừng công kích, mỉm cười ngoan ngoãn với hai người.

Hai người nói chuyện một lúc. Sắp tới mười giờ, Trần Ngật nhìn cô đi vào bệnh viện, quay đầu lên xe. Tống Bảo Nhi sán lại hỏi, “Anh ơi, anh với chị dâu quen nhau thế nào vậy ạ?”

“Bạn cấp ba.” Trần Ngật nói đến đó, chợt nhớ ra chuyện gì, “Lúc bọn anh quen nhau chắc cũng tầm tuổi em thôi.”

“Úi! Vậy sao lúc ấy hai người lại không bên nhau ạ?”

Nghe thấy vậy, Trần Ngật trầm mặc một lúc, như là nói đùa, lại như tự giễu, nói: “Vì lúc đó anh của em ngu ngốc quá.”

Ngốc đến nỗi không nhận ra tình cảm của cô, để cả hai lãng phí nhiều năm như vậy.

Tống Bảo Nhi hiểu lầm ý anh, “Như anh mà còn ngốc á, thật là vô lý, hay chị dâu chính là thần đồng không gì không biết ạ?”

“Thần đồng thì chưa phải.” Trần Ngật nói với vẻ tự hào, “Nhưng năm đó thi đại học chị dâu em là Trạng Nguyên đó.”

“…..”

Tống Bảo Nhi bị ăn quả đắng, nằm trên ghế sau không hé răng nửa lời. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô nhóc lại ngồi dậy hỏi Trần Ngật, “Anh ơi, bá hỏi trong nhóm chat tại sao chị dâu lại ở bệnh viện phụ sản á anh, tại sao ạ? Bá không biết chị dâu làm ở bệnh viện sao?”

Mười phút trước, Tống Bảo Nhi gửi ảnh chụp lén Nguyễn Miên vào nhóm chat gia đình, kèm một câu, bạn gái của anh cháu nè.

Sáng nay Tống Cảnh đã biết được một vài thông tin liên quan đến Nguyễn Miên từ chỗ Trần Thư Du, cũng biết cô đang công tác tại bệnh viện Hiệp Hòa. Lúc nhìn thấy ảnh chụp, phản ứng đầu tiên của bà chính là không biết tại sao Nguyễn Miên lại ở trước cổng bệnh viện phụ sản.

Bà nghĩ đến cuộc gọi Trần Ngật gọi cho Trần Thư Du lúc sáng, suy nghĩ không khỏi chệch hướng.

Tất nhiên Trần Ngật hiểu nỗi băn khoăn, lo lắng của Tống Cảnh, anh cầm di động của Tống Bảo Nhi gửi một voice chat vào trong nhóm, “Con đang lái xe, tối con về giải thích với mẹ sau.”

Bên kia, khi Nguyễn Miên cầm hộp giữ nhiệt về, Lâm Gia Hủy đang gọi điện thoại, giọng rất quyết liệt, không khó để đoán được đối phương là ai.

Cô đứng ở cửa một lúc, đợi trong phòng không có âm thanh nào mới đi vào, “Đàn chị ơi, chị có muốn ăn chút gì không?”

Mắt Lâm Gia Hủy hồng hồng, sắc mặt tái nhợt, “Chị không đói, em ăn đi.”

“Chị ăn một ít đi.” Nguyễn Miên múc một bát canh gà đưa tới, “Dù thế nào đi nữa, thân thể của mình mới là quan trọng nhất.”

Lâm Gia Hủy không từ chối nữa, nhận lấy miễn cưỡng uống hai ngụm, hỏi: “Trần Ngật đâu rồi, về rồi sao?”

“Vừa mới đi ạ.” Nguyễn Miên cũng bưng bát ngồi bên cạnh.

“Hâm mộ các em thật.” Lâm Gia Hủy nói xong, một giọt lệ rơi vào trong bát, tự nhủ: “Chị và Chu Viễn quen nhau mười năm, chị gửi gắm tất cả thanh xuân quý giá nhất cho anh ấy, kết quả thì sao, anh ấy chia tay chị vì đứa bé, nhưng rõ ràng đây cũng là con của anh ấy mà, nếu chị sợ khổ thật, sao chị còn ở bên anh ấy lâu như vậy chứ. Chị chưa từng mong sự nghiệp của anh ấy phải thành công thế nào, chị chỉ muốn xây dựng tổ ấm gia đình cùng với anh ấy thôi, chỉ cần người đó là ảnh, những chuyện khác chị không thèm để ý.”

Lâm Gia Hủy đưa tay lên che mắt, Nguyễn Miên sợ chị làm đổ canh, vươn tay nhận lấy bát rồi đặt sang một bên.

Đối với việc chị ấy hâm mộ mình, Nguyễn Miên không thể phủ nhận, mặc dù so với mười năm của Lâm Gia Hủy và Chu Viễn, cô và Trần Ngật chỉ hơn chứ không kém.

Như tình yêu thầm kín không muốn ai biết đến mấy năm qua của cô, những chua chát và khổ sở vì anh mà có, hai năm ở trường Trung học số Tám thậm chí là rất nhiều năm về sau, đều là vở hài kịch một mình cô tự biên tự diễn.

Nhưng suy cho cùng số phận vẫn không đối xử tệ với Nguyễn Miên, những gì cô từng cầu mà không được, vô số tiếc nuối và khổ sở, giờ tất cả đã bị xóa sạch theo thời gian.

Sau khi Lâm Gia Hủy trút ra xong, cả người như mất hết tinh thần, nhanh chóng lâm vào mê man. Nguyễn Miên uống nốt bát canh gà, lúc sắp đi ngủ thì nhận được tin nhắn của Trần Ngật.

[CY]: Anh về rồi.

Cô trở mình, gõ vài chữ.

[Nguyễn Miên]: Anh ngủ sớm đi nhé.

[CY]: Ừm, em ngủ ngon.

Trần Ngật nhắn tin này xong, đợi Nguyễn Miên trả lời ngủ ngon mới rời khỏi giao diện wechat, gọi điện cho mẹ.

Sau khi giải thích qua ngọn nguồn sự việc, Tống Cảnh mới thoải mái nói, “Mặc dù các con trưởng thành rồi, nhưng có một số việc vẫn cần phải chú ý, đừng quên quy củ ông cố con định ra. Mặc dù thời đại bây giờ khác rồi nhưng dù sao vẫn nên nghe lời người lớn, đừng có quên đấy, ông nội con để ý chuyện này lắm.”

Nhà họ Trần có thể xem là gia tộc trăm năm, từ xưa đến nay luôn là danh gia vọng tộc, đến lứa của ông nội Trần, nhà họ chỉ có một nam một nữ.

Vốn là chuyện tốt, nhưng cô con gái nhà họ Trần lại tự định chung thân với một thầy giáo trong trường. Ở thời đại đó, có con trước khi cưới chính là điều tối kỵ và cũng là nỗi sỉ nhục của cả gia tộc, dù ông cụ Trần bao che cô con gái này như thế nào, nhưng kết cục cuối cùng của cô gái đó vẫn không tốt lắm.

Từ đó về sau, ông cụ Trần, hay cũng chính là cụ của Trần Ngật đã định ra quy củ, bất kể bao nhiêu năm nữa, con cháu trong nhà không được phép thực hiện hành vi không phù hợp trước khi kết hôn.

Mặc dù thời đại bây giờ cởi mở hơn ngày xưa nhiều, chuyện như thế này cũng phổ biến hơn, nhưng khi ấy ông nội Trần trơ mắt nhìn em gái qua đời vì có thai trước khi cưới nên vô cùng để ý chuyện này.

Kể từ khi trưởng thành, Trần Ngật đã bị cha mẹ truyền tư tưởng này cho, sau đó vẫn luôn tuân theo quy củ.

Để xoa dịu nỗi lòng của mẹ, Trần Ngật phải cam đoan mãi. Tống Cảnh cũng hiểu con trai mình, vừa mới thả lỏng, bà đã nhắc đến một chuyện khác, “Sáng nay ba con gọi điện cho bác Nguyễn, giờ con và Nguyễn Miên đã xác định quan hệ rồi, mẹ nghĩ chờ đến Trung thu hoặc Quốc khánh hai đứa con về nhà, con qua nhà bác Nguyễn con một chuyến, dù gì đi nữa vẫn phải thăm hỏi chính thức một lần.”

Đó vốn là chuyện đương nhiên, tất nhiên Trần Ngật không có ý kiến gì, anh đáp ứng luôn, “Vâng, không có vấn đề gì.”

Tống Cảnh dặn dò thêm vài câu, trước khi cúp máy, bà nói: “Bình thường con bận rộn không có nhiều thời gian, lúc nào được nghỉ tranh thủ ở bên con bé nhiều chút, đừng có ra ngoài chơi bời với bạn bè. Nếu Miên Miên và con cãi nhau vì chuyện này, con đừng tranh cãi với con bé, đó chính là lỗi của con.”

“Dạ.” Trần Ngật nói giúp Nguyễn Miên một câu, “Mẹ yên tâm đi, cô ấy sẽ không cãi nhau với con vì chuyện này đâu, hơn nữa con cũng không nỡ cãi nhau với cô ấy.”

“Thôi tém lại.”

“…..”

Ngày hôm sau, sau mấy ngày oi nóng liên tiếp, thành phố B đột nhiên đổ mưa to. Trần Ngật ở nhà ăn sáng xong, nhìn mưa ngoài cửa sổ, cầm di động lên nhắn tin cho Nguyễn Miên, hỏi cô có còn ở bệnh viện hay không.

Hơn mười phút sau Nguyễn Miên mới nhắn voice chat lại, âm thanh nền là tiếng mưa rơi rõ ràng, “Không ạ, giờ em về lấy ít đồ cho đàn chị.”

Trần Ngật gọi điện qua, “Em có đi xe không?”

“Dạ không, trời mưa lái xe không tốt.” Nguyễn Miên nói: “Em đang định đi tàu điện ngầm.”

Trần Ngật quyết định nhanh chóng, không cho phép từ chối, “Chờ anh ở trạm tàu điện ngầm, anh tới đón em.”

Bệnh viện và đại viện ở cùng một hướng, cách nhau không xa lắm, chỉ là trời mưa nên tình hình giao thông trở nên phức tạp, so với hôm qua thì mất hơn hai mươi phút.

Đón được người, Trần Ngật đưa canh gừng đã được nấu xong cho cô, “Em uống đi.”

“Gì vậy ạ?” Nguyễn Miên mở ra, mùi gừng nồng đậm xông vào mũi. Cô lập tức đóng lại, mở cửa ra cho bay bớt mùi mới thấy cảm giác nghẹt thở bớt đi nhiều.

Cô trả lại, giải thích với anh: “Em không thích mùi gừng cho lắm, hơn nữa vừa nãy em không bị dính mưa, không uống cũng sẽ không bị cảm đâu.”

Trần Ngật không nói gì, ánh mắt chuyển từ người cô sang hướng khác.

Ngoài xe mưa vẫn rơi tầm tã, rơi trên đỉnh xe phát ra tiếng lộp bộp. Tối qua Nguyễn Miên ngủ không ngon lắm, giờ nghe tiếng mưa, cơn buồn ngủ cũng dâng lên, nhanh chóng dựa vào lưng ghế ngủ mất.

Trần Ngật tranh thủ lúc chờ đèn đỏ quay sang nhìn cô, đưa tay chỉnh lại điều hòa, sau đó đóng cửa kính bên kia lại.

Đến nơi, xe không đi vào trong được. Trần Ngật gọi Nguyễn Miên dậy, chứng minh thông tin xong mới được cho vào. Mấy phút sau, xe dừng lại trước tòa chung cư.

Nguyễn Miên tháo dây an toàn, “Lát nữa anh có việc gì không?”

“Không có, sao vậy?”

“Đàn chị có vài người bạn sáng nay từ nhà bọn họ đến đây, chiều em mới phải qua đó, anh có muốn lên nhà em ngồi một lát không?”

Lần trước có người nên Trần Ngật không lên, lần này thiên thời địa lợi nhân hòa, không có lý do để từ chối, “Được.”

Hai người xuống xe, Nguyễn Miên thấy Trần Ngật cầm cả hộp giữ nhiệt xuống cùng, mí mắt không khỏi giật giật hai cái.

Mấy ngày nay trong nhà không có ai, có hơi quạnh quẽ. Nguyễn Miên lấy một đôi dép lê sạch sẽ trong tủ ra, “Không có dép mùa hè, anh đi tạm nhé.”

“Không sao.” Trần Ngật thay dép, theo Nguyễn Miên đi vào nhà. Trên ghế sô pha có mấy con búp bê chibi, phòng tuy nhỏ nhưng có thể thấy ở đây rất ấm cúng.

Hai phòng ngủ đối diện nhau, ở giữa là phòng khách, không làm phiền nhau.

“Anh cứ ngồi đi, em đi sạc điện thoại đã.” Nguyễn Miên vào phòng ngủ một lúc rồi lại nhanh chóng đi ra. Ngửi thấy mùi gừng thoang thoảng trong không khí, cô đưa mắt nhìn sang chỗ bàn trà.

— Trần Ngật đang uống canh gừng anh mang tới.

Nguyễn Miên hận không thể cách xa anh mấy mét, nhưng Trần Ngật đóng nắp lại, quay đầu thấy cô, giọng điệu trầm thấp từ tốn, “Lại đây.”

Cô do dự một lúc rồi vẫn đi qua, nhưng trong lòng vẫn kháng cự cái mùi trên người anh, nhấn mạnh, “Em không —”

Nói được một nửa, Nguyễn Miên đã bị Trần Ngật kéo ngã vào lòng anh. Trong hơi thở ngập tràn mùi hương nhàn nhạt của người đàn ông, chẳng hiểu sao mùi gừng bị át đi vài phần.

Cô bất đắc dĩ chống người anh ngồi dậy, lòng bàn tay còn lưu giữ nhiệt độ cơ thể anh. Rèm trong phòng khách bị kéo ra một nửa. Trong ánh sáng mờ mờ hư ảo, khoảng cách này có vẻ đặc biệt mờ ám.

Trần Ngật nghiêng người lại gần, đưa tay giữ lấy gáy cô, cánh môi trượt từ thái dương của cô xuống dưới, “Không thích vị gừng hửm?”

“Ừm…” Nguyễn Miên gần như ngồi trên người anh, vì bị hôn nên hơi cúi đầu, tay siết chặt quần áo anh, âm cuối run run, rõ ràng là sợ, lại không hiểu sao trở nên quyến rũ lạ thường.

Yết hầu Trần Ngật lăn nhẹ, ngửa đầu cắn nhẹ môi dưới của cô, răng hơi miết, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc, “Anh thì sao?”