Không Còn Háo Hức

Chương 6: Bị chó cắn đấy



Edit: Đậu Xanh

Thư Khả Du ngồi trên đùi của anh, đùi của cô và chính giữa của anh chỉ cách nhau có hai lớp vải không dày. Nhiệt độ của Lục Diên dường như có thể thông qua lớp vải mỏng manh kia gặm nhấm dần lên trên.

Ánh mắt của cô hơi mơ màng, suy nghĩ cũng bị rối loạn không thôi. Hai người cách nhau rất gần, cô vừa cụp mắt thì có thể nhìn thấy gương mặt đẹp trai của anh...

Anh vừa vận động xong không lâu, đến cả hơi thở cũng nóng hơn cô không ít. Trên chóp mũi có một ít mồ hôi óng ánh, đôi mắt của anh rất sáng, mang theo chút ý vị lấy lòng.

Cô đột nhiên nhớ đến một chú chó nhỏ mà trước kia cô từng thấy qua, đôi mắt đen láy như quả nho cũng rực sáng như thế này. Lúc đến lấy lòng để xin ăn, cũng là một bộ dạng đáng thương cùng cực lại mong đợi giống như anh thế này đây.

Cho nên, chú chó nhỏ Lục Diên này đến để xin ăn, nhưng thứ anh muốn ăn chính là cô.

Cô cho anh ăn không?

Anh thấy cô không trả lời cũng không sốt ruột, lại sáp đến gần hơn, gần đến mức chỉ cần anh ngẩng đầu lên thì chóp mũi của anh có thể chạm vào cô ngay.

Quá...quá gần. Làm sao bây giờ?

Đầu óc của Thư Khả Du càng lúc càng hỗn

loạn, đại não của cô giống như bị thiêu rụi.

Lúc Lục Diên hít thở, chóp mũi như có như không chạm vào má của cô, cô sẽ giống như bị điện giật, toàn thân không thể động đậy.

Cô mạnh mẽ đẩy Lục Diên ra, bàn tay dán lên vòm ngực nóng hổi của anh, đôi mắt cô mở lớn, hai má đỏ rần, "Anh thích em hả?" Khi cô hỏi câu này cứ luôn cảm thấy thẹn thùng, lỗ tai đỏ ửng.

Khi Lục Diên bị cô đẩy ra đã ngây ngốc một giây, sau đó dựa vào lưng ghế dùng ánh mắt triền miên nhìn cô, "Ừm. Rất thích."

Thư Khả Du nhìn anh chăm chú, giống như muốn từ trong ánh mắt nghiền ngẫm của anh nhìn ra vẻ thật lòng của anh.

Nhưng cô nhìn không thấu, cô chỉ cảm thấy ánh mắt của Lục Diên rất lưu luyến, dính chặt trên người cô, lại rất bá đạo, tựa như muốn sít sao nắm chặt trong lòng bàn tay.

"Thế sau này anh sẽ đối xử với em như thế nào?" Thư Khả Du nhỏ giọng hỏi anh.

Nghe thấy lời này, Lục Diên biết mình đã thành công. Anh cười cười mi mắt cũng giãn hết ra, anh đẩy tay của cô nghiêng người về phía trước, Thư Khả Du bị anh đè ngửa ra sau, nhưng tay của anh lại ở ngay sau lưng cô, cô cũng không lùi được nữa.

"Không để em bị đói, khiến em vui vẻ." Lục Diên nhìn chăm chú môi cô, tiếp tục nói: "Ôm em hôn em." Thuận tiện....làm em.

Thư Khả Du thu lại đôi tay đang đặt trên vòm ngực của anh, nhẹ nhàng gác lên trên bả vai anh. Mái tóc đen nhánh của anh vẫn có chút rối loạn, cô vươn tay sờ sờ mái tóc ở sau đầu anh, vuốt phẳng lại những sợi tóc rối loạn vểnh lên kia.

Sau đó có chút trịnh trọng, nói: " Anh rất tuyệt, vừa rồi chạy rất tốt."

Cô nhanh chóng tiến lại gần anh, đôi môi mềm mại dán lên môi anh, chạm nhẹ rồi rời đi.

Sau khi Lục Diên ngẩn người nửa giây phản ứng trở lại, anh giữ lấy gáy của cô lại lần nữa hôn xuống.

Cô gái này còn mềm mại hơn cả trong tưởng tượng của anh, hai má núng nính, đôi môi mềm đến mức vừa ngậm vào gần như có thể tan chảy ra. Anh hôn rồi lại hôn, bị hơi thở của cô làm cho say ngất choáng váng, răng môi cắn lấy cánh môi của cô, cô rên rỉ hai tiếng, anh lại buông ra, nhưng không chịu buông tha cho cô, anh vươn đầu lưỡi liếm mút cánh môi cô giống như một chú chó nhỏ.

Thư Khả Du làm thế nào để ngừng lại nụ hôn này đây nhỉ? Cô dùng trán mình cụng vào trán của Lục Diên, lúc này anh mới khẽ lùi về phía sau.

Đôi môi của anh hồng hào, óng ánh vệt nước.

Thư Khả Du lại cảm thấy thẹn thùng, không biết đó có phải là nước bọt của mình hay không. Hai má cô nóng bừng lên, sau lưng cũng toát cả mồ hôi, cô xoay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cằm dưới lại bị Lục Diên nắm lấy.

Anh xoay gương mặt xấu hổ của cô qua.

Đáy mắt của anh đều là ý cười, vẻ thỏa mãn sau khi được no đủ viết hết lên trên mặt.

Anh nhéo nhéo cằm nhỏ đầy thịt của cô, đổi lại được đôi mắt trừng to đầy tức giận và tủi thân của cô.

" Thư Khả Du."

" Cái gì."

"Anh rất thích em."

Lại tỏ tình, hôm nay là lần thứ mấy rồi?

Trái tim của Thư Khả Du tăng tốc đập loạn, cô cúi đầu, ngại ngùng không dám nhìn anh, chỉ nói: "Biết rồi."

Lục Diên bật cười, bàn tay vuốt ve ở sau lưng cô, hỏi cô: "Em có thích anh không?"

Lúc này, Thư Khả Du mới ngẩng đầu lên, cô luôn cảm thấy nói những lời như thế này cần phải trịnh trọng một chút.

Cô nhìn vào gương mặt đầy kỳ vọng lại nhu hòa của anh, trong đầu đột nhiên xuất hiện dáng vẻ ngông cuồng tự đại của anh lúc ban đầu.

Anh dịu dàng đến mức không còn giống Lục Diên nữa.

Chắc anh rất thích cô nhỉ, nếu không làm sao có thể biến thành dáng vẻ ngoan ngoãn như thế này chứ.

Trái tim của cô giống như cũng trở nên mềm mại hơn.

Cô dùng sự thành khẩn và chân thành từ tận đáy lòng nói với anh...

"Em thích anh."

Sau đó cô không nhớ Lục Diên còn nói thêm câu gì nữa, chỉ nhớ buổi chiều ngày hôm đó lúc cô về nhà, mẹ cô hỏi cô miệng sao bị rách thế.

Cô dẫu môi, tự mình lẩm bẩm nói: " Bị chó cắn đấy." Nói xong lại tự mình bật cười.

*******

Lúc Tần Vịnh nhận được thông báo đi làm lại của bộ phận nhân sự, anh ta kinh ngạc đến mức trông giống như đã trúng số độc đắc.

Trước tiên anh ta nói tin tức này với ba mẹ của mình, sau đó mới gọi điện thoại cho Thư Khả Du, nhưng cô không nghe máy.

Anh ta cảm thấy vô cùng buồn bực, cô bạn gái này tuy rằng ngoan ngoãn thấu hiểu lòng người, nhưng có lúc giống như rất quật cường, rất nhiều giới hạn muốn chạm cũng không

được chạm, một khi chạm vào một chút, cô sẽ lập tức phản kháng ngay. Nhưng sự phản kháng này vốn không phải là cãi nhau hay gì đó, mà chỉ là bỏ chạy.

Thư Khả Du rất giỏi tránh né, biểu hiện cụ thể chính là không nghe điện thoại không gặp mặt.

Thư Khả Du từ chối ba cuộc điện thoại của Tần Vịnh, thuận tiện chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng.

Giấc mơ tối hôm qua mơ thấy cô vẫn còn nhớ như in, trong thân thể tựa như có một quả tạ rơi xuống, dù có làm cách nào cũng không nhấc lên được.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô xuống nhà mua bữa sáng.

Lúc quay lại thì gặp dì Vương ở nhà kế bên, dì Vương năm nay đã mai mối thành công mấy mối hôn sự trong tiểu khu này, trong mi mắt đều ngập tràn niềm vui đỏ rực, dì Vương hỏi cô: " Tiểu Thư dự định khi nào kết hôn thế?"

Thư Khả Du cười cười vài tiếng, lắc đầu nói không vội.

"Còn không vội nữa chứ! Dì thấy con với chàng trai kia cũng yêu nhau mấy năm, đừng trách dì nhiều chuyện nhé, con còn không kết hôn thì sẽ chia tay đấy!" Cách qua lại tiếp xúc của cặp tình nhân bọn họ, dì Vương nhìn hết vào trong mắt. Tần Vịnh tính cách không đủ vững vàng, Thư Khả Du lại chậm nhiệt, hai người này còn không mau chóng kết hôn thì sớm muộn gì cũng sẽ chia tay thôi.

Thư Khả Du vẫn cười cười, gật đầu nói biết rồi ạ với dì Vương.

Lúc xoay người cào nhà, cô lại bắt đầu suy nghĩ đến lời nói của dì Vương.

Kết hôn, không có khả năng.

Chia tay, có thể không?

Và rồi, dáng vẻ của Lục Diên lóe qua trong đầu cô.

Tuy rằng chỉ có một giây, nhưng cô cũng bị chính mình dọa sợ.

Sau khi ăn cơm xong, cảm giác áy náy đối với Tần Vịnh vẫn không phai đi được.

Sau lần đầu tiên cãi nhau cô đã chủ động gọi điện thoại cho Tần Vịnh.