Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 42



____Tổ chức TÀ nhà giam 009______

Lạc Tố Tố cả người mặc hắc y phục, tay nhẹ nhàng tháo bỏ chiếc mặt nạ che dấu dung nhan mĩ miều. Nàng cầm trên tay một chiếc dao bấm nhỏ từ từ vuốt nhẹ.

Người đàn ông bị dây thừng quấn quanh người khó mà có thể động đậy, cả người đầm đìa mồ hôi, máu từ các vết thương trên cơ thể không ngừng chảy ra. Tất cả các vết thương chi chít trên người đều là bị đánh bằng roi và gậy. Miệng khẽ rên vài tiếng. Hơi thở gấp gáp nặng nề

- Hự hự.. Ranh con.... Ranh con như mày mà... Hự hự.... cũng đòi lên làm bang chủ của TÀ sao??

- Đáng hay không là do hành động quyết định, đâu phải nói bằng lời là được. Ông xem, từ khi tôi làm bang chủ đã làm được bao nhiêu việc, đưa TÀ lớn mạnh như nào. Ông thử hỏi thuộc hạ xem họ có bằng lòng với vị bang chủ mới không??

Đám thuộc hạ đồng loạt quỳ xuống hướng đầu về phía Tố Tố. Bang chủ của họ quả thật rất có thực lực. Ngày càng giúp TÀ đi lên, ít gây hiềm khích với các bang phái khác. Dung mạo tuyệt mĩ nhưng chỉ những người thân cận mới có thể nhìn, khi tham gia chiến đấu thường đeo mặt nạ.

- Bang Chủ muôn năm.

Tố Tố cười nhẹ một cái, đưa dao miết nhẹ từ trán kéo xuống gò má của người đàn ông.

- Haha, ông xem kìa. Họ là muốn tôi làm bang chủ. Ông cũng không phải người kế nhiệm vị trí này lấy lí do gì mà tôi không thể làm bang chủ. Hửm??

Tố Tố nhấn tay khiến con dao nhỏ cắm sâu xuống da thịt của người đàn ông. Rạch ngày càng sâu, lực đạo không hề nhỏ

- Sorry!! Tôi sơ ý làm ông chảy máu rồi. Phải lau máu đi thôi

Tố Tố búng tay một cái, một thuộc hạ đem đến cho nàng một chiếc khăn ướt, Tố Tố đặt chiếc khăn lên con dao, lau mạnh lên vết thương trên mặt của ông ta. Người đàn ông hét lên một tiếng.

- Oh sorry, chiếc khăn này ngâm nước chanh chứ không phải nước sạch, thuộc hạ của tôi thật thất trách rồi.

- Ranh con.... Hộc hộc... Có giỏi... Có giỏi mày giết tao Đi... Hộc hộc...

- Đâu có dễ như vậy? Ông dám cho người ám sát tôi? Ngu ngốc.

Tố Tố tiếp tục búng tay một cái, thuộc hạ đưa cho nàng một cốc thủy tinh có chưa một lượng chất lỏng màu trắng. Nàng còn chưa hả giận mà, Chết? Dễ dàng vậy sao?? Thuộc hạ nhét một mảnh giẻ vào miệng ông ta tránh ông ta cắn lưỡi tự tử. Tố Tố cảm chiếc cốc trên tay mỉm cười quỷ dị. Từ từ đổ chất lỏng lên mặt ông ta. Chất lỏng từ từ ăn mòn da thịt, máu đỏ thẫm nhuốm cả khuôn mặt. Ông ta rên ư ử vai tiếng.

- Chỉ là một chút axit thôi mà. Đau vậy ư?? Hất nước muối.

Thuộc hạ làm theo hất lên mặt ông ta một gáo nước muối. Tố Tố lau tay rồi rời đi. Không quên căn dặn.

- Giữ ông ta tỉnh táo cho ông ta nếm mùi bị dày vò. Tuyệt đối không được để ông ta chết. Tiếp tục đánh bằng roi.

Vừa nói, Tố Tố trực tiếp ly khai khỏi phòng giam. Mùi máu tanh lan khắp cả căn phòng giam

- ----Giải phán cách bệnh viện-----

Mộc Trà mở mắt nhìn xung quanh, mùi thuốc sát trùng xông thẳng vào mũi cô khiến có dễ dàng nhận ra đây là bệnh viện. Khẽ cử động thì bả vai truyền đến một trận đau nhức.

Tiêu Phong nhìn thấy Mộc Trà tỉnh dậy liền vô cùng vui sướng. Hắn chạy đến giường bệnh đỡ lấy cô.

- Trà, tỉnh rồi. Em thấy sao rồi.

- Không sao chỉ là hơi buốt.

Tiêu Phong nâng tay Mộc Trà lên dịu dàng hôn nhẹ một cái rồi quay sang hôn lên trán cô.

- Đừng để bản thân bị thương nữa, anh thật đau.

Mộc Trà ngây người nhìn Tiêu Phong, tình huống cẩu huyết gì đây?? Cô cười trừ một cái rồi chui vào chăn. Tim cô sao đập mạnh vậy chứ? Mộc Trà tỉnh táo lại một chút, hắn ta là người đàn ông của nữ chủ, không nên động vào.

Từ cửa bước vào là một vị nam nhân khác, trên khuôn mặt bày rõ sự đau khổ nhìn về phía giường bệnh của cô. Cố Minh Hạo vội vàng đến bên giường bệnh nắm tay Mộc Trà không thèm để ý vị bác sĩ cũng đang ngồi kia. Hắn vừa nghe thuộc hạ báo cáo Mộc Trà bị thương nằm trong bệnh viện liền đi nhanh nhất có thể đến đây. Tim hắn đau xót cỡ nào khi nghe tin cô bị thương.

- Tiểu Trà, em làm sao vậy??

- Cố Minh Hạo, sao Anh lại đến đây??

- Nghe tin em bị thương phải không? Có nặng không? Em còn đau không?? Tại sao....

- IM ĐI.Anh rảnh lắm sao? Anh thiếu thú vui sao mà đến tìm tôi. Chẳng phải trước kia anh hận không thể giết chết được tôi sao? Anh chán ghét tôi lắm mà. Anh cho người nhốt tôi ở nhà vệ sinh suốt một đêm, anh đốt tóc tôi, đổ trà sữa lên đầu tôi... Anh nói xem tôi đã làm gì anh mà khiến anh đối xử với tôi như vậy?? Anh mau cút đi đừng làm tôi ghét anh hơn.

Tiêu Phong khẽ nhếch môi cười nhìn Cố Minh Hạo, hay lắm bảo bối chửi hắn nữa đi, thật đã tai.

Mộc Trà mệt mỏi kéo tay mình ra khỏi tay hắn. Cô quay sang nhìn Tiêu Phong lườm hắn một cái.

- Còn cả anh, bác sĩ Tiêu, tôi không muốn làm phiền anh nên anh cũng đừng làm phiền đến tôi nữa, đừng giả vờ quan tâm tôi nữa. Cả hai người cút khỏi đây mau. CÚT ĐI.

Tiêu Phong chau mày, thì ra cô luôn nghĩ hắn đang giả vờ quan tâm cô. Hắn là giả vờ sao? Tấm chân tình này mà cô coi là giả? Phải rồi trước kia hắn đâu quan tâm tới cô, đâu chịu nhìn cô.

Mộc Trà không hiểu sao bản thân lại trở nên nóng nảy vậy.

Tiêu Phong cùng Cố Minh Hạo từ từ đi ra ngoài trước khi ra khỏi cửa còn ngoái lại nhìn cô một cái.

Mộc Trà thở dài một tiếng rồi trùm chăn qua đầu, mặc kệ sự đời chìm sâu vào giấc ngủ.

Vote and cmt....